Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại UYÊN ƯƠNG MỘNG HỒ ĐIỆP Chương 2 UYÊN ƯƠNG MỘNG HỒ ĐIỆP

Chương 2 UYÊN ƯƠNG MỘNG HỒ ĐIỆP

7:23 sáng – 12/02/2025

Trên người chỉ khoác một bộ y phục trắng đơn giản, lộ ra xương quai xanh tinh tế. Tóc đen mềm mại rủ xuống eo, không chút rối loạn, toàn thân tỏa ra khí lạnh như ngọc.

Khiến người ta chỉ muốn kéo hắn từ trên mây xuống.

 

Kéo vào nhân gian đầy tội lỗi mà tàn nhẫn vấy bẩn hắn.

 

Nhìn hắn mắt đỏ ngầu, không kiểm soát được mà rơi lệ.

 

Ánh mắt ta dừng lại trên xương quai xanh của hắn, trượt xuống eo hẹp của hắn, rồi lại hướng xuống…

 

4

 

Dung Ngọc Trần cũng nhận ra ta có chỗ không thích hợp, chàng nâng bàn tay thon dài mát lạnh mà chạm vào trán ta : 

 

“ Làm sao vậy ? sao lại nóng như vậy ? bị bệnh rồi sao ?”

Giọng nói lạnh lùng của chàng dịu đi kèm theo một chút lo lắng khó phát hiện.

 

Khoảng cách gần như vậy, ta ngửi được một mùi đàn hương thanh lãnh tỏa ra từ người chàng. Giống như một loại thuốc gây nghiện .

 

Tim ta đập mỗi lúc một nhanh, cơ hồ muốn thoát ra lồng ngực, tầm mắt hoa lên, hai chân mềm nhũn ngã nhào vào cánh tay của chàng .

Ta vô thức nắm chặt lấy những ngón tay thon dài, lạnh lẽo ấy .

Thanh âm tràn ra từ cổ họng, mềm mại đến mức chẳng còn chút ngữ điệu.

“Ah… A huynh…” Giọng ta đứt quãng, mang theo chút nghẹn ngào không kìm nén được.

Người bị ta nắm lấy, thoáng chốc cứng đờ, nhưng cũng không rút tay lại.

Mặc cho ta siết chặt, quấn quýt nơi đầu ngón tay hắn.

“Ta khó chịu lắm… cứu ta …”

“Ta muốn… muốn…”

Muốn được hắn ôm vào lòng, để đôi môi băng lãnh ấy rơi xuống giải khát cho ta.

Trên không trung những dòng chữ nhấp nháy liên hồi  : 

【Tiểu muội bảo quả nhiên rất biết nghe lời, trách gì nàng có thể hưởng trọn đầy đủ như thế.】

【Mọi người nhìn tai của cao lãnh chi hoa kìa, đỏ đến mức ta cũng muốn mù mắt rồi. Người ta một tay đỡ muội bảo, một tay vẫn còn rảnh, chẳng lẽ không định làm gì sao?】

Được nhắc nhở, ta đưa mắt nhìn về phía tai của Dung Ngọc Trần.

Vành tai mềm mại, nhiễm sắc đỏ thẫm vì ứ huyết, tựa như khối mã não trong suốt.

Cơ thể chàng vốn cũng không như vẻ ngoài lạnh nhạt, điềm tĩnh như vậy .

Dung Ngọc Trần hơi cúi người xuống, đôi môi nhợt màu kề sát.

Chỉ cần ngửa đầu, là có thể dễ dàng ngậm lấy hai cánh môi mỏng manh ấy.

Bàn tay còn lại của hắn, mạnh mẽ mà trực tiếp kéo lấy eo ta.

Như đang giam cầm, lôi ta sát lại trước mặt hắn.

Đầu ngón tay chạm lên môi ta, nhẹ nhàng mà nghiền nát.

“Ngoan nào, Tố Tố …” Giọng hắn mang theo nét tà mị, chạm răng cắn lấy từng chữ nhẹ hẫng.

“Nói rõ ràng, muốn A huynh giúp thế nào?”

Hắn hỏi một câu, khiến ta cũng ngẩn người.

Giúp thế nào ư?

Làn đạn:

【Gấp chết mất! Hai người mau lên đi! Ta đã nạp hội viên rồi, cứ hôn lên trước đi, rồi thế này (loạn mã), lại thế kia (loạn mã) …】

【Muội bảo không biết, nhưng cao lĩnh chi hoa ngươi cũng không biết sao? Đừng có giả vờ thuần khiết nữa, ta cầu xin đấy! Nhưng mấy bức họa của muội bảo, chẳng phải ngươi vẽ rất thuần thục sao? Không phải mỗi đêm đều lấy váy của muội bảo ra, len lén luyện tập sao? Váy đều bị vò đến rách nát cả rồi!】

【Đây là lần đầu tiên muội bảo chủ động tìm hắn, e rằng hắn cũng vui đến ngây dại, sợ bộ mặt chân thật của mình dọa chạy mất muội bảo. Đội quân ghép cặp của trẫm đâu! Mau lấy keo 502 mà gắn chặt miệng bọn họ lại cho trẫm!】

“Súc Súc, có nhìn rõ ta là ai không?”

Rõ ràng rồi.

Hắn là Dung Ngọc Trần.

Ngay từ đầu, ta đã vì hắn mà đến!

“Súc Súc, một khi đã trêu chọc ta, thì đừng mong có cơ hội hối hận!”

Ta không nhịn được, cắn nhẹ môi dưới.

“A huynh, có thể nhanh chóng giúp ta không?”

“Ta không hối hận…”

Lệ nóng lăn dài.

Đôi mắt lạnh lẽo của Dung Ngọc Trần bỗng trở nên u tối, tựa dã thú nhẫn nại chờ thời.

Đầu ngón tay hắn, mang theo vết chai mỏng, lướt nhẹ qua khóe mắt ta.

Những giọt lệ đọng lại trên đầu ngón tay, tan ra trên đôi môi ta, hòa lẫn sắc đỏ nhàn nhạt.

Hắn cúi đầu xuống.

Môi chạm vào.

Hương ngọc đàn lành lạnh, tràn ngập trong từng hơi thở, chiếm đoạt mọi giác quan của ta.

Trong đầu, từng đóa pháo hoa lần lượt bùng nổ rực rỡ.

【Cao lĩnh chi hoa, quả nhiên rất biết cách! Một nụ hôn máu lệ!】

【Huynh trưởng nào có sai, chỉ là quá mức yêu thương muội muội mà thôi! Thay vì để tên nam chính cuồng si cướp mất muội bảo đi chịu khổ, chẳng bằng ra tay trước, giữ muội bảo làm thê tử!】

【Hôn đến ngất xỉu, để nàng chẳng còn tâm trí nghĩ đến ai khác!!!】

Đôi chân ta nhũn ra, vô thức siết chặt vạt áo hắn, để lại từng vết nhăn.

“A huynh, chúng ta lên giường, được không?”

Đứng thế này… ta thật khó chịu.

Đôi môi nóng bỏng đến tê dại.

Nhịp tim từng hồi, từng hồi đập mạnh, vang vọng nơi màng tai.

Đợi đến khi ta thở gấp, cố nói xong câu ấy, Dung Ngọc Trần bỗng nhiên buông tay, đồng tử co rút mạnh.

【Chết tiệt, bị hắn làm cho thỏa mãn rồi! Suýt chút nữa lộ ra bản chất thật! Khoảnh khắc vừa rồi, dục vọng chiếm hữu và mất kiểm soát, đúng là căng thẳng đến cực hạn!】

【Muội bảo, ngươi nói thẳng như vậy, không phải muốn lấy mạng hắn sao?】

【Hãy cùng nhau tung bay những hạt trà đắng nào!! Tạm biệt nhé.】

【Tỷ muội phía trên, nơi này không phải khu vô chủ đâu!】

“A… A huynh?” Ta mềm mại dựa vào lòng hắn, ngước đôi mắt mơ màng nhìn lên.

Lý trí trong mắt hắn dần khôi phục một chút, hắn cúi đầu, kề sát bên vành tai ta, giọng trầm khàn:

“Súc Súc, thích A huynh không?”

“Thích…” Ta khát đến cùng cực.

“Bây giờ nói chưa tính, tiểu lừa gạt, chẳng phải ngươi chỉ muốn tìm ta giải độc sao?” Thanh âm hắn càng lúc càng thấp.

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi hắn phủ lên một tầng ánh nước sau nụ hôn, nhịn không được muốn lần nữa in lên.

Nhưng hắn lại nghiêng đầu né tránh.

Đôi môi ta chạm vào yết hầu hắn.

Yết hầu khẽ chuyển động, trượt lên xuống.

“Súc Súc thích A huynh!”

“Súc Súc rất rõ mình đang làm gì…”

Thanh âm run rẩy, chẳng thể giữ vững nhịp điệu.

Má nóng bỏng, nhẹ nhàng cọ lên lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Thế nhưng, vẫn chưa đủ để dập tắt ngọn lửa tà mị sôi sục, tưởng chừng muốn thiêu đốt tận xương tủy.

Làn đạn bùng nổ:

【Ta đã ném quần đi rồi, mà ngươi cho ta xem cái này sao?】

【Muội bảo khó chịu đến vậy, ta thấy bệnh nghiện của hắn cũng sắp phát tác rồi, hai người bọn họ vốn là giải dược của nhau, chẳng phải quá hoàn mỹ sao?】

【Tỷ muội, bình tĩnh nào, không thể ép quá nhanh! Có người dám hạ độc muội bảo, chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại nàng! Nếu bọn họ thật sự viên phòng đêm nay, chẳng phải vừa vặn rơi vào bẫy kẻ đứng sau? Biết đâu ngay khi muội bảo đặt lưng xuống giường, cửa liền bị đạp mở, bị bắt gian ngay tại trận! Sau này còn có thể mà ghép đôi sao?】

【Muội bảo của chúng ta, bất quá chỉ là một tiểu đáng thương, giãy giụa giữa cơn điên của hai kẻ si tình, chung quy cũng chỉ là một quân cờ thí mạng mà thôi.】

【Cổ đại mà, không có mai mối chính danh, nam nữ tư thông, danh dự của muội bảo sẽ bị hủy hoại! Trong tình thế này, vẫn có thể dừng lại đúng lúc, ta có chút bội phục cao lĩnh chi hoa, không phải quá mạnh mẽ, thì chính là… quá vô năng.】

Ta hít sâu từng ngụm, nhìn làn đạn, dần dần bình tĩnh lại, nhắm mắt, không nhìn gương mặt của Dung Ngọc Trần, cố chống lại dược tính đang bùng lên.

“Súc Súc ngoan, mở miệng ra.”

Vì khó chịu, ta cắn chặt hàm răng.

Người trước mặt, một chút cũng không vội vàng.

Trong lúc nhẹ nhàng cắn lấy vành tai ta, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ cạy mở khe môi, đẩy một viên thuốc đắng chát vào bên trong.

7

Vị đắng lan ra nơi đầu lưỡi.

Ta muốn nhổ ra.

Dung Ngọc Trần cúi người xuống, đầu ngón tay khẽ chặn lấy đôi môi ta.

“Súc Súc, không được nhổ, đây là giải dược.”

“Ngươi uống xong, sẽ không còn khó chịu mà quấn lấy ta nữa.”

Dục sắc trong mắt hắn vẫn chưa hoàn toàn tản đi, thế nhưng giọng nói lại dần trở nên lạnh lẽo.

Làn đạn không ngừng nhấp nháy:

【Muội bảo à! Bình thường ngươi quá mức thờ ơ với hắn, đến nỗi khi tự dâng tận cửa, cao lĩnh chi hoa vẫn nghĩ ngươi bị dược vật khống chế, còn đang ngấm ngầm ghen tuông, tức giận đến phát sầu.】

【Chỉ cần muội bảo không ngốc nghếch mà chạy theo tên điên kia, chịu施舍cho hắn một chút ánh mắt, thì hắn đã sớm khuất phục, vì ngươi mà cam tâm rơi khỏi thần đàn…】

【Đêm ngươi thành thân cùng kẻ điên đó, hắn mặt lạnh, mắt đỏ, cả đêm mài dao, nhưng cuối cùng vẫn không thể ra tay, chỉ vì nhìn thấy ngươi yêu kẻ kia sâu đậm đến vậy.】

Dược hiệu phát tác.

Cảm giác nóng rực, choáng váng dần tan biến.

Nhưng trái tim vẫn còn đập mạnh không thôi.

Ta đưa tay, khẽ kéo vạt áo sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi của hắn.

“A huynh, hôn ta thêm một lần nữa.”

Hắn hạ mắt.

Hàng mi dài tinh tế không ngừng run rẩy.

Ánh mắt dán chặt lên đôi môi ta, nơi khóe mắt dần vương lên một tầng sắc đỏ mê ly.

“Súc Súc… đang nói gì?”

Ta vòng tay, quấn lấy chiếc cổ thon dài tựa hạc của hắn.

Bắt hắn phải cúi xuống.

Như ý nguyện, từng tấc từng tấc chiếm lấy lãnh thổ, không chừa lại một khe hở, hòa quyện hơi thở cùng hắn…

Nụ hôn kéo dài quá lâu.

Đôi mắt hắn đỏ thẫm như đóa phù dung thấm nước.

Nơi đôi đồng tử thanh lãnh, thấp thoáng ánh lệ long lanh.