Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại UYÊN ƯƠNG MỘNG HỒ ĐIỆP Chương 1 UYÊN ƯƠNG MỘNG HỒ ĐIỆP

Chương 1 UYÊN ƯƠNG MỘNG HỒ ĐIỆP

7:23 sáng – 12/02/2025

Tại yến hội, ta vô tình uống phải rượu “thêm gia vị”, chịu đựng cảm giác nóng bỏng và khó chịu, ta quyết định đi tìm vị tiểu hầu gia từ thuở nhỏ.

Bỗng nhiên, trước mắt ta xuất hiện một dòng chữ trong không trung.

【Tiểu muội ngu ngốc quá! Tối nay ngươi có thể rất thoải mái, nhưng đến sáng ngày mai, cô sẽ phải đối mặt với sự sỉ nhục của nam chính điên cuồng. Hắn bất đắc dĩ đành phải cưới ngươi, nhưng hắn cũng vì oán trách cô đã khiến nữ chính rời đi, nên đến đêm tân hôn hắn còn sẽ để tên khất cái thay hắn động phòng…】

【Nữ phụ đừng ngu ngốc! Hãy mau đi tìm biểu ca cấm dục cao lãnh như hoa kia của ngươi, đó mới là người cô nên tìm! Trong phòng tối của hắn giấu một ngàn bức tranh của cô, có đủ mọi tư thế dáng vẻ 】

【Có một số người đáng đời vì bỏ lỡ tiểu muội ! Ban ngày thì tỏ ra lạnh nhạt với tiểu muội, giả vờ kiêu ngạo tự phụ! Đêm đến, cơn thèm khát bùng lên lại nước mắt rơi đầy, gọi tên tiểu muội không dứt .】

Ta run rẩy nhẹ nhàng gõ cửa phòng biểu ca, người luôn nổi bật như gió xuân, cao quý và cấm dục ấy ….

Cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, ta ngước mặt lên thấy cảnh trước mặt thì im bặt ….

1

Khát.

Cổ họng ta khô rát, nước mắt nhịn không được bị ép chảy ra.

Không phải ta muốn uống nước, mà là muốn mượn chút hơi lạnh từ cơ thể ai đó, làm dịu đi ngọn lửa trong người.

Rượu trước mắt có vấn đề!

Tầm mắt mờ mịt, khó lòng tập trung, ta quét qua tất cả các gương mặt trong yến hội.

Rốt cuộc là ai đã bỏ thuốc trong rượu này?

Muốn khiến ta xấu hổ trước mọi người sao?

Danh dự của ta sẽ bị hủy hoại!

Ta cắn chặt môi, cố gắng dùng cơn đau giữ lại chút lý trí cuối cùng.

Loạng choạng chạy ra ngoài, ta muốn đi tìm tiểu hầu gia Bùi Dã, người đã đi cùng ta vào yến hội.

Dưới ánh trăng, ở phía sau rừng trúc, Bùi Dã  đứng cạnh một nữ nhân khác.

Như thể tìm thấy cọng rơm cứu mạng, toàn thân ta mềm yếu, run rẩy mở miệng định gọi tên hắn. Nhưng không đợi ta phát ra tiếng thì trước mắt bỗng lóe lên những dòng chữ kỳ lạ.

【Tiểu muội ngu ngốc quá! Tối nay ngươi có thể rất thoải mái, nhưng đến sáng ngày mai, ngươi sẽ phải đối mặt với sự sỉ nhục của nam chính điên cuồng. Hắn bất đắc dĩ đành phải cưới ngươi, nhưng hắn cũng vì oán trách ngươi đã khiến nữ chính rời đi, nên đến đêm tân hôn hắn còn sẽ để tên khất cái thay hắn động phòng…】

【Nữ phụ đừng ngu ngốc! Hãy mau đi tìm biểu ca cấm dục cao lãnh như hoa kia của ngươi, đó mới là người ngươi nên tìm! Trong phòng tối của hắn giấu một ngàn bức tranh của ngươi, có đủ mọi tư thế dáng vẻ 】

【Có một số người đáng đời vì bỏ lỡ tiểu muội ! Ban ngày thì tỏ ra lạnh nhạt với tiểu muội, giả vờ kiêu ngạo tự phụ! Đêm đến, cơn khát vọng bùng lên lại nước mắt rơi đầy, gọi tên tiểu muội không dứt .】

Cả người ta phút chốc lạnh buốt.

Ngay cả sự nóng rực trên da cũng không sánh bằng.

Ta nhận ra người bên cạnh Bùi Dã là con gái của Thẩm Thượng thư, người danh tiếng lừng lẫy thiên hạ, tài nữ Thẩm Vân Từ.

Xinh đẹp, tao nhã, học vấn uyên thâm.

Chắc chắn chính là nữ chính mà những dòng chữ kia đã nhắc đến.

Cũng là ánh trăng trong lòng Bùi Dã, là người hắn yêu thương nhưng không dám chạm tới.

“Tiểu hầu gia, sao ngài lại không ở bên cạnh Giang tiểu thư ?”

“Nàng hỏi Giang Tô à?”

Cơn gió đêm lạnh lẽo giúp ta tỉnh táo phần nào, cũng nghe rõ những câu nói tiếp theo của hắn với sắc mặt đầy chán ghét, pha lẫn chút thờ ơ :

“Nàng ta chỉ có dung mạo xinh đẹp, nhưng rốt cuộc lại giống như một bao cỏ, bao nhiêu năm qua chỉ biết bám riết lấy ta, độc đoán đến mức không cho phép nữ nhân khác lại gần ta một bước. Ta đây đã chán ngấy từ lâu rồi!”

“Nàng ta còn muốn dựa vào quan hệ thế gia hai nhà chi giao mà ép gả cho , sao ta có thể cưới nàng ta?”

Thẩm Vân Từ, nhẹ nhàng mỉm cười, dung mạo nhẹ nhàng thanh tao.

“Tiểu hầu gia ngài không muốn cưới nàng ta, vậy ngài muốn cưới ai?”

Bùi Dã thu lại vẻ lỗ mãng, trong ánh mắt có một chút nghiêm túc.

“Ít nhất là giống như nàng, duyên dáng, tao nhã, cử chỉ nhã nhặn… Cưới về mới có thể làm thê hiền, dâu thảo.”

2

Vừa rồi ta còn bán tín bán nghi với những dòng chữ trong không trung.

Nhưng khi chính tai mình nghe những lời tổn thương từ Bùi Dã nói ra,

Đôi mắt ta không thể ngừng được dần nóng lên .

Tim ta như bị một nỗi chua xót dày vò, đau đớn đến nghẹn ngào.

Thuốc trong người một đợt lại một đợt tấn công, không cho ta chút thời gian nghỉ ngơi.

Không thể tìm Bùi Dã sao?

Ta thật sự phải đi cầu xin người ấy sao?

Hắn tuy là biểu ca xa của ta, nhưng lại là một vị tướng quân, cao quý tựa tuyết, lạnh lùng tựa băng sơn, ta chưa từng thấy hắn cúi thấp đầu trước ai.

Mỗi lần gặp hắn, cái khí lạnh sắc bén trên người hắn khiến ta không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám khẽ gọi hắn một tiếng “A huynh…”

Mà hắn cũng chưa bao giờ đáp lại ta.

Giống như ngọc thạch lạnh giá trên đỉnh núi, liệu có thật như những dòng chữ kia nói, mỗi đêm hắn sẽ khóc gọi tên ta…?

Hai tai ta bỗng nóng ran.

Máu trong người như dầu nóng gặp phải tia lửa, cháy đến tận xương tủy, khiến từng kẽ xương ta cũng cảm thấy ngứa ngáy.

Ta cắn răng, quyết định quay người rời đi.

Chân ta loạng choạng vô tình đạp phải một cành khô, phát ra tiếng rắc gãy giòn tan, phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người trong rừng trúc.

“Là ai?” Bùi Dã quay đầu nhìn sang với ánh mắt sắc lạnh.

Khóe mắt ươn ướt, cả người khó chịu, tay ta vô  đã xoắn chặt vạt váy khiến nó cũng trở nên nhăn nhúm.

Bùi Dã nhận ra ta, đôi mày kiếm nhíu chặt, đôi môi mỏng khép lại, ánh mắt tràn ngập châm biếm:

“Giang Tố, ngươi nhất định cứ phải bám chặt như vậy sao ?”

“Ta vừa rời đi một chút, ngươi đã lại vội tìm đến?”

Hắn sắc mặt âm u cười lạnh : “Ta và Thẩm tiểu thư nói chuyện vài ba câu mà thôi cũng không được sao?”

“Ngươi tính tình ghen tuông như vậy, làm sao sẽ có nam nhân dám cưới ngươi về nhà ?”

Ta mở miệng, giọng khàn khàn như thể muốn trút nước: “Không phải… Ta … là không được khỏe, không phải cố ý bám theo ngươi.”

Thẩm Vân Từ nhẹ nhàng cười, thanh tao đáp: ” Bỏ đi, nếu Giang tiểu thư đã không khỏe, tiểu hầu gia ngài trước đi chăm sóc nàng ấy đi.”

Bùi Dã không mấy quan tâm, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:

“Giang Tố, ngươi đừng có giả vờ bệnh nữa! Những lý do ngươi đưa ra, có thể mới mẻ hơn chút được không? Mỗi lần có nữ nhân khác xuất hiện bên cạnh ta, ngươi liền ầm ĩ…”

“Lần trước là mất vòng tay, lần này lại không khỏe!”

Bùi Dã bước đến, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay ta.

Nhưng khi chạm vào da thịt ta, hắn bỗng hoảng hốt, nhíu mày lại:

“Sao lại nóng vậy? Bị cảm gió nên sốt cao rồi sao?”

Ngửi thấy mùi hương trên người Bùi Dã,

Ta suýt nữa không thể kiềm chế được mình, hai chân mềm nhũn, ngã vào trong vòng tay hắn.

Ta đã chịu đựng quá lâu, khi chạm vào người Bùi Dã, tác dụng thuốc ta cố gắng nhẫn nhịn nãy giờ đột nhiên bùng lên mãnh liệt.

Máu và xương cốt ta như bị muỗi đốt, đau nhức và ngứa ngáy.

Vào lúc quan trọng nhất, những dòng chữ kia lại xuất hiện:

【Đừng mà, đừng mà! Tiểu muội, đừng để hắn chạm vào ngươi! Nếu ngươi rơi vào tay tên điên này, cả đời ngươi sẽ hoàn toàn kết thúc !】

【Tên nam nhân cặn bã này, chính hắn cũng hưởng thụ rồi, lại còn bảo là bị ngươi câu dẫn ép buộc ! Đến lúc đó, sẽ thành chuyện tình gặp lại nhau sau nhiều năm xa cách, rồi sau đó hai người họ sẽ tái hợp, còn tiểu muội ngươi thì bị đuổi ra khỏi phủ, rồi chết trên phố, ngươi mãi chỉ là một công cụ, là bàn đạp cho nữ chính mà thôi.】

【sau khi ngươi chết, tên biểu ca lạnh lùng, cấm dục kia của ngươi cũng sẽ không một lời nào mà âm thầm tự sát theo ngươi. Hai người các ngươi có thể hay không cứ vậy trực tiếp mà ở bên nhau, đừng để tên điên đó xuất hiện nữa, đừng có mà hành hạ người khác nữa】

Ta nhìn những dòng chữ lấp lánh trên không trung, ngây người một chút.

Cuối cùng, người cao quý, lạnh lùng, quyền lực thiên hạ như ngọc thạch Dung Ngọc Trần lại sẽ tuẫn tình cùng ta hay sao ?

3

Khi Bùi Dã định bế ta lên,

Ta thất thanh kêu lên: “Đừng chạm vào ta!”

“Ta không đau nữa!”

Bùi Dã nhíu mày, vẻ khó chịu:

“Giang Tố, rốt cuộc ngươi đang định làm gì? Chơi đùa với người khác ngươi cảm thấy thú vị lắm sao?”

“Quả nhiên ngươi lại đang giả vờ ốm chỉ để giành lấy sự quan tâm của ta!”

Bùi Dã cười khẩy: “Giang Tố, ngươi khi nào mới trưởng thành, mới giống như Thẩm tiểu thư đây, ngươi có thể hiền thục ổn trọng hơn chút không ?”

Ta siết chặt tay mình.

Siết đến mức máu chảy ra.

Trên môi ta, dấu răng chi chít, ta không dám phát ra tiếng, sợ rằng chỉ một âm thanh nhỏ cũng sẽ thành tiếng rên rỉ.

Sau khi nói xong thì Bùi Dã quay lưng rời đi để ta một mình đứng lại nơi đó.

Ta đứng tại chỗ hồi lâu, bèn cắn răng cất bước, run rẩy đi đến gian thượng khách của thừa tướng Dung Ngọc Trần đang ở.

Ta nâng bàn tay đang run rẩy gõ cửa phòng hắn.

Qua một lúc lâu, lâu đến mức ta suýt không thể kiềm chế được nữa, định đẩy cửa xông vào, thì một đôi tay thon dài với khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ mà thanh thoát kéo mở cánh cửa.

“Giang tiểu thư ? Gõ nhầm cửa rồi sao ?”

“Đây không phải là hầu phủ, muộn như vậy rồi, ở đây cũng không có người ngươi cần tìm.”

Giọng hắn lạnh lùng như băng, lại như âm thanh của ngọc thạch va chạm vào nhau.

Lửa trong người ta bị dập tắt trong giây lát, rồi lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

Dòng chữ trên không trung cũng sôi sục:

【Hắn quan tâm quá! Mỗi ngày tiểu muội không đến tìm hắn, buổi tối hắn có phải giấu mình trong chăn mà khóc thầm không? Rồi lại viết tên của kẻ điên Bùi Dã lên đáy giày, giẫm mạnh xuống.】

【Tiểu muội, cô đừng thấy bề ngoài hắn như một đoá hoa cao lãnh, nhưng thực ra, nội tâm hắn rất mềm yếu cũng dễ khóc lắm…】

【Mỗi lần ngươi gọi hắn một tiếng “A huynh”, tay hắn sẽ run rẩy vì vui mừng. Tiếp theo sau đó, ngươi cắn tai hắn, lại tiếp tục gọi “A huynh”, điều này sẽ khiến hắn sướng chết mất!】

Những dòng chữ nhấp nháy không ngừng trên không trung.

Mắt ta đã đỏ ngầu, không nhìn rõ chữ nữa, trong mắt chỉ còn hình bóng tựa thánh nhân của Dung Ngọc Trần.