13
Hắn xoay người rời đi, vừa đi vừa thấp giọng nói:
“Ngươi thân thể không khỏe, hiểu chứ?”
Ta lập tức tựa vào vai hắn, giả vờ ngất xỉu.
Cứ như thế, ta một đường “hôn mê”, để hắn bế lên xe ngựa, rồi vào hoàng tử phủ.
Vừa bước qua bậc cửa tẩm điện, Tiêu Hàm Dạ đã lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm, bình thản nói:
“Được rồi, xuống đi.
“Mẫu phi ta để ta giải quyết, bà ấy thế nào ta rõ.
“Chỉ là bản lĩnh của ngươi cũng thật không nhỏ.
“Cấm túc dễ xảy ra sơ hở, ngươi cứ nói với bên ngoài là mình sinh bệnh đi.”
Tên tiểu tư bên cạnh hắn nhìn ta với ánh mắt thương hại.
Ta không chút dao động, đáp lại gọn gàng:
“Được.”
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, xoay người rời đi.
Ta gọi:
“Chờ đã.”
Tiêu Hàm Dạ quay đầu lại, nhướng mày chờ ta mở miệng.
Ta từ trong tráp trang điểm lấy ra tờ ngân phiếu còn mới tinh, đau lòng nhìn nó lần cuối, rồi đưa đến trước mặt hắn:
“Trả lại cho ngươi.”
Vẻ lãnh đạm trên mặt hắn thoáng rạn nứt trong chốc lát, cuối cùng vẫn không nói gì, nhận lấy ngân phiếu rồi đi.
14
Một tháng sau, ta đành phải tái xuất giang hồ.
Tiêu Hàm Dạ mang theo một tờ ngân phiếu một nghìn lượng, lại bước vào tẩm cung của ta.
Hôm sau, ta tinh thần phơi phới, tay trong tay cùng hắn dự cung yến.
Cái “tay trong tay” này có nghĩa là, trừ lúc Hoàng đế triệu ta lên hỏi chuyện, còn lại hắn đều nắm tay ta.
Thậm chí còn không ngừng nhắc nhở những kẻ đến kính rượu:
“Phu nhân ta vừa khỏi bệnh, chớ để nàng mệt mỏi.”
Ta liền dịu dàng mỉm cười với hắn, tựa đầu lên vai:
“Điện hạ thật tốt.”
Cảnh tượng này xảy ra đến lần thứ ba, ta nghe thấy Thái tử bên cạnh lầm bầm với Thái tử phi:
“Con ngỗng quay này nhiều dầu quá, ta ăn không nổi.”
Thái tử phi cười lạnh:
“Cứ ăn đi, chờ đến khi ngươi bị phế rồi, muốn ăn cũng không có đâu.”
Thái tử lập tức im miệng.
Lăng Ký Phong bước về phía ta, lúc ấy ta đang chuyên tâm ăn một chiếc đùi ngỗng.
Hắn bưng ly rượu, kính ta một chén.
Ta vừa xúc động nói “Sao dám nhận lễ này”, vừa nâng miệng ly cao lên nửa phân.
Sau đó, ta ngồi xuống, tiếp tục ăn đùi ngỗng.
Người của phủ Thừa tướng ta đều xếp vào tiền viện quét dọn, hậu viện chỉ có ám vệ và tâm phúc của Tiêu Hàm Dạ.
Cứ mỗi bảy ngày, Tiêu Hàm Dạ lại gọi ta vào thư phòng, viết mật thư gửi cho Thừa tướng ngay trước mặt hắn, sau đó giao cho Hồng Tước đưa đến chỗ liên lạc.
Tâm tình tốt thì hắn giữ ta lại đánh cờ, đôi khi mời ta dùng bữa, nhưng tuyệt không ở cùng ta khi trời tối.
Ta bắt đầu hoài nghi, liệu xuân dược của ta ngày đó đã để lại bóng ma tâm lý lớn đến nhường nào cho hắn.
15
Tối qua, sau khi bị hắn giám sát viết xong thư, ta rốt cuộc nhịn không được, mở miệng biện giải:
“Chuyện hôm đó tại cung yến… không phải do ta tự nguyện.”
Tiêu Hàm Dạ hờ hững:
“Ồ, là Thừa tướng ép ngươi?”
Hắn thoáng dừng lại, rồi tiếp tục:
“Hắn lấy mẫu thân ngươi uy hiếp ngươi? Quả nhiên là một tên cẩu tặc.”
“Ngươi hiện tại là muốn nói với ta, rằng ngươi đã một lòng một dạ vì ta, sẽ không còn nghe theo Thừa tướng nữa?”
“Vậy nên ta có thể yên tâm cùng ngươi hành phu thê chi thực, sau này ngươi sẽ giúp ta diệt trừ thế lực của Thừa tướng?”
“Vân Khê,” hắn nghiêm túc nói, “Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ yên ổn sống trong phủ là được. Ta bảo đảm ngươi bình an.”
Ta ngậm miệng, ngây ngốc gấp bức thư lại, giao cho Hồng Tước.
Tiêu Hàm Dạ ra hiệu, hai tên ám vệ không biết từ đâu chui ra, đưa cho hắn một tờ giấy, sau đó theo Hồng Tước rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ta thấy hắn mở tờ giấy kia ra, thức thời đứng lùi về sau một chút.
Nhưng rồi, hắn bất chợt bật cười, trong đôi mắt băng lãnh bỗng ánh lên tia sáng kỳ lạ.
Hắn ngước mắt nhìn ta, trong ánh nhìn phức tạp chưa từng có, tựa như vết nứt ẩn sâu dưới mặt băng mùa đông.
Hắn cứ thế nhìn ta suốt nửa nén hương, rồi thở dài một hơi thật dài, cười khẽ than:
“Quả nhiên.”
Khi ấy, ta hoàn toàn không hiểu hắn đang thở dài vì điều gì.
16
Đêm đại hôn của Nhị muội, cả kinh thành chao đảo.
Thái tử không biết vì sao lại chọc giận Hoàng đế, bị cấm túc trong hoàng gia biệt uyển.
Thừa tướng cùng Trung Thư tỉnh dâng tấu suốt đêm, thỉnh cầu lập Nhị hoàng tử làm Thái tử.
Hoàng đế không đáp ứng, nhưng cũng không bác bỏ, chỉ nói sẽ bàn bạc sau.
Tiêu Hàm Dạ cả đêm không về, chỉ để lại một mảnh giấy, trên đó có ba chữ.
【An phận chút.】
Ta vốn định tuân theo.
Nhưng đêm hôm sau, khi ta vì buồn chán mà dạo bước trong viện, lại trông thấy một bóng người trên tường.
Ta nhìn kỹ, suýt nữa tưởng mình hoa mắt:
“Nhị muội?”
Lăng Thành Thư bị ta làm giật mình, kêu lên một tiếng “A mẹ ơi”, rồi buông tay, thẳng thừng nhảy vào hậu viện vương phủ.
Vừa chạm đất, nàng lập tức lấy một tay bịt miệng, một tay ôm lấy mắt cá chân.
Ta kinh ngạc hỏi nàng vì sao lại ở đây.
Nàng dùng ba câu nói rõ đầu đuôi.
Tân lang của nàng vì bị liên lụy với Thái tử mà vào ngục, sống chết chưa rõ, thừa tướng vì muốn cắt đứt quan hệ nên định bức nàng tuẫn tình.
Vậy nên, nàng cần một khối lệnh bài có thể vào ngục giam.
Lệnh bài này chỉ có ba khối, hai khối còn lại nằm trong tay Hoàng đế và Chỉ huy sứ, rất khó lấy được.
Nàng bảo ta coi như chưa từng thấy nàng.
Ta nói:
“Thư phòng có đấy, muội chờ một lát, tỷ đi lấy cho.”
Nàng nói:
“Không, muội tự đi trộm là được rồi.”
Ta đáp:
“Đây là nhà ta, lấy một khối lệnh bài thôi, sao có thể gọi là trộm được?”
Lăng Thành Thư bán tín bán nghi hỏi:
“Nhị hoàng tử ngay cả thứ quan trọng như vậy cũng có thể cho tỷ sao?”
Ta nói:
“Đương nhiên. Muội không thấy tỷ được sủng đến mức nào à?”
17
Ta trèo qua cửa sổ sau, lẻn vào thư phòng.
Lệnh bài vẫn như mọi khi, nằm ngay trên bàn, phía dưới đè một phong thư.
Ánh mắt ta vô tình lướt qua, bỗng nhìn thấy tên mẫu thân trên trang giấy.
Trong lòng cả kinh, ta vội vàng đọc hết thư trong chớp mắt, suýt nữa quên mất mục đích vào đây, sững sờ đứng trước bàn.
Đó là danh sách khách nhân của hoa khôi Thiên Hương Các mười tám năm trước, chi tiết từng đêm tiếp ai, bạc bao nhiêu, từng điều một đều ghi lại rõ ràng.
Còn có chứng lời của tú bà, nói rằng chưa từng gặp người tên Lăng Ký Phong, hoa khôi và hắn lại càng không thể có liên hệ gì.
Tiêu Hàm Dạ đã biết rồi.
Ta cố giữ bình tĩnh, cầm lấy lệnh bài quay về viện của mình.
Chỉ một canh giờ sau, Nhị muội đã trả lại lệnh bài.
Nàng nói cảm ơn tỷ, và mặc dù tỷ phu không biết chuyện này, cũng phải cảm ơn tỷ phu một tiếng.
Ta đáp:
“Không khách khí, tỷ sẽ chuyển lời đến tỷ phu.”
Lăng Thành Thư giẫm lên thang, leo qua tường mà đi.
Ta lại một lần nữa đến thư phòng.
Vừa định đặt lệnh bài trở lại chỗ cũ, từ sau bức bình phong bỗng truyền đến một giọng nói.
“Dùng xong rồi?”
Ta cứng đờ.
Trong thư phòng không thắp đèn, Tiêu Hàm Dạ mặc một bộ thường phục màu mực, thân hình gần như hòa vào bóng tối sâu thẳm.
Chỉ có một bàn tay trắng nõn, từng đốt ngón tay rõ ràng, chìa ra trước mặt ta, giọng nhàn nhạt:
“Dùng xong thì trả lại cho ta.”
18
Tiêu Hàm Dạ quả nhiên không hổ là người có tâm tính ổn định nhất kinh thành.
Dưới cơn thịnh nộ như vậy, hắn vẫn giữ thần sắc như thường, tựa như thứ ta đang cầm chẳng qua chỉ là một nghiên mực.
Ta rũ mắt xuống, yếu ớt đặt lệnh bài vào tay hắn.
Hắn khẽ cười, trong ánh mắt lộ ra vài phần hứng thú, sau đó dùng ngón tay thon dài, chậm rãi lướt qua má ta:
“Lại diễn trò nữa à?”
Làn hơi lạnh nơi đầu ngón tay khiến ta hoàn toàn đứng sững tại chỗ.
Dù rằng bên ngoài chúng ta suốt ngày quấn quýt, tình ý mặn nồng, yến tiệc hắn rót rượu cho ta, ta gắp thức ăn cho hắn.
Nhưng đây mới thực sự là lần đầu tiên, trong chốn riêng tư, hắn chạm vào ta.
Giữa khoảng không trống rỗng ấy, ta nghe thấy giọng hắn trầm thấp bên tai:
“Nói dối lâu như vậy, vất vả lắm phải không?”
“Nội dung trong bức thư đó, ngươi biết bao nhiêu?”
Ta hiểu rõ lúc này có biện minh cũng vô dụng, liền dứt khoát thẳng thắn:
“Biết hết.”
Hắn khẽ ừ một tiếng, lại ung dung nói:
“Thừa tướng lấy ngươi làm quân cờ, nhưng ngươi với nhị muội dường như rất thân thiết, xem ra những lời đồn bên ngoài đều là giả.”
Ta cười gượng một tiếng, không dễ nhận ra mà khẽ lui về sau một chút:
“Cũng tạm vậy.”
Tiêu Hàm Dạ chợt thoáng do dự, chăm chú nhìn ta:
“Ngươi… đang sợ?”
Ta đáp:
“Có sao? Không có mà.”
Ta đương nhiên sợ muốn chết.
19
Ba tháng qua, ta và Tiêu Hàm Dạ vẫn luôn kính nhau như tân.
Ngoài việc ta từng hại hắn một lần, thì đến nay coi như chưa từng xâm phạm lẫn nhau.
Nhưng hắn dung túng ta, chỉ vì ta mang thân phận nữ nhi Thừa tướng, dẫu không được sủng ái, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục của Lăng Ký Phong.
Giờ hắn đã biết, dù ta có biến mất khỏi nhân thế, Thừa tướng cũng sẽ không có bất kỳ động tĩnh nào.
Ta chẳng qua chỉ là một quân cờ bị ném đến bên cạnh hắn, chết rồi thì có thể thay, còn sống thì chỉ thêm phiền phức.
Thậm chí, ta còn dám trộm cả lệnh bài của hắn.
Thái tử đã sụp đổ, hắn giành được thắng lợi, ngày sau lên ngôi Hoàng đế, ta liệu có còn đường sống không?
Tiêu Hàm Dạ lặng lẽ quan sát ta, dường như muốn nói điều gì.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, khiến lòng ta rét buốt.
Tựa như cất giấu vạn điều bí ẩn, một thoáng u tối vụt qua, rồi lại nhanh chóng trở về bình thản.
Cuối cùng, hắn chỉ nhẹ giọng:
“Ngủ sớm đi, A Vân.”
Ta run nhẹ hàng mi, nhỏ giọng đáp:
“Dạ.”
20
Về lại tẩm điện, ta lập tức bắt đầu thu dọn tiền bạc.
Ta chọn vài món trang sức kiểu dáng bình thường, lấy ra số ngân phiếu một tháng qua đã moi được từ Tiêu Hàm Dạ, rồi vào giờ Tý lẻn ra hậu viện.
Cả tháng nay, vương phủ đều do ta quản lý, đường đi lối lại ta đã thuộc nằm lòng.
Giờ Tý là lúc thị vệ đổi ca, nhóm gác đầu ca thường lười biếng, luôn đi vào phòng trực trước nửa khắc.
Lợi dụng lúc nhóm sau chưa đến, ta tự mình vác thang, đặt dưới chân tường, mấy cái liền trèo lên đến đỉnh.
Lộ trình đào tẩu ta đã lên kế hoạch vô số lần.
Chưởng quầy Phượng Tường các luôn chuẩn bị sẵn hai con tuấn mã cho ta, hửng đông là có thể đến điền trang ngoại thành.
Mẫu thân, Nhị muội, ta nói thầm trong lòng—
Ta là kẻ nhát gan. Ta không tranh nữa, chúng ta đi thôi.
Ta vừa định quay lại lấy thang, chợt nghe một giọng nói vang lên, lạnh lẽo như sương đọng trên ngói lưu ly.
Tiêu Hàm Dạ đứng bên ngoài viện, lười biếng tựa vào cửa, giọng điệu hờ hững:
“Thật sự sợ đến vậy sao?”
Ta há miệng, nhưng chẳng thể phát ra một âm tiết nào.
Hắn ung dung tiến lại gần, đưa tay về phía ta, tay còn lại giữ chặt thang:
“Xuống cẩn thận, đừng ngã.”
Ta chỉ cảm thấy chính mình thật nực cười, khẽ giọng nói:
“Ta thật không ngờ, bản thân lại đáng giá đến mức có nhiều ám vệ giám sát như vậy.”
Tiêu Hàm Dạ khẽ cười:
“Ngươi so với người khác quý giá hơn, tất nhiên là xứng đáng. Nhưng không phải.
“Chỉ là ta vừa đến Tê Vân cung, không thấy ngươi đâu, mới ra ngoài tìm.”
Ta ngước nhìn dải ngân hà sáng rực trên trời:
“Nhị điện hạ, giờ đã quá canh ba rồi.”
Tiêu Hàm Dạ nói:
“Nếu ngươi nguyện ý, tối nay… cũng có thể chung phòng.
“Trước đây là do có chút hoài nghi và bận tâm, mới tránh né A Vân.”
Hắn lại bổ sung một câu:
“Những ngày này kinh thành quá loạn, đừng ra ngoài nữa.”
Lúc này, hắn nói gì ta cũng đều thuận theo.
Trở về Tê Vân cung, Tiêu Hàm Dạ ngồi bên bàn dùng bữa hằng ngày, từng lớp từng lớp mở gói hành lý ta đã thu dọn.
Sau đó, hắn đem cả xấp ngân phiếu dày cộp đặt trở lại tráp trang điểm của ta.
Lại đem từng cây trâm vàng, từng món ngọc thạch phân loại sắp xếp.
Bóng lưng hắn đối diện với ta, đường nét khuôn mặt được ánh nến ấm áp phủ lên vài phần ôn hòa.
Ta nắm chặt ống tay áo, cất lời:
“Nhị điện hạ, người cũng đã thấy rồi, ta không phải thiên kim Thừa tướng, không xứng với ân sủng của người.”
Hắn nhẹ nhàng bật cười, giọng nói mang theo vài phần u ám:
“Nếu ta nói, ta cũng là giả hoàng tử thì sao?”