Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

9:44 chiều – 10/02/2025

8

Hắn bất động, ta cũng bất động, trong không khí chỉ còn lại mùi sáp nến của long phụng hoa chúc.

Hồi lâu sau, hắn bình thản nói:

“Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta sang thiên điện ngủ.”

Ta đáp:

“Vâng.”

Có lẽ vì ta đáp quá dứt khoát, sắc mặt hắn thoáng hiện vẻ trống rỗng.

Rồi lại nói:

“Ta không phải…”

Ta vội vàng ngắt lời:

“Ta hiểu, ngươi không thích ta, chấp nhận hôn sự này cũng như những chuyện trước đây, bất quá chỉ là muốn mượn thế lực của Thừa tướng phủ trong tranh đoạt ngôi vị mà thôi.”

Tiêu Hàm Dạ vẫn giữ vẻ thản nhiên:

“Về sau nhớ kỹ, bên ngoài không được nói ta tranh đoạt ngôi vị. Ngươi cũng không muốn chết sớm đâu.”

Hắn lại nói:

“Đã vậy, ta cũng không nhiều lời nữa. Khi ra ngoài, mong rằng trắc phi vẫn sẽ phối hợp như trước đây.”

Ta đáp ngay:

“Ừ ừ, bao chắc bao chắc.”

Hắn sâu xa liếc ta một cái, xoay người rời đi.

Ta có chút thất vọng nghĩ, hôm nay không ném ra ngân phiếu sao?

Dường như nghe thấu tâm tư ta, Tiêu Hàm Dạ đi đến cửa rồi lại quay trở lại.

“Khố phòng giao cho ngươi quản lý.” Hắn đưa một khối ngọc bài tới trước mặt ta.

Ta vội vàng đưa tay nhận lấy.

Lại nghe hắn nhàn nhạt nói:

“Người Thừa tướng an bài vào phủ, tìm một chức tạp dịch không quan trọng rồi đuổi đi, đừng để họ nhiều lời. Ta tin Lăng cô nương là người có bản lĩnh.”

Tay ta run lên, khối ngọc bài “cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Ta lập tức cúi người nhặt lên, cung kính dâng qua đầu:

“Điện hạ minh xét, thiếp thân là kẻ vô dụng.”

Tiêu Hàm Dạ cười khẽ:

“Ừm, quả nhiên có bản lĩnh.”

Hắn nhẹ vỗ vai ta, từ trong tay áo lấy ra một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, đặt lên gối ta.

Ta an nhiên chìm vào giấc ngủ.

9

Hôm sau, ta tiến cung dâng trà cho Ninh Quý phi.

Lý mà nói, trắc phi nhập phủ chẳng phải đại sự gì, lễ dâng trà cũng không đến mức kinh động cả hậu cung.

Thế nhưng hôm nay trong cung Trường Ninh lại đông nghịt người, thực sự là hoa thắm liễu xanh, hương thơm ngào ngạt.

Dù vậy, khi ta bước vào điện, ánh mắt chỉ nhìn thấy một mình Ninh Quý phi trên phượng tọa.

Bà ta nay địa vị ngang hàng với Hoàng hậu, y phục lễ nghi từ lâu đã vượt cấp, chỉ là Hoàng đế dung túng, nên chẳng ai dám lên tiếng.

Tiến vào điện hành lễ xong, ta liền nghe thấy bà ta cười ôn hòa:

“Rốt cuộc cũng đợi được rồi, thật khiến các tỷ muội chờ mong biết bao.

A Vân, có phải đêm qua vất vả quá, nên hôm nay mới dậy muộn chăng?”

Ta đáp:

“Phải.”

Ninh Quý phi thoáng khựng lại, nhìn bộ dạng ngay thẳng chính trực của ta, cuối cùng nuốt xuống nửa câu còn lại, rồi phân phó Trương mụ mụ dâng trà.

Trương mụ mụ dẫn ta tiến lên, từ trên án gỗ hoa lê trước phượng tọa bưng ra một chiếc khay, cúi người nói:

“Thỉnh trắc phi dâng trà.”

Ta cầm lấy chén trà, vừa lúc Ninh Quý phi bảo ta ngẩng đầu, ta liền thuận thế nhìn thấy dung mạo của bà ta.

Ngũ quan của Tiêu Hàm Dạ và bà ta giống như cùng một khuôn đúc ra, chỉ là hắn có phần sắc sảo hơn, khi không cười thì trông có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

Còn Ninh Quý phi, ngay cả những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng phảng phất nét hiền từ, thực sự là một dáng vẻ ôn nhu từ ái, đoan trang mẫu nghi thiên hạ.

Ta thầm hô không ổn.

Dựa vào kinh nghiệm tôi luyện nhiều năm của ta, chỉ trong hai nhịp thở đã lập tức đưa ra phán đoán chuẩn xác—

Ninh Quý phi này chính là loại người cực đoan.

Câu vừa rồi, chẳng qua chỉ là món khai vị mà thôi.

10

Quả nhiên, ngay sau đó, bà ta ôn nhu cất lời:

“A Vân, quy củ của con học vẫn chưa đâu vào đâu, sau này đi lại trong cung, e là dễ bị trách phạt.

“Từ mai, nếu con nguyện ý, cứ đến Trường Ninh cung vào giờ Mão, học hỏi thêm cùng Trương mụ mụ, bản cung cũng có thể chỉ điểm đôi chút.

“Con chớ trách bản cung lắm chuyện, bản cung cũng chỉ là lo lắng con chịu thiệt thôi.”

Trương mụ mụ lập tức phụ họa:

“Nương nương quả thực suy nghĩ chu toàn, một lòng vì trắc phi mà lo nghĩ.

“Nô tỳ nhất định không phụ giao phó của nương nương.”

Ta vững vàng nâng chén trà, cũng học theo giọng điệu nhẹ nhàng của Ninh Quý phi, chân thành nói:

“Tạ nương nương dạy bảo, nhưng giờ Mão thần thiếp thực sự không dậy nổi.

“Thần thiếp giờ Hợi lại ngủ không được, không bằng đổi thành giờ Hợi đi.”

Trương mụ mụ sững sờ.

Ninh Quý phi quả nhiên trấn định hơn, chỉ ngẩn ra chốc lát liền bật cười:

“Đứa nhỏ này thật thà, mới vào cung nên chưa hiểu chuyện.

“Con có biết, năm đó bản cung hầu hạ Thái hậu khi lâm bệnh, mỗi ngày đều ngủ canh ba, dậy canh năm không?”

Trương mụ mụ lúc này đã phản ứng lại, lập tức tiếp lời:

“Nương nương nói phải, trắc phi đã gả vào hoàng gia, sao có thể so với khi còn ở nhà được.

“Tất nhiên phải chịu chút cực nhọc mới phải.

“Chẳng lẽ trắc phi quen kiêu ngạo, không chịu nổi quy củ trong cung?”

Bà ta lải nhải hồi lâu, nhưng ánh mắt lại đặt trên cổ tay ta.

Hẳn là muốn chờ ta giữ chén trà lâu quá mà tay mỏi, sơ sẩy phạm lỗi để bắt bẻ.

Ta cười với bà ta một cái, liền nhẹ nhàng đưa tay đặt chén trà trở lại chiếc khay trước mặt bà ta.

Trương mụ mụ lại sững sờ.

Ngay cả Ninh Quý phi cũng không thể giữ nổi vẻ bình thản:

“A Vân, con không muốn dâng trà nữa sao?”

Ta vẫn mỉm cười đáp:

“Muốn chứ.”

Trương mụ mụ nhướn mày:

“Nếu muốn, trắc phi phải giữ thái độ thành kính một chút!

“Nương nương còn chưa nhận trà, người đã buông tay, giống ra thể thống gì?”

Ninh Quý phi khẽ thở dài.

Ta không đợi bà ta cảm thán, mà nhân lúc bà ta hít vào liền cướp lời:

“Nương nương, thần thiếp vừa rồi tay có chút mỏi, sợ không cẩn thận làm vỡ chén trà quý giá của người.

“Để thần thiếp nghỉ một chút rồi lại dâng tiếp ạ.”

11

Ninh Quý phi có lẽ bị nghẹn một hơi mà không thở ra nổi, bèn day trán, giọng điệu yếu ớt lộ vẻ mệt mỏi:

“Chén trà này, chén trà này bản cung e là không có phúc hưởng.

“Trương mụ mụ, tiễn khách đi, bản cung lại bị đau đầu rồi.”

Ta quan tâm hỏi:

“Nương nương, thần thiếp có chuẩn bị sẵn nhân đan, người có muốn dùng không?”

Ninh Quý phi trông như thể tức đến không nói nên lời, chỉ im lặng không đáp.

Trương mụ mụ thấy vậy, lập tức vươn bàn tay già nua, quát lớn:

“Lăng trắc phi dám phạm thượng—”

Ta lập tức sải bước về phía trước, vững vàng đỡ lấy cánh tay Ninh Quý phi, đồng thời dưới lớp tay áo, hung hăng véo mạnh hai cái vào hổ khẩu của bà ta.

Ninh Quý phi thét lên một tiếng, cuối cùng cũng bùng nổ:

“Ngươi dám bóp bản cung? Người đâu! Người đâu!”

Mà trong cuộc chiến trà đạo này, ai mất bình tĩnh trước thì kẻ đó thua.

Ta sững sờ buông tay, chỉ trong chớp mắt đã xoay người, đôi mắt lập tức ngấn lệ, giọng ai oán:

“Thần thiếp không biết đã đắc tội với nương nương chỗ nào?

“Nương nương phong thái đoan trang, ngay cả ngày đêm chẳng chợp mắt cũng không sao, thần thiếp kính ngưỡng còn không kịp, làm sao có thể sinh ra ý nghĩ ác độc như vậy?”

Ninh Quý phi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nghiến răng nói:

“Tốt! Tốt lắm! Bản cung hôm nay cứ muốn trị tội ngươi thì sao?

“Cút ra ngoài quỳ! Không có lệnh của bản cung thì không được đứng dậy!”

Trương mụ mụ vén tay áo, liền xông về phía ta.

Ta sợ hãi lùi lại, vừa quan sát sắc mặt chấn động của các phi tần xung quanh, vừa vội vàng nói:

“Thần thiếp nhận tội, thần thiếp lập tức đi ngay, nương nương chớ để tổn hại thân thể.”

Trương mụ mụ dù sao cũng đã có tuổi, đuổi theo không kịp.

Chỉ có thể thở hổn hển nhìn ta túm lấy vạt váy, nhanh chân chạy một mạch đến Thái Hòa điện, đứng lại.

Sau đó, ta hít sâu một hơi, quỳ xuống nơi góc khuất bên bậc thềm ngự điện.

12

Đúng lúc triều đình vừa bãi chầu.

Các quan viên lục tục rời khỏi chính điện, nhìn thấy cảnh tượng bên này, liền chần chừ dừng bước, nhưng không ai dám nhiều lời.

Ta liền cất cao giọng, hướng về Trương mụ mụ vừa hổn hển đuổi theo, khóc nức nở:

“Cầu xin nương nương khai ân, sau này con dâu tuyệt đối không dám chạm vào y phục của nương nương nữa.”

Trương mụ mụ tức đến nổ phổi:

“Ai bảo ngươi chạy đến đây quỳ!”

Bà ta là người thường xuyên xuất hiện trong cung yến, thấy đám quan viên vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn mình, sốt ruột đến mức vươn tay muốn kéo ta dậy.

Ta nhanh nhẹn tránh né, lại lặp lại câu nói ban nãy, giọng còn cao hơn trước.

Nói xong, chớp mắt một cái, nước mắt lại lăn dài thành chuỗi.

Qua làn hơi nước mơ hồ, ta thấp thoáng trông thấy giữa những bộ quan phục màu tro có một thân ảnh bạch sắc hoàng tử triều phục.

Ta chột dạ nghĩ, tiêu rồi, hắn không phải định bắt ta trả lại tiền đấy chứ?

Tiêu Hàm Dạ hiển nhiên không thể không chú ý đến tình cảnh bên này, huống hồ hôm nay ta còn vận một thân gấm trắng bạc, vô cùng tương xứng với hắn.

Nhìn hắn sải bước đến gần, ta ngẫm nghĩ trong chốc lát.

Sau một thoáng do dự, Tiêu Hàm Dạ lạnh giọng nhìn Trương mụ mụ, chỉ thốt ra một chữ:

“Cút.”

Ta liếc nhìn các triều thần gần đó, vận dụng toàn bộ cảm xúc, yếu ớt gọi một tiếng:

“Phu quân…”

Tiêu Hàm Dạ trừng mắt nhìn ta, không tin nổi nhìn gương mặt đẫm lệ này, hạ giọng chất vấn:

“Ngươi lại giở trò này nữa?”

Ta nhỏ nhẹ nói:

“Nhị điện hạ, thiếp chỉ biết mỗi trò này thôi.”

Hắn nghiến răng, ghé sát bên tai ta, thấp giọng:

“Trả tiền.”

Lời vừa dứt, ta chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người đã bị hắn nhấc lên.

Đợi đến khi nhìn thấy gương mặt góc cạnh gần ngay trước mắt, ta mới bàng hoàng nhận ra—

Tiêu Hàm Dạ thế mà lại bế ta lên.