Gả cho Nhị hoàng tử, ai nấy đều bảo ta số mệnh may mắn.
Nhưng nào ai hay, bên ngoài phu thê ta tình thâm ý trọng, về phủ lại như khách qua đường.
Sau này, thân phận giả thiên kim của ta bại lộ, ta quyết định thu dọn hành lý, cao chạy xa bay.
Thế nhưng đêm đó, Nhị hoàng tử bỗng phá lệ lưu lại.
Hắn buông đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, khóe môi khẽ nhếch, cười như không cười:
“Không biết phu nhân có chê hoàng tử giả – đứa con hoang do tư thông mà ra này không?”
Đêm khuya vắng lặng, ta lại nghe hắn lẩm bẩm:
“Tốt quá, không phải muội muội.”
Ta: … Không phải cái gì cơ?! 🤨
1
Kinh thành lưu truyền một bảng xếp hạng nữ nhân tâm cơ.
Đến mùa thứ bảy mươi hai, ta rốt cuộc đẩy được mẫu thân xuống hạng, oai phong đoạt lấy ngôi đầu.
Trong cung yến, ta một trận thành danh, dược hạ Nhị hoàng tử—kẻ vốn nổi danh trầm ổn vững vàng.
Thái phi giận đến suýt hôn mê, nhưng ngại phụ thân ta là Thừa tướng, không tiện phát tác, đành hạ chỉ tứ hôn.
Ta trở thành trắc phi của Nhị hoàng tử, cũng là nữ nhân duy nhất trong phủ của hắn.
Cả triều đình đều biết Thái tử bị bệ hạ ghẻ lạnh, còn Nhị hoàng tử Tiêu Hàm Dạ nay được sủng ái nhất.
Khiến kẻ khác đỏ mắt hơn chính là, thánh chỉ vừa ban, Tiêu Hàm Dạ lập tức cự tuyệt ý chỉ chọn chính phi của bệ hạ.
Hắn nói muốn một lòng một dạ đối đãi với ta, chuyện tuyển tú nữ hãy bàn sau.
Ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Rõ ràng đêm đó… hắn thà chết cũng không muốn chạm vào ta.
Lo hắn thực sự trúng nhiệt độc, cuối cùng ta vẫn đưa hắn uống giải dược.
Khi Thái phi và mẫu phi hắn chạy đến, chỉ thấy trong hậu điện phong tình dập dờn, nhưng thực chất chẳng có chuyện gì phát sinh.
Thậm chí, Tiêu Hàm Dạ so với ta còn tỉnh táo hơn vài phần.
Sau khi uống giải dược, không rõ suy tính điều chi, hắn trầm mặc chốc lát, rồi lại chậm rãi cởi ngoại bào.
Ta theo bản năng bịt mắt, lao đến bên cửa: “Ngươi làm gì vậy!”
Hắn sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên châm biếm: “Lăng cô nương muốn, chẳng phải chính là hiệu quả như thế này sao?”
Ta hoàn hồn: “À, đúng, đúng rồi.”
2
Thế nên ta cũng bắt đầu cởi ngoại bào.
Tiêu Hàm Dạ chậm rãi đứng dậy, thong thả nhận lấy chiếc váy yểm la dệt vàng điểm ngọc bích của ta.
Ngón tay hắn khẽ siết.
Ta còn chưa kịp ngăn cản, bộ váy yểm la quý giá, toàn kinh thành chỉ có hai chiếc, liền bị xé toạc một đường lớn.
Tay ta run lên vì giận: “Ngươi ít ra cũng phải nói trước một tiếng chứ! Ta còn có một bộ rẻ tiền bên trong cơ mà!”
Tiêu Hàm Dạ cười lạnh: “Phủ Thừa tướng bạc nhiều như nước, chẳng lẽ lại thiếu ngươi một bộ y phục?”
Ta vừa định kể lể thân phận bi thảm của mình với tư cách thứ nữ, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào.
Tiêu Hàm Dạ khẽ cười, kéo áo choàng lỏng ra, xoay người bước đến long phụng tháp.
Đôi mắt sáng như suối ấy không lộ chút cảm xúc, chỉ lướt qua ta, rồi khẽ hất cằm về phía giường.
Ta phối hợp mà nằm xuống.
Chiếc long phụng tháp này, thật sự quá chật.
Tiêu Hàm Dạ sắc mặt vẫn vương chút ửng đỏ do dư hương của xuân dược, hơi thở phả bên tai, nóng đến bỏng rát.
Hắn chỉ dựa vào cánh tay để chống đỡ thân mình, cơ bụng căng chặt, chẳng hề chạm đến da thịt ta dù chỉ một phân.
Mãi đến khi Ninh Quý phi dẫn theo một đám người, ầm ầm phá cửa xông vào, đáy mắt hắn mới thoáng hiện vài phần mê man, bàn tay nắm chặt vạt áo ta cũng dần buông lỏng.
Lăng thừa tướng là người đầu tiên bật tiếng kêu, như một con chuột cống tuyệt vọng, rống lên một câu vang dội cả Ngự Hoa viên:
“Lăng Vân Khê! Đồ mất mặt nhà ngươi!”
Dứt lời, ông ta liền quay sang Thái phi, tự vả mình đến bốp một tiếng giòn tan:
“Thần dạy con bất lực, mới dưỡng thành đứa nghịch nữ này!”
“Nó suốt ngày lải nhải muốn gả cho Nhị điện hạ, thần cảm thấy nó không xứng, liền không đáp ứng.”
“Nào ngờ, nào ngờ nó lại dám tư thông với Nhị điện hạ—”
3
Tiêu Hàm Dạ quỳ một gối bên cạnh ta, chân mày khẽ nhíu.
Ta bất giác sinh ra một tia đồng cảm kỳ lạ.
Bị người ta vấy bẩn danh dự như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ giận đến hộc máu.
Lăng thừa tướng lại mạnh tay tự vả thêm một cái:
“Mẹ nó xuất thân từ thanh lâu, những thủ đoạn hèn mọn này, đều là do nó học được từ bà ta!”
“Thần lập tức mang nó về, nghiêm khắc trừng trị!”
“Không, nếu Thái phi nương nương muốn ban cho nó một dải lụa trắng, thần cũng không dám có nửa câu oán trách!”
Sắc mặt Tiêu Hàm Dạ càng thêm khó coi.
Hắn mang theo một luồng hàn khí rét buốt, chậm rãi nhìn về phía Thái phi và Ninh Quý phi, giọng điệu lạnh lẽo:
“Là nhi thần thất thố, không khống chế được bản thân.”
“Việc đã đến nước này, cầu mẫu phi để Lăng đại cô nương vào phủ.”
Ta ngầm nhéo bắp đùi mình, nước mắt rơi lặng lẽ.
Nghe tin Thái phi phong ta làm trắc phi, ta càng thêm một màn kinh hãi, rồi lại từ kinh hãi hóa thành vui mừng mà khóc đến lê hoa đái vũ.
Tiếng khóc vừa thê lương vừa động lòng, tình chân ý thiết.
Ta vừa khóc, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt những người xung quanh, lòng thầm kêu khổ.
Lần này, e rằng đã rước phải một mối họa lớn.
Người trước mặt, chính là Tiêu Hàm Dạ.
Tâm tư lạnh nhạt, lãnh bạc, xưa nay chẳng hỉ chẳng nộ, chẳng giận chẳng vui.
Ngay cả khi bị đảng Thái tử vây công trên triều, hắn cũng chẳng đổi sắc, bệ hạ thậm chí còn từng khen hắn “Thái Sơn sụp trước mặt mà không biến sắc”.
Thế mà giờ đây, hắn lại lộ ra thần sắc này.
Rõ ràng là định đợi sau này sẽ tính sổ với ta.
Ta khổ không nói nên lời, nhưng các tiểu thư danh môn trong kinh thành lại hận ta đến nghiến răng nghiến lợi.
Ra ngoài mua món đồ, ta có thể bị người ta đuổi theo chửi rủa suốt hai dặm, chửi đến hợp tình hợp lý, khiến ta chẳng cách nào phản bác.
Hôm nay ta bước vào Phượng Tường các, vừa vặn chạm mặt tôn nữ của Trấn Quốc công.
Nàng ta hơi nhướng mày, cất giọng lanh lảnh:
“Đồ thấp hèn từ đâu tới, cũng xứng chọn y phục cùng ta?”
Ta hời hợt đáp:
“Đúng đúng đúng, ta không xứng.”
Nàng ta càng giận hơn:
“Ngươi có bộ dạng hồ ly tinh như vậy, sao có thể lọt vào mắt Nhị điện hạ, chắc chắn đã dùng thủ đoạn bỉ ổi!”
Ta thành thật đáp:
“Phải phải phải, ta hồ ly tinh.”
Nàng ta nghiến răng:
“Nói! Có phải ngươi hạ dược hắn hay không!”
Ta ngạc nhiên thốt lên:
“Sao ngươi biết?”
Chợt, một giọng nói từ phía sau truyền tới.
“Lăng cô nương ở đây à, khiến bổn vương tìm mãi.”
Ta cứng đờ quay đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Hàm Dạ.
Đêm đó cách một ngọn nến, ta chưa nhìn rõ.
Hôm nay mới biết, nữ tử kinh thành điên cuồng theo đuổi hắn, tuyệt đối không phải chỉ vì quyền quý.
Hắn thực sự rất đẹp, dáng người lại cao.
Chỉ đứng ở cửa Phượng Tường các, đã khiến mọi người trong tiệm không còn tâm tư ngắm nhìn trâm vàng ngọc bích, mà chỉ biết dán mắt vào hắn.
Điều khiến ta kinh sợ hơn là, hôm nay hắn không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, khóe mắt chân mày còn thoáng nét cười.
… Dù rằng, trong mắt ta, nụ cười ấy tràn đầy châm chọc.
Ta đành phải cất lời:
“Nhị điện hạ, thật khéo.”
Tiêu Hàm Dạ khóe môi khẽ nhếch, nụ cười như gió xuân phảng phất trên mặt:
“Không khéo, bổn vương đang tìm nàng.”
Ta toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn duy trì phong thái đáp đâu trúng đó:
“Ây da, ta cũng đang tìm Dạ ca ca đây.”
Tiêu Hàm Dạ nghe thấy hai chữ “ca ca”, động tác khẽ dừng.
Sau đó, hắn thản nhiên bỏ qua lời chào hỏi của tôn nữ Trấn Quốc công, chỉ nhìn ta hỏi:
“Nàng đến đây mua gì?”
Ta đáp:
“Y phục.”
Hắn thở dài đầy tiếc nuối:
“Hôm ấy là ta lỗ mãng, làm rách váy của muội.”
Tôn nữ Trấn Quốc công hai mắt trừng lớn, hận không thể nghiền nát ta tại chỗ.
Tiêu Hàm Dạ lại tiếp tục:
“Bao nhiêu bạc? Ta trả.”
Ta thong thả nói:
“Năm trăm lượng.”
Tiêu Hàm Dạ nheo mắt, cười mà như không cười:
“Vừa rồi không nghe rõ, bao nhiêu?”
Ta nhẹ nhàng đáp:
“Tám trăm lượng.”
Tiêu Hàm Dạ trầm mặc.
Ta thở dài:
“Một nghìn lượng.”
Tiêu Hàm Dạ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ta:
“Sao không đòi một nghìn một trăm lượng?”
Ta suy tư giây lát, nghiêm túc gật đầu:
“Một nghìn năm trăm lượng.”
Tiêu Hàm Dạ dùng ánh mắt có thể giết người nhìn ta, như muốn nói, thêm nữa thì đừng hòng có.
Thế là hôm đó, ta cầm ngân phiếu một nghìn năm trăm lượng, hoan hoan hỉ hỉ trở về phủ.