Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

4:40 chiều – 10/02/2025

A tỷ vốn là y nữ, từng vì Quý phi trị bệnh, được Thánh thượng tán dương thần y diệu thủ.

Quý phi lòng dạ hẹp hòi, sinh lòng đố kỵ, liền chặt đứt đôi tay của nàng, cười mà rằng: “Nghe nói y thuật của Tống y nữ độc nhất vô song, nay hãy tự chữa trị cho chính mình đi.”

Không ban nước, chẳng cấp thuốc, chỉ lạnh lùng dõi mắt, nhìn nàng đau đớn mà tuyệt khí.

Sáu năm sau, Quý phi mắc quái bệnh, bị dày vò thảm thiết, sống không bằng chết.

Ta tiến lên bẩm rằng: “Nhân gian có một người, có thể trị được bệnh này.”

Quý phi như bắt được cứu tinh, đôi mắt rực sáng: “Mau mời thần y đến! Bạc vàng bao nhiêu, bản cung cũng nguyện trao!”

Ta than nhẹ, lắc đầu: “Sáu năm trước, nương nương đã tự tay sát hại nàng rồi.”

1

Hôm nay, trong cung Vạn Xuân, xảy ra một chuyện trọng đại.

Quý phi lúc luyện vũ, chẳng may trật chân.

Trong tẩm điện, Quý phi nằm tựa giường, cung nữ thân cận định đắp thuốc, lại bị nàng đá văng ra: “Đắp thuốc thì có ích gì?”

Cung nữ chịu đau không dám oán, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ: “Nương nương, Thái y nói, thuốc này đắp bảy ngày, thương thế tất thuyên giảm.”

Quý phi giận dữ quát: “Bảy ngày? Bảy ngày sau thương thế có lành, thì còn có ích gì? Mấy tháng nay bản cung khổ luyện, chẳng phải thành uổng phí rồi sao?”

Nàng càng nói càng tức, vung tay ném bình ngọc về phía cung nữ, một tiếng vỡ lanh lảnh vang lên, khiến cả phòng lặng ngắt như tờ.

Chúng cung nhân đều hiểu, Quý phi vì cớ gì mà giận dữ.

Hai ngày nữa, chính là đại yến mừng thánh thọ của Hoàng thượng, vì thế nàng đã khổ công luyện vũ suốt ba tháng, chỉ đợi đến yến tiệc, kinh diễm toàn triều.

Nhưng nay, mắt cá chân sưng tấy, đau đến không thể bước đi, thử hỏi sao có thể múa?

Tâm huyết ba tháng, xem như đổ sông đổ bể.

Chúng cung nhân chỉ chăm chăm tìm cách trấn an Quý phi, chẳng ai hay biết, ta đã bưng chậu nước ấm đến bên người.

Ta chỉ là một tiểu cung nữ mới nhập cung nửa tháng, hầu hạ Quý phi rửa chân là việc khổ sai, chúng cung nữ dày dạn đều không muốn làm, liền đùn đẩy cho ta.

Giờ đây, ta quỳ trước Quý phi như thường lệ, khi mọi người còn chưa kịp ngăn cản, ta đã vụng về cầm lấy cổ chân nàng, đặt vào chậu gỗ đầy nước nóng.

Cung nữ chưởng sự cúi mắt nhìn thấy, hoảng hốt quát lớn: “Đồ ngu! Chân nương nương đã thương, ngươi còn dám làm càn?!”

Nàng đã chuẩn bị tinh thần, chờ Quý phi nổi giận, ban lệnh đánh chết ta ngay tại chỗ.

Nhưng ngoài dự liệu, Quý phi chẳng hề quát mắng, ngược lại gương mặt hiện lên nét thư thái.

Nàng kinh ngạc cúi nhìn chậu nước, chỉ thấy trong đó, cánh hoa tươi rải rác trôi nổi.

“Đây là dược gì?” Quý phi thì thầm, “Mới ngâm một chút, mà cơn đau đã vơi đi rồi.”

Ta lập tức bẩm: “Phụ thân nô tỳ từng là giang hồ lang trung, đây là phương thuốc gia truyền.”

Quý phi dường như hài lòng, đôi mày liễu dãn ra, nhàn nhạt bảo: “Một tiểu cung nữ mới vào cung, cũng có chút bản lĩnh.”

Ta hầu hạ nàng ngâm chân xong, liền đề nghị xoa bóp vết thương.

Vốn dĩ nơi ấy chạm vào là đau, nay lại chẳng còn cảm giác gì, ta liền ra sức day ấn, chỉ trong chốc lát, huyết ứ tan đi hơn nửa.

Quý phi đại hỷ, nếu vậy, nàng có thể tiếp tục múa.

Quả nhiên, ngày yến tiệc hôm sau, Quý phi múa trên đài sen giữa hồ, tay áo phiêu diêu, vạt váy bồng bềnh, tựa như tiên nữ giáng trần.

Nàng độc chiếm toàn bộ hào quang.

Hoàng thượng say mê không rời mắt, lập tức bế ngang nàng, đưa về cung Vạn Xuân.

Nước suối ấm áp, gột rửa làn da trắng ngần, từ đó về sau, quân vương không màng triều sớm.

Sau một đêm ân ái, tâm tình Quý phi hiển nhiên rất tốt.

Cung nữ thân cận hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, Quý phi bỗng gọi ta lại.

“Tiểu cung nữ mới đến, ngươi tên gì?”

“Nô tỳ gọi là Lưu Huỳnh.”

Quý phi khẽ gật đầu, nhẹ chỉnh lại trâm cài kim bộ dao mà Hoàng thượng vừa ban, cười bảo: “Lưu Huỳnh a, lần này bản cung nhờ có ngươi mà mới có thể hồi phục như vậy.”

“Nô tỳ không dám.”

Ta cung kính cúi đầu, đồng thời ánh mắt thoáng rơi xuống mắt cá chân của Quý phi.

Chỗ đó thoạt nhìn đã hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhưng mà…

Dược liệu ta bỏ vào trong chậu nước kia, kỳ thực chẳng phải để trị thương, mà là để tê liệt gân mạch.

Bởi vậy, sau khi ngâm xong, cơn đau sẽ biến mất, máu tụ trên da thịt cũng dần tan đi, thoạt trông có vẻ như đã khỏi hẳn.

Nhưng xương bên trong vẫn còn sai vị trí.

Lúc này sai lệch không đáng kể, khó mà nhận ra.

Thế nhưng, nếu cứ tiếp tục như vậy, đôi chân này ắt sẽ càng lúc càng tổn thương nghiêm trọng.

Thầy thuốc chân chính, quyết không làm vậy.

Thầy thuốc lấy tâm nhân làm gốc, cứu bệnh trị thương, tuyệt đối không bao giờ dùng loại phương pháp chỉ chữa bên ngoài mà không trị tận gốc này.

Họ sẽ tận tình khuyên bệnh nhân an dưỡng, tránh tổn thương thêm.

Nhưng, chuyện này liên quan gì đến ta?

Ta không phải thầy thuốc.

Ta là người luyện độc.

2

Phụ thân ta là thủ lĩnh Thái y viện, tổ tiên qua các đời đều là danh y bậc nhất chốn kinh thành.

Nhưng ta lại là kẻ bại hoại của gia tộc.

Ta không có hứng thú với chuyện trị bệnh cứu người, đống dược liệu ở hậu viện, ta mỗi ngày đều dùng để luyện độc.

Lúc ôn dịch bùng phát, ta chế thuốc độc giết chuột, thế là mấy tháng ấy, sân nhà ta ngập đầy xác chuột.

Người ngoài thấy thế, ai ai cũng kinh hãi, nói ta là kẻ quái thai, chỉ có A tỷ vẫn một mực bảo vệ ta.

Nàng nói: “Dịch bệnh hoành hành, ngoài việc trị bệnh cho người nhiễm, ngăn chặn lây lan càng quan trọng hơn. A Vân tiêu diệt chuột, cũng là một công lớn.”

Lúc ấy, A tỷ mười bảy tuổi, đã là một y nữ nổi danh, cứu được vô số người trong trận ôn dịch, thanh danh hiển hách.

Nhưng vẫn có kẻ nghi hoặc: “Tống y nữ, nay muội muội người dùng dược diệt chuột, ngày sau liệu có dùng dược giết người?”

A tỷ khẽ lắc đầu: “A Vân, sẽ không làm vậy.”

Nàng lại nói: “Dược thảo vốn dĩ hấp thu linh khí của trời đất mà sinh trưởng, có thể là thuốc, cũng có thể là độc, tất cả đều tùy vào lòng người.

“Lại nói, cho dù A Vân có luyện ra loại độc lợi hại thế nào, ta cũng có thể chế ra giải dược tương ứng.”

Thế là không còn ai dị nghị nữa.

Bởi ai ai cũng biết, A tỷ y thuật cao siêu, nhân hậu thiện lương, không cần biết ta gây ra bao nhiêu phiền toái, nàng đều có thể che chở ta.

A tỷ hơn ta năm tuổi, ta từ nhỏ chưa từng thắng được nàng.

Ta từng không cam lòng, dốc sức luyện ra đủ loại độc dược kỳ quái, chỉ mong có một lần khiến nàng không thể đối phó.

Nhưng nàng chỉ nhẹ mỉm cười, chẳng qua vài ngày, liền điều chế ra giải dược.

Cuối cùng, ta chỉ có thể tâm phục khẩu phục.

Năm ta mười chín, A tỷ xuất sư, danh tiếng vượt qua cả phụ thân, chính thức kế thừa y bát của gia tộc, bắt đầu vào cung bắt mạch cho Hoàng hậu và Hoàng đế.

Cũng trong năm đó, ta chán ngán bầu không khí nặng nề, u ám của kinh thành, bèn gói ghém hành lý, lặng lẽ rời đi.

Kỳ thực ta chỉ một mình trốn đi, nhưng không hiểu sao bên ngoài lại đồn rằng ta tư thông với nam nhân, bỏ trốn khỏi nhà.

A tỷ phi ngựa đuổi theo ta, ta tưởng nàng sẽ bắt ta về, nào ngờ nàng lại trao cho ta một bọc tiền.

Bên trong là tất cả tích cóp của nàng.

Nàng rơi lệ, xoay người lên ngựa, nói: “A Vân, hãy thay A tỷ đi nhìn ngắm thế giới bên ngoài cung cấm.”

Lúc ấy ta mới mơ hồ nhận ra, hóa ra A tỷ cũng khao khát tự do.

Nhưng nàng là trưởng nữ của Tống gia, phải gánh vác trách nhiệm.

Thế nên, nàng vùi tuổi thanh xuân trong chốn thâm cung, tận tụy với cương vị ngự y.

A tỷ, nàng đã làm rất tốt.

Khi ấy, Quý phi theo Hoàng thượng đi săn, chẳng may bị thương, vết thương mưng mủ.

A tỷ chẳng ngại bẩn, chẳng sợ mệt, tự mình hút hết mủ máu, cẩn trọng trị liệu.

Chỉ hơn một tháng sau, vết thương của Quý phi đã lành lặn, làn da trơn mịn như cũ, không để lại một vết sẹo nào.

Hoàng đế vui mừng, đến thăm Quý phi, thuận miệng khen một câu:

“Người đời nói y giả diệu thủ hồi xuân, Tống y nữ quả thực có một đôi diệu thủ.”

Lúc nói lời này, ánh mắt Hoàng đế rơi trên bàn tay A tỷ.

A tỷ thực có một đôi tay tuyệt đẹp.

Cổ tay trắng như ngọc, ngón tay thon dài như măng xuân, trong tay bưng chén thuốc, men sứ trắng tinh ôm lấy sắc đen của dược dịch, cảnh tượng thực sự dễ khiến người ta say lòng.

Ý cười nơi khóe môi Quý phi bỗng chốc thoáng dừng lại.

Sau khi Hoàng thượng rời đi, nàng lại sai người truyền A tỷ đến bắt mạch.

A tỷ vừa bước chân vào Vạn Xuân cung, liền bị thái giám và cung nữ nhất loạt đè xuống.

Quý phi ngồi trên giường, ánh mắt lạnh lẽo căm hờn: “Tiện nhân, mang danh chữa bệnh, thực chất lại tìm cách quyến rũ Hoàng thượng.”

“Nào, người đâu, chặt đôi tay của ả cho ta!”

Đao quang lóe lên, A tỷ đau đến ngất lịm.

Quý phi lạnh lùng nhìn nàng ngã xuống đất, ngay sau đó, khóe môi khẽ nhếch lên, nét cười diễm lệ mà ác độc:

“Chẳng phải người đời vẫn khen Tống y nữ y thuật cái thế hay sao? Nếu vậy, một chuyện nhỏ như tay bị chặt xuống, hẳn chẳng làm khó được ngươi.”

“Nào, xin mời Tống y nữ tự chữa cho chính mình đi.”

Quý phi giam A tỷ vào thiên điện, không cho nước, chẳng cấp thuốc.

Chưa qua được vài canh giờ, A tỷ đã mất máu mà chết.

Ngay sau đó, Quý phi làm ra bộ dạng kinh hãi, tâu lên Hoàng đế, nói rằng khi đến bắt mạch cho mình, Tống y nữ có ý hạ độc, cung nhân của nàng trong lúc hoảng loạn nên mới lỡ tay chém đứt đôi tay của ả.

Hoàng đế từ trước đến nay sủng ái Quý phi nhất mực.

Nhìn Quý phi rơi lệ như hoa lê đẫm mưa, cơn thịnh nộ bốc lên, hạ lệnh xử trảm toàn bộ Tống gia, trên dưới mấy trăm nhân mạng.

Người còn sống, chỉ có duy nhất một nữ nhi nhỏ tuổi đã “tư thông bỏ trốn” mấy tháng trước, tung tích không rõ.

Khi tin tức truyền đến, ta đã đến bến đò, chỉ cách một bước chân nữa thôi, là có thể nhìn thấy non sông tự do mà A tỷ từng mong mỏi.

Phu thuyền hỏi ta: “Cô nương, không đi sao?”

Ta im lặng thật lâu, châm lửa đốt bức thư trong tay, tro tàn theo gió bay xuống hồ.

Ta đáp: “Không đi nữa.”

Sáu tháng sau, ta nhập cung, tự xưng là Lưu Huỳnh.

A tỷ, ta không cần tự do nữa.

Người duy nhất có thể giải độc cho ta, nay đã không còn.

Vậy thì, trên đời này, không còn ai có thể ngăn cản ta nữa.

3

Quý phi là người được sủng ái nhất chốn hậu cung.

Nàng cùng Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, khi người còn là ngũ hoàng tử không được sủng ái, Quý phi đã dùng cả gia tộc để ủng hộ, giúp người đoạt được ngôi vị.

Ân tình này, đã đủ để Hoàng đế ghi khắc trong lòng.

Huống hồ, Quý phi dung nhan khuynh thành, một cái nhăn mày, một nụ cười, đều đẹp như tiên giáng trần.

Vì thế, từ khi đăng cơ, Hoàng thượng đã độc sủng nàng, ba ngàn giai lệ trong cung chẳng ai sánh được.

Chỉ cần sinh hạ hoàng tử, nàng tất nhiên sẽ được lập làm Hoàng hậu.

Dẫu hiện tại chỉ là Quý phi, nàng đã sớm nắm trọn quyền hành lục cung trong tay.

Vận mệnh của các nữ nhân trong cung, đều nằm gọn trong lòng bàn tay nàng.

Lúc này, Quý phi dùng bộ móng dài cẩn thận vuốt trơn, khẽ nâng cằm ta lên.

Đôi môi đỏ như máu nhếch lên, tựa như cánh hoa có độc.

“Lưu Huỳnh a, ngươi có muốn ở bên bản cung hầu hạ không?”

Trong hậu cung, theo đúng chủ nhân, chính là đạo sinh tồn.

Chủ nhân được sủng, nô tài cũng được thơm lây.

Huống hồ, có thể làm cung nữ thân cận của Quý phi, địa vị chẳng khác nào nửa chủ tử.

Ta vội vàng gật đầu, trong mắt không giấu được vẻ chờ mong.

Quý phi vốn đã đoán được phản ứng của ta, nụ cười càng thêm rạng rỡ.

Nàng bóp lấy cằm ta, móng tay sắc bén bấu vào da thịt, đau đớn đến nỗi cả người ta run lên, nhưng vẫn không dám kêu than.

Giọng nói của nàng như gió lạnh lướt qua sống lưng:

“Nhưng mà, Lưu Huỳnh a, ngươi trông xinh đẹp quá, bản cung có chút không yên lòng.”

“Thế này đi.”

Quý phi tiện tay gỡ xuống một cây trâm từ tóc của cung nữ thân cận, tùy ý ném xuống trước mặt ta.

“Ngươi cứ tự rạch mặt mình đi, bản cung mới yên tâm để ngươi ở bên hầu hạ.”

Ta ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cây trâm kia, toàn thân run rẩy.

“A, không dám sao?”

Quý phi khẽ lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối.

“Vậy thì thôi vậy, dù sao đi tẩy rửa hố xí trong tịnh phòng cũng là một công việc tốt.

“Lưu Huỳnh, ngươi nghĩ sao?”