22
Mấy ngày sau, phủ Thượng thư trở nên vắng lặng hơn hẳn.
Hạ Húc đột nhiên vướng bận công vụ, rất ít khi về phủ.
Tôn đại ca và Tiểu Tam cũng không còn để ý đến ta, đối với ta đầy bất mãn.
Ta bèn suốt ngày nhàn rỗi trêu đùa Hắc ưng.
Đến đêm ngày thứ bảy, Hạ Húc rốt cuộc cũng trở về.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, ta thấy hắn bước đi vội vàng, thần sắc lo lắng.
Hắn một tay kéo chặt cổ tay ta, lôi vào phòng, móc từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu dày cộm, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Không phải muốn về quê làm ruộng sao?
Vừa hay, sáng sớm mai ngươi đi ngay đi.
Ta đã tìm xe ngựa cho ngươi rồi, phu xe sẽ đưa ngươi về thôn Đồng Hoa, từ nay về sau, ngươi và phủ Thượng thư không còn liên quan gì nữa.”
Ta nhìn xấp ngân phiếu, mờ mịt hỏi.
“Ý ngài là sao? Ta vẫn chưa làm đủ thời gian, ngài không cần phải trả thêm bạc cho ta…”
Hạ Húc mất kiên nhẫn, đẩy ta ra cửa.
“Ngươi cái bộ dạng xấu xí này, bản quan nhìn đủ rồi!
Cho ngươi chút bạc xem như bồi thường hai năm qua ngươi đã ở đây đến mức làm mất vị hôn phu.
Cầm bạc về quê mua một gian nhà, biết đâu lại có nam nhân vì ham tiền mà để mắt đến ngươi.”
“Không phải đâu, đại nhân, ta dù có đi cũng không cần bạc của ngài…”
Nhưng Hạ Húc căn bản không cho ta cơ hội từ chối.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho ám vệ.
Ám vệ đại ca xách cổ ta ném ra khỏi nội viện, còn không quên đóng cửa lại.
23
Trời chưa sáng, Tôn đại ca đã lôi ta cùng hành lý ném thẳng lên xe ngựa.
“Hắc cô nương, mau đi đi, về quê sống cho tốt, sau này đừng vào kinh nữa.”
Ta mờ mịt ngồi trên xe, lắc lư theo nhịp bánh xe, mãi đến lúc sắp ra khỏi thành mới nghe thấy đám lính canh nhỏ giọng bàn luận.
“Quả nhiên người xưa nói không sai, cây đổ bầy khỉ tan, phủ Thượng thư ngày trước cửa nườm nượp người ra vào, nay sụp đổ rồi, ai ai cũng muốn giẫm thêm một cước.”
“Hạ Húc tham ô không ít, lần này chết chắc rồi!”
“Đúng vậy, nghe nói những năm qua hắn nhận hối lộ ít nhất cũng cả chục triệu lượng, có khi còn nhiều hơn quốc khố của hoàng thượng!”
“Loại tham quan vơ vét mỡ máu của dân, đáng lắm! Bị tống vào đại lao cũng là báo ứng!”
…
24
Trên con phố đông nghịt người, mùi quế mùa thu thoang thoảng khắp nơi.
Ta đứng trong đám đông, lặng lẽ nhìn xe tù chở Hạ Húc chầm chậm lăn bánh qua phố.
Trên xe, người đã nửa tháng không gặp—Hạ Húc, khoác tù phục, bị dây xích khóa chặt vào thành xe, đầu đội gông, tóc đen rối bù.
Bách tính chen chúc nhau lấy trứng thối, cọng rau héo từ trong rổ, vừa chửi bới vừa ném về phía hắn.
Trứng thối vỡ toác trên đỉnh đầu hắn, men theo hàng chân mày lăn xuống, nhuốm bẩn cả áo tù.
Ta bỗng nhớ lại ngày đầu tiên gặp hắn—chàng trai trẻ nhàn nhã dạo bước trong sân, phong thái ung dung tự tại.
Thế mà mới hai năm, vạn vật đã đổi thay…
Nước mắt ta lặng lẽ rơi xuống.
Sợ bị phát hiện, ta vội vàng lau đi, lách ngược ra khỏi đám đông, nhanh chóng rẽ qua góc phố, tìm một nơi vắng người, dựa vào tường thở dốc.
Bỗng nhiên, lá cây trên đầu xào xạc rung động.
Ta lập tức ngẩng đầu, liền chạm mắt với ám vệ đại ca đang treo ngược trên cây, gương mặt đầy nghi hoặc.
25
“Hắc Tử, không phải ngươi đi rồi sao?”
Ta mang Tiểu Tam về căn nhà nhỏ của mình, một trang trại ở ngoại ô.
“Ban đầu ta định đi, nhưng lúc ra khỏi thành, ta nghe nói đại nhân gặp chuyện, nên quay về.”
Tiểu Tam thở dài, khoanh tay treo ngược trên xà nhà.
“Hắn không muốn ngươi đi, thì ngươi cứ nhất quyết đi.
Hắn muốn ngươi đi, thì ngươi lại cố tình không đi.
Ngươi đúng là kỳ quặc.”
“Ám vệ đại ca, đại nhân xảy ra chuyện gì?
Huynh nói ta nghe đi, cần bao nhiêu bạc mới có thể cứu ngài?
Ta vẫn còn bạc, ta sẽ đưa hết cho huynh.”
Tiểu Tam từ trên xà nhà nhảy xuống, chống tay lên bàn, nhìn ta như nhìn kẻ ngốc.
“Hắc Tử, ngươi biết hắn phạm tội gì không?”
“Còn bạc nữa à?
Chính vì hắn có quá nhiều bạc, bệ hạ mới muốn giết hắn.
Ngươi có thời gian lo chuyện bao đồng, chi bằng cầm bạc rồi chạy đi, mặc kệ hắn.
Hắn sống bao năm tiêu xài sung sướng cũng đủ rồi, chết thì chết thôi.”
“Vậy sao huynh không đi?”
Tiểu Tam bất đắc dĩ cười cười, ánh mắt thấp thoáng những tia sáng vụn vỡ.
“Ta và ngươi không giống nhau.
Ta đã bảo vệ hắn nhiều năm, khó khăn lắm mới giúp hắn sống đến bây giờ.
Nếu hắn chết, ta phải thu dọn hậu sự cho hắn, sau đó giết sạch đám cẩu tặc hại hắn.
Rồi ta sẽ cầm số bạc hắn để lại mà tiêu dao tự tại.”
“Ai đã hại hắn?”
“Dù sao hắn cũng sắp chết rồi.
Xem như ngươi vì hắn mà lưu lại, ta nói cho ngươi biết cũng không sao.”
26
Hạ Húc không mang họ Hạ.
Họ thật của hắn là Lục.
Phụ thân hắn chính là Lục Khiếu, kẻ bị xử trảm vì tội thông đồng với địch phản quốc.
Nhưng trước khi bị định tội, Lục Khiếu từng là một vị đại tướng uy danh lẫy lừng, được bách tính yêu mến—Đại tướng quân Uy Đình.
Lục Khiếu là bậc hùng tài thao lược, nhiều lần dẫn quân phá địch, trận nào cũng thắng, thanh danh lẫy lừng khắp chốn.
Thế nhưng, vị đại tướng quân được muôn dân kính trọng ấy, sau trận chiến cuối cùng đại thắng trở về, lại bị vu tội mưu phản.
Chiếu chỉ giáng xuống, toàn gia Lục gia hơn năm trăm mười sáu mạng, bao gồm cả Trưởng công chúa đã hạ giá lấy Lục Khiếu, toàn bộ bị tru diệt.
Tiểu Tam kể rằng, khi thánh chỉ đến phủ Lục, Đại tướng quân Lục cự tuyệt nhận tội, muốn viết sớ giãi bày.
Nhưng thái giám truyền chỉ giật lấy bút của ông, xé nát giấy, lạnh lùng khuyên ông sớm tự vẫn.
Mẫu thân của Hạ Húc—Trưởng công chúa được Hoàng thượng sủng ái nhất, quỳ xuống đất dập đầu trước tên thái giám, chỉ cầu được gặp Hoàng huynh một lần.
Nhưng thái giám kia lại giơ chân đạp thẳng vào đầu công chúa, cười gằn mà rằng:
“Hoàng thượng có lời nhắn gửi đến công chúa.
Hoàng thượng nói, nếu công chúa vẫn còn chút tình nghĩa huynh muội, thì hãy tự tay giết Lục Khiếu và nghiệt tử của hắn, để Hoàng thượng an tâm!”
Đến lúc này, Lục tướng quân mới hiểu—cái gọi là thông đồng phản quốc chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Thiên hạ đã thái bình, mà ông lại công cao lấn chủ, Hoàng thất cần ông phải chết.
Ông cầm trường thương đâm xuyên ngực tên thái giám đã sỉ nhục phu nhân của mình, dẫn theo một trăm cấm vệ trong phủ, tử thủ suốt một ngày một đêm, chỉ để tranh một con đường sống cho gia tộc.
Lục Khiếu đẩy lùi hết lớp quân này đến lớp quân khác, cho đến khi trên người ông cắm đầy tên, máu thấm đỏ cả khôi giáp.
Vệ sĩ của ông chết, tất cả đều nằm trong vòng mười bước chân quanh ông.
Còn bên ngoài phủ Lục, xác của cấm quân hoàng gia chồng chất như núi…
“Còn Trưởng công chúa thì sao?”
Tiểu Tam cúi mắt.
“Công chúa biết, chỉ cần nàng còn sống, Tiểu công tử sẽ không thể chạy thoát.
Nàng giao công tử cho lão làm vườn trong phủ, tự mình quay lại kéo dài thời gian.
Nhưng một nữ nhân, dù là cành vàng lá ngọc, thì khi Lục tướng quân còn không giữ nổi mình, nàng có thể làm được gì chứ?”
“Triều đình đã muốn diệt cả Lục gia, Tiểu công tử chắc chắn phải chết.”
“Sau đó thì sao?”
“May thay, lão làm vườn có một đứa con trai trạc tuổi Tiểu công tử.
Để báo đáp ân tình của tướng quân, ông ta đổi quần áo cho hai đứa trẻ, tự tay giết con ruột của mình, ném thi thể ra đường.
Triều đình cho rằng đó là hạ nhân trong phủ vì muốn sống nên đã bỏ rơi Tiểu công tử, liền mang xác về báo cáo, không truy xét nữa.”
Tiểu Tam gạt đi giọt nước nơi khóe mắt, giọng trầm thấp tiếp tục.
“Những năm sau đó, công tử sống cực khổ vô cùng.
Lão làm vườn chẳng có bản lĩnh gì, ngay cả lo bữa ăn cũng khó.
Hắn không có cái ăn, không có cái mặc, có lúc đói quá đến mức đi tranh đồ ăn với chó.
Chính vì tranh đồ ăn của chó, hắn suýt chút nữa bị chủ nhân của nó đánh chết.”
“Hắc Tử, ngươi có biết không?
Lúc con người không có quyền thế, ngay cả mạng sống cũng không bằng một con chó.
Một bữa ăn của chó còn đáng giá hơn cả một mạng người.”
Sau này, Hạ Húc bắt đầu lén trốn ngoài lớp học, nghe thầy giảng bài.
Lão làm vườn nói với hắn, muốn vươn mình, chỉ có con đường vào triều.
Dù rằng triều đình là nơi vô tình nhất.
Năm đó, một Hạ Húc còn nhỏ tuổi đã bật cười, đáp rằng:
“Vậy ta sẽ trở thành kẻ vô tình nhất thiên hạ.”
Lục gia trung liệt, bị diệt sạch không còn một ai.
Vậy thì hắn—Hạ Húc, sẽ trở thành gian thần lớn nhất thiên hạ, đảo lộn trời đất, khiến cái triều đình mục nát này sụp đổ.
“Năm hắn mười bốn tuổi, thi đậu trạng nguyên.
Trên Kim điện, các tân khoa tiến sĩ khác đều bàn về đạo trị quốc.
Chỉ có hắn, đối diện với Hoàng đế—cũng chính là cậu ruột của hắn, mà nói về sự thái bình và hưởng lạc.”
“Hoàng thượng giận dữ, không cho hắn vào triều.
Nhưng sau lưng lại lén triệu hắn vào cung, hỏi hắn thế nào là hưởng lạc?”
Có lẽ do bản tính trời sinh, dù Hạ Húc nói điều gì, Hoàng thượng cũng rất tán thưởng.
Trong mắt Hoàng thượng, thiên hạ này đã không còn nội ưu ngoại hoạn, nửa đời trước của ngài vắt kiệt tâm sức để tranh đoạt vương quyền.
Hiện tại, quả thật đến lúc hưởng thụ rồi.
Hạ Húc liền dắt ngài rong chơi chốn phong nguyệt, tìm kiếm mỹ nhân khắp thiên hạ.
Thậm chí ở ngoài thành ba mươi dặm, còn xây một khu vườn bí mật, mỗi tháng tiêu tốn một ngàn năm trăm cân củi dâu, một trăm cân than trắng, hai trăm cân than đỏ, mười lượng ngân, một trăm cân than đen, hai trăm cân than tốt—tất cả chỉ để luyện trường sinh dược cho Hoàng thượng.
Chi phí quá lớn, quốc khố không kham nổi.
Hoàng thượng liền ra lệnh cho Hạ Húc vơ vét của cải.
Hạ Húc vui vẻ nhận mệnh.
Để dễ dàng thu bạc hơn, Hoàng thượng giao chức Thượng thư Bộ Hình cho hắn.
Hạ Húc có năng lực thích nghi rất mạnh.
Ngay trong tháng đầu tiên nhậm chức, hắn đã nhận năm mươi vạn lượng vàng để miễn tội chết cho thế tử phủ Hầu gia.
Từ đó về sau, hắn như cá gặp nước, không thể dừng lại.
Lúc đầu, vẫn có người cáo giác hắn.
Nhưng Hạ Húc chỉ mỉm cười, đối diện với Hoàng đế mà nói.
“Thần đứng trên đài cao này, bắn xa trăm bước, bệ hạ cho rằng, thần có thể một kiếm xuyên vào sau gáy Trương đại nhân hay không?”
Hoàng đế tỏ vẻ hứng thú, đánh cược với hắn.
“Nếu khanh có thể một kiếm bắn trúng sau gáy lão già kia, trẫm sẽ ban cho khanh mỏ muối Giang Nam.”
Hạ Húc nhếch môi cười, giương cung bắn một phát, lấy được mỏ muối.
Từ đó, chuyện vơ vét của cải của Hạ Húc dần trở thành một bí mật không ai dám nhắc tới trong triều.
Nhà ai có người phạm tội, liền ôm rương bạc chạy đến gõ cửa phủ Thượng thư ngay trong đêm.
Ngày hôm sau, người phạm tội kia liền bình an trở về nhà.
Chỉ cần Hoàng đế không chết, có lẽ Hạ Húc vẫn có thể vinh quang mãi mãi.
Nhưng năm xưa, hắn lại từ chối phủ Thái úy.
“Hắn thao túng đa phần chỉ là những chuyện buôn quan bán tước, mà công tử phủ Thái úy thì lại ép buộc dân nữ, giày vò nàng ta đến chết, thậm chí còn đánh chết cả ca ca của nàng.
Hắn biết bản thân sớm đã mất hết lương tâm, trên tay cũng dính đầy máu tươi.
Nhưng với một nữ nhi vô tội, hắn vẫn không nỡ ra tay.”
“Vì hắn không chịu mở miệng, công tử phủ Thái úy bị kết án chém đầu.
Từ đó, cả nhà Thái úy đều hận hắn đến tận xương tủy.”
“Chuyện học tử hối lộ, xưa nay nào có ai không biết?
Mấy đời Thượng thư trước đều mắt nhắm mắt mở, hắn có bạc để lấy, đương nhiên cũng chẳng muốn quản.”
“Chỉ là, Thôi Sán không có mắt, lại dám bắt nạt ngươi.
Lần đầu tiên trong đời, hắn mới nhúng tay vào chuyện của Lễ bộ.”
“Lễ bộ béo bở vô cùng, quan viên cấp cao đa phần là hoàng thân quốc thích.
Khoa cử gian lận là chuyện lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng triều đình, Hoàng thượng chỉ có thể hạ lệnh đày mấy đại quan đi biên ải.
Vì vậy, trong lòng ngài đã có phần không hài lòng với hắn.”
“Phủ Thái úy liền nhân cơ hội này, tìm đến những học tử bị liên lụy.”
“Những học tử kia tuy có đưa hối lộ, nhưng cũng có thực tài.
Trong đó có kẻ giỏi bắt chước, liền viết một cuốn sổ ghi chép lại những lần nhận hối lộ của hắn suốt bao năm qua.
Số bạc ghi chép trong đó còn nhiều hơn quốc khố gấp mười lần!”
“Thậm chí, trên đó còn ghi rõ số nô tỳ đã bị hắn đánh chết trong phủ.
Hộ tịch của những nô tỳ này đều được làm giả ngay trong đêm, ai nấy đều mang danh nghĩa là dân nghèo khổ sở.
Dẫn đến bách tính đồng loạt dâng sớ, xin Hoàng thượng xử tử hắn.”
“Trong đêm? Nhưng bọn họ chẳng phải dân thường sao?”
Tiểu Tam cười lạnh.
“Hắc Tử, nhiều năm qua, trong đám nữ tử tiến phủ, chỉ có ngươi thực sự là dân thường.”
Ta chợt nhớ đến những cô nương ngày đó đi tuyển làm nha hoàn, ai nấy đều dung nhan diễm lệ, quả thực không giống như nữ nhi nhà nghèo.
“Hoàng thượng biết rõ không thể bảo vệ hắn, liền nhân cơ hội này sung công toàn bộ tài sản của hắn vào quốc khố.
Giết hắn, vừa có thể trấn an dân chúng, vừa có thể làm giàu quốc khố, nhất cử tam tiện.”
Trái tim ta siết chặt, đau đớn vô cùng.
“Vậy… hắn không còn đường lui nào sao?”
“Có chứ.”
“Cách gì?”
“Cướp pháp trường.”