Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

11:08 chiều – 09/02/2025

20

Ta vốn tưởng Tạ Cảnh An sẽ dây dưa với ta thật lâu.

Nhưng ông trời chẳng cho hắn cơ hội.

Bởi vì, biên giới phía nam đang có biến.

Bắc Hán quốc gần đây không an phận, liên tục quấy nhiễu biên thùy.

Ý đồ của bọn chúng rất rõ ràng – chỉ là muốn thử xem Đại Hạ chúng ta còn tướng tài hay không.

Năm xưa, trận chiến mà phụ mẫu ta tử trận cũng chính là đánh với Bắc Hán.

Dù phụ thân ta hy sinh, nhưng ông đã giết được nhiều đại tướng của Bắc Hán, khiến chúng nguyên khí đại thương.

Vì vậy, suốt bảy tám năm qua, dù có dã tâm, Bắc Hán vẫn không dám khinh suất xuất binh.

Nhưng nay, bọn chúng vừa mới phục hồi nguyên khí, lại bắt đầu mơ tưởng tiếp.

Các đại thần trong triều đều cho rằng, lần này cần phải xuất binh, đánh cho Bắc Hán một trận tơi bời, đổi lấy vài năm an bình.

Mà người được chọn cầm quân lần này, chính là vị tướng tài trẻ tuổi mà triều đình bấy lâu nay bồi dưỡng – Tạ Cảnh An.

Trước khi xuất chinh, hắn lại trèo tường vào phòng ta.

Lúc ấy ta đang ngủ say, chỉ mơ hồ cảm giác có người đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, khiến ta bất giác bừng tỉnh.

“Ngươi… làm gì vậy?”

Tạ Cảnh An ra hiệu bảo ta đừng sợ, sau đó đứng dậy, giữ một khoảng cách nhất định.

“Thịnh Nguyên Hòa, ta sắp phải rời kinh một thời gian. Trong thời gian này, ngươi có thể suy nghĩ lại về quan hệ giữa chúng ta được không?”

“Hửm?”

“Ta thực sự muốn cưới ngươi. Ta biết ngươi nhất thời chưa nghĩ thông suốt, vậy nên ta cho ngươi thời gian.

“Chờ ta trở về, nếu ngươi nguyện ý, ta vẫn sẽ cưới ngươi.”

Hắn nói xong liền quay người định rời đi.

Ta vô thức cất lời:

“Ngươi vốn không thích ta, vậy vì sao còn muốn cưới ta?

“Có phải vì di ngôn của Tạ hầu gia?”

“Tạ Cảnh An, ngươi không cần miễn cưỡng chính mình.

“Năm đó ta còn nhỏ, cố chấp không chịu hiểu, khiến ông ấy không thể ra đi thanh thản.

“Nhưng nay, ta đã không còn oán hận ông ấy nữa, ngươi cũng có thể sống cuộc đời mà ngươi mong muốn.”

Tạ Cảnh An dừng bước, quay trở lại, ngồi xổm bên giường, nhìn ta.

“Vậy nếu ta thực sự thích ngươi, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”

“Chờ ngươi trở về, ta sẽ trả lời.”

21

“Vậy ngươi thực sự định gả cho hắn?”

Sau khi Tạ Cảnh An rời kinh, ta ngày ngày cùng Tống Uyển Ninh bám riết lấy nhau.

“Ta không biết, ta chỉ mong hắn có thể bình an trở về.”

Mẫu thân ta từng nói, trên chiến trường, điều quan trọng nhất chính là một lòng mong mỏi.

Có điều để trông mong, thì sẽ có lý do để sống sót.

Năm xưa phụ thân ta không thể quay về, e rằng cũng bởi vì đã không còn điều gì để lưu luyến.

Ta không rõ ta có tình cảm gì với Tạ Cảnh An hay không, nhưng ta biết rằng, hắn còn trẻ, hắn nên sống tiếp.

22

Hai tháng sau khi Tạ Cảnh An xuất chinh, chiến sự rơi vào bế tắc.

Tin tức từ tiền tuyến truyền về mấy lần, đều không mấy khả quan.

Tạ Cảnh An là tướng trẻ, tuy tinh thông binh pháp, nhưng chiến trường không phải là nơi chỉ dựa vào sách vở mà thắng.

Không ai chỉ dẫn, mọi thứ đều phải tự mình mò mẫm, hắn đánh trận vô cùng chật vật.

Biên giới là vùng đất khắc nghiệt, chiến sự kéo dài đã mấy tháng, triều đình bắt đầu rơi vào thế khó.

Thứ nhất, nơi biên ải xa xôi, lương thảo và trang bị luôn không kịp tiếp tế.

Thứ hai, Tạ Cảnh An dần lộ ra thế yếu, dù có đủ lương thảo, cũng chưa chắc giành được chiến thắng.

Triều đình phần lớn là phe thực dụng, sau nhiều lần tranh luận, có người đưa ra đề nghị liên hôn.

So với việc chìm vào chiến tranh không hồi kết, tiêu hao quốc khố, liên hôn đúng là biện pháp tốt nhất lúc này.

Nhưng chuyện này khó ở chỗ, các công chúa của đương kim Hoàng đế đều đã xuất giá, không còn người có thể gả đi.

23

Thánh chỉ hạ xuống phủ Quận chúa, ta chợt nhớ lại những lời van nài của Tạ hầu gia trước lúc lâm chung.

Khi đó ta còn nhỏ, cứ nghĩ ông chỉ là sắp chết nên muốn cầu một sự giải thoát cho bản thân.

Mãi đến hôm nay, ta mới hiểu, câu “Ngươi một mình, tất sẽ gian nan” ấy, vốn là ông đã sớm dự liệu trước kết cục của ta.

Tống Uyển Ninh chạy đến phủ, ôm ta mà khóc, đưa cho ta một bọc bạc phiếu.

“Thịnh Nguyên Hòa, ngươi chạy đi đi! Ngươi không thể hòa thân!

“Người Bắc Hán hận phụ mẫu ngươi thấu xương, ngươi mà đi, chẳng khác nào tự tìm đường chết!”

Ta lau nước mắt nàng, mỉm cười nói:

“Ngươi cũng đã nói, bọn họ hận phụ mẫu ta đến tận xương.

“Vậy nên bệ hạ mới chọn ta đi, để cho bọn họ có một chỗ để trút giận.”

“Nhìn thì có vẻ vô tình, nhưng thực ra là có thâm ý sâu xa.

“Lúc này, ta đã không còn đường lui nữa rồi.”

Tống Uyển Ninh ôm chặt lấy ta, khóc nức nở:

“Vì sao chứ? Như vậy không công bằng! Phụ mẫu ngươi đã hy sinh quá nhiều rồi!

“Ngươi không đáng phải chịu cảnh này!

“Triều đình làm như vậy, nhất định sẽ bị thiên hạ mắng chửi!”

Ta nhìn ra ngoài sân.

Trên tán cây, bóng người ẩn hiện.

Trên phố, dân chúng lặng lẽ tụ tập trước cổng phủ, khe khẽ bàn tán.

Ai sẽ mắng chửi đây?

Lúc này, tình thế rối ren, loạn lạc bủa vây bốn phía.

Bọn họ chỉ mong có một ngày thái bình.

Họ nào còn nhớ đến phụ mẫu ta, chỉ lo ta bỏ trốn, làm liên lụy đến bọn họ.

“Uyển Ninh, ta không nhận những thứ này, ngươi hãy mang về.

“Cả số bạc riêng ta tích góp bấy lâu, cũng giao lại cho ngươi.

“Sau này khi ngươi cùng Ngụy Trúc thành thân, e là ta không thể đến chung vui, coi như đây là quà mừng sớm ta tặng ngươi.”

Tống Uyển Ninh nhìn túi vàng bạc, ôm mặt bật khóc nức nở.

“Thịnh Nguyên Hòa… ta… ta không nỡ rời xa ngươi…

“Xin lỗi… ta đã cầu xin phụ thân… nhưng người cũng không thể giúp được ngươi…

“Xin lỗi… xin lỗi…”

Ta vỗ nhẹ bờ vai run rẩy của nàng, như dỗ một đứa trẻ, rồi nhẹ nhàng tựa lên vai nàng, mượn vạt áo lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

“Uyển Ninh, ta biết ngươi đã tận lực.

“Việc này không phải chuyện nhỏ, là thánh ý, không ai có thể thay đổi được.

“Trước khi Tạ Cảnh An rời đi, ta đã nói với hắn, đợi hắn trở về, ta sẽ cho hắn một câu trả lời.

“Những ngày qua ta đã nghĩ rất nhiều, kỳ thực, ta không thực sự ghét hắn.

“Phụ mẫu mất đi, ta từng đau đớn đến mức không thiết sống nữa, đã vài lần có ý định đi theo họ.

“Nhưng lần nào Tạ Cảnh An cũng xuất hiện, cùng ta cãi vã, gây chuyện, kéo ta trở về theo cách của hắn.

“Vậy nên, sau khi mất trí nhớ, ta mới vô thức cảm thấy thân thuộc với hắn.

“Uyển Ninh, đợi hắn trở về, ngươi hãy nói với hắn rằng—

“Ta không thích hắn, cũng không muốn gả cho hắn.

“Ta thà đi hòa thân còn hơn ở lại bên hắn.

“Khuyên hắn tìm một cô nương ngoan ngoãn mà cưới, về sau không cần bận tâm đến ta nữa.”

“Nguyên Hòa…”

24

Để nhanh chóng buộc Bắc Hán lui binh.

Ba ngày sau, ta ngồi lên kiệu hoa, khởi hành đến Bắc Hán.

Nhiều năm trước, ta từng có vô số đêm hận trách phụ mẫu mình.

Rõ ràng có thể chọn làm văn quan, có thể an yên trong chốn hậu đình, vì sao nhất định phải ra chiến trường?

Mãi đến hôm nay, ta mới hiểu—

Nếu một mạng người có thể đổi lấy bình yên cho vạn dân, vậy đây hẳn là một cuộc trao đổi có lợi.

Vì ta bằng lòng hòa thân, bách tính toàn thành đều ra tiễn biệt.

Họ lấy ra những thứ trân quý nhất trong nhà, mong ta có thể bình an đến Bắc Hán.

Tống Uyển Ninh hỏi ta có hận không.

Không hận.

Ăn lộc vua, thì nên vì vua mà chia lo.

Huống hồ, trong số hàng vạn người mà ta đang cố bảo vệ, có Tạ Cảnh An, có Tống Uyển Ninh, có cả con lang vương xuyên đến này.

Như vậy là đủ.

25

Kiệu hoa đi đường xóc nảy suốt ba tháng, mới đến được biên giới.

Người Bắc Hán đứng đợi ta trước cổng thành.

Từ xa, ta thấy trên tường thành người đứng dày đặc.

Bọn họ tay cầm cung tiễn, không giống như đón dâu, mà hệt như đang phát động chiến tranh.

Kiệu hoa dừng cách cổng thành hơn một nghìn trượng, đoàn sứ thần đi theo sắc mặt tái mét, không dám tiến thêm, vội vén rèm xe, giọng run rẩy.

“Quận chúa… sợ là Bắc Hán không có ý định hòa thân… Chúng ta còn tiếp tục đi nữa không?”

Ta nhìn về phương xa: “Đi.”

“Quận chúa…”

“Nếu bây giờ chúng ta quay đầu, chính là đào binh.

“Bắc Hán sẽ lập tức lấy lý do triều đình ta thiếu thành ý, bỡn cợt bọn họ mà phát động chiến tranh.

“Bách tính và binh sĩ sẽ oán hận chúng ta, lòng quân lung lay, tất yếu bại trận.

“Nhưng nếu chúng ta tiếp tục tiến lên, dù ta có chết ngay trước cổng thành Bắc Hán, thì tướng sĩ Đại Hạ cũng sẽ vì nhục mà phẫn nộ, sĩ khí dâng cao.

“Thắng bại… chỉ cách nhau một suy nghĩ.”

Nói xong, ta buông rèm, nhắm mắt.

Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng hô to của sứ thần:

“Khởi kiệu! Tiến vào thành!”

Kiệu hoa tiến đến cách cổng thành trăm bước, trên tường thành, từng đợt mưa tên bắn xuống, rơi ngay trước kiệu.

Bắc Hán đang ép chúng ta quay đầu.

Sứ thần nhắm mắt, vẫn kiên trì tiến về phía trước, vừa đi vừa cất cao giọng:

“Xin mở cổng thành, sứ thần Tây Lăng cầu kiến!”

“Xin mở cổng thành, sứ thần Tây Lăng cầu kiến!”

“Xin mở cổng thành, sứ thần Tây Lăng cầu kiến!”

Càng đến gần, mưa tên càng dày đặc.

Khi một mũi tên cắm thẳng vào chân phu kiệu, cả kiệu hoa lảo đảo đổ nghiêng, nhưng rất nhanh lại được nhấc lên, tiếp tục vững vàng tiến bước.

“Xin mở cổng thành, sứ thần Tây Lăng cầu kiến!”

Kiệu lại lần nữa chao đảo, lần này phu kiệu ngã xuống.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, lại có người thay thế, tiếp tục nâng kiệu đi tiếp.

Ta nghe thấy tiếng sứ thần ngay trước mặt, giọng ông ta run rẩy nhưng kiên cường.

Ta nhắm mắt, giọt lệ lặng lẽ lăn dài nơi khóe mi.

Bắc Hán hành động như vậy, tất nhiên là vì phát hiện binh lực Đại Hạ ta chưa đủ, muốn nhân cơ hội này mà ra tay.

Ta không biết tình hình của Tạ Cảnh An hiện tại ra sao, e rằng chẳng mấy khả quan.

Càng như vậy, ta lại càng không thể lùi bước.

Ta tin rằng, giống như ta, hắn cũng tuyệt đối không lùi bước.

Lại đi thêm một đoạn, kiệu hoa đột ngột rơi mạnh xuống đất.

“Xin… mở… cổng… thành…

“Đại Hạ không có đào binh!”

Sứ thần gầm lên trước khi ngã xuống, như một lời tuyên chiến cuối cùng.

Lời còn chưa dứt, vô số mũi tên liên tiếp bắn vào kiệu hoa.

Lúc này vẫn chưa đến cổng thành, nếu ta chết ngay tại đây, Bắc Hán vẫn có thể vu oan rằng ta sợ hãi bỏ trốn, bị bắn chết tại chỗ.

Ta vén khăn voan, bước xuống kiệu, cẩn thận né tránh tên bay, từng chút từng chút tiến gần đến cổng thành.

Trên tường thành, một nam nhân nhìn ta bằng ánh mắt thích thú, giật lấy cung tiễn từ tay kẻ bên cạnh.

Kéo cung, đặt tên, buông dây—

Mọi động tác liền mạch như nước chảy.

Mũi tên này khác hẳn những mũi trước đó, sát khí lạnh thấu xương.

Ta biết, e là khó tránh khỏi.

Nhưng không sao cả.

Bởi vì ta đã bước qua biên giới.

Dù chết ở đây, cũng chẳng sao.

Mũi tên xé gió lao tới, chỉ còn cách ta vài tấc—

Đột nhiên, một mũi tên khác phóng đến, đánh bật nó ra.

Tiếng vó ngựa vang vọng.

Vô số binh sĩ xông đến, sát khí ngút trời.

Ta quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau với Tạ Cảnh An, người đầy máu tanh.

“Hai nước giao chiến, không giết sứ thần.

“Bắc Hán bắn chết sứ thần Đại Hạ ta, phá hoại hôn ước, tức là tuyên chiến!

“Xông lên!”

Không đến một khắc, trận chiến bùng nổ.

Sĩ khí Đại Hạ dâng cao, quân Bắc Hán dưới chân thành chết vô số kể.

Nam nhân trên cổng thành hạ lệnh, vạn tiễn cùng lúc lao xuống.

Ta không biết võ công, lập tức trở thành gánh nặng.

Tạ Cảnh An chạy đến, che chở ta, vừa chiến đấu vừa cố gắng đưa ta rút lui.

Khi mũi tên xuyên qua lưng hắn, ta thấy khóe môi hắn tràn ra máu tươi, nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy ta, không chút buông lỏng.

Khoảnh khắc đó, quá khứ và hiện tại như chồng lên nhau.

Năm xưa, phụ mẫu ta cũng từng bảo vệ một Tạ hầu gia tay trói gà không chặt.

Mà hôm nay, con trai của Tạ hầu gia lại đang liều mạng bảo vệ ta.

Nước mắt ta trào ra như suối, ta bấu chặt lấy áo giáp hắn, khóc nức nở.

“Xin lỗi… xin lỗi…”