Trong khoảnh khắc văng lên không, ta thấy cả bầy chó sói bên dưới nhe răng trợn mắt, nhảy chồm lên, bộ dạng như thể chỉ hận không thể xé ta thành trăm mảnh.
Đặc biệt là con đầu đàn, nhảy cao nhất, vươn móng vuốt về phía ta.
“Ngươi qua đây đi! Ngươi qua đây xem!”
Một khắc sau.
Ta đứng dưới tán cây, tay ôm mông, lòng đau như cắt, lặng lẽ khóc than.
Tất cả đều là lỗi của Tống Uyển Ninh!
Nàng ta vậy mà có thể khiến Tạ Cảnh An động tâm.
Tạ Cảnh An trước kia xem ta như trân bảo, nay lại không thèm để ta nhìn một cái!
Nhưng ta không bỏ cuộc, ta tin rằng nhất định sẽ khiến hắn cảm động.
5
Ba ngày.
Ta đã an phận suốt ba ngày.
Không phải ta không muốn hành động, mà thật sự là do mông đau đến không chịu nổi.
Thế nhưng ba ngày trôi qua, dường như khiến Tạ Cảnh An sinh ra ảo giác, hắn vậy mà cho rút hết đám chó đi.
Ta thấy đây chính là cơ hội trời ban, liền cả ngày chui rúc trong chăn ngủ một giấc, đến giờ Sửu mới tỉnh dậy trèo tường.
Người ta nói, ban đêm là thời khắc dễ dàng kéo gần khoảng cách nhất, đêm nay ta nhất định phải khôi phục tình cảm giữa ta và Tạ Cảnh An.
Quả nhiên, đến giờ Dần, Tạ Cảnh An rời phòng.
Hắn lơ mơ ngáp dài một hơi, vừa đi vừa kéo dây lưng quần, chậm rãi hướng về phía nhà xí.
Cơ hội chỉ dành cho những ai có chuẩn bị! Không uổng công ta phục kích hai canh giờ ngoài nhà xí.
Để tránh hắn phát hiện mà trốn thoát, ta thậm chí còn cố nhẫn nhịn thêm một lúc lâu.
Mãi đến khi nghe tiếng nước chảy róc rách vang lên, ta mới bất ngờ lao ra, ôm chặt lấy hắn.
“Ca ca! Rốt cuộc người ta cũng gặp được huynh rồi! Ca ca, người ta nhớ huynh muốn chết!”
Toàn thân Tạ Cảnh An cứng đờ, đến mức quên cả việc kéo quần, cứ thế đờ ra để mặc ta ôm, “róc rách” liên hồi…
Sợ bị văng trúng người, ta còn tốt bụng giúp hắn chỉnh lại…
Giữa bầu không khí vừa căng thẳng vừa kích thích, chúng ta ôm nhau tròn một nén hương, Tạ Cảnh An mới từ từ hồi thần.
“Thịnh Nguyên Hòa, Tống Uyển Ninh không đưa ngươi đi chữa bệnh sao?”
Lúc này còn nhắc đến Tống Uyển Ninh, ta bĩu môi tỏ vẻ không vui.
“Ca ca, giờ đây chỉ có hai ta, đừng nhắc đến người khác được không?
“Hãy để chúng ta hòa vào khoảnh khắc mỹ diệu này, tận hưởng lãng mạn chỉ thuộc về hai người chúng ta!”
Tạ Cảnh An ngây ngẩn thốt lên: “Hay cho Tống Uyển Ninh, ngay cả bạc của lão tử cũng dám lừa?”
Thấy hắn còn nhắc đến Tống Uyển Ninh, ta lập tức vung tay, mạnh mẽ tát lên mông hắn một cái.
“Chát!”
Toàn thân Tạ Cảnh An run rẩy, hắn quay đầu lại nhìn ta bằng ánh mắt không thể tin được.
“Ngươi đánh ta?”
Một cái bạt tai vang dội như vậy, ta sau đó mới nhận ra mình có hơi mạnh tay.
“Không trách ta được, ai bảo ca ca cứ nhắc mãi đến Tống Uyển Ninh.
“Nhưng mà, quả thực rất có đàn hồi, còn cong hơn cả ta nữa, không tin ca ca sờ thử xem…”
Ta vừa nói, vừa định cởi quần xuống…
…
Tạ Cảnh An như phát điên, lập tức đẩy ta ra, kéo quần chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa la lớn:
“Đại Tráng, Nhị Cường, Tam Hổ, các ngươi đâu hết rồi!”
Một lát sau.
Ta lại lần nữa bị Đại Tráng túm gáy ném qua tường, lúc người rơi xuống đất, mới nghe tiếng Tạ Cảnh An tức đến run giọng:
“Đi, nâng tường cao thêm ba trượng! Ngay bây giờ! Lập tức nâng ngay!”
“Còn nữa, đám sói của bổn hầu đâu rồi? Chọn ra mấy con hung hãn nhất, từ nay theo sát bổn hầu một tấc không rời!”
Hu hu hu hu, chẳng trách đám đó răng nhọn như thế, hóa ra là sói!
Tạ Cảnh An quả nhiên thích Tống Uyển Ninh rồi!
6
Không thể vào hầu phủ, ta liền đổi chiến trường đến Vọng Nguyệt Lâu.
Vọng Nguyệt Lâu là nơi các công tử thế gia trong kinh thành yêu thích nhất, bởi lẽ nơi này vừa có rượu, vừa có đàn ca, lại có mỹ nhân hầu hạ.
Ta đưa cho tiểu nhị năm lượng bạc, mới biết được Tạ Cảnh An cùng mấy vị đại nhân đang ở nhã gian lầu hai, cạnh cửa sổ.
Muốn bất ngờ tập kích, trước tiên ta phải trèo lên.
Thế là ta bước ra phố, buộc một sợi dây ngang eo, sau đó dùng tay không bám vào tường, từng chút từng chút bò lên.
Vừa áp sát cửa sổ, đã nghe bên trong từng trận ca khúc triền miên lượn lờ.
Ta có chút không phục, muốn nghe mấy bài này cần gì phải bỏ bạc?
Chẳng lẽ ta không biết hát chắc?
Nghĩ vậy, ta hắng giọng, chọn một khúc nhạc do chính Tạ Cảnh An sáng tác, bám lấy song cửa bắt đầu cất giọng:
“Xoắn tay nắm chặt, cùng bước vào màn loan, e thẹn cúi đầu, thổi tắt ánh đăng.
“Kim châm đâm rách, nhụy đào lả lơi, chẳng dám than lớn, chỉ âm thầm cau mày…”
Bên trong vốn đang tấu nhạc du dương, dây đàn bỗng nhiên đứt phựt, tiếp đó cả gian phòng im lặng không một tiếng động.
Ta đắc ý cong môi cười, lại hắng giọng tiếp tục hát:
“Rượu nhạt cùng nhau chén cạn,
Ngọc mềm tựa bên ánh đèn khuya.
Hồi đầu rơi vào vòng tay, ôm chặt,
Đau đau đau, khẽ đẩy lang quân…
Chợt nghe thanh âm run rẩy,
Bừng tỉnh sắc đỏ lan tràn.”
“Thử cùng đổi vị chơi đùa,
Nào thấy có khe hở nào đâu…
Hương vị lần này hóa thành mê loạn,
Động động động, cánh tay ôm ghì,
Môi kề môi, lưỡi quấn lưỡi…”
“Rầm!”
Cửa sổ bất ngờ bật mở, cả gian phòng một đám nam nhân trợn trừng nhìn ta.
Thấy rõ ta là ai, quạt trên tay Tạ Cảnh An rơi thẳng xuống bàn, sắc mặt trong thoáng chốc tái nhợt.
“Quận chúa tìm ai?”
Một vị đại nhân tuổi tác có phần lớn hơn dè dặt lên tiếng hỏi.
Mặt ta đỏ bừng, siết chặt dây thừng quanh eo, đưa tay chỉ về phía Tạ Cảnh An:
“Tạ lang, đây là khúc huynh từng dạy ta, ta hát có hay không?”
Tạ Cảnh An lập tức lao tới, dùng một tay bịt chặt miệng ta, ánh mắt tối sầm.
“Đêm đã khuya, chư vị xin cứ về trước.”
Đám quan viên lúng túng đứng dậy cáo từ, vừa ra khỏi cửa liền truyền đến từng đợt tiếng cười nín nhịn cực độ.
Sắc mặt Tạ Cảnh An càng lúc càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
“Thịnh Nguyên Hòa, rốt cuộc ngươi có chịu đi chữa bệnh hay không?!”
7
Bao ngày ấm ức trong lòng, phút chốc bị một tiếng rống này xô đổ.
Tạ Cảnh An còn chưa kịp mắng tiếp câu sau, ta đã khóc lóc thê thảm, từng giọt từng giọt lăn xuống như hoa lê dầm mưa.
Toàn thân đong đưa trên không, lắc qua lắc lại không ngừng.
“Huynh mắng ta! Huynh vậy mà dám mắng ta! Trước kia huynh chưa bao giờ mắng ta!
“Huynh từng nói sẽ mãi yêu thương ta, trân trọng ta, thế mà giờ đây huynh lại hung dữ với ta!
“Ta không muốn sống nữa! Huynh buông tay ra, ta muốn nhảy xuống!”
Vừa nói, ta vừa dùng sức kéo dây thừng nơi eo, dọa đến mức Tạ Cảnh An lập tức ôm chặt lấy ta, cứng đờ không dám nới lỏng.
“Nếu huynh đã không còn thích ta nữa, vậy thì thả tay ra, mặc ta rơi xuống.
“Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không để huynh và Tống Uyển Ninh song túc song phi!”
Tạ Cảnh An trầm mặc nhìn ta một hồi, bất đắc dĩ kéo ta lên:
“Lại liên quan gì đến Tống Uyển Ninh?”
Ta bướng bỉnh giãy giụa, hai chân kẹp chặt mép tường, sống chết không chịu vào phòng.
“Huynh còn dám lừa ta? Ta đều đã nhìn thấy hết!
“Huynh và nàng ta vụng trộm thông đồng, chẳng phải đã sớm lén lút ở bên nhau rồi sao?
“Tạ Cảnh An, ta nói cho huynh hay! Ta – Thịnh Nguyên Hòa – tuyệt đối không phải hạng người muốn bỏ là bỏ, muốn đuổi là đuổi!
“Ta nhất định sẽ gả cho huynh!”
Tạ Cảnh An híp mắt: “Ngươi nói thật?”
Ta gật đầu thật mạnh:
“Nếu huynh không chịu cắt đứt với nàng ta để cưới ta, ta sẽ treo cổ ngay tại đây!”
Dù gì cũng được hắn nuông chiều bao nhiêu năm, điểm tự tin này ta vẫn có.
Quả nhiên, Tạ Cảnh An nhìn xuống đường phố, thấy người vây xem mỗi lúc một đông, thở dài:
“Về sau, không được hối hận.”
Trong lòng ta vui sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.
Hối hận? Chỉ có kẻ ngốc mới hối hận!
8
Khi đám dân trong thành in ấn “Dâm Từ Diễm Khúc” thành sách, ta đã nghiễm nhiên trở thành thượng khách trong hầu phủ.
Ngồi trên ghế thái sư của Tạ Cảnh An, ta lười biếng nhìn đám hộ vệ đang ném xương trêu chọc lang vương.
À, suýt quên chưa nói, Tạ Cảnh An sợ ta hoảng hốt, nên đã đem toàn bộ đàn sói trong phủ gửi vào quân doanh.
Chỉ để lại con lang vương biết nói kia, ngày ngày bầu bạn cùng ta.
Lang vương này cực kỳ kiêu ngạo, ban đầu nhất quyết không chịu chạy đi nhặt xương.
Ta ra hiệu cho Đại Tráng đổi xương thành miếng thịt lớn, nó mới miễn cưỡng chạy một vòng.
Nhưng bộ dạng cực kỳ uất ức, vừa chạy vừa gầm gừ.
“Tiện nữ nhân! Tiện nữ nhân! Lão tử là sói! Tạ Cảnh An đúng là kẻ si tình, vậy mà bắt lão tử đi làm trò vui cho nữ nhân!”
Thấy thú vị, ta lập tức ra lệnh cho tám hộ vệ luân phiên ném, đến mức lang vương mệt lả, nằm bẹp xuống đất, chỉ còn đôi mắt hung tợn trừng ta.
Lúc Tạ Cảnh An trở về, trời đã về khuya.
Nhìn thấy ta gục trên bàn, uể oải ăn cơm, hắn liền thuận tay xoa đầu ta.
“Sao lại không ăn?”
Ta lập tức ôm chặt cánh tay hắn, giọng nói nũng nịu:
“Ca ca, người ta chờ huynh đó! Không có huynh, người ta nuốt không trôi!”
Mặt Tạ Cảnh An lập tức đỏ bừng, ngồi xuống bên cạnh ta, liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát.
“Hôm nay có vui không?”
“Vui chứ! Con sói nhỏ này chạy nhanh lắm!”
Tạ Cảnh An nghe vậy, hài lòng liếc nhìn lang vương, tiện tay ném cho nó một khúc xương.
Kẻ khốn kiếp kia chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ âm thầm lầm bầm mắng ta.
“Tiểu tử thối! Ngươi thích tiện nữ nhân này, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!”
Hừ, đúng là một con sói trà xanh.
Ta giơ chân đá nhẹ lang vương sang một bên, sau đó chu đáo rót trà, dâng nước, còn gắp rau cho Tạ Cảnh An.
Kết quả, mặt hắn từ đầu đến cuối đỏ bừng không dứt.
9
Đêm xuống.
Tạ Cảnh An tắm rửa xong, trở về phòng, vừa lật chăn liền thấy ta mặc sa y mỏng manh nằm bên trong.
Hắn đứng sững tại chỗ, không biết nên nâng chăn lên hay thả xuống.
Những ngày qua, ta đã nghĩ thông suốt.
Trước kia chính ta quá mức dè dặt, khiến cho mối quan hệ dù có tình ý nhưng mãi không tiến triển, mới tạo cơ hội để kẻ thứ ba chen vào.
Lần này, ta quyết định cho hắn “một bước vào lòng”, ta không tin hắn còn dám không cưới ta!
“Ca ca, sững sờ làm gì? Mau lên giường đi nào.”
“Chuyện này… có phải hơi nhanh quá không?”
Ta nhíu mày, một tay kéo hắn vào trong chăn, cẩn thận đắp kín chăn cho hắn.
“Nhanh cái gì chứ? Trước kia huynh thay tã cho ta cũng đâu phải chưa từng thấy qua!”
“Hả? Tã lót?”
Tạ Cảnh An ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Ngươi còn trẻ như vậy, sao lại phải dùng tã?”
Ta âm thầm trợn trắng mắt, nhưng ngoài miệng vẫn nũng nịu:
“Ca ca, huynh nói bậy bạ gì thế? Ý ta là lúc còn bé kìa!”
Vừa nói, bàn tay ta vừa không an phận luồn vào trong áo hắn.
Cơ bắp đâu rồi? Cơ bắp lần trước ta thấy đâu rồi? Phải chạm vào mới biết cảm giác thế nào!
Tạ Cảnh An lập tức nắm lấy tay ta, gương mặt đỏ bừng, như thể có thể nhỏ ra máu.
“Ngươi đừng như vậy, ta thật sự không chịu nổi…”
Không chịu nổi? Thế thì quá tốt rồi!
Ta càng thêm nỗ lực, khiến hắn liên tục giằng co giữa kích thích và nhẫn nhịn, đến mức môi cũng bị cắn rách.
Thế nhưng, mặc cho ta có khiêu khích thế nào, hắn vẫn không chịu bước qua lằn ranh.
Bởi hắn tin rằng, một ngày nào đó ta sẽ hối hận.
Ta hết lần này đến lần khác cam đoan rằng, ta tuyệt đối không hối hận.
“Đợi khi ngươi khỏi bệnh hẵng nói. Nếu khi đó ngươi vẫn muốn, ta nhất định sẽ cho ngươi.”
“Cho ta cái gì? Một bước vào lòng sao?”
Ta chớp mắt ngây thơ hỏi.
Tạ Cảnh An đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng bảo ta mau ngủ.
10
Ta không biết “khi đó” trong lời Tạ Cảnh An là khi nào.
Chỉ biết rằng, ta vừa ở trong hầu phủ chưa được mấy ngày, thì Tống Uyển Ninh đã tìm đến tận cửa.
Nữ nhân này nhớ nam nhân đến phát điên rồi sao?
Vậy mà lại hoang tưởng ta bị bệnh, còn dắt theo đại phu đến tận phủ, nhất quyết muốn chữa trị cho ta.
“Đại Cẩu Tử, mau cắn nàng ta đi!”
“Tiện nữ nhân! Ngươi mới là chó!”
Lang vương hung tợn trừng ta một cái, sau đó nhe răng, thấp giọng gầm gừ với Tống Uyển Ninh.
Tống Uyển Ninh bị khí thế của lang vương dọa sợ, bất giác lùi về sau hai bước.
“Thịnh Nguyên Hòa, ngươi còn ở đây làm gì? Mau theo ta về trị bệnh!”
Tạ Cảnh An không có mặt, ta cũng không cần giả vờ thục nữ, liền vắt chân ngồi trên ghế, dáng vẻ còn tiêu sái hơn cả bá phụ của nàng ta.
“Người có bệnh là ngươi! Ngươi mới có bệnh!
“Ngươi bị tương tư thành bệnh, chi bằng về tự chữa cho mình trước đi!”
Tống Uyển Ninh chống nạnh, tức giận mắng chửi om sòm.
“Ngươi đúng là kẻ ngốc! Không đi theo ta, sớm muộn gì ngươi cũng hối hận!”
Nói xong, nàng ta lại quay đầu hỏi vị đại phu đang sợ hãi nấp sau lưng mình, giọng run rẩy:
“Ngươi lần trước nói, huyết ứ trong não nàng ta bao lâu mới tan?”
Lang vương “gào” lên một tiếng, khiến đại phu giật bắn mình, nấp chặt hơn sau lưng Tống Uyển Ninh, lí nhí đáp:
“Ước chừng… cũng trong vài ngày tới thôi.”
Nghe vậy, Tống Uyển Ninh lập tức đắc ý ngẩng đầu, cao giọng phán:
“Thịnh Nguyên Hòa, không quá mấy ngày nữa ngươi sẽ phải quỳ gối cầu xin ta! Bà đây chờ ngươi!”
Dứt lời, nàng ta kéo theo vị đại phu gần như bám dính trên người, kiêu ngạo rời đi.
13
Buổi tối.
Đại Tráng đem chuyện xảy ra ban ngày kể lại cho Tạ Cảnh An nghe.
Nghe xong, hắn ngồi trên ghế thái sư, chân mày nhíu chặt.
“Hắn thực sự nói chỉ trong mấy ngày?”
Đại Tráng gật đầu.
Lang vương thấy Tạ Cảnh An trở về, liền vẫy đuôi đi tới, định cọ cọ vào chân hắn.
Tạ Cảnh An không biết nghĩ tới chuyện gì, bất ngờ vung chân đá thẳng vào mông lang vương, sau đó sải bước rời đi.
Lang vương giận đến mức mắng chửi ầm ĩ.
“Tên si tình chết tiệt! Kẻ si tình không có kết cục tốt đâu!”