7
Trong bốn người, ta là kẻ bị thẩm vấn lâu nhất.
Tới khi trời tối, ta mới được Họa Ninh đích thân ôm ra ngoài.
Toàn thân từ đầu đến chân đều bị bao bọc trong phi ngư phục đỏ sậm của hắn, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
Từ phủ bị tịch thu, toàn bộ người trong nhà đều bị giải vào Chiêu ngục.
Không còn nơi nào để đi, ta bị hắn an trí trong một tiểu viện hẻo lánh.
Hắn có vẻ vô cùng bận rộn, nhiều ngày liền không thấy bóng dáng.
Ta lại được hưởng thanh nhàn, mỗi đêm đều có thể ngủ yên giấc.
Sáng hôm ấy, có tiếng gõ cửa.
Ta ngỡ rằng Họa Ninh đã trở về, vội chạy ra mở cửa.
Nhưng vừa nhìn thấy người đứng ngoài, ta lập tức sa sầm mặt, không chút do dự đóng sầm cửa lại.
“Tiêu Tử Lăng! Hôm đó ngươi bán đứng ta nhanh gọn lẹ, còn có mặt mũi đến tìm ta?”
“Khoan đã!”
Hắn giơ tay chặn cửa, gấp gáp nói:
“Hôm đó ta sai rồi! Nhưng ta thực sự không dám đắc tội với đại nhân Họa Ninh!”
“Ngươi không biết đâu,” Tiêu Tử Lăng hạ giọng, thần sắc lộ vẻ hoảng hốt, “đêm ấy khi triều đình bao vây sơn trại, Họa đại nhân nhìn thấy tiểu viện của ngươi bốc cháy…”
“Hắn vốn là người dù trời sập cũng không đổi sắc, vậy mà khi ấy phát điên xông thẳng vào biển lửa, bao nhiêu người cản cũng không được.”
Ta không ngờ Họa Ninh lại phản ứng như vậy, bèn lắp bắp hỏi:
“Vậy… sau đó thì sao?”
“Sau đó, lửa tắt rồi, không tìm thấy thi thể, Họa đại nhân chỉ lặng lẽ cười một cái, ánh mắt đỏ hoe, rồi chẳng nói chẳng rằng bỏ đi.”
Ta sững sờ hồi lâu, rồi mới cảm thấy sống sót trở về đúng là một chuyện không dễ dàng.
Tiêu Tử Lăng dè dặt quan sát ta, hạ giọng nói:
“Từ cô nương, hôm ấy trước mặt Họa đại nhân, ngươi gọi ta là phu quân, nếu ta dám nhận, chỉ sợ đã bị giải thẳng vào Chiêu ngục, chịu đủ mọi hình phạt rồi.”
Nghe vậy, ta ngẫm lại, quả thực cũng có lý.
Cơn giận cũng nguôi đi đôi chút, ta mở cửa ra.
“Thật xin lỗi, suýt nữa làm liên lụy ngươi.”
Hắn lập tức trở lại vẻ thư sinh ôn hòa, cười cười nói:
“Chỉ cần cô nương không giận ta nữa là được rồi.”
Chúng ta vừa nói dứt câu, bỗng có một bóng dáng chạy đến, vội vàng kéo lấy tay Tiêu Tử Lăng.
“Tử Lăng! Hóa ra chàng ở đây! Dạo này sao cứ tránh mặt ta?”
Là đại tỷ, đã lâu không gặp.
Chỉ là, nàng đã tiều tụy đi nhiều.
Nàng ấm ức, bĩu môi oán trách:
“Người có hôn ước với chàng là ta, cớ gì chàng lại tìm đến con nha đầu này?”
Tiêu Tử Lăng sắc mặt lạnh nhạt, chậm rãi rút tay ra khỏi tay nàng.
“Từ đại tiểu thư, hôm đó chính phụ thân ngươi nói hôn sự của chúng ta không còn hiệu lực.”
Tỷ tỷ hốt hoảng, vội vã giải thích:
“Phụ thân chỉ vì lo lắng cho sức khỏe ta yếu kém, sợ làm lỡ dở chàng! Nhưng hôm đó, khi Cẩm Y Vệ đến nhà ta, chính chàng đã thừa nhận trước mặt Chỉ huy sứ đại nhân rằng ta là vị hôn thê của chàng.”
Nói đến đây, hai má nàng thoáng ửng hồng, lộ vẻ e thẹn.
“Chàng rõ ràng yêu ta sâu đậm, vì muốn bảo vệ ta khỏi bị bắt vào lao ngục, mới cố ý thừa nhận tình cảm giữa chúng ta trước mặt bao người.”
“Tử Lăng, chàng yêu ta đến vậy, vì sao giờ lại tránh ta?”
Tiêu Tử Lăng lập tức hóa đá, sắc mặt trắng bệch như giấy.
“Ngươi hiểu lầm rồi! Hôm đó ta bất đắc dĩ, không phải như ngươi nghĩ…”
Tỷ tỷ chớp mắt, ngây thơ hỏi lại:
“Bất đắc dĩ chỗ nào? Ai ép chàng? Tử Lăng, bây giờ ta không còn ai để dựa vào, chỉ còn chàng thôi…”
Vừa nói, nàng vừa rưng rưng nước mắt, lao vào lòng Tiêu Tử Lăng.
Nhưng hắn giật mình hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, tránh né.
“Ta không thích ngươi! Từ đại tiểu thư, từ nay về sau, đừng bám theo ta nữa!”
Nói xong, hắn gần như bỏ chạy mất dạng.
Đại tỷ nhìn theo bóng hắn, tức giận dậm chân, rồi quay ngoắt lại trừng ta, ánh mắt đầy căm hận.
“Phụ thân và mẫu thân đều bị giam giữ, còn ngươi thì an nhiên hưởng thụ, thật chẳng có chút hiếu tâm!”
Ta chỉ cười nhạt.
“Mẫu thân ta đã mất từ lâu, người hiện đang bị giam là chính thất phu nhân của phụ thân, không liên quan gì đến ta.”
“Còn về phụ thân…”
“Ông ta tham ô bao nhiêu ngân lượng, rơi vào kết cục này cũng xứng đáng.”
“Còn mẫu thân ngươi, nếu ngươi thực sự có hiếu, sao không vào Chiêu ngục mà bầu bạn với bà ấy?”
“Ngươi…”
Tỷ tỷ tức đến mặt đỏ bừng, nhưng còn chưa kịp nói gì, ta đã “rầm” một tiếng, đóng sập cửa.
“Hôm nay mệt rồi, tỷ tỷ không có việc gì thì xin cứ về cho.”
8
Họa Ninh đã rất lâu không đến tìm ta, nghe nói vẫn đang truy xét vụ án gian tế người Hồ.
Ta nhàn rỗi đến phát chán, bèn một mình ra ngoài dạo chơi.
Kinh thành tuy lạ lẫm, nhưng có rất nhiều nơi thú vị, đặc biệt là các tửu lâu.
Mỗi ngày, ta đều tìm chỗ nào có mỹ thực ngon nhất mà thưởng thức một bữa thỏa thuê.
Hôm ấy, ta đang ăn uống vui vẻ, bỗng có mấy vị tiểu thư y phục diễm lệ bước vào, ai nấy đều chưng diện như hoa, trong đó có cả đại tỷ.
Ta chẳng muốn để ý đến nàng, liền quay mặt ra cửa sổ.
Nhưng nàng lại cố tình cao giọng nói:
“Chư vị tỷ muội, đây chính là muội muội thứ xuất của ta, từ nhỏ nuôi dưỡng ở nông thôn. Dạo trước vừa hồi kinh, không may bị sơn phỉ bắt đi, mất tích mấy ngày mới về được.”
Nghe đến hai chữ sơn phỉ, mấy vị tiểu thư kia biến sắc, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đám người đó tâm ngoan thủ lạt, chuyện gì cũng làm ra được.”
“Nhiều ngày như vậy, e là sớm đã không còn trong sạch.”
“Bị bao nhiêu nam nhân giày vò, vậy mà vẫn còn mặt mũi ra ngoài? Nếu là ta, đã sớm tự vẫn treo cổ rồi.”
“Đúng vậy, thật không biết xấu hổ.”
Lúc này, đại tỷ mím môi cười nhạt, từng bước đi về phía ta.
“Muội muội, mấy ngày đó ngươi sống ra sao? Không bằng kể cho tỷ tỷ nghe thử?”
Tay ta cầm đũa gắp sườn xào chua ngọt chợt khựng lại, chán ghét đến mất cả khẩu vị.
Ta hờ hững nhìn nàng, cười như không cười:
“Đại tỷ sao lại tò mò đến vậy? Chẳng lẽ cũng muốn nếm thử mấy ngày đó?”
Ánh mắt nàng hơi lóe lên, nhưng vẫn giả vờ bi thương thở dài.
“Muội muội đừng giữ mãi chuyện đau khổ trong lòng, nói ra rồi sẽ dễ chịu hơn.”
Nghe vậy, đám tiểu thư liền vây quanh ta, vẻ mặt tựa như lo lắng, nhưng trong ánh mắt lại là khoái trá.
Chúng đông người, ta không muốn tranh cãi, liền đứng dậy rời đi.
Nhưng ngay lúc ấy, có một bóng dáng quen thuộc bước vào.
Một thân sát khí, dáng đứng cao thẳng như trúc.
Họa Ninh.
Ta lập tức cao giọng:
“Các ngươi làm sao biết ta bị sơn phỉ bắt đi, liền nhất định sống không bằng chết?”
Mấy nàng kia lập tức xôn xao nói:
“Chuyện này còn cần hỏi? Đám thổ phỉ thô lỗ tàn bạo, có vô số thủ đoạn hành hạ nữ nhân.”
“Bị chúng chà đạp, hẳn là kinh khủng vô cùng.”
“Đúng vậy! Chẳng khác gì súc sinh!”
Ta ngồi một bên nghe bọn họ nói, chỉ mỉm cười không đáp.
Sau lưng họ, ánh mắt Họa Ninh càng lúc càng tối lại, như có thứ gì đó đang cuồn cuộn dâng trào.
Đợi bọn họ nói xong, ta bật cười:
“Họa đại nhân, ngài giả trang làm sơn tặc nhiều năm như vậy, có phải giống như bọn họ nói không?”
Lời vừa dứt, toàn bộ đại sảnh lặng như tờ.
Mấy vị tiểu thư ngây người, hoảng hốt ngoảnh đầu, mới phát hiện một thân phi ngư phục đỏ thẫm đang đứng sau lưng mình từ bao giờ.
Họa Ninh.
Hắn mặt không đổi sắc, đôi mắt tĩnh lặng như nước, nhưng hơi lạnh tỏa ra từ hắn khiến người khác run rẩy không ngừng.
“Họ… Họa đại nhân… Ngài… Ngài đến từ lúc nào vậy?”
Họa Ninh không đáp, chỉ vươn tay nắm lấy cổ tay ta, kéo ta ra ngoài.
Khi đến cửa, hắn đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn từng người một.
Thanh âm không chút dao động, nhưng mỗi câu nói ra, đều khiến kẻ khác hồn phi phách tán.
“Trần tiểu thư,” hắn nhìn nữ tử đứng gần nhất, “phụ thân ngươi vừa từ Giang Nam trở về, rốt cuộc thu được bao nhiêu cổ họa thư tịch, ta sẽ cho người điều tra.”
“Lương tiểu thư,” hắn lại nhìn sang một nữ tử khác, “ta sẽ mời lệnh huynh—vị công tử thi rớt nhiều lần—đến Chiêu ngục một chuyến, xem thử đã hối lộ bao nhiêu ngân lượng cho quan khảo thí năm nay.”
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng trên người đại tỷ.
“Còn ngươi.”
“Họ Từ bị phán lưu đày, tên ngươi có trong danh sách.”
“Không ở nhà chuẩn bị rời kinh, lại còn có nhàn tâm chạy đi dạo khắp nơi?”
Mỗi kẻ bị hắn gọi đến tên sắc mặt trắng bệch, loạng choạng như sắp ngã.
Đại tỷ lập tức bật khóc, nhưng hắn không hề liếc nàng một cái, chỉ kéo ta rời đi.
Trên đường về, hắn im lặng không nói một lời, ta cũng chẳng dám mở miệng.
Chỉ dám thỉnh thoảng lén lút quan sát sắc mặt hắn.
Đến khi bước qua cửa tiểu viện, hắn bỗng chậm rãi nhướng mày.
“Nhìn gì? Trên mặt ta mọc hoa rồi sao?”
Ta vội vàng cười, ngoan ngoãn như mèo nhỏ.
“Đã lâu không gặp, chẳng lẽ ta không thể nhìn đại nhân một chút? Huống hồ, tuy trên mặt đại nhân không có hoa, nhưng còn đẹp hơn hoa nhiều.”
Lời này tuy có chút nịnh hót, nhưng cũng là thật lòng.
Hắn khựng lại, đôi mi dài hơi rủ xuống.
“Miệng lưỡi trơn tru, nên dạy dỗ một trận.”
Ta lập tức đổi giọng: “Đại nhân không thích nghe? Vậy sau này ta—”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị hắn đá văng ra.
Ngay sau đó, ta bị hắn đẩy vào góc tường, bị hôn đến ngạt thở.
Không khác gì lúc ở sơn trại.
Những lời đám tiểu thư kia nói quả nhiên không sai—hắn chính là một tên cầm thú không hơn không kém.
Nhưng không ngờ hôm nay, cầm thú lại đổi tính.
Vừa hôn ta, hắn vừa đè ta xuống giường, từng động tác nhẹ nhàng đến cực điểm.
Giọng khàn khàn hỏi: “Thích thế này không?”
Đầu óc ta đã sớm bị hắn hôn đến mơ hồ, vô thức gật đầu.
“Ừm.”
Một lát sau, hắn lại hỏi: “Thế này có thích không?”
Ta khe khẽ rên rỉ, giọng ngắt quãng: “Chậm… chậm một chút…”
Hắn thực sự chậm lại.
Đến khi nước mắt ta không nhịn được mà trào ra, hắn dường như vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Hắn bế ta vào bồn tắm, nước ấm lập tức bao trùm lấy hai người.
Ta co người trong lòng hắn, hơi nước mịt mù vây quanh, đầu óc càng lúc càng mơ màng.
Không hiểu sao, ta lẩm bẩm một câu:
“Ngươi… vẫn là Họa Ninh sao? Sao lại giống như biến thành người khác?”
Ngón tay đang vờn lấy lọn tóc rối dưới nước của hắn bỗng ngừng lại.
Rồi cằm hắn khẽ cọ lên đỉnh đầu ta, giọng trầm thấp vang lên.
“Làm Cẩm Y Vệ, luôn rất bận rộn.”
Là có ý gì?
Ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Hắn hơi nhướn mày, trong mắt như tràn đầy một hồ nước xuân, ánh lên tia sáng ấm áp hiếm thấy.
Yết hầu khẽ động, giọng hắn trầm xuống.
“Không có thời gian cùng ngươi thưởng nguyệt ngâm thơ, chỉ có thể như vậy… để ngươi vui lòng.”
Mắt ta bỗng mở to, sững sờ rất lâu.
“Để… để ta vui lòng?”
Ánh mắt hắn lóe lên ý cười, cúi xuống nâng cằm ta, nhẹ nhàng hôn lên.
“Ừm, vậy hôm nay… có vui không?”
Mặt nước nhẹ nhàng dập dềnh.
Ta khẽ siết chặt tay, ôm lấy eo hắn.
“Vui…”