Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

3:34 chiều – 09/02/2025

4

Hòa thượng biến thành dâm tăng.

Đã nhiều ngày rồi, ta chẳng còn sức để thu dọn tiểu viện.

Bởi vì ta căn bản không thể xuống giường.

Lại thêm một đêm bị hành hạ đến tàn tạ.

Tờ mờ sáng, ta đến cả khí lực để mở miệng cũng không còn, chỉ mong Họa Ninh mau chóng ra ngoài, để ta có thể ngủ một giấc an ổn.

Nhưng hôm nay, hắn không rời đi như thường lệ.

Ngược lại, hắn ôm ta trong lòng, từng chút từng chút vuốt nhẹ mái tóc ướt đẫm mồ hôi của ta.

“Sắp tới trong trại sẽ có chút chuyện, ta cũng phải đi mấy ngày. Ngươi ngoan ngoãn chờ ta về.”

Hắn phải đi?

Ta vui mừng khôn xiết, nhưng lại gắng sức kiềm chế, không dám thể hiện ra mặt.

Thế nhưng, không hiểu sao, hắn lại lập tức nhận ra.

Cánh tay đang ôm eo ta bỗng siết mạnh.

Cơn đau khiến nước mắt ta tức thì trào ra.

“Không muốn gặp ta đến vậy?”

“Không có…” Ta ấm ức thở dài, thành thật thú nhận: “Ta… ta thực sự chịu không nổi nữa, chỉ muốn nghỉ ngơi mấy ngày thôi.”

Hắn thoáng khựng lại, nơi đáy mắt ánh lên một tia ý cười nhàn nhạt.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta.

“Đừng khóc, từ nay ngoan ngoãn theo ta.”

Hắn như thể đọc được suy nghĩ trong lòng ta, khiến ta không còn dám nghĩ ngợi bậy bạ nữa.

Ta chỉ ngoan ngoãn nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu.

Họa Ninh đi thật.

Mấy ngày liền, hắn không hề trở về.

Trong thời gian ấy, Nhị tử ghé qua vài lần.

Hắn nói, trước khi rời đi, Họa Ninh đã căn dặn hắn phải chăm sóc ta.

Nhị tử có vẻ bất an, luôn miệng dặn dò:

“Bất kể có chuyện gì, bất kể nghe thấy động tĩnh gì, ngươi cũng không được rời khỏi tiểu viện này.”

Nhưng khi ta hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ mím chặt môi, không nói một lời.

Đêm đó, ta vừa chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào náo loạn.

Loáng thoáng, có người hô lớn:

“Không xong rồi! Quan binh tới!”

“Chạy mau! Còn có cả Cẩm Y Vệ!”

Ta lập tức hiểu ra—sơn trại này đã bị triều đình bao vây!

Ở lại chỉ có con đường chết.

Thực ra, ngay từ khi Họa Ninh rời đi, ta đã âm thầm lên kế hoạch chạy trốn.

Nhưng vì quá sợ hắn, ta mãi chẳng dám hành động.

Hiện tại, sơn trại sắp sụp đổ, hắn còn sống hay không còn chưa biết, càng chẳng có tâm trí mà truy tìm ta.

Không chạy bây giờ, còn chờ đến khi nào?

Ta tìm ra bọc hành trang đã chuẩn bị sẵn từ lâu, thay vào y phục gọn nhẹ.

Trước khi rời đi, để tạo hỗn loạn, ta còn cố ý hất đổ ngọn đèn dầu.

Quả nhiên, sơn trại nhanh chóng rơi vào cảnh hỗn loạn.

Ta nhân cơ hội, không hề ngoảnh đầu lại, chạy một mạch xuống núi.

Suốt đêm dài chạy trốn, đến khi trời sáng, ta đặt chân đến một trấn nhỏ.

Lập tức thuê xe ngựa, chạy thẳng về kinh thành.

Khi về đến nhà, phụ thân nhìn thấy ta đơn độc trở về, vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi những ngày qua ta đã ở đâu.

Ta thuận miệng bịa ra một cái cớ, nói rằng sau khi lạc mất hộ vệ, ta lang thang trong rừng, may mắn được một gia đình nông dân tốt bụng thu nhận.

Sau nhiều ngày tích góp lộ phí, cuối cùng mới có thể quay về nhà.

Phụ thân nghe xong, vẫn mang đầy nghi hoặc, định tra hỏi thêm.

Nhưng trưởng tỷ bên cạnh đã nhanh chóng cười cười, lên tiếng cắt ngang:

“Muội muội có thể bình an trở về, đúng là may mắn. Còn vài ngày nữa, Tiêu Tử Lăng sẽ đến rước dâu rồi.”

“Đúng vậy.” Phụ thân cũng gật đầu đồng tình, rồi lại liếc ta một cái đầy khinh thường.

“Dù nhà họ Tiêu đã suy bại, nhưng Tử Lăng là đứa trẻ ta nhìn lớn lên, phẩm hạnh và học vấn đều hơn hẳn ngươi, gả cho hắn cũng đã quá tốt rồi.”

Ta vội vàng cúi đầu, cung kính đáp:

“Phụ thân nói chí phải.”

Đúng là lời thừa thãi.

Nếu không phải ta đã sớm dò la biết Tiêu Tử Lăng là người tốt, thì ta cũng chẳng quay về làm gì.

6

Mấy ngày ở nhà chờ xuất giá thoáng chốc trôi qua.

Sáng hôm ấy, ta bị gọi vào chính đường.

Còn chưa bước qua cửa, đã nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong.

“Hiền điệt chớ trách, con gái lớn của ta từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, bất đắc dĩ mới để Tiểu Kiều thay thế thành thân.”

“Không cần nhiều lời, vậy xin mời cô nương cùng tại hạ lên đường.”

Chờ đã…

Sao giọng nói này nghe quen tai vậy?

Còn chưa kịp nghĩ kĩ, cửa đã mở ra.

Vừa nhìn thấy người trong phòng, ta lập tức trợn tròn mắt, sững sờ.

Mặc dù trang phục khác xa so với trước, nhưng gương mặt thư sinh tuấn nhã kia, chẳng phải chính là…

“Nhị… Nhị tử ca?”

Ta trừng lớn hai mắt, không chớp lấy một lần mà nhìn chằm chằm hắn.

Mà hắn cũng chẳng khá hơn là bao, nhìn ta với vẻ mặt không khác gì gặp quỷ.

Ngược lại, phụ thân bên cạnh lập tức sa sầm nét mặt, quát lớn:

“Thật không có quy củ! Tử Lăng đứng hàng thứ hai trong nhà, ngươi phải gọi là Nhị lang, sao có thể gọi là Nhị tử?”

Ngay lúc đó, Tiêu Tử Lăng cúi đầu, nắm chặt tay ta kéo đi.

“Nàng đã là thê tử của Tiêu mỗ, vậy thì theo ta về nhà đi. Cáo từ.”

Ta bị lôi ra khỏi phòng, bước chân loạng choạng mới kịp hoàn hồn.

“Ngươi… tại sao lại đi làm sơn phỉ?”

Hắn thoáng do dự, rồi hạ giọng đáp:

“Phụ thân ta phạm tội, ta vốn cũng sẽ bị liên lụy. Nhưng Chỉ huy sứ đại nhân của Cẩm Y Vệ đã cho ta cơ hội lập công chuộc tội, đi nằm vùng trong sơn trại, giúp triều đình bình định thổ phỉ.”

“À, thì ra là vậy.”

Ta vừa định hỏi vị Chỉ huy sứ kia rốt cuộc là tên sơn phỉ nào, thì đột nhiên phía trước xuất hiện một nhóm người.

Từng kẻ thân khoác phi ngư phục, bên hông đeo tú xuân đao, sát khí bức người.

Bọn họ khí thế hùng hổ, nhanh chóng bao vây toàn bộ phủ đệ nhà ta.

Giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Trong vụ án tham ô ngân quỹ đắp đê của Tiêu gia, nhà họ Từ các ngươi cũng là đồng phạm. Trừ vị hôn thê của Tiêu Tử Lăng ra, những người còn lại, toàn bộ bắt giữ, giải vào Chiêu ngục!”

Khi giọng nói vừa dứt, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước tới.

Họa Ninh.

Giữa một rừng Cẩm Y Vệ uy nghiêm, hắn vẫn là người cao nhất, eo thẳng nhất, mặt đẹp nhất.

Cũng là kẻ ta không muốn gặp nhất.

Ánh mắt hắn lướt qua ta, bất chợt dừng lại, đôi đồng tử hơi nheo lại.

Ngón tay thon dài gõ nhịp lên chuôi đao bên hông, âm thanh vang vọng trong không khí.

Sắc mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí bên môi còn ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

Dưới ánh nhìn ấy, ta sợ đến mức gần như đứng không vững, liền vội vàng kéo Tiêu Tử Lăng chắn trước người.

“Phu quân, ta sợ quá, chàng phải bảo vệ ta đó!”

Tiêu Tử Lăng lập tức cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn sang Họa Ninh, hai tay luống cuống, vội vàng lùi về sau, hận không thể chạy càng xa ta càng tốt.

“Chỉ huy sứ đại nhân minh giám, vị hôn thê của tiểu nhân là đại tiểu thư của Từ phủ—Từ Tri Ngọc, không có nửa phần liên quan đến Từ Oanh Kiều.”

Nụ cười trên môi Họa Ninh lập tức biến mất, ánh mắt trầm xuống, sâu thẳm tựa hồ băng.

Khi nhìn về phía ta, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấu xương.

Giọng hắn cũng tựa như băng tuyết tháng chạp, không chút ấm áp:

“Đã vậy, đem Từ Oanh Kiều giải vào Chiêu ngục.”

Chiêu ngục—nơi ngay cả quỷ cũng chẳng muốn vào.

Toàn thân ta chấn động, vội vàng hoảng hốt kêu lên:

“Tiêu Tử Lăng! Ngươi nhầm rồi! Rõ ràng tỷ tỷ ngươi không cưới, mới để ta thay thế!”

Hắn liên tục xua tay, đầu cúi thấp, thậm chí chẳng dám nhìn ta một lần.

“Chớ có nói bậy! Ta cùng đại tiểu thư của Từ gia có hôn ước từ nhỏ, sao có thể có kẻ thay thế?”

“Nhưng mà—”

Ta còn chưa kịp biện bạch, đã bị hai gã Cẩm Y Vệ tiến lên trói chặt, lôi đi.

Bị kéo đi xa, ta liều mạng ngoảnh đầu nhìn lại.

Tiêu Tử Lăng đã chẳng biết trốn mất phương nào.

Mà Họa Ninh vẫn đứng đó, chắp tay sau lưng, ánh mắt âm trầm, lặng lẽ nhìn theo hướng ta bị dẫn đi.

6

Trong Chiêu ngục, ta run rẩy suốt một đêm.

Sáng hôm sau, cửa lao mở ra.

“Giải ra ngoài, Chỉ huy sứ đại nhân muốn tự mình thẩm vấn.”

Nghe vậy, trái tim ta chùng xuống.

Hôm nay, Họa Ninh phải thẩm vấn bốn người.

Đầu tiên là một tên cường đạo chuyên cưỡng hiếp nữ nhân, mỗi lần xong việc liền ra tay giết người, trên tay đã có hơn chục mạng thiếu nữ.

Thứ hai là một tướng quân trấn thủ biên cương, vừa bại trận đã không dám hồi báo, lại còn giết hơn trăm dân thường để giả mạo chiến công.

Thứ ba là một tên gian tế người Hồ, không biết bằng cách nào đã trà trộn vào Vũ Lâm Vệ, mưu đồ hành thích bệ hạ.

Thứ tư—là ta.

Ta thật sự nghĩ không ra, bản thân có tài đức gì, mà lại có thể được xếp ngang hàng với ba tên đại tội nhân đó, còn khiến Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ thân chinh thẩm vấn.

Buổi sáng ấy, ta ngồi trước cửa phòng thẩm tra, lắng nghe từng tiếng gào thét thê lương bên trong.

Từ sợ hãi run rẩy, đến tê liệt hoàn toàn.

Ba người kia, kẻ có miệng cứng nhất là gã gian tế người Hồ.

Nhưng hắn cũng chỉ chống chọi được một chén trà, rồi khai sạch mọi thứ.

Thậm chí, nếu có thể, hắn e rằng ngay cả mười tám đời tổ tông cũng muốn giao ra.

Cửa phòng tra tấn lần nữa mở ra.

Gã gian tế máu thịt bầy nhầy bị kéo ra ngoài.

Đến lượt ta.

Toàn thân ta run rẩy bước vào.

Họa Ninh đứng trong góc phòng, chậm rãi rửa tay.

Mười ngón tay thon dài, từng đốt xương rõ ràng, sạch sẽ mà tinh tế.

Nhưng trong mắt ta lúc này, lại khiến lòng bàn chân phát lạnh.

Chân mềm nhũn, ta lập tức quỳ xuống.

“Dại… đại nhân! Xin ngài đừng dụng hình! Ta khai, ta khai hết!”

Hắn liếc ta một cái, khóe môi hơi nhếch lên.

“Khai cái gì?”

“Ngài muốn ta khai gì, ta liền khai cái đó!”

Hắn vung áo bào, nhàn nhã ngồi xuống ghế.

Cầm lên chiếc roi dính đầy máu, lật qua lật lại trong tay.

“Lẽ ra ta đã bảo ngươi ngoan ngoãn chờ ta về, vì sao lại bỏ chạy?”

Ta không chút nghĩ ngợi, mở miệng liền nói:

“Đêm đó quá loạn, khắp nơi đều hô quan binh đến. Ta thực sự lo lắng cho đại nhân, cho nên—”

“Chát!”

Một tiếng quất roi vang lên, roi da quất thẳng xuống mặt đất, thanh âm giòn tan.

Ta giật nảy mình, câu nói phía sau lập tức nghẹn lại.

Hắn cúi người, dùng đầu ngón tay nâng cằm ta lên, nhìn thẳng vào đáy mắt ta.

Nụ cười trên môi, vừa trào phúng, vừa nguy hiểm.

“Họ Từ, nếu muốn giữ mạng, thì nói thật đi.”

Đến lúc này, ta mới hiểu vì sao luôn cảm thấy hắn có thể đọc thấu lòng ta, vì sao mỗi lần ta toan nghĩ ngợi điều gì, hắn đều có thể nhìn thấu trong nháy mắt.

Hắn là Cẩm Y Vệ.

Ngày ngày tra tấn, thẩm vấn phạm nhân, những kẻ nói dối đã gặp qua không biết bao nhiêu.

Trước mặt hắn, ta căn bản không thể giấu giếm điều gì.

Nếu đã vậy, ta đành bất chấp một lần!

Ta hít sâu một hơi, cắn răng, lớn giọng nói:

“Đại nhân, nếu chúng ta hoán đổi vị trí, mỗi đêm ta đều hành hạ ngài, lúc thì treo lên giá kiếm, lúc thì trói vào dây leo, lúc lại ấn vào cạnh hồ nước, đến gần sáng còn lấy lụa bịt mắt ngài, vậy ngài có bằng lòng không?”

Ta nói một hơi không nghỉ, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nhưng không biết vì sao, ánh mắt hắn dần dần trở nên thâm trầm, sâu như mặt hồ trong đêm.

Một tia ám sắc lan ra, mập mờ khó tả, như tơ nhện quấn chặt lấy ta.

Được rồi…

Hắn không cần mở miệng, ta cũng hiểu được.

Hắn không chỉ bằng lòng, mà còn có vẻ… cầu mà không được?

Tên biến thái này!

Ta thầm rủa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bày ra bộ dáng tủi thân uất ức.

“Đại nhân hàng ngày xét hỏi tội nhân, e rằng đã dưỡng thành những sở thích… đặc biệt. Nhưng ngài thích, không có nghĩa là ta cũng thích!”

Hắn nghe vậy, đột nhiên cất giọng trầm thấp:

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

Hắn đột nhiên hỏi ngược lại, khiến ta bị chặn họng, nhất thời không biết đáp ra sao.

Ta đờ đẫn một lát, rồi nhớ đến mấy câu trong thoại bản từng vô tình lật qua.

“Hoa tiền nguyệt hạ, ngâm thi đối tửu, hồng tụ thiêm hương, cầm sắt hòa minh.”

Ta cũng không biết những thứ đó rốt cuộc có ý nghĩa gì, chỉ là cứ thế nói ra một tràng.

Sắc mặt Họa Ninh càng lúc càng u ám.

“Làm quan bận rộn, ta không có thời gian bồi ngươi chơi mấy trò này.”

Ta lập tức cười híp mắt, vội vàng phụ họa:

“Vậy thì thôi đi! Xem ra chúng ta vô duyên, vậy đường ai nấy đi, không quấy rầy nữa!”

Sắc mặt hắn trong nháy mắt trầm xuống.

“Không được.”

“… Vì… vì sao?”

Hắn cười nhạt, nét cười mang theo ba phần tà mị, bảy phần lạnh lẽo.

“Ta nói không được, nghĩa là không được.”

“Từ Oanh Kiều, ngươi dám thử bỏ trốn một lần nữa xem?”

Ta run bắn lên, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

“Đại… đại nhân tha mạng! Ta không dám nữa!”

Lúc này, hắn mới thu lại hơi thở nguy hiểm, chậm rãi cúi người bế ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.

“Sau này ngoan ngoãn, được chứ?”

Ta còn chưa kịp trả lời, nụ hôn của hắn đã chặn ngang môi ta…