Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

3:33 chiều – 09/02/2025

Trên đường vào kinh, ta chẳng may gặp phải cướp, bị lôi thẳng lên sơn trại.

Vì mạng nhỏ, ta không tiếc liêm sỉ, dốc hết tài năng nịnh nọt tên nhị đương gia vừa lãnh đạm cấm dục, vừa giết người không chớp mắt kia.

Hắn nhìn ta như cười như không, sau đó… ép ta lăn lộn cùng hắn suốt một đêm.

Đến khi trời sáng, ta nước mắt lưng tròng, hắn giơ tay nhẹ lau khóe mắt ta, giọng trầm thấp:

“Đừng khóc, sau này ngoan ngoãn theo ta.”

Theo hắn? Theo hắn chẳng phải sớm muộn gì cũng bị “kiệt sức” mà chết sao?!

Thế nên, nhân lúc sơn trại đại loạn, ta quyết tâm diễn một màn phóng hỏa giả chết, sau đó hối hả chạy về nhà.

Tưởng đâu có thể an an ổn ổn sống tiếp, ai ngờ mấy ngày sau, Cẩm Y Vệ đã ập đến lục soát.

Mà người đi đầu, áo choàng đen tung bay, khí thế bức người… chính là cái tên nhị đương gia mà ta trốn suốt bấy lâu!

Lúc này, ta mới ngộ ra một đạo lý ——

Làm cướp cũng có thể kiêm chức quan lớn!

1

Từ thuở nhỏ, trưởng tỷ của ta đã có hôn ước với danh gia vọng tộc, nhưng gần đến ngày thành thân, nhà trai bỗng phạm tội, bị hoàng đế hạ chỉ điều tra nghiêm ngặt.

Phụ thân thương yêu trưởng tỷ, không nỡ để nàng nhảy vào hố lửa, cũng không muốn mang danh bội ước.

Thế là ông nhớ đến ta – đứa con từ nhỏ đã bị đưa đến trang viên xa xôi.

Lệnh người đón ta về kinh, thay trưởng tỷ xuất giá.

Ta vốn là thứ nữ, lại sinh vào ngày mà phụ thân bị hoàng đế khiển trách chốn triều đường vì không hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Vì thế, ông cho rằng ta là sao chổi, liền sớm sớm đày đi biệt xứ.

Mười sáu năm chớp mắt trôi qua, đến giờ ta mới có cơ hội quay về gia môn.

Nhưng có lẽ ta thực sự xung khắc với phụ thân, bởi khi còn cách kinh thành trăm dặm, ta đã gặp phải lũ sơn tặc.

Một hồi hoảng loạn, ta bị trói chặt tay chân, vứt vào một cỗ xe ngựa.

Xe ngựa lắc lư trên đường dài, bên ngoài, hai tên sơn tặc đánh xe vừa cười vừa nói chuyện.

“Nhị tử, chuyến này chẳng kiếm được bao nhiêu bạc, chỉ được mỗi cô nương này nhan sắc thanh tú, dáng vóc cũng vừa mắt, ta nhìn mà ngứa ngáy tay chân.”

“Ngươi nằm mơ à? Cướp về bao nhiêu cô nương, chẳng phải đều phải qua tay hai vị đương gia trước hay sao?”

“Ôi chao, ai mà chẳng biết nhị đương gia trông như nam nhân cứng rắn, kỳ thực chẳng khác gì một vị hòa thượng? E là cô nương này cuối cùng cũng sẽ bị rơi vào tay đại đương gia. Chưa đến một tháng, lại giống như mấy cô trước, đầy máu me mà bị khiêng ra, thật đáng tiếc.”

“Haiz.”

Hai người đồng loạt thở dài, không nói thêm gì nữa.

Còn ta trong xe, rét lạnh tựa rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy không ngừng.

Đám sơn tặc này nhân số đông đảo, ta lại đã lạc mất đám hộ vệ. Muốn dựa vào sức mình mà chạy trốn, chẳng khác nào si tâm vọng tưởng.

Nhưng nếu rơi vào tay đại đương gia, kết cục chỉ có thể là chịu đựng tra tấn mà chết.

Ta phải làm sao đây?

Xe ngựa rung lắc thêm một hồi, cuối cùng cũng dừng lại.

Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta.

Chẳng phải còn phải được hai vị đương gia chọn lựa trước hay sao?

Bất kể nhị đương gia là người hay quỷ, là hòa thượng hay đạo sĩ, ta nhất định phải quyến rũ hắn!

“Cô nương, xuống xe đi, ngoan ngoãn một chút, tránh chịu khổ.”

Cửa xe mở ra.

Ta nhìn hai tên tiểu lâu la bên ngoài, phát hiện kẻ tên “Nhị tử” kia có khuôn mặt trắng trẻo, lông mày thanh tú, trông chẳng khác gì một thư sinh nho nhã.

Thế là ta tiến đến gần, nở nụ cười lấy lòng.

“Nhị tử ca, có thể nói cho ta biết, nhị đương gia của các ngươi trông như thế nào không?”

Nhị tử không ngờ ta lại bắt chuyện với hắn, toàn bộ khuôn mặt, thậm chí cả vành tai cũng đỏ bừng.

Cả đôi mắt cũng không biết nên nhìn về đâu cho phải.

“Khi nào thấy một kẻ… cao nhất, eo thẳng nhất, mặt lạnh lùng nhất, thì đó chính là Nhị đương gia.”

Cao, thẳng, lạnh.

Ta âm thầm ghi nhớ ba chữ ấy trong lòng, rồi khẽ nhoẻn miệng cười.

“Đa tạ Nhị tử ca.”

“Không… không có gì.”

2

Khi đến sơn trại, đám sơn tặc thấy chút bạc vàng thì lập tức xông vào tranh đoạt.

Do của cải không nhiều, bọn chúng còn nảy sinh tranh cãi.

Dẫu vậy, chẳng ai dám động vào ta nửa phần.

Xem ra, quy củ để nữ nhân lại cho hai vị đương gia, chúng đều hiểu rõ.

Chẳng bao lâu sau, một tiếng gầm vang lên:

“Chút đồ cỏn con thế này mà cũng đáng để cướp? Cả bọn vô dụng, không làm nên đại sự!”

Tất cả lập tức im bặt.

Ngoài cửa, hai người chậm rãi bước vào.

Kẻ đi trước mặt vuông chữ điền, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn liền biết là Đại đương gia.

Ta chỉ lướt mắt qua hắn, rồi lập tức nhìn về phía nam nhân đi sau.

Nhị tử nói quả không sai, nhưng lại bỏ sót một điều.

Nhị đương gia này không chỉ cao, eo thẳng, mặt lạnh, mà đôi mày mắt cũng đặc biệt tuấn mỹ.

Rõ ràng là một đôi đào hoa nhãn câu hồn, nhưng lại ẩn chứa trong đó là thần sắc lạnh lùng, cao ngạo.

Vừa khiến người ta e sợ, lại vừa làm kẻ khác không nhịn được mà muốn trêu chọc.

Hai người họ càng lúc càng đến gần.

Ta nhân cơ hội, giả vờ đứng không vững, lao người về phía Nhị đương gia.

Hắn chẳng thèm liếc mắt, chỉ nghiêng người tránh né.

Nhìn thấy mình sắp ngã xuống đất, ta lập tức xoay người, nhanh chóng nhào vào lòng hắn.

Eo mềm vừa vặn áp lên cánh tay rắn chắc của hắn.

Ta vờ như bị kinh hãi quá độ, thở dốc từng hơi.

Lồng ngực cao vút cũng theo nhịp thở mà phập phồng kịch liệt.

Hắn vốn định đẩy ta ra, nhưng đầu ngón tay vừa chạm vào vòng eo thon nhỏ, lại không kìm được mà giữ chặt.

Eo ta vốn nhỏ nhắn, bị bàn tay thon dài của hắn siết lấy, vừa vặn như thể sinh ra để nằm gọn trong lòng bàn tay ấy.

Lúc này, Đại đương gia đã lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn thấy ta, lập tức hai mắt sáng rỡ.

“Mẹ kiếp! Về sau có cướp nữ nhân, cứ theo dáng dấp con nhóc này mà chọn!”

Nói rồi, hắn xoay sang Nhị đương gia, cười ha hả:

“Họa Ninh, theo quy củ cũ, nữ nhân là của ta, còn của cải, ngươi tùy ý chọn.”

Vừa nói, tay hắn vừa vươn về phía ta.

Lần này ta thực sự hoảng sợ, không kịp nghĩ ngợi, lập tức vùi đầu vào lòng nam nhân bên cạnh.

Giọng run run, lắp bắp thì thào:

“Ta… ta bạc ít lắm, chi bằng… chi bằng chọn ta đi.”

Từ lồng ngực săn chắc bên cạnh, một tiếng cười trầm thấp truyền ra.

Ngay sau đó, ta bị một cánh tay mạnh mẽ bế ngang lên.

“Vậy lần này, ta chọn nữ nhân.”

Đại đương gia sững lại một thoáng, rồi bật cười ha hả.

“Hiếm lắm mới thấy ngươi cũng có lúc động lòng vì nữ nhân! Nhớ nhẹ tay một chút, để lại hơi thở cho nàng. Khi nào ngươi chán rồi, lại giao cho ca ca đây.”

Họa Ninh không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi cười, ôm ta xoay người rời đi.

3

Dọc đường đi vào một tiểu viện.

Cánh cửa gỗ bị Họa Ninh giơ chân đá văng ra.

Hắn… trông có vẻ vô cùng gấp gáp.

Ta hít sâu một hơi, lời chôn chặt trong lòng cuối cùng cũng bật ra khỏi miệng:

“Nhị đương gia, ngài nhớ giữ lại cho ta một hơi thở theo lời Đại đương gia dặn đấy.

Ta… ta từ nhỏ thể nhược đa bệnh, chịu không nổi dày vò. Ngài mà quá sức, e là ta liền mất mạng.”

Người ôm ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ đột ngột buông lỏng cánh tay.

“A!”

Ta rơi thẳng xuống đất.

“Hự…” Ta hít vào một hơi, nhăn nhó ôm lấy lưng. “Nhị đương gia, tiểu nữ đã nói là thân thể yếu ớt nhất mà…”

“Chỗ ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, mau làm việc đi.”

Họa Ninh lạnh lùng buông một câu, rồi sải bước đi thẳng vào phòng.

Ta ngồi sững trên mặt đất, hồi lâu mới hoàn toàn nhận ra một điều:

Nhị tử quả thực không lừa ta.

Người này còn thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng!

Đôi chân dài thẳng tắp, vòng eo tinh tế, gương mặt diễm lệ như thần tiên, tất cả đều là hoa trong gương, trăng dưới nước—chỉ đẹp để nhìn, chẳng dùng được vào việc gì.

Sau khi xác nhận hắn quả thực “bất lực”, ta liền yên tâm thoải mái.

Ta lớn lên nơi thôn dã, cầm kỳ thư họa chẳng biết một môn, nhưng nói đến việc nhà, chưa từng có gì có thể làm khó ta.

Ta phủi bụi đứng dậy, nói làm liền làm.

Chẳng mấy ngày, tiểu viện của Họa Ninh đã hoàn toàn đổi mới.

Ta trồng hoa ngoài sân, treo rèm châu trước cửa, trên án thư còn thắp thêm lò hương.

Nhị tử đến xem, sững sờ cảm thán, rồi tò mò hỏi ta đốt thứ hương gì.

Ta chớp mắt cười, “Nhị đương gia không phải hòa thượng sao? Ta liền đốt đàn hương, đảm bảo hắn thích.”

Nhị tử cười ha hả, rồi rời đi.

Ta cũng quay lại phòng.

Vừa bước vào, liền nghe phía sau bình phong vang lên tiếng nước lách tách.

Là Họa Ninh đang tắm.

Nhưng ta chẳng bận tâm, vừa đi vừa nói:

“Nhị đương gia, trời e là sắp đổ mưa, ta nhanh chóng mang y phục của ngài đi giặt đây.”

Vừa dứt lời, ta đã vòng qua bình phong.

Ánh mắt vừa nâng lên, lập tức sững sờ.

Họa Ninh chỉ tùy tiện khoác một lớp trung y, đứng thẳng giữa bồn nước.

Mái tóc đen dài ướt sũng rủ xuống, vài sợi dính lên cần cổ thon dài.

Lớp áo đơn bạc nhanh chóng bị nước thấm ướt, dán chặt lên thân, phác họa ra những đường nét cơ bắp vừa sắc bén, lại vừa cường kiện.

Tim ta bất giác đập thình thịch.

Nhưng vừa nghĩ đến hắn là kẻ “vô dụng”, ta liền trấn tĩnh lại ngay, thậm chí còn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Một vóc dáng thế này, một gương mặt thế này, lại uổng phí đến vậy.

Ta thở dài, đưa tay về phía hắn:

“Nhị đương gia, ta đã đi giặt y phục rồi, ngài còn mặc làm gì? Mau cởi ra!”

Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt phượng sắc lạnh kia lập tức nổi lên sóng ngầm, sâu thẳm như vực tối.

Hắn đột ngột vươn tay, siết chặt lấy eo ta, kéo sát vào người.

Yết hầu khẽ trượt lên xuống, giọng nói trầm khàn:

“Ngươi không coi ta là nam nhân?”

Ta… thật sự không có ý đó.

Chỉ là trong mắt ta, ngươi là một nam nhân… vô dụng mà thôi.

Lòng ta kêu gào, nhưng lời còn chưa thoát ra, bỗng chốc trời đất xoay chuyển.

Hắn kéo ta vào trong nước, giam chặt nơi vách tường.

Những ngón tay thô ráp có vết chai nhẹ lướt qua cần cổ mảnh mai, tựa như đang cân nhắc thứ gì đó.

“Họa Ninh… ta không… không đùa nữa…”

Ta kinh hãi đến cứng đờ, nước mắt bỗng lặng lẽ rơi xuống.

“Nhị… Nhị đương gia, ta sai rồi.”

Hắn khẽ nhếch môi, nụ cười nơi khóe miệng tựa như câu hồn đoạt phách, lại thấp thoáng vài phần giễu cợt.

“Sai rồi? Muộn rồi.”

Lời vừa dứt, ta liền bị hắn mạnh mẽ ấn vào trong nước.

Cảm giác nghẹt thở dữ dội ập đến.

Ta liều mạng giãy giụa, nhưng lại chẳng thể nào thoát khỏi gọng kìm của hắn.

Ngay khi ý thức dần trở nên mơ hồ, một đôi môi nóng bỏng áp lên môi ta.

Ngay sau đó, là từng ngụm hơi ấm bị truyền vào miệng.

Bản năng sinh tồn khiến ta vô thức quấn lấy hắn, không còn muốn rời đi nữa.

Đôi mắt phượng đào hoa kia, nơi đuôi mắt dần dần phủ lên một tầng đỏ nhạt, như thể bị phấn son nhuộm lên.

Hắn nâng tay, ôm chặt ta vào lòng.

Nước trong bồn, bậu cửa sổ, mặt bàn.

Thậm chí, ta còn bị hắn trói trên giá kiếm, treo cùng những lưỡi đao băng lãnh vô tình kia.

Cuối cùng, khi nào bị đưa lên giường, ta cũng chẳng còn nhớ rõ.

Trước khi hoàn toàn chìm vào cơn u mê, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Chớ dại mà xem thường nam nhân.

Dù có xem thường, cũng không thể để hắn phát hiện.

Nếu không, hắn sẽ dùng trăm phương ngàn kế để khiến ngươi biết—hắn rất được.