8
Những dòng chữ kỳ quái có chút dao động.
【Không thể nào! Chẳng lẽ nữ phụ độc ác không phải vì vinh hoa phú quý mà dây dưa với nam chính, mà là vì chân tình sao?!】
【Nguyên tác nói tỷ tỷ vì vinh hoa phú quý mà bám lấy nam chính, nhưng lý do này có chút gượng ép. Dù gì nữ nhi của Định Viễn Hầu đã là danh môn quý nữ bậc nhất kinh thành rồi, còn thiếu cái gì nữa chứ?】
【Ta đã thắc mắc vì sao tỷ tỷ lại dốc lòng nuôi cái loài hoa xấu xí kia, hóa ra trọng điểm ở chỗ này!】
【Bỏ qua thân phận nhân vật chính hay phụ, thì cứ mỗi lần Thái tử gặp nạn, hai tỷ muội này đều trùng hợp có mặt, cũng thật là xui xẻo mà.】
Không sai!
Vừa nghĩ đến chuyện vì Thái tử mà muội muội suýt nữa mất mạng, ta khó mà không dồn nỗi tức giận lên hắn.
“Thái tử điện hạ, nếu người không thật lòng với muội muội ta, thì đừng để nàng hết lần này đến lần khác hy sinh vì người!”
Thái tử khó hiểu, nhướng mày nói: “Quả thực cô ta không phải người trong lòng của ta. Nhưng nàng ấy giúp đỡ ta, chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Ta đã trả tiền rồi, là trả chưa đủ nhiều ư?”
Ta lập tức bừng bừng lửa giận: “Ngươi dám dùng bạc để mua tình cảm của muội ta? Ngươi coi muội ấy là gì chứ?!”
Tô Phù Thanh vẫn còn mơ màng, ôm chặt chậu Tinh Chiếu Hoa, ánh mắt lờ đờ chưa hoàn hồn.
Ta hít sâu một hơi, quay sang nghiêm túc khuyên nàng: “Muội à, muội có cảm thấy hắn hơi khắc hai ta không?”
Nàng chép miệng, “Thực sự—”
Thái tử híp mắt, tỏa ra khí lạnh.
“—Không thể nào! Tuyệt đối không khắc! Không có chuyện đó!”
Ta: “??”
Đáng chết! Thái tử, rốt cuộc ngươi đã làm gì muội ta?!
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta đã hiểu ra.
Một hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, một kiếm đâm thẳng vào ngực Thái tử!
Thái tử vẻ mặt bình thản, không né tránh.
Ta lập tức quất một roi, hất văng thanh kiếm.
Muội muội ta lại nhanh hơn một bước, một châm đâm thẳng vào tim thích khách!
Sau đó, nàng quỳ một gối xuống, giọng dõng dạc như chuông đồng: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, thích khách đã bị tiêu diệt!”
Một loạt động tác trôi chảy đến mức có vẻ như là phản xạ có điều kiện.
Ngay cả khi trúng độc, nàng cũng không quên bổn phận của mình.
9
Hai giây sau, nàng như bừng tỉnh.
Ngẩng đầu len lén nhìn ta một cái, rồi đưa tay ôm trán, bắt đầu giả vờ điệu đà.
“Tỷ tỷ~~ Muội choáng quá~ Vừa rồi là sao vậy? Cơ thể muội đột nhiên không khống chế được nữa~~”
Những dòng chữ quái dị cũng lặng đi hai giây, sau đó điên cuồng tràn ngập màn hình.
【Chết tiệt! Đây là ai? Mau trả lại muội muội dịu dàng lương thiện của ta!】
【Thì ra Thái tử và muội muội là quan hệ cấp trên – thuộc hạ! Vậy lần đi chùa trước đó không phải hẹn hò, mà là giăng bẫy bắt phản tặc! Tò mò quá, Thái tử đã dùng chiêu gì mà có thể PUA muội muội đến mức gặp thích khách cũng bị huấn luyện phản xạ như vậy?!】
【Hay thật, ban đầu là nữ phụ độc ác bỗng dưng hóa thành tỷ tỷ cuồng sủng muội muội, nữ chính dịu dàng mong manh hóa thành sát thủ tuyệt mệnh, cuối cùng nam chính thâm tình hóa thành một tên lãnh khốc tư bản… Cốt truyện này loạn thật rồi!】
Ta cười lạnh, vung roi trong tay.
Cứ tiếp tục giả vờ đi, ta xem các ngươi còn có thể diễn đến bao giờ!
Không ngờ nàng lại ra tay trước.
Một tay đẩy ta và Thái tử ra ngoài cửa, sau đó khóa cửa lại.
“Chuyện là… ta đầu choáng mắt hoa, cần nghỉ ngơi. Tỷ tỷ cứ thong thả trò chuyện cùng điện hạ đi!”
Không chịu nổi ánh mắt u oán của Thái tử, ta đành chủ động mở lời trước.
“Điện hạ, thứ lỗi. Là ta hiểu lầm người lừa gạt tình cảm của muội muội ta. Mong người rộng lượng bỏ qua sự mạo phạm của ta.”
“Hà tất phải câu nệ như vậy. Cô… không, là ta. Ta có thể gọi nàng là Thanh Lê chứ?”
Hắn nhẹ nhàng ho khan, sắc môi lại càng thêm tái nhợt.
Sợ rằng hắn sẽ đột nhiên phát độc mà ngã gục ngay bên cạnh ta, ta vội gật đầu.
“Thanh Lê, ta đối với nàng tâm sinh ái mộ.”
Hả! Trực tiếp như vậy sao!
“Lần đầu tiên ta tỉnh lại, liền đối với nàng nhất kiến chung tình. Nhưng dường như nàng có chút không ưa ta, cho nên ta nghĩ, chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng là đủ. Vì thế ta đi dạo khắp kinh thành, mong có cơ hội tình cờ gặp gỡ.
Nhưng không ngờ, dù đã đi lại trong kinh đô bao nhiêu lần, lại chưa từng có một lần hữu duyên tương phùng.
Mãi cho đến hôm đó, trên phố, ta cuối cùng cũng gặp lại nàng.
Ta đã cố tìm cách để có thể kết nối cùng nàng, nhưng lại vô tình chọc giận nàng.”
Hắn nói, vẻ mặt bi thương đáng thương.
10
【Không ngờ Thái tử lại là kẻ theo đuổi tình yêu thuần khiết! Tỷ tỷ, thu nhận hắn đi, thu nhận hắn đi, thu nhận hắn đi! Ta ship mạnh!】
【A~ cái mùi trà xanh chết tiệt này lại xuất hiện nữa!】
Đúng là trà ngon.
“Về sau, vẫn là Nhị tiểu thư nói với ta, nàng cũng âm thầm ái mộ ta, chỉ là vì xấu hổ mà không dám thổ lộ. Lúc đầu ta cũng không tin, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy chậu Tinh Chiếu Hoa kia, ta cuối cùng đã tin rồi.
Thanh Lê, nàng có bằng lòng…”
“Khoan đã!” Giọng ta đầy nghi hoặc. “Ngươi nói là… muội muội ta, Tô Phù Thanh? Ngươi chắc chắn là nàng ấy nói với ngươi, rằng ta thầm thương trộm nhớ ngươi?”
Ta cẩn thận quan sát biểu cảm của Thái tử.
Hắn nở nụ cười, một nụ cười hoàn mỹ vô khuyết.
Thậm chí còn mang theo vài phần vô tội.
“Đúng vậy, chính là đích thân Nhị tiểu thư của phủ Định Viễn Hầu, Tô—Phù—Thanh, tự mình nói.”
“Ha—”
Người khi tức giận đến cực điểm, thực sự có thể bật cười.
Muội muội đáng ghét, chuyên môn đào hố cho ta!
Thấy ta như vậy, Thái tử che ngực ho khan mấy tiếng, trông thì có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm đầy áp bách.
“Nàng muốn nói rằng, Nhị tiểu thư lừa ta sao? Hửm?”
Xong đời, nếu ta gật đầu, có phải lại bị chỉnh đến mức thân bại danh liệt không?
Dựa vào trực giác, ta lựa chọn thỏa hiệp, nhưng không hoàn toàn thỏa hiệp.
“Ngươi vui là được.”
Thái tử hài lòng, nắm lấy tay ta.
“Đương nhiên là vui. Thanh Lê, ta biết mà, trong lòng nàng có ta.”
Đúng lúc ấy, phụ thân ta từ quân doanh trở về, vội vã tiến vào phủ.
Vừa hay nhìn thấy cảnh này, lập tức bùng nổ.
“Hự! Buông tay ra!”
Thái tử thản nhiên buông ra, vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Thái độ vô cùng lễ độ.
Nhưng lời nói lại không hề khách sáo.
“Nhạc phụ.”
Ta: “?!?!”
Phụ thân ta nắm chặt chuôi kiếm, lưỡi kiếm suýt nữa rút ra phân nửa.
Chỉ là vừa nghĩ đến chuyện liên lụy đến cửu tộc, cuối cùng đành hậm hực nhét kiếm vào vỏ.
Sau đó, nở nụ cười không đến đáy mắt, đích thân tiễn hắn ra khỏi phủ.
11
Thấy muội muội đã tỉnh táo, tinh thần hăng hái, đang bận rộn điều chế giải dược, phụ thân cũng không nói gì thêm, đưa hai tỷ muội chúng ta cùng hồi phủ.
Tô Phù Thanh là ám vệ của Thái tử, chuyện này, phụ thân hiển nhiên là biết rõ.
Ta nghiêm khắc cảnh cáo nàng, không được dùng thân mình thử thuốc nữa, sau đó chuẩn bị hồi doanh.
Nhớ lại những gì dòng chữ kỳ quái đã nói về việc Ung Vương tạo phản, ta vội vàng ngăn phụ thân lại, đem chuyện này báo cho ông.
Phụ thân ta cùng muội muội nhìn nhau, thần sắc cả hai đều không chút kinh ngạc.
Trái lại, phụ thân lại hỏi ta làm sao biết được tin này.
“Dòng chữ kỳ quái nói cho ta biết.”
“Dòng chữ kỳ quái? Là nam hay nữ? Ngoài Thái tử ra, còn tên tiểu tử thối nào nữa quyến rũ con?!”
Ta nhìn thẳng vào những dòng chữ đang điên cuồng quét ngang trước mắt, cười ngọt ngào.
“Không phải đâu~ Chúng ta chỉ là bằng hữu thôi, đúng không?”
Hai chữ cuối, ta chỉ động môi chứ không phát ra tiếng.
【Cái quái gì! Tỷ tỷ có thể nhìn thấy chúng ta! Trời ơi, bức tường thứ tư bị phá vỡ rồi!】
【Vậy có phải chúng ta chính là người đã giúp tỷ tỷ này thức tỉnh ý thức, thoát khỏi trói buộc của nguyên tác không?!】
【Không đúng, ngươi nói chưa đủ. Muội muội và Thái tử không thể thấy được dòng chữ này, nhưng bọn họ cũng đã hoàn toàn khác xa với nhân vật của nguyên tác. Có lẽ, đây mới là con người thật của họ!】
【Nếu bọn họ đều tỉnh táo nhưng lại bị nguyên tác thao túng, vậy thì thảm rồi!
Tỷ tỷ vốn là người yêu thương muội muội, nhưng bị ép phải tranh đoạt Thái tử, từng bước từng bước hãm hại khiến muội muội bị thương, cuối cùng thân bại danh liệt.
Thái tử không yêu muội muội, nhưng lại vì nàng mà ruồng bỏ tỷ tỷ, ép nàng rời khỏi kinh thành. Trên đường đi, tỷ tỷ gặp loạn quân, trúng độc tiễn mà chết.
Muội muội cũng không yêu Thái tử, nhưng vì chậu Tinh Chiếu Hoa duy nhất đã dùng để giải độc cho hắn, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ trúng độc mà chết trong vòng tay mình.】
Lồng ngực ta đột nhiên nhói lên.
Thì ra đây là kết cục cuối cùng của ta sao?
Đáng chết! Ung Vương chết tiệt kia, sao có thể có nhiều loại độc như vậy chứ?!
Nhưng mà, Tinh Chiếu Hoa có hiếm hoi lắm sao?
Lần trước ta đi chợ chim cảnh, lão bản nương còn cho ta cả một túi hạt giống, xem như quà tặng kèm.
Lần này hoa nở, ta thấy nó tuy xấu nhưng hương thơm dễ chịu, liền đem toàn bộ số hạt còn lại rải khắp hậu viện.
Chắc chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, cả vườn sẽ nở rộ đầy hoa.