Khi muội muội cùng cha khác mẹ vào rừng hái dược liệu chữa trị cho Thái tử trọng thương, ta đẩy cửa bước vào.
Vừa khéo, Thái tử khẽ động mi mắt, chậm rãi tỉnh lại. Đôi mắt còn mơ màng đã nhìn ta chằm chằm, giọng yếu ớt mà chân thành:
“Là nàng cứu ta sao?”
Ta chớp chớp mắt, trong lòng xoay chuyển tính toán. Nếu đã nhận lầm, chi bằng nhân cơ hội này kiếm chút bạc xem như tiền thuốc men?
Thế nhưng, ngay khi ta vừa định mở miệng, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một hàng chữ:
【Đích tỷ độc ác lần cướp công cứu mạng, thật ghê tởm, muốn nôn rồi!】
【Nam chủ, đừng mà! Đừng có mắt mù nhận sai người!】
…Gì đây? Tổ tiên hiển linh sao?
Ta còn chưa kịp tiêu hóa hết cái thứ quỷ quái này, Thái tử vẫn đang đăm đăm nhìn ta, mong chờ một câu trả lời.
Áp lực như núi, ta lập tức xua tay, mặt mày nghiêm túc:
“Không phải! Ta chỉ là đi ngang qua thôi!”
1
Nghe nói y quán của muội muội lại tiếp nhận một bệnh nhân trọng thương, ta nhân lúc nàng vào núi hái thuốc, liền lặng lẽ lẻn vào.
Dự định làm trung gian kiếm chút bạc, coi như hiếu kính chính mình cũng không tệ.
Người nằm trên giường dung mạo vô cùng anh tuấn, dù hôn mê vẫn toát lên khí chất bất phàm, y phục lại quý giá hoa lệ.
Ta hưng phấn xoa tay.
Hảo hảo một con cừu béo, vặt lông ắt sẽ có bộn bạc!
Đúng lúc ấy, hắn đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt hắn thoáng sững lại trong giây lát, sau đó giọng nói khàn khàn vang lên: “Cô nương, là nàng đã cứu ta sao?”
Ta vừa định gật đầu, trong lòng cân nhắc xem nên vòi hắn bao nhiêu ngân lượng thì hợp lý, bỗng những hàng chữ kỳ quái lại hiện ra trước mắt:
【Đích tỷ độc ác lần đầu tiên đoạt công cứu mạng, thật đáng ghê tởm!】
【Nam chủ không được a! Đừng có mắt mù nhận lầm người!】
【Không sao, hiện tại tức giận bao nhiêu cũng được, sau này Thái tử vạch trần nữ phụ, phát hiện người cứu mình thực ra là nữ chính, rồi khiến nữ phụ thân bại danh liệt, ta nhịn!】
Ta giận đến đỏ mặt tía tai.
Ai độc ác? Ai ghê tởm? Ai thân bại danh liệt?!
Thái tử, chính là ngươi! Ngươi tưởng ngươi là Thái tử thì lợi hại lắm sao? Giả thanh cao cái gì? Đồ lòng dạ hẹp hòi!
Thấy hắn vẫn mong chờ nhìn ta, vẻ mặt ôn hòa vô hại, ta lén lút trừng mắt lườm hắn một cái, lạnh lùng đáp: “Không phải, ta chỉ là đi ngang qua thôi.”
Không trêu vào nổi, chẳng lẽ ta không thể tránh đi sao?
Những hàng chữ kia bỗng im lặng hai giây.
【Khoan đã, ai vừa bị lườm mà thấy thích thì ta không nói, nhưng không thể phủ nhận, gương mặt nữ phụ này thật sự hợp gu thẩm mỹ của ta!】
【Sao có thể như vậy? Đích tỷ độc ác lại không đoạt công lao sao?! Chắc chắn là muốn “dục cầm cố túng”! (Dục cầm cố túng: muốn bắt thì phải thả, một loại chiến thuật tạo cảm giác thiếu thốn để tăng giá trị bản thân.)】
【Nhất định là vậy! Nếu thật sự muốn từ chối, vì sao không nói thẳng rằng muội muội nàng đã cứu hắn?】
Lúc đầu thấy có kẻ khen ta xinh đẹp, ta còn nghĩ làm một chuyện tốt cũng chẳng sao, định mở miệng bảo hắn: “Đây là Phù Thanh y quán, muội muội ta tên là Tô Phù Thanh.”
Nhưng ngay khi nhìn thấy hai hàng chữ phía sau, lửa giận trong lòng ta lại bốc lên.
Cái miệng thối tha kia, im đi được không?!
Ngoài cửa y quán đã treo bảng hiệu ghi rõ bốn chữ “Phù Thanh y quán”, chẳng lẽ hắn không tự nhìn thấy sao?
Ngươi lắm chuyện làm gì chứ!
Ta càng nghĩ càng tức, chẳng buồn để ý đến Thái tử nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
2
Vừa bước ra khỏi y quán, ta liền thấy Tô Phù Thanh lưng đeo giỏ thuốc, chậm rãi đi tới.
Dáng vẻ dịu dàng mềm mại, tựa liễu rủ trong gió, quả là mỹ nhân ôn nhuận như nước.
Ta lập tức sải bước tới gần, kéo lấy tay nàng, hạ giọng hỏi: “Muội, người mà muội vừa cứu, muội có biết thân phận hắn là ai không?”
Nghe vậy, Tô Phù Thanh thoáng do dự, nhưng vẫn lắc đầu: “Không biết.”
Ta thở phào nhẹ nhõm. Không biết thì tốt, dễ ra tay hơn!
“Tỷ, hắn có vấn đề gì sao?”
“Không có, chỉ là nhìn y phục của hắn xa hoa, ắt hẳn là kẻ giàu có. Nếu được, tiền thuốc men có thể tăng lên ba lần… không, năm lần thì càng tốt.”
Tô Phù Thanh nghe vậy liền hiểu rõ, nàng cười nhẹ, nói: “Tỷ, có phải lại tiêu sạch bổng lộc tháng này rồi chăng?”
Nói rồi, nàng gỡ túi tiền bên hông xuống, đưa cho ta: “Cầm đi, không đủ thì cứ đến tìm ta.”
Ôi trời, muội muội thế này, quả thực là hiếm có trên đời! Nam nhân so với nàng, chẳng đáng một xu!
【Ha ha, nam chủ nghe thấy nữ phụ giở trò xấu rồi, nàng ta sắp gặp xui xẻo!】
Cơ thể ta khẽ cứng lại một thoáng, nhưng nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Tô Phù Thanh, ta lập tức thẳng lưng.
Hừ, thì sao chứ, ta có muội muội tốt như vậy!
【Nữ chính thật sự vừa xinh đẹp vừa lương thiện, đối xử tốt với người tỷ tỷ vừa độc ác vừa vô dụng như vậy.】
Đúng rồi đó, muội muội ta chính là tốt như vậy đấy! Ghen tị chưa!
Ta cứ tưởng rằng chỉ cần không cướp công lao cứu mạng, những dòng chữ kỳ quái này sẽ biến mất.
Nhưng không, nó bám chặt lấy ta không tha.
Lúc đầu, dù ta làm gì cũng bị mắng.
Nhưng sau mười mấy lần dựa vào những dòng chữ ấy mà tránh được Thái tử, dần dần tình thế bắt đầu thay đổi.
Sau đó suốt một tháng, ta trổ hết tài nghệ: cầm kỳ thư họa, văn võ cưỡi ngựa, mọi thứ đều tinh thông.
Hoàn toàn thể hiện thế nào gọi là bát nhã lục nghệ, không gì không biết.
Những dòng chữ kia bỗng tràn ngập toàn những bình luận 【666】 và 【Tỷ tỷ giết ta đi!】
Quả nhiên, không ai có thể thoát khỏi chân lý “chê trước, mê sau”.
3
Người trong kinh thành đều nói, đại tiểu thư nhà Định Viễn Hầu – Tô Thanh Lê kiêu ngạo ngang ngược, mắt cao hơn đầu, chẳng hề dịu dàng hiền thục như tiểu thư khuê các, quả thực lãng phí một dung mạo tuyệt sắc.
So với ta, dù Tô Phù Thanh chỉ là con vợ lẽ, lại học y cứu người.
Cùng là hành vi phá bỏ quy củ, nhưng thanh danh của nàng lại tốt hơn ta gấp bội.
Chuyện này, ta chẳng bận tâm.
Dù gì, phụ thân cũng chỉ có hai nữ nhi là ta và nàng.
Mẫu thân ta mất sớm vì bạo bệnh, sau này phụ thân nạp một thiếp thất, chính là mẫu thân của Tô Phù Thanh, nhưng nàng cũng qua đời vì khó sinh.
Cả hai đều là những kẻ không có mẫu thân, có gì đáng để so đo chứ?
Nếu Thái tử thực lòng với muội muội, thì cũng coi như là một mối lương duyên tốt đẹp.
Đúng lúc ấy, những dòng chữ kỳ lạ lại nhắc đến bọn họ.
【Thái tử mời muội muội đến chùa cầu phúc, đây chính là lần đầu tiên nam nữ chính hẹn hò, danh cảnh kinh điển! Chỉ tiếc là trên đường hồi kinh lại bị thích khách tập kích, làm hỏng mất bầu không khí.】
【Cũng may muội muội cơ trí, nghĩ cách đánh lạc hướng thích khách, ngầm truyền tin đến doanh trại cấm vệ, cuối cùng cả hai đều bình an thoát hiểm. Ha ha, lần này nam chính càng si mê muội muội hơn rồi!】
Thấy hai người cuối cùng đều không sao, ta mới yên tâm.
Vậy thì, ra ngoài dạo phố một chuyến cũng không quá đáng chứ?
Vì muốn tránh né Thái tử, ta đã nhịn suốt mấy ngày không bước chân ra khỏi cửa.
Trời mới biết, vì sao một Thái tử cao quý lại rảnh rỗi đến mức suốt ngày lang thang khắp kinh thành.
Nếu không phải vì Hoàng đế chỉ có duy nhất một đứa con trai này, có khi đã bị huynh đệ trong triều soán ngôi từ lâu rồi.
Phố xá vô cùng náo nhiệt, ta cứ thế vừa dạo vừa thưởng thức mỹ thực, mãi đến khi mặt trời sắp lặn, mới ngậm một xiên kẹo hồ lô mà thong thả trở về phủ.
Nhưng càng đi, phố xá càng vắng lặng, không biết từ lúc nào, xung quanh đã chẳng còn bóng người.
Ta theo bản năng dừng bước.
Lúc này, một đội thị vệ từ xa lao đến, bóng đen trùng trùng, miệng cao giọng hô: “Thuộc hạ đến cứu giá chậm trễ, mong Điện hạ thứ tội!”
Thật sự là không còn gì để nói, sao đi đâu cũng có thể chạm mặt hắn vậy?
Ta nhanh chóng nép mình, lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng muội muội.
Nhưng chẳng thấy nàng đâu, chỉ thấy một vị Thái tử đầu tóc có chút tán loạn, y phục hơi xộc xệch, nhưng lại mang theo vài phần phong tình quyến rũ.
Hắn cũng vừa hay ngẩng đầu, ánh mắt lập tức khóa chặt lấy ta.