Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NHẤT THẾ KHUYNH TÂM Chương 4 NHẤT THẾ KHUYNH TÂM

Chương 4 NHẤT THẾ KHUYNH TÂM

7:30 sáng – 07/02/2025

Tiểu thư Vương gia vô cùng phô trương, lệnh kiệu hoa rước Tạ Húc diễu qua phố mười vòng.

Ban đầu ta cứ tưởng nàng ta xem trọng Tạ Húc.

Ai ngờ, chỉ là vì lúc ấy, nàng ta còn chưa xong việc cùng thị lang của mình…

Tạ Húc quả thật nhẫn nhịn, suốt mấy ngày chẳng có động tĩnh gì.

Nhưng ta thì không thích thế, sống như vậy, chẳng phải quá nhàm chán hay sao?

Thế là, ta sai người đưa tin cho Vương tiểu thư, viết rõ chuyện một nghìn lượng bạc kia, cùng địa điểm hẻm Lê Hoa – nơi Tạ Húc nuôi Tiêu Như.

Đêm hôm đó, Tiêu Như bị lôi ra khỏi hẻm Lê Hoa, cùng Tạ Húc bị đánh đến mặt mũi bầm dập.

“Tốt lắm, lúc trước lão nương thấy ngươi còn có chút mặt mũi, mới để ngươi nhập trướng, không ngờ hôm nay ngươi lại dám sỉ nhục ta như vậy, còn dám nuôi nữ nhân bên ngoài!”

“Đánh! Đánh chết cũng tốt!”

Tiểu thư Vương gia mắng suốt nửa canh giờ.

Những lời còn lại, Lục La ấp a ấp úng không dám kể, ngay cả Thanh Nhi mặt dày cũng không dám thuật lại cho ta.

Ta hiếu kỳ vô cùng, liền đổi sang thường phục, trà trộn vào đám bà thím trong hẻm Lê Hoa.

Sau nửa canh giờ, lúc rời đi, ta chỉ cảm thấy mình nên đi tẩy tai.

Tóm lại, kết cục cuối cùng chính là Vương tiểu thư đuổi thẳng cổ Tạ Húc ra khỏi phủ, đồng thời bắt hắn phải trả lại một nghìn lượng bạc.

Mà đây, chỉ mới là tổn thất sơ bộ thôi.

9

Như vậy là xong.

Đừng nói đến chuyện Đông Sơn tái khởi, ngay cả sống sót cũng đã khó khăn.

Dù Tạ Húc có nhớ hết đề thi khoa cử năm xưa, hắn cũng chẳng có nổi bạc đăng ký ứng thí.

Vì nợ nần chồng chất, ban đầu hắn muốn bán thư họa kiếm chút tiền, nhưng một kẻ gần như bị nuôi thành phế vật, làm sao có thể mưu sinh?

Kiếp trước, hắn không chịu thừa nhận sự thuận lợi trong cuộc đời mình, luôn xem việc không cưới được Tiêu Như là nỗi hối tiếc lớn nhất.

Nhưng kiếp này, hai người đều chưa kết hôn, vậy vì sao lại không mau chóng thành thân?

Có những thứ, chỉ khi mất đi rồi, mới biết quý trọng.

Kiếm được chút tiền cũng chẳng đủ sống, còn phải trả nợ.

Năm xưa, sự giúp đỡ của phụ thân ta bị hắn xem là “mùi đồng tiền hôi tanh”.

Mà giờ đây, cả nửa đời còn lại của hắn, lại phải vì “mùi đồng tiền hôi tanh” mà chạy vạy từng ngày.

Những ngày còn lại, e là chẳng cần ta động thủ, bọn họ cũng không có ngày lành.

Chỉ là hôm nay, khi ta ra ngoài, lúc đi ngang một con hẻm, bỗng bị một lực kéo mạnh, rõ ràng là có kẻ muốn lôi ta vào trong.

Ta phản ứng rất nhanh, lập tức rút đoản đao đâm thẳng vào cổ tay kẻ kia, xoay mạnh một vòng.

“Là ta…”

Giọng nói yếu ớt đầy đau đớn vang lên.

Tạ Húc.

“Ta biết sai rồi, Thanh Sương, mỗi ngày ta đều sống trong đau khổ, ta thực sự đã hiểu ra rồi, người ta yêu nhất vẫn là nàng!”

“Tiêu Như mỗi ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, hôm qua còn muốn đi làm thiếp cho lão gia nhà họ Lý!”

“Nếu là nàng, nàng tuyệt đối không phải loại nữ nhân vô sỉ ấy, nàng yêu ta, trung thành với ta, ta biết mà…”

“Ta đã tỉnh ngộ rồi, chúng ta quay lại như trước được không? Chỉ có hai ta, mỗi lần ta hạ triều, nàng sẽ đứng đó chờ đón, trên bàn đều là những món ăn ta thích, do chính tay nàng làm…”

Hắn cứ thế khóc lóc nỉ non, van xin ta.

Ta không lên tiếng.

Chỉ bởi trên người hắn toàn là máu, không chỉ từ vết thương do ta vừa gây ra, mà còn có máu của kẻ khác.

Hắn giết người rồi.

Cơ bắp ta căng cứng, tay vận lực, một chưởng đánh hắn ngất xỉu.

Những ngày qua, ta không ít lần luyện tập võ nghệ, đã mạnh hơn kiếp trước rất nhiều.

Sau đó, ngay giữa thanh thiên bạch nhật, ta kéo lê hắn một đường đến phủ nha, cố ý chọn đường có nhiều đá vụn, sao cho dù hắn có tỉnh cũng sẽ bị kéo lê đến da tróc thịt bong.

Đến nơi, quan sai lập tức sai người điều tra.

Cuối cùng phát hiện, Tiêu Như đã bị hắn giết.

Tạ Húc như kẻ điên, mặc cho tra tấn thế nào cũng không khai ra nửa lời.

Mãi đến khi một bà lão hàng xóm ra làm chứng, chỉ thẳng mặt hắn tố giác, chân tướng mới rõ ràng.

Dù hắn giả điên, bản án dành cho hắn cũng không chút nương tay.

Ba ngày sau hành hình.

Trước đó, ta đặc biệt tìm danh y, kê một thang thuốc giúp hắn giữ đầu óc thanh tỉnh, đến đêm trước khi lên đoạn đầu đài, ta tự mình ép hắn uống.

Bởi vì hắn luôn cho rằng, ta sẽ không thực sự động đến hắn.

“Oan… oan uổng cái rắm!”

Tạ Húc gào khóc kêu oan suốt mấy ngày.

Nhưng áp lực tích tụ, thêm vào đó là sợ hãi tột cùng sau khi giết người, đã khiến hắn thực sự phát điên.

Hắn chính tay giết Tiêu Như, nhưng lại muốn mượn cớ “quá xúc động” để không phải đối diện với sự thật.

Thế gian này, nào có ai rảnh rỗi mà cùng hắn diễn trò?

Mà ta, làm sao có thể để hắn chết trong mơ hồ như vậy, chẳng phải quá dễ dàng rồi sao?

Ta muốn hắn phải tỉnh táo mà đối mặt với cái chết.

Dưới đài hành hình, có người thở dài, nói rằng hắn đã kêu oan lâu như vậy, liệu có thật bị oan uổng?

Nhưng khi đao rơi đầu rơi, đám đông lại vội vàng tản đi, ai nấy đều bận rộn với chuyện của riêng mình, chẳng ai còn bàn luận thêm về hắn.

Tạ Húc trở thành một kẻ phạm tội vô danh, chẳng ai nhớ đến, chỉ là một trong vô số những tử tù bị xử trảm mỗi ngày.

Còn ta, ta đã đẩy bọn chúng vào chỗ chết, thế nhưng từ đầu đến cuối, ta chưa từng tự mình động thủ.

Tự tay giết chúng có lẽ sẽ thống khoái hơn, dù có đồng quy vu tận cũng đáng.

Nhưng ta thấy chúng quá bẩn.

Huống hồ, thế gian này vẫn còn những người ta trân trọng.

Còn bọn chúng…

Không đáng để ta phí mạng.

End