Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại PHÚC VẬN ĐOẠT THIÊN Chương 3 PHÚC VẬN ĐOẠT THIÊN

Chương 3 PHÚC VẬN ĐOẠT THIÊN

2:32 chiều – 06/02/2025

8

Kiếp trước, Lục Nhiễm dựa vào tiệm son phấn mà nổi danh khắp kinh thành.

Kết giao vô số phu nhân, tiểu thư, lại được Thái hậu yêu thích.

Tiêu Dực có bạc trong tay, không cần phải dựa vào Phí gia nữa.

Khổ sai cứu tế nạn dân, liền rơi xuống đầu đại ca ta.

Chính vào lúc ấy, đại ca ta bị tố giác tham ô bạc cứu trợ.

Từ đầu ta đã hoài nghi chuyện này.

Phí gia dù không thể nói là giàu nứt đố đổ vách, nhưng nền tảng trăm năm, cũng đủ để con cháu tiêu xài mấy đời.

Đại ca ta không có lý nào phải tham ô, nhất định là có kẻ hãm hại.

Hiện tại, Tiêu Dực đang thiếu bạc, mà bạc cứu tế lại đặt ngay trước mặt.

Ta tuyệt đối không tin hắn không động lòng.

Ngay khi Tiêu Dực rời khỏi kinh thành, ta lập tức bỏ ra một số bạc lớn, mua về dược liệu và lương thực.

Dù ta muốn lật đổ Tiêu thị, cũng không thể lấy tính mạng bách tính làm bậc thang để bước lên đế vị.

Quả nhiên, chưa đến nửa tháng, ngoài kinh thành đã xuất hiện dịch bệnh.

Kinh thành lập tức đóng cửa, không cho phép người ngoài tự tiện ra vào.

Đông cung mỗi ngày đều đốt ngải xông phòng, hạn chế xuất nhập, mọi người đều dùng khăn che mặt.

Nhưng vào thời điểm này, Lục Nhiễm – người vốn đang bị cấm túc, lại xuất hiện ở ngoại thành.

Là ta cố ý để nàng ta rời khỏi kinh thành.

Kiếp trước, nàng ta dùng linh tuyền cứu mạng bách tính, dù rằng linh tuyền ấy là rút từ vận số của ta mà ra, nhưng rốt cuộc vẫn là cứu người.

Kiếp này, ta nào có lý do ngăn cản nàng ta cứu người thêm một lần nữa?

Chỉ là, linh tuyền chung quy vẫn cần hấp thụ vận số.

Hấp thụ của ai, thì còn chưa biết.

Chỉ có điều, chắc chắn không phải là của ta.

9

Ngự y trong Thái y viện ngày đêm chế dược, nhưng giống như kiếp trước, không hề có tiến triển.

Ngay lúc này, Lục Nhiễm lại dõng dạc tuyên bố nàng ta có thể cứu người.

Mọi người đều không tin nàng ta.

Rốt cuộc, nàng ta vẫn còn thiếu nợ không ít phu nhân, tiểu thư trong kinh thành.

Nếu không phải Thái tử bị ép buộc phải hoàn trả số bạc, chỉ sợ những người đó cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Tự nhiên, đối với nàng ta, chẳng ai còn chút sắc mặt tốt.

Lục Nhiễm chỉ bưng một chén dược tự chế, ép một bệnh nhân hấp hối uống vào.

Chỉ trong chốc lát, người đó liền có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Sắc mặt của những kẻ vốn hoài nghi nàng ta cũng lập tức thay đổi.

Lục Nhiễm dùng chính bản lĩnh của mình, tát thẳng vào mặt những kẻ từng không tin nàng ta.

Bách tính lại một lần nữa ca tụng nàng ta là thần nữ giáng thế.

Chỉ trong chốc lát, danh tiếng của nàng ta lại vang dội.

Chỉ là, ngay lúc này, những phu nhân, tiểu thư từng dùng qua mặt nạ của nàng, sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Làn da vốn trắng nõn căng mịn nay trở nên khô sạm, vàng vọt.

Thậm chí, còn tệ hơn so với khi chưa từng sử dụng.

Ngay cả Thái hậu trong thâm cung, trên mặt cũng hằn thêm mấy nếp nhăn.

Những chuyện này, Lục Nhiễm đương nhiên không hề hay biết.

Nàng ta vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mộng thần nữ, linh tuyền như nước chảy, chẳng chút kiêng dè mà rót ra.

Mãi đến khi tin tức Tiêu Dực nhiễm ôn dịch truyền về kinh thành, nàng ta mới giật mình nhận ra điều bất thường.

10

Phong ấn linh tuyền, cắt đứt mối liên hệ của nó với vận số của ta, đây chỉ là bước đầu tiên.

Lần thứ hai ta tìm đến đại sư Liễu Vô, là để xin một phương pháp triệt để hóa giải nó.

Lúc này, ông đã tuổi già sức yếu, nhưng ánh mắt vẫn sáng tỏ, đứng trước chùa, lặng lẽ nhìn về phía kinh thành.

“Vạn sự do nhân quả mà thành, vạn báo do nghiệp mà sinh. Thí chủ, xin chớ quên bản tâm.”

Liễu Vô đại sư là bậc cao nhân.

Sau khi ta trùng sinh tìm đến, ông chỉ liếc mắt đã nhìn ra sự khác lạ của ta.

Ông khẽ thở dài, chẳng hỏi thêm gì, liền trao cho ta một lá bùa.

Ta muốn làm gì, cũng chẳng thể giấu được ông.

Thiên hạ này dưới sự cai trị của họ Tiêu, đã sớm trở nên hoang tàn, mục nát.

Không biết bao nhiêu bách tính đã chết dưới sự bóc lột tàn khốc của thuế má, sưu dịch.

Trong kinh thành, quyền quý hoang phí, ngày ngày yến tiệc ca múa.

Kẻ ngồi trên cao, chẳng hề nhìn thấy dưới chân mình có bao nhiêu kẻ chết cóng trên đường.

Lật đổ một triều đại, tất không thể tránh khỏi chiến loạn và huyết sát.

Ta từng đứng trên cao, cũng từng rơi xuống vực sâu, tự nhiên hiểu rõ: bách tính, mới là gốc rễ của thiên hạ.

Ta dùng chén trà, gom lại mấy giọt huyết của Tiêu Dực.

Từ nay, linh tuyền không còn hấp thụ vận số của ta nữa, mà sẽ hút từ hắn.

Linh tuyền chưa bao giờ chỉ lấy từ một người, mà sẽ liên kết theo huyết mạch, hấp thụ vận số của tất cả.

Lấy từ dân, thì nên dùng để hồi đáp dân.

Nhà họ Tiêu ngồi vững thiên hạ, là nhờ bách tính dốc lòng cung phụng.

Vậy thì, khi bách tính gặp nạn, cũng đến lúc họ phải bù đắp lại rồi.

Về phần những phu nhân, tiểu thư từng được hưởng phúc từ vận số của ta.

Đến lúc bọn họ cũng phải góp một phần vào giang sơn của ta rồi.

Tất cả những điều này, đều là công bằng.

11

Sau khi phát hiện linh tuyền có vấn đề, Lục Nhiễm không còn dám thêm nước linh tuyền vào dược thang.

Chỉ là, nàng ta hoàn toàn chẳng hiểu gì về y thuật.

Những thang thuốc nàng ta đưa ra, đều chỉ là dược bổ phổi, dưỡng khí.

Dược của nàng ta có thể hữu dụng, là vì được vận số nuôi dưỡng.

Không có linh tuyền, thì cũng chẳng khác gì thuốc bình thường.

Thậm chí, còn chẳng bằng một thang thuốc trị phong hàn.

Rất nhanh, ôn dịch vốn có dấu hiệu thuyên giảm, nay vì mất đi sự áp chế của linh tuyền, lại bùng phát trở lại.

Mà lần này, còn dữ dội hơn trước gấp bội.

Thái y trong cung ai nấy đều bó tay, không tìm được cách cứu chữa.

Cuối cùng, đành tìm đến Lục Nhiễm, mong nàng ta nghĩ biện pháp.

Nàng ta lại mất kiên nhẫn, cau mày nói:

” Chỉ biết tìm ta? Các ngươi không có đầu óc sao? Thái y viện nuôi các ngươi để ăn không ngồi rồi à? Một chút tác dụng cũng không có!”

Vài vị lão thái y tóc bạc phơ tức đến sắc mặt tái xanh.

Lục Nhiễm chẳng hề bận tâm, trái lại còn thúc giục bọn họ đi chẩn bệnh cho Thái tử trước.

Các thái y tự nhiên không muốn, chỉ nói còn phải cứu giúp bách tính.

Lục Nhiễm cười lạnh, khinh thường nói:

” Chẳng qua chỉ là đám dân đen thấp hèn, mạng của chúng có đáng gì? Sao có thể so với Thái tử? Huống hồ, nếu không phải do chúng tiện mệnh mắc bệnh, thì Thái tử làm sao lại bị lây nhiễm? Ta thấy, chi bằng đem đám bệnh nhân này thiêu sạch, khỏi để chúng lan truyền ôn dịch, hại thêm người khác!”

Y giả hành y, cứu nhân độ thế, nào có ai từng nghe lời lẽ vô tình bạc nghĩa đến thế?

Chúng thái y tức giận đến cực điểm, ai nấy đều phất tay áo bỏ đi.

Không ai ngờ, “thần nữ” từng cứu người, trong lòng lại có thể lạnh lẽo vô tình đến nhường ấy.

Sinh mạng con người, trong mắt nàng ta, chẳng khác nào cỏ rác.

Nàng ta quên mất rằng, ve sầu có thể lay động cổ thụ.

Dân đen thấp hèn cũng có thể rung chuyển giang sơn.

Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Người nâng nàng ta lên cao, cũng có thể dìm nàng ta xuống bùn đen.

12

Sau khi trùng sinh, ta đã bỏ ra số bạc lớn, tìm đến danh y khắp nơi, đưa bọn họ đến khu vực phát sinh ôn dịch.

Mấy ngày trước, rốt cuộc truyền đến tin vui.

Bọn họ đã tìm được phương thuốc trị bệnh.

Nhưng ta không dâng phương thuốc lên Thái y viện.

Mà lập tức dựng một trạm phát cháo ngay tại cửa thành.

Phần lớn số lương thực ta đã dùng gần hết số hồi môn để mua, một phần theo danh y đưa đến vùng dịch bệnh.

Một phần còn lại, giữ lại trong kinh thành.

Chính là để đợi lúc này.

Ngũ cốc trong kho triều đình đã sắp cạn kiệt.

Giờ đây, nồi cháo loãng đã vơi đến đáy, chỉ còn lác đác vài hạt gạo.

Thứ cháo này, nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự hơi tàn, không để người ta chết đói quá nhanh.

Nhưng vì Lục Nhiễm mà ta đã mất đi tín nhiệm, nếu ta lập tức phát thuốc cứu chữa, chỉ sợ không ai dám tin.

Vậy nên, ta liền nấu thuốc thành cháo, phát cho bách tính.

Trạm cháo lớn treo cao một chữ “Phí” thật to.

Ta muốn để bách tính nhìn thật rõ, kẻ cứu bọn họ là Phí gia, là ta – Phí Hàm Châu.

Chứ không phải là Thái tử phi.

Ta cởi bỏ trâm cài, thay một thân vải thô, đứng trong trạm cháo, tận tay phát cháo cho từng bệnh nhân.

Cháo thuốc vị đắng, khó nuốt.

Nhưng khi đói đến cùng cực, có thể lấp đầy bụng là tốt rồi, ai còn để ý đến mùi vị?

Ta kiên trì phát cháo suốt nửa tháng.

Bệnh tình của bách tính cũng nhờ vậy mà dần dần thuyên giảm.

Ta cố ý lan truyền ra bên ngoài tin tức:

Ta đã dùng toàn bộ hồi môn của mình để mua dược liệu, lương thực cứu người.

Bách tính trong kinh thành ai ai cũng biết, Phí gia có một nữ tử tên là Phí Hàm Châu, dù thân là Thái tử phi, nhưng so với Thái tử, nàng ta lại càng yêu dân hơn.

Dù gì, lúc này đây, Tiêu Dực vẫn còn nằm trên giường bệnh, sinh tử chưa rõ.