Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại PHÚC VẬN ĐOẠT THIÊN Chương 2 PHÚC VẬN ĐOẠT THIÊN

Chương 2 PHÚC VẬN ĐOẠT THIÊN

2:31 chiều – 06/02/2025

Nàng không nghĩ tới, Tiêu Dực lại chỉ muốn phong nàng làm Trắc phi.

Trước khi vào kinh, bọn họ đã nói rõ ràng, nàng sẽ là chính thất của hắn, là người duy nhất của hắn.

Dù Trắc phi có danh phận ra sao, chung quy vẫn chỉ là một thiếp!

Lục Nhiễm giận đến quay người rời đi, lại bị Tiêu Dực giữ chặt cổ tay.

“Nhiễm Nhiễm, ta không có ý đó, nàng vĩnh viễn là thê tử duy nhất của ta. Nàng chờ ta trở về, ta sẽ giải thích với nàng.”

Hắn liếc mắt nhìn ta, tựa hồ muốn nói gì, rồi lại thôi.

Nhưng Lục Nhiễm không muốn nghe thêm lời nào nữa, vẫn vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn.

Ta chăm chú nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay nàng, trầm tư suy nghĩ.

Chính thứ này đã hút cạn vận số của ta, chỉ có đập vỡ nó mới có thể ngăn chặn.

Ta giả vờ kéo nàng lại, làm bộ khuyên nhủ.

Nhân lúc vô ý, liền đem lá bùa chu sa ta xin được từ tay đại sư Liễu Vô dán lên vòng ngọc.

Vòng tay của Lục Nhiễm đã nhận chủ, dung hợp vào máu thịt, không thể tháo xuống.

Nhưng chu sa phù của đại sư Liễu Vô, lại có thể khiến nó mất đi hiệu lực.

Lần này, ta muốn xem thử, không có chiếc vòng này, Lục Nhiễm có còn thuận buồm xuôi gió nữa hay không!

5

Chiếc vòng trên cổ tay Lục Nhiễm thoạt nhìn vô cùng tầm thường.

Nếu không phải ta đã chết một lần, làm sao có thể ngờ được, một chiếc vòng ngọc tầm thường như vậy, lại là thứ hại người.

Chu sa phù vừa chạm vào vòng, liền như tuyết rơi vào nước, nháy mắt tan biến.

Không ai phát hiện ra, vòng ngọc lóe lên ánh sáng đỏ kỳ dị, thoáng qua rồi biến mất.

Lục Nhiễm, cũng không thật lòng muốn rời đi.

Nàng miệng nói Tiêu Dực lừa gạt mình, muốn rời đi, muốn cùng hắn từ đây đoạn tuyệt.

Tiêu Dực lại gắt gao ôm chặt nàng vào lòng, bên tai nhỏ nhẹ dỗ dành vô số lời ngon ngọt, mới có thể khiến nàng nguôi giận.

Lục Nhiễm nép trong lòng hắn, đắc ý dạt dào nhìn ta.

Chẳng cần đoán cũng biết, Tiêu Dực hẳn đã hứa hẹn với nàng điều gì.

Chẳng qua cũng chỉ là những lời thề non hẹn biển, nói rằng khi hắn lợi dụng Phí gia đoạt được giang sơn, sẽ lập nàng làm hoàng hậu.

Như thể lúc này mới nhớ ra ta – chính thê danh chính ngôn thuận của hắn vẫn còn ở đây, Tiêu Dực vờ như lơ đãng, ho nhẹ một tiếng.

“Nhiễm Nhiễm mới vào kinh, nàng ấy vốn quen tự do, không cần dùng quy củ trong cung để bó buộc. Ba năm ta cùng nàng ấy kết tóc phu thê, trong lòng ta, nàng ấy chính là người ta yêu nhất trên đời này. Ta sẽ giữ cho nàng danh phận Thái tử phi, nhưng cũng đừng vì vậy mà làm khó nàng ấy.”

Hắn nâng Lục Nhiễm lên cao, lại muốn dẫm nát thể diện ta dưới chân, thật coi Phí gia ta như món đồ trong túi hắn, mặc sức tùy tiện định đoạt.

Nhưng ta vẫn giữ vẻ mặt đoan trang, nhu thuận gật đầu, tỏ vẻ tuân mệnh.

Tiêu Dực vẻ mặt đắc ý, thấy ta tỏ ra ngoan ngoãn, hiển nhiên vô cùng hài lòng.

“Nàng đã là Thái tử phi, chính là khuôn mẫu của nữ tử thiên hạ, lẽ ra nên rộng lượng bao dung. Vì nàng mà Nhiễm Nhiễm chịu ấm ức, nàng tất nhiên phải bồi tội. Bản cung nhớ rõ, trong tay nàng có một tiệm châu báu, tuy nói không lớn, nhưng vị trí không tệ, liền dùng nó để bồi thường đi.”

Tiệm châu báu chính là cửa hàng hồi môn của ta.

Nằm ngay nơi phố phường phồn hoa nhất kinh thành, ba tầng lầu cao ngất, cha ta mời vô số danh sư kiến trúc, tỉ mỉ dựng nên từng viên gạch ngói, phong thái tinh xảo mà cổ kính.

Chỉ một cửa tiệm này, cũng đủ để vàng bạc chảy vào như nước.

Mà hắn chỉ dùng vài lời liền định đoạt nó thuộc về ai.

Ta suýt nữa bật cười thành tiếng.

Thiên hạ này chưa từng có quy củ như vậy.

Phu quân lấy hồi môn của chính thê để dỗ dành thiếp thất, huống chi, hắn lại là Thái tử.

Hắn hẳn đã quên mất, ngôn quan trong triều làm thế nào để dâng sớ hặc tội.

Ba năm sống nơi thôn dã, không chỉ mài dày da mặt của hắn, ngay cả đầu óc cũng bị bào mòn sạch sẽ.

Ta ngoài miệng đáp ứng, xoay người liền phái người đưa tin cho đại ca.

Kiếp trước, một kẻ ngu xuẩn như Tiêu Dực cũng có thể leo lên ngôi vị hoàng đế.

Vậy thì, ta – Phí Hàm Châu, cớ sao không thể chia một phần thiên hạ?

Thiên hạ này, họ Tiêu làm chủ cũng được, họ Phí ta cũng chẳng sao.

6

Lục Nhiễm hùng hổ bước tới, cầm lấy khế ước cửa tiệm.

“Nể ngươi còn biết điều, vị trí Thái tử phi này, cứ để ngươi ngồi thêm mấy ngày.”

Ta trong lòng âm thầm tính toán, cửa hàng son phấn của nàng còn bao lâu nữa thì cạn kiệt số mặt nạ đang bán.

Giờ đây, linh tuyền của nàng đã không thể rút lấy vận số của ta, chẳng khác nào nước suối bình thường.

Chỉ không biết, mất đi hiệu quả thần kỳ, liệu những phu nhân, tiểu thư kia còn có ai chịu bỏ bạc ra mua.

Lục Nhiễm bắt đầu sửa sang lại tiệm châu báu, dốc sức biến nó thành sản nghiệp của mình.

Nàng lại bày ra thêm nhiều trò mới lạ, nói là thẻ hội viên.

Chỉ cần tiêu đủ bạc, có thể ưu tiên mua sản phẩm mới.

Từ sau ngày ta dán lá bùa chu sa lên vòng ngọc, tinh thần ta ngày một tốt hơn.

Không còn vô cớ đổ bệnh, cũng chẳng còn vận rủi quấn thân.

Kiếp trước, ta bởi Lục Nhiễm mà chịu đủ khổ sở, sao có thể để nàng ta ung dung hưởng lạc?

Tiêu Dực thấy ta giao khế ước nhanh chóng, triều đình vẫn có Phí gia đứng sau ủng hộ, vì vậy tựa như ban ân mà đích thân đến thăm ta.

Hắn nâng chén trà ta vừa pha, nhấp một ngụm, vẻ mặt đầy mãn nguyện:

“Tiệm châu báu ở trong tay nàng cũng chỉ là một cửa tiệm bình thường, nhưng giao cho Nhiễm Nhiễm, mới thực sự phát huy giá trị.”

Phải rồi, bởi vì mặt nạ của Lục Nhiễm từng gây được tiếng vang, cửa tiệm mới của nàng mỗi ngày đều có hàng dài người xếp hàng chờ mua.

Bạc cuồn cuộn đổ vào túi.

Hắn là Thái tử, chỗ nào cũng cần đến bạc.

Phí gia ta phú quý vững chắc, của hồi môn của ta cũng vô cùng hậu hĩnh.

Nhưng của hồi môn thuộc về ta, động vào hồi môn của chính thê, đó là hành vi của kẻ bất tài vô dụng.

Hắn tự nhiên không thể mở miệng đòi.

Nhưng Lục Nhiễm thì khác.

Họ thề non hẹn biển, tình sâu nghĩa nặng, bạc Lục Nhiễm kiếm được đều chảy vào túi hắn.

Hắn làm sao mà không vui cho được?

Ta mỉm cười, chẳng buồn mở miệng, hiện tại ăn được bao nhiêu, sau này ắt phải nhả ra bấy nhiêu.

Chỉ không biết, đến lúc nhả ra rồi, hắn còn có thể kiếm bạc từ đâu?

Tiêu Dực vừa nâng chén trà lên nhấp một ngụm, liền hít vào một hơi lạnh.

Chỉ thấy, trên môi hắn đã nứt một vết nhỏ, máu đỏ rơi xuống trà, hòa thành một vệt tươi rói.

Hắn nhíu mày đặt chén xuống, lời lẽ hứng khởi ban nãy lập tức im bặt.

Vung tay hất vạt áo, chẳng buồn ngoảnh đầu mà rời đi.

7

Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, cửa tiệm của Lục Nhiễm xảy ra vấn đề.

Hẳn là những phu nhân, tiểu thư kia cũng phát hiện mặt nạ đã mất đi công dụng.

Lần lượt kéo đến đòi hoàn bạc.

Không bao lâu sau, tiệm son phấn từng hưng thịnh liền trở nên vắng ngắt.

Mà số bạc Lục Nhiễm kiếm được, toàn bộ đều đã đưa cho Tiêu Dực.

Từ khi hắn hồi kinh, quan hệ với Phí gia ngày càng xa cách.

Có bạc trong tay, hắn mới có thể rộng rãi kết giao, chiêu mộ môn khách.

Hiện tại bạc đã cạn, mà đám tiểu thư, phu nhân kia lại đòi tiền, hắn nhất thời túng quẫn, không biết phải xoay sở ra sao.

Không có bạc để hoàn trả, Lục Nhiễm chỉ có thể chán nản đóng cửa tiệm, trốn trong Đông cung.

Nhưng bởi vì có Tiêu Dực che chở, những phu nhân, tiểu thư kia cũng không dám tùy tiện xông vào.

Thế gian nữ tử phần lớn đều yêu thích dung mạo, số bạc bỏ vào tiệm của Lục Nhiễm không hề ít.

Không ai cam tâm nuốt xuống nỗi thiệt thòi này.

Ngày hôm sau, liền có ngôn quan dâng sớ đàn hặc Tiêu Dực.

Nói hắn phẩm hạnh bại hoại, dung túng lương đệ lừa gạt bách tính.

Tiêu Dực không còn cách nào khác, đành phải đưa ra lời giải thích cho thiên hạ.

Một là cấm túc Lục Nhiễm, tránh để nàng ta gây thêm điều tiếng.

Hai là cam đoan sẽ hoàn trả bạc lại cho từng người, không thiếu một xu.

Hắn vốn cho rằng mọi chuyện đến đây là xong, nhưng lại có kẻ đứng ra chỉ ra một sự thật.

Cửa tiệm kia, vốn dĩ là của ta.

Một chính thê danh chính ngôn thuận, lại bị một lương đệ ép buộc giao ra của hồi môn.

Mà đường đường là Thái tử, lại sủng thiếp diệt thê.

Hoàng đế bất đắc dĩ, dù có coi trọng Tiêu Dực đến đâu, cũng không thể không cân nhắc ý kiến của triều thần.

Vì vậy, liền đem việc cứu trợ thiên tai giao cho hắn.

Nếu không làm tốt, vậy thì vị trí Thái tử cũng không cần giữ nữa.

8

Đến tận bây giờ, Lục Nhiễm vẫn không phát hiện linh tuyền của nàng ta đã mất đi năng lực rút vận số của ta.

Chỉ cho rằng ta đã giở trò.

Nàng ta tức giận hùng hổ tìm đến ta tính sổ.

” Ngươi là kẻ bụng dạ hẹp hòi đến thế sao? Ta vốn còn nghĩ ngươi thật lòng muốn bồi tội với ta, còn rộng lượng để ngươi làm Thái tử phi, thế mà vẫn cứ đối nghịch với ta, phá hỏng sinh ý của ta!”

Ta nhẹ nhàng vân vê cây trâm trên búi tóc, cười nhạt:

” Lục lương đệ có phải đã hiểu lầm rồi chăng? Vị trí Thái tử phi này, vốn dĩ không phải ta đoạt của ngươi. Ngươi có ở đây hay không, ta vẫn là Thái tử phi, lấy đâu ra chuyện ‘để’ hay không ‘để’?”

Sắc mặt nàng ta lập tức cứng đờ, có lẽ lúc này mới nhớ ra, khi nàng ta chưa đặt chân vào kinh thành, ta đã sớm là chính thất của Tiêu Dực.

Nhưng vẫn cố chấp ngẩng cao đầu, cứng giọng nói:

” Tiêu Dực chưa từng yêu ngươi! Ngươi có biết không được yêu mới chính là kẻ thứ ba?”

Ta không biết nàng ta từ đâu mà có những tư tưởng lệch lạc đến vậy.

Trong hoàng thất, yêu hay không yêu, quan trọng đến thế sao?

Quyền thế mới là thứ ta để tâm.

Tình yêu của Tiêu Dực có ích gì?

Nàng ta nói một tràng dài, ta chẳng buồn nghe.

Thấy ta muốn rời đi, nàng vội túm lấy tay áo, không cho ta bước đi.

“Ta chỉ hỏi ngươi, có phải cửa tiệm của ta là do ngươi giở trò?”

Sắc mặt ta trầm xuống, lạnh nhạt đáp:

“Lục lương đệ chớ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Ta đã cho ngươi, thì làm ăn thế nào là chuyện của ngươi, lời lỗ tự chịu.”

Trên khuôn mặt tú lệ của nàng ta lộ vẻ khinh thường, cười nhạt:

“Miệng lưỡi ngươi đạo mạo, ai biết sau lưng giở bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu? Dù sao, loại nữ nhân nơi nội trạch các ngươi, thích nhất là những trò âm hiểm.”

Ta không hiểu nàng lấy đâu ra cảm giác ưu việt này.

Miệt thị nữ nhân nội trạch, nhưng lại đi kiếm bạc của nữ nhân.

Đều là nữ tử, nàng ta lại tận đáy lòng xem thường nữ tử.

Ta lạnh mặt, gạt tay nàng ra:

“Ngươi muốn nghĩ sao thì tùy.”

Nàng ta lúc nào cũng có lý lẽ của mình, nghiêm khắc với kẻ khác, nhưng khoan dung với chính mình.

“Dù ngươi có giở trò cũng vô dụng! Tiêu Dực yêu ta nhất, ngày sau người đứng bên hắn, làm hoàng hậu, cũng chỉ có thể là ta!”

Ta đưa tay chỉnh lại cây trâm trên tóc, khẽ cười:

“Vậy chúc Lục lương đệ tâm tưởng sự thành.”

Ngữ điệu ta rõ ràng hời hợt, trong lời nói lại ngầm mang theo mỉa mai.

Lục Nhiễm giận dữ, vươn tay giật lấy cây trâm tinh xảo trên đầu ta.

“Vị trí Thái tử phi vốn dĩ là của ta, cây trâm này, đương nhiên cũng phải thuộc về ta!”

Nàng ta đắc ý cài trâm lên tóc, ngạo nghễ nhìn ta.

Như thể đang nói: ngươi thấy không, thứ ta muốn, đều có thể lấy được!