Thái tử mang một nông nữ về phủ, chính là nữ chủ phúc vận.
Kẻ nào kết giao cùng nàng, ắt hưởng hồng ân.
Đời trước, Lục Nhiễm nhờ mặt nạ có thể khiến dung nhan tỏa sáng mà được Thái hậu sủng ái.
Khi ngự y bó tay, nàng chỉ dựa vào một thân y thuật mà trị khỏi ôn dịch hoành hành kinh thành.
Bách tính ca tụng nàng là thần nữ giáng thế.
Thái tử cũng vì nàng mà buộc ta phải tự nguyện xin hưu thư, nhường lối cho nàng.
Mà ta, bởi không chịu thành toàn, liền vận rủi quấn thân.
Cuối cùng bị bọn lang thang làm nhục, chết thảm trong miếu hoang.
Nhưng chẳng ai hay, phúc vận của Lục Nhiễm chính là đoạt lấy vận số của kẻ khác.
Sống lại một đời, ta đập nát chiếc vòng ngọc trên cổ tay nàng.
Ta muốn xem, không có linh tuyền hộ thân, nàng còn làm nữ chủ phúc vận thế nào được nữa!
Lục Nhiễm mở một tiệm son phấn tại kinh thành.
Trong tiệm chỉ bày bán một vật, gọi là mặt nạ, nói rằng có thể giúp nữ tử trở về tuổi trăng tròn.
Mưu kế khéo léo, thiên hạ tranh nhau.
Phu nhân hào môn ùn ùn kéo tới, chen chúc chẳng ngớt.
Ngay cả Thái hậu ngự tại thâm cung cũng sinh lòng hiếu kỳ.
Miệng thì bảo:
“Chỉ là một nông nữ, làm gì có bảo vật chi? Chẳng qua chỉ là trò lừa bịp mà thôi.”
Nhưng rốt cuộc, vẫn chẳng cưỡng nổi lòng tò mò mà triệu kiến nàng.
Thái hậu soi gương đồng, chạm vào da mặt mịn màng, khó giấu nỗi vui mừng:
“Hàm Châu, ngươi xem, ai gia có phải trẻ ra rất nhiều hay chăng?”
Ta đối diện ánh mắt mong chờ của Thái hậu, liền mỉm cười đáp:
“Thái hậu nương nương thiên sinh lệ chất, vốn dĩ đã trẻ trung không đổi.”
Thái hậu cười khẽ, trách mắng:
“Ngươi chỉ được cái khéo miệng.”
Sau đó, lại nhắc đến Lục Nhiễm:
“Ai gia vốn cho rằng nha đầu này chỉ là trò bịp bợm, không ngờ thật sự có vài phần bản lĩnh.”
Bà ấy soi gương hết lần này đến lần khác, rõ ràng hết sức hài lòng.
Ta bỗng như tỉnh mộng.
Kiếp trước, Thái tử từng nam hạ cứu tế, chẳng may rơi xuống nước rồi mất tích.
Triều đình phái vô số người tìm kiếm, nhưng chẳng thấy tung tích.
Ba năm sau, khi thiên hạ đều cho rằng Thái tử đã khuất, chàng lại trở về.
Bên cạnh còn mang theo một nữ nông dân.
Nghe Thái tử nói, chàng sau khi rơi xuống nước thì bị thương ở đầu, quên mất nhiều chuyện.
Chính Lục Nhiễm đã cứu chàng.
Ba năm trôi qua, Thái tử quên mất thân phận của mình, cũng chẳng nhớ bản thân đã thành thân.
Chàng cùng Lục Nhiễm bái đường, kết làm phu thê, sống những ngày bình dị như dân thường.
Nhưng vận mệnh xoay vần, Thái tử nhớ lại tất thảy, liền đưa nàng hồi kinh.
Thế nhưng lúc này, ta – Thái tử phi, người cùng chàng thanh mai trúc mã, đã vì chàng thủ tiết suốt ba năm trời.
Nhìn Thái tử nâng niu Lục Nhiễm trong lòng bàn tay, dù trong dạ đau đớn, ta vẫn chẳng hề làm khó nàng.
Ta nghĩ, nàng là ân nhân cứu mạng của Thái tử, từng cùng chàng kết tóc làm phu thê, dẫu thân phận thấp hèn, ta vẫn chủ động cầu Thái hậu ban cho nàng vị trí Trắc phi.
Nhưng Lục Nhiễm lại coi đó là sỉ nhục.
Nàng nói:
“Nếu thật sự muốn tác thành cho ta, vậy hãy tự mình xin hưu thư đi, đừng có ra vẻ từ bi giả nghĩa như vậy.”
Thái tử lập tức che chở nàng sau lưng, chỉ đáp:
“Nhiễm Nhiễm lỡ lời, nàng ấy không cố ý tranh đoạt vị trí của nàng.
Nàng ấy vốn thích tự do, nàng đừng lấy quy tắc cung đình mà áp đặt nàng ấy.”
Lời nói câu nào cũng là bảo vệ.
Từ đó về sau, ta chẳng còn để tâm đến chuyện của Lục Nhiễm nữa.
Chỉ cần ngồi vững vị trí Thái tử phi là đủ.
Nhưng không ngờ, thứ nàng ta muốn, chính là vị trí này của ta!
Từ ngày đó, vận rủi liền bám lấy ta không rời.
Chẳng duyên chẳng cớ, cũng có thể vấp ngã trên nền đất bằng phẳng…
Kẻ nào kết giao cùng Lục Nhiễm, đều có thể tâm tưởng sự thành.
Ta trăm mối không thể lý giải.
Dịch bệnh khởi đầu chỉ xuất hiện tại ngoại ô kinh thành, trong thành lại không hề lan tới.
Thế nhưng ta thân ở nội trạch, lại vẫn nhiễm bệnh.
Khi ngự y bó tay hết cách, Lục Nhiễm chỉ dựa vào một thân y thuật mà cứu chữa ôn dịch.
Bách tính tôn nàng như thần nữ giáng thế.
Thái tử cũng ép ta phải tự mình xin hưu thư, để rước nàng vào phủ.
Chàng nói, ta chẳng qua chỉ là dựa vào tổ tiên che chở mới có thể ngồi lên vị trí Thái tử phi, chẳng thể sánh với đại công lao của Lục Nhiễm.
Ta tự nhiên không cam lòng.
Họ Phí ta là danh môn thế gia trăm năm, ta Phí Hàm Châu sinh ra chính là để làm Hoàng hậu.
Ba năm Thái tử mất tích, chính Phí gia ta một mực bảo vệ, không để kẻ khác cướp đi vị trí Đông cung.
Công lao to lớn như thế, chàng lại vờ như không thấy.
Thái tử phi không thể dễ dàng bị phế bỏ.
Ba năm thủ tiết, thiên hạ đều nhìn thấy.
Chàng không thể làm gì khác mới tìm đến ta.
Thậm chí còn cầu Thái hậu khuyên giải.
Ta kiên quyết không buông tay.
Nào ngờ, đại huynh ta lại bị người tố cáo tham ô bạc cứu tế.
Vì bảo toàn Phí gia, ta đành phải tự nguyện xin hưu thư.
Ta biết chuyện này có điều bất thường, nhưng tra xét bao phen vẫn chẳng có kết quả.
Phí gia từ đó ngày một suy vi, cuối cùng bị giáng chức, lưu đày nơi biên ải.
Mãi sau ta mới hay, tất thảy đều do Lục Nhiễm.
Chiếc vòng ngọc tầm thường trên cổ tay nàng, nguyên lai là thần vật.
Trong đó chứa một giới tử không gian, có linh tuyền chảy mãi, có thể trị bách bệnh.
Nhưng chẳng ai biết, linh tuyền ấy chính là hấp thu vận khí kẻ khác mà thành.
Phúc vận của nàng, cũng là cướp đoạt từ số mệnh người khác.
Vận số ta đã sớm bị nàng hút cạn.
Trên đường lưu đày, ta bị đám lưu manh kéo vào miếu hoang, nhục nhã đến chết!
3
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, rồi mở lời dò hỏi:
” Lục Nhiễm cứu được Dực nhi, lại từng cùng hắn kết tóc làm phu thê, con xem…”
Ta hiểu rõ tâm tư Thái hậu, Lục Nhiễm cứu Thái tử, công lao chẳng thể phủ nhận.
Nhưng thân phận nàng quá thấp hèn, vị trí Trắc phi không thể dễ dàng phong thưởng.
Kiếp trước, ta từng chủ động cầu xin, chỉ tiếc rằng thứ nàng muốn lại chính là ngôi vị Chính phi.
Đời này, ta coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, không hề mở miệng.
Thái hậu bởi vậy mà muốn thăm dò ý ta, để ta chủ động lên tiếng.
Dù sao, hiện tại ta vẫn là Thái tử phi danh chính ngôn thuận.
Ta cúi đầu nhã nhặn đáp:
” Thái hậu quyết định là được, Hàm Châu không có ý kiến.”
Thái hậu thấy ta như vậy, cũng không tiện nhiều lời, chỉ phất tay cho ta lui xuống.
Rời khỏi cung Thái hậu, ta cũng chẳng quay về Đông cung ngay.
Mượn cớ vì bình an của Thái tử mà đến Thái Bồ tự dâng hương tạ lễ.
Dâng xong hương tiền, ta liền cùng phương trượng luận bàn Phật pháp.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống mới hồi cung.
Quả nhiên, ta vừa bước vào Đông cung, còn chưa kịp an tọa, Lục Nhiễm đã xông tới, khí thế hùng hổ.
Nàng ta ném thánh chỉ của Thái hậu lên bàn, nghiến răng nói:
” Phí Hàm Châu, nếu ngươi không chứa nổi ta, cũng không cần phải bêu danh ta đến thế!”
Lúc này ta mới nhìn kỹ, trên thánh chỉ ban xuống, chỉ phong nàng làm Thái tử lương đệ.
Không có ta chủ động cầu xin, dù có lấy lòng Thái hậu đến đâu, nàng cũng chỉ có thể là lương đệ mà thôi!
Lục Nhiễm từ nhỏ lớn lên nơi thôn dã, tự nhiên không biết rằng hậu viện Đông cung không phải ai cũng có thể bước vào.
Người được chọn làm Thái tử phi, chẳng phải vì ta cùng Thái tử thanh mai trúc mã, tình thâm ý trọng mà định ra.
Mà là xét đến gia thế, địa vị, có thể giúp Thái tử sau này đăng cơ, củng cố triều cục.
Lục Nhiễm vốn không có bối cảnh, nếu không phải do nàng cứu được Thái tử, lại nhờ mặt nạ mà lấy lòng Thái hậu, thì há có thể có được vị trí lương đệ?
Bằng không, ngay cả tư cách làm thiếp, nàng cũng không có.
Ta lười giải thích với nàng.
Chỉ nhàn nhạt nói: “Thánh chỉ của Thái hậu, ta hoàn toàn không hay biết.”
Nàng giận đến mất khống chế, vung tay đẩy ta:
“Ngươi không biết? Ngươi vào cung một chuyến, Thái hậu liền hạ chỉ, nếu không phải do ngươi xúi giục, thì còn ai vào đây?”
Ta nghiêng mình tránh đi, không để nàng chạm vào.
Lục Nhiễm đẩy hụt, chính mình lại lảo đảo ngã xuống đất.
Thái tử chậm rãi bước đến, thấy nàng ngã sóng soài dưới chân, liền nhíu mày trách mắng:
“Phí Hàm Châu, sao nàng cứ phải làm khó Nhiễm Nhiễm? Nàng ấy là người ta mang về, nàng có tư cách gì đối xử với nàng ấy như vậy?”
Ta lạnh lùng cười nhạt trong lòng, quả nhiên, ngu dốt cũng có thể truyền nhiễm!
4
Ta thản nhiên nhìn hắn:
“Thái tử cho rằng là ta đẩy Lục lương đệ?”
Tiêu Dực ôm chặt Lục Nhiễm trong lòng, trừng mắt nhìn ta.
“Chẳng lẽ nàng ấy tự mình ngã?”
Ta đưa mắt nhìn về phía thị tỳ đi theo Lục Nhiễm, ra hiệu cho hắn mở miệng.
Thị tỳ vội vàng quỳ xuống bẩm báo:
“Bẩm Thái tử, Lục lương đệ vốn định đẩy Thái tử phi, nhưng Thái tử phi tránh đi, Lục lương đệ đứng không vững, cho nên mới…”
Tiêu Dực nghe xong, sắc mặt không khỏi biến đổi, ho nhẹ một tiếng, rồi lại chau mày nhìn ta.
“Nhưng nàng cũng không nên thỉnh Thái hậu chỉ phong nàng ấy làm lương đệ, dù sao Nhiễm Nhiễm cũng đã cứu ta.”
Ta nhàn nhạt đáp lời:
“Vậy thần thiếp nên thế nào? Tự mình xin hưu thư, nhường ra vị trí Thái tử phi?”
Lục Nhiễm trong mắt lộ ra vẻ đương nhiên, còn Tiêu Dực lại không đồng ý.
Hắn hạ thấp giọng điệu, mềm mỏng nói:
“Bản cung không có ý đó, chỉ là vị trí lương đệ quá thấp, ít nhất cũng nên là một Trắc phi.”
Lục Nhiễm nghe xong, sắc mặt thoáng chốc cứng đờ.