Ngày đính hôn, ta bị chuốc thuốc, rồi bị nhốt vào phòng của Tiểu Tướng Quân.
Ta ôm một tia hy vọng, thấp thỏm chờ đợi, nào ngờ trước mắt lại hiện ra một loạt chữ vàng như thiên cơ giáng thế:
【Yên Yên, chạy mau! Tiểu Tướng Quân có người trong lòng rồi! Hắn không những không giúp ngươi mà còn phi thân qua cửa sổ chạy mất! Sau đó, còn có một tên cặn bã vượt tường vào, muốn làm chuyện xấu với ngươi!】
【Nhanh cầm bình hoa đập vỡ cửa sổ, theo đường hoa viên mà chạy! Ngươi sẽ gặp được Hoàng Đế tỷ phu!】
【Đừng thấy huynh ấy mặt ngoài lạnh lùng, kỳ thực trong mật thất treo đầy xuân cung đồ do chính tay vẽ! Mà nhân vật chính… chính là ngươi và huynh ấy đó! Cầu viện huynh ấy là chính xác nhất! Người ta là chuyên gia mà!】
Ta kinh hãi đến mức hồn vía lên mây, chân tay bủn rủn.
Tỷ phu ta…
Hóa ra còn kiêm nghề họa sư à?! 😨
1
Từ sáng sớm, ngoài thành đã vang dội tiếng pháo hoa tưng bừng.
Là để ăn mừng đại thắng của biên quân.
Người cầm binh chính là Đại tướng quân Tô Triển An cùng tiểu nhi tử Tô Tranh.
Ba năm chinh chiến, mười hai trận toàn thắng.
Lần này hồi kinh, ai ai cũng hiểu rõ vinh quang và quyền thế nhà họ Tô đã chạm tới đỉnh cao.
Phụ thân ta lập tức sinh lòng toan tính.
Đáng lẽ, nhà ta cũng không đến mức phải gấp gáp như vậy.
Chỉ đáng tiếc, đại tỷ được Hoàng đế nhất kiến chung tình, sớm vào cung, nhưng bạc mệnh qua đời.
Một đứa con cũng không để lại.
Tình nghĩa dù nặng đến đâu, cũng sẽ bị năm tháng bào mòn.
Dẫu rằng hiện tại bệ hạ vẫn còn tưởng nhớ cố nhân, nhưng ai biết được tương lai sẽ ra sao?
Vì thế, phụ thân ta đã mở yến tiệc, khoản đãi một nhà Tô tướng quân.
Khi tiền trảm hậu tấu hôn sự còn đang được thảo luận…
Mẫu thân kế đã ép ta uống thuốc rồi ném vào một gian phòng.
Ta gắng sức bám lấy khung cửa, run rẩy trượt xuống đất.
Trên giá áo là áo choàng của Tô Tranh.
Trên tường là kiếm của Tô Tranh.
Rõ ràng, đây chính là phòng chuẩn bị cho Tô Tranh!
Từng tầng từng tầng mồ hôi rịn ra trên làn da ta.
Trong đầu chỉ còn vang vọng giọng nói của kế mẫu:
“Nhà ta trước kia dựa vào đại tỷ ngươi, dựa vào bệ hạ. Nhưng nay, ngươi cũng đã lớn rồi.”
“Đã hưởng vinh hoa phú quý bao năm, đến lúc vì gia tộc mà bỏ chút sức lực rồi.”
Trước mặt kế mẫu, ta luôn có một nỗi bất an khôn kể.
Chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Kế mẫu bỗng dịu dàng châm một ly trà, nhẹ giọng:
“Uống chút đi, môi nứt cả rồi kìa.”
Ta không dám nghi ngờ, đành uống cạn chén trà.
Lập tức, liền bị nha hoàn bên người bà ta lôi tới đây.
Toàn thân bủn rủn, tê dại như có hàng ngàn con sâu nhỏ bò khắp người.
Một cỗ nóng rực cuộn trào từ trong máu thịt, đốt cháy từng tấc da thịt.
Ta vô thức khép chặt hai chân.
Nhưng cỗ tê dại này, lại chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.
Áo trong bị mồ hôi thấm ướt.
Tóc mai bết lại, rơi lòa xòa bên gò má.
Ta đã nghĩ đến việc bỏ chạy.
Nhưng rồi vẫn đứng im tại chỗ.
Phụ mẫu tuy làm chuyện này khiến ta mất đi danh tiết, nhưng cũng là hết cách rồi.
Nếu ta bỏ trốn…
Chỉ sợ phụ thân cũng chẳng còn mặt mũi đối diện với kế mẫu.
Dù sao, nữ tử sớm muộn gì cũng phải gả đi, trốn cũng không thoát.
Ngay lúc ta hạ quyết tâm, chuẩn bị đợi Tô Tranh bị dẫn vào phòng…
Trước mắt ta chợt hiện lên từng hàng chữ sáng rực:
【Yên Yên chạy mau! Tiểu tướng quân đã có người trong lòng, chẳng những không giúp ngươi mà còn trèo cửa sổ bỏ trốn! Sau đó, sẽ có nam nhân xấu xa vượt tường vào khi dễ ngươi!】
【Lấy bình hoa đập vỡ cửa sổ, chạy theo lối hoa viên, ngươi sẽ gặp được Hoàng đế tỷ phu!】
【Đừng thấy huynh ấy mặt ngoài lạnh lùng, kỳ thực trong mật thất treo đầy tranh xuân cung tự tay vẽ! Mà nhân vật chính… chính là ngươi và huynh ấy đấy! Cầu viện huynh ấy là chuẩn nhất! Người ta là chuyên gia mà!】
Ta kinh hãi đến mức hồn phách phiêu diêu, trong đầu trống rỗng.
Tô Tranh có người trong lòng?
Hoàng đế tỷ phu tự tay họa xuân cung đồ của ta và huynh ấy?!
Còn chưa kịp tiêu hóa hết tin tức, ngoài cửa đã truyền tới tiếng hạ nhân dẫn Tô Tranh đến.
Ta đầu óc trống rỗng, theo bản năng làm theo chỉ dẫn của mấy hàng chữ kia.
Cắn răng bò ra cửa sổ, lao về phía hoa viên.
2
Càng chạy, bước chân càng nặng.
Càng chạy, hơi nóng trong người càng bức bách.
Mắt ta dường như đã ngân ngấn lệ, nhưng vẫn gắng gượng chạy đến lầu gác.
Xa xa, thấy một nam nhân ngồi giữa tấm rèm lụa trắng phất phơ.
Thân vận hắc y, đầu đội hắc ngọc quan.
Mày kiếm như họa, mắt sáng tựa tinh tú.
Toàn thân toát ra khí chất tôn nghiêm, sát phạt.
Đây mà là vị đế vương sẽ vẽ tranh xuân cung của ta sao?
Là thật hay giả vậy?
Ta có thể tin nổi không?!
Cơn sợ hãi mãnh liệt khiến dược tính vơi đi đôi phần.
Chân vốn đã mềm nhũn, lại run rẩy mất thăng bằng.
“Bịch” một tiếng, ta quỳ ngay xuống.
Tiếng động đánh thức nam nhân trong lầu gác.
Bàn tay đang vẽ chợt dừng, thanh âm nghiêm nghị truyền ra:
“Ai cho phép ngươi đến? Tự đi lĩnh phạt đi!”
Nhưng thấy ta cứ quỳ mãi không động đậy.
Thương Tê Hạc rốt cuộc cũng đặt bút xuống, quay đầu nhìn.
Tầm mắt vừa chạm vào ta, đầu ngón tay hắn run lên, thân thể bất giác khẽ nghiêng.
Ta sợ hãi mà run rẩy.
Mặt đỏ như gấc, vừa ấm ức lại xấu hổ.
“Tỷ… ưm… Bệ… Bệ hạ…!”
【Yên Yên đừng sợ! Ngươi đứng xa không thấy, trên bàn hắn bây giờ vẽ toàn là ngươi khoác y bào lỏng lẻo lộ nửa bờ vai đấy!】
【Ngươi chỉ cần nắm tay hắn, gọi một tiếng ‘Tê Hạc ca ca’, rồi nhào vào lòng hắn… Tính mạng hắn cũng nguyện dâng cho ngươi!】
【Nếu ngươi còn bắt chước dáng vẻ trong tranh, mắt long lanh rơi lệ… Thì chẳng khác nào hiện thế Đát Kỷ! Hoàng đế? Chỉ là một kẻ mê luyến ngươi đến điên dại thôi!】
【Con gái ơi! Chạy nhanh đi! Kế mẫu ngươi đã phái người tới bắt ngươi về rồi!】
Nhìn thấy hàng chữ này, mặt ta đỏ tới tận mang tai.
Nhưng trong đầu nhanh chóng tính toán.
Bỏ trốn khỏi chuyện kia, cũng đã bỏ trốn rồi.
Nếu giờ còn bị bắt lại…
Chỉ sợ, kế mẫu sẽ ép ta gả cho tên biểu ca xa lắc xa lơ kia mất!
Ta càng nghĩ càng sợ.
Cắn răng chạy vội vào lầu gác.
Quỳ xuống trước mặt Thương Tê Hạc, nước mắt lưng tròng.
“Tê… Tê Hạc ca ca… ta sợ quá…”
Thương Tê Hạc cúi đầu nhìn ta, đồng tử bỗng co rút mãnh liệt…
Đôi tay trắng trẻo của ta nắm lấy bàn tay rộng lớn của hắn:
“Có..có thể ôm ta được không…?”
Eo ta bỗng dưng siết chặt, cả người bị nhấc bổng lên không trung.
Nam nhân cao lớn xoay người, ôm ta trọn vào trong lồng ngực.
Ta hoảng hốt, vô thức níu chặt vạt áo hắn.
Bốn mắt chạm nhau, trong con ngươi đen nhánh của hắn phản chiếu trọn vẹn hình bóng ta.
Mặt ta đỏ bừng, run rẩy thu người lại.
Ánh mắt chan chứa ý xuân, đôi mắt long lanh ngân ngấn lệ.
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, tựa như một hồi chuông ngân trong đêm:
“Yên Yên, ngươi biết mình đang nói gì không?”
Đầu ngón tay ta khẽ run, sắc đỏ lan đến tận vành tai.
Tay ta nắm chặt rồi lại buông lỏng, nhỏ giọng đáp:
“Biết… biết ạ.”
“Nhưng… nhưng ta thật sự rất khó chịu…”
Giọng ta mềm mại, cẩn trọng nhìn hắn, đầy tin tưởng mà nỉ non:
“Tỷ phu sẽ giúp ta… đúng không?”
Chiếc eo nhỏ nhắn của ta bị bàn tay to lớn nóng rực giữ chặt.
Hắn không lên tiếng, nhưng trong mắt lại như sấm chớp giữa trời giông tố.
Hắn cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng phả lên gò má ta.
“Yên Yên muốn tỷ phu giúp thế nào đây?”
Ta thoáng khựng lại.
Từ khi sinh ra đến nay, khoảng cách gần nhất giữa ta và một nam nhân chính là lúc này đây.
Ta chớp mắt, ngây ngốc nhìn hắn, không biết phải làm gì.
Nhưng bộ dáng này dường như lại khiến người trước mặt vui vẻ.
Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào tai ta, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Ưm… Tỷ phu…”
Ta mờ mịt nhìn hắn, cắn môi, trái tim đập như trống trận.
Cảm giác như có một đợt sóng nhiệt cuộn trào nhấn chìm ta.