8
Mùa xuân, hải đường nở rộ, từng cánh hoa đỏ thắm điểm tô sắc trời.
Trong yến tiệc, điểm tâm làm từ hoa hải đường hương thơm ngọt ngào, ăn vào miệng mềm mịn tựa mây.
Khang Ninh ngồi cạnh ta, vỗ nhẹ lên vai ta, chỉ về phía nữ tử đứng dưới gốc hải đường không xa:
“Dung Ninh tỷ tỷ có biết nàng ấy là ai không?”
Ta đang bận ăn bánh, chỉ liếc mắt một cái rồi lắc đầu.
Khang Ninh cười cợt:
“Đó là chính thất của trưởng tử Quảng Bình hầu phủ đã sớm qua đời, cũng chính là vị hôn thê trước kia của Cố tướng quân.”
Bàn tay cầm bánh của ta khựng lại.
Bánh rơi xuống đĩa, ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía nữ tử nọ.
Dung nhan thanh lệ, khí chất cao nhã, thoạt nhìn vô cùng đoan trang.
Trong đầu ta chợt hiện lên lời Cố Hành Chi từng nói, rằng hắn có người trong lòng.
Một nữ tử xinh đẹp như thế, nếu nhớ đến nàng, ắt hẳn sẽ không kìm được ý cười.
Chỉ e ngay cả trong mộng cũng sẽ bật cười tỉnh giấc.
Trong lòng ta bỗng dưng trống trải, dâng lên một tia mất mát.
Khang Ninh ở bên lẩm bẩm:
“Tiểu thư nhà họ Vệ tài mạo song toàn, người như vậy mới xứng với Cố tướng quân.”
“Thật đáng tiếc, nếu không phải năm đó nhà họ Cố gặp đại họa, bọn họ đã thành thân rồi.”
Cố Hành Chi vốn là thế tử phủ Định Quốc Công.
Thuở thiếu niên, phong lưu phóng khoáng, xuất thân danh môn, từng là mộng tưởng của bao khuê các tiểu thư.
Chỉ là về sau, Định Quốc Công bị cuốn vào đảng tranh, thậm chí còn thông đồng với địch.
Cố Hành Chi vì đại nghĩa diệt thân, đích thân giết cha.
Từ đó, hắn đổi sang họ mẹ, một thân một mình cầm đao ra chiến trường.
Năm đó, hắn chỉ mới mười sáu tuổi.
Những chuyện này, đều là Quế Chi kể cho ta nghe.
Ta nhẹ giọng hỏi:
“Vậy… vậy vì sao bọn họ lại từ hôn?”
“Chắc là vì nhà họ Vệ sợ Cố tướng quân ra tay tàn nhẫn, thân mang tiếng xấu, không dám đem con gái gả cho hắn.”
“Thật sự là… hắn tự tay giết cha sao?”
Quế Chi lo lắng nhìn ta, ôn tồn nói:
“Những lời này đều là tam sao thất bản, thực hư thế nào, vốn chẳng ai có thể luận định.”
“Công chúa chớ vì vậy mà phiền lòng.”
Ta làm bộ như chẳng để tâm, khẽ gật đầu.
Nhưng thực ra, chuyện này muốn không bận lòng cũng thật khó.
9
Đêm ấy, Cố Hành Chi ở thư phòng xử lý quân vụ.
Ta lặng lẽ ghé vào khe cửa, len lén quan sát hắn.
Ta nghĩ, đợi đến khi hắn phát hiện ra ta, hắn sẽ tự động gọi ta vào.
Nhưng đợi đến khi chân ta tê rần, hắn vẫn không liếc nhìn lấy một cái.
Bất đắc dĩ, ta đành phải tự mình từng bước từng bước đi vào, đứng cạnh án thư.
Hắn ngẩng lên, khóe môi ẩn giấu ý cười:
“Công chúa có chuyện gì chăng?”
Ta lắc đầu.
“Nhưng nàng đã lén lút ở ngoài kia rất lâu rồi.”
Ta giậm chân:
“Ai lén lút chứ?!”
Hắn kéo ta vào lòng, giọng dỗ dành:
“Được rồi được rồi, là thần nhiều lời.”
“Công chúa quang minh lỗi lạc, là thần lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi.”
Ta do dự hồi lâu, mới thấp giọng nhắc đến chuyện hôm nay.
“Hôm nay ta tham dự yến tiệc ngắm hoa do Khang Ninh quận chúa tổ chức. Trong tiệc, ta thấy một nữ tử. Nàng nói với ta rằng nữ tử ấy họ Vệ, phu quân đã sớm qua đời, từng là vị hôn thê của ngươi.”
“Chuyện này… là thật sao?”
Ta chớp mắt, chờ hắn trả lời.
Cố Hành Chi gật đầu:
“Là thật.”
Lòng ta trùng xuống một nửa.
Lại hỏi tiếp:
“Hôm nay ta cũng hỏi thăm về quá khứ của ngươi, ta nghe nói… nghe nói ngươi…”
“Nghe nói ta từng đích thân giết cha?”
Ta gật đầu như gà mổ thóc.
“Nếu đó là sự thật, ngươi có sợ ta không?”
Ta nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi gật đầu:
“Có một chút.”
Hắn nhướng mày:
“Chỉ một chút thôi?”
Ta lén cúi đầu, lí nhí:
“Được rồi… là rất nhiều.”
Cố Hành Chi nhẹ nhàng vuốt tóc ta, ôn tồn giải thích:
“Năm ta mười bốn tuổi, phụ thân ta phải lòng một vũ nữ, muốn nạp nàng làm trắc thất. Mẫu thân ta không đồng ý, phụ thân liền hạ độc hại chết bà.”
“Ta khổ sở tìm chứng cứ. Đến năm mười sáu tuổi, ta bắt giữ nữ vũ nhân kia, tra hỏi mới moi được sự thật. Đồng thời, ta cũng phát hiện chứng cứ phụ thân ta mưu phản.”
“Ta giết ông ta. Một là vì báo thù cho mẫu thân, hai là vì ông ta cấu kết với ngoại tặc, ba là vì ta muốn tự cứu lấy mạng mình.”
“Ngươi làm đúng.”
Hắn kinh ngạc nhìn ta.
“Nếu do dự, mềm lòng vì tình phụ tử, có lẽ ngươi sớm đã vào điện Diêm Vương rồi.”
“Nhưng người đời đều nói ta tàn nhẫn.”
“Phụ thân ngươi há chẳng phải cũng tàn nhẫn sao?”
“Vì một vũ nữ mà hại chết thê thất, vì vinh hoa phú quý mà câu kết ngoại tặc, có chết trăm lần cũng không đủ.”
“Ngươi chỉ một đao kết liễu hắn, đã xem như cho hắn một cái chết thống khoái.”
10
Cố Hành Chi đỏ hoe mắt.
Thoạt nhìn, vô cùng đáng thương.
Ta chưa từng nghĩ, có một ngày hắn lại có thể liên quan đến hai chữ “đáng thương”.
Ta khẽ ôm lấy hắn:
“Mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Hắn vùi mặt vào lòng ta, trầm giọng:
“Ừ.”
“Nhưng ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi ngươi.”
Ta nâng mặt hắn lên, nghiêm túc hỏi:
“Người ngươi thích… là tiểu thư nhà họ Vệ sao?”
“Tự nhiên không phải.”
“Ta cùng nàng chỉ là hôn ước do cha mẹ định đoạt, đến mặt còn chưa gặp được bao nhiêu lần. Về sau nhà họ Vệ từ hôn, chúng ta liền không còn liên hệ gì nữa.”
Nói xong, trên mặt hắn hiện rõ vẻ phẫn nộ:
“Ai đã nhắc đến những chuyện xưa cũ nhàm chán này với ngươi?”
“Khang Ninh quận chúa phải không?”
“Ta đi tìm nàng ngay! Băm nhỏ nàng ra ăn luôn!”
Nói rồi, hắn lập tức đứng dậy.
Ta vội vàng quấn lấy cổ hắn, bám chặt không buông:
“Không được! Không được!”
“Ngươi không thể ăn nàng! Phụ thân nàng là Nhiếp Chính Vương, nếu ngươi ăn nàng, ngươi nhất định sẽ bị chém đầu!”
“Vậy bây giờ ta kiềm chế không nổi bản thân, phải làm sao?”
Ta lập tức hôn lên môi hắn.
Vụng về học theo dáng vẻ hắn từng làm trước đó.
Cố Hành Chi khóe môi cong lên, tựa như vừa toại nguyện.
Hắn bế bổng ta lên, đặt ta xuống bàn.
Tấu chương, bút mực, giấy nghiên bị hắn vung tay quét sạch xuống đất.
“Công chúa, nàng hôn thế này là không đúng.”
“Thần dạy nàng.”
Mặt bàn lạnh lẽo, có chút không thoải mái…
Ta tựa vào lòng hắn, khẽ rên rỉ:
“Đau quá…”
11
Dạo này trời bắt đầu trở lạnh.
Thân thể ta vốn yếu ớt, không chịu được gió rét, nên chỉ có thể suốt ngày quanh quẩn trong phòng, không bước ra ngoài.
Cố Hành Chi sợ ta buồn chán, liền mời tiên sinh kể chuyện vào phủ kể sách cho ta nghe.
Từ đó, ta hoàn toàn đắm chìm trong chuyện thư.
Nào là Vương gia bạc tình và quả phụ kiều diễm, Thái phó thanh lãnh cùng tiểu thê tử mềm mại, rồi đến Tướng quân tuyệt tình và thê tử ước hẹn.
Càng đọc, ta càng nhập tâm, đến mức ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên.
Ngay cả khi mộng mị, trong đầu vẫn quẩn quanh những câu chuyện ấy.
Ban đêm, ta nhìn bóng lưng Cố Hành Chi, bỗng nhiên nghĩ đến một số chuyện không thể đường hoàng nói ra.
Vô thức chạm tay lên bụng.
Lại nhớ đến quyển sách tranh hoàng tẩu đã đưa ta.
Có lẽ… ta thực sự thích Cố Hành Chi rồi.
Lúc trước, khi Khang Ninh nói hắn từng có một vị hôn thê, lòng ta không hiểu sao lại thấy chua xót.
Bình thường hắn đi công vụ, không có ở trong phủ, ta chỉ rời xa hắn một lát mà đã thấy nhớ.
Ngay cả những chuyện thư ta đọc, cũng đều vô thức tưởng tượng gương mặt hắn vào nhân vật nam chính.
Lúc này, Cố Hành Chi từ phòng tắm bước ra.
Y phục trong suốt màu trắng, cổ áo hơi mở rộng, từng giọt nước lăn dài xuống cơ bắp rắn rỏi nơi lồng ngực.
Mặt ta bỗng nóng ran.
Cắn môi, ngước mắt nhìn hắn:
“Cố Hành Chi, lại đây một chút.”
Hắn ngoan ngoãn bước tới.
Khẽ cúi người, thấp giọng hỏi:
“Sao vậy?”
Hương thơm từ cơ thể hắn vừa tắm xong vây lấy ta.
Thanh âm trầm thấp, hơi thở nhẹ phả lên mặt ta, khiến lòng ta ngưa ngứa, tê dại.
Trong chuyện thư nói, điều này gọi là “câu dẫn”.
Ta học theo dáng vẻ của hắn, ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thổi khí:
“Ta… ta muốn cùng ngươi ngủ.”
Hắn thoáng ngây người.
Đôi tai lập tức đỏ bừng, ánh mắt lưu luyến dừng trên người ta.
Yết hầu khẽ nhấp nhô.
“Hửm?”
“Nàng nói gì?”
Ta đưa tay vòng qua cổ hắn, kéo hắn sát lại:
“Ta nói… ngủ.”
“Hửm? Ngủ thế nào?”
“Cởi y phục ngủ.”
“Cởi… toàn bộ.”
Nói rồi, ta rút ra quyển sách giấu dưới gối, tùy tiện lật một trang đưa cho hắn xem:
“Chính là như thế này.”
“Ngươi… ngươi có nguyện ý không?”
Cố Hành Chi hơi nhíu mày.
Nhưng rất nhanh, hắn lại giãn mày, giọng điệu kéo dài:
“Ồ, thì ra công chúa thích kiểu này.”
Ta xấu hổ gật đầu.
Nhưng giây tiếp theo, hắn bỗng kéo chăn, trùm kín người ta.