Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

7:05 chiều – 03/02/2025

12

Như Ý tửu lâu.

Lâm Dữu Ninh dùng đũa gắp một miếng đậu hũ Văn Tư, đôi tai nhỏ nhắn lắng nghe động tĩnh trong gian phòng bên cạnh.

Một giọng nữ dịu dàng cất lên, ngọt ngào như rót mật.

“Tam hoàng tử, Phó Húc đúng là kẻ ngu xuẩn, lại dám trở mặt với mẫu thân hắn.”

“Chỉ moi được có ba vạn lượng bạc, thật vô dụng.”

“Không sao. Thẩm Thanh Tự khi sinh Phó Húc đã khó sinh, không thể có thêm hài tử, đối với hắn như châu ngọc trong lòng.”

“Phu nhân Phó gia mềm lòng nhất. Nếu không, làm sao có thể hết lần này đến lần khác thu dọn cục diện rối ren thay con trai?”

Lâm Dữu Ninh cười khẽ, mang theo ý trào phúng.

Rõ ràng là đang châm biếm rằng, nhi tử mà ta dốc hết tâm huyết sinh ra, chính là kẻ vong ân bội nghĩa lớn nhất trên đời.

Ta không có cách nào phản bác.

Lúc Phó Húc chào đời, thai vị bất chính, suýt nữa lấy mạng của ta.

Ta chưa từng oán trách.

Dù sao cũng là vì ta đã quá khao khát có một người thân.

Ta từng nghĩ, có phải vì ta luôn bôn ba bên ngoài, vắng mặt trong quá trình trưởng thành của Phó Húc, mới khiến hắn trở nên như vậy.

Vậy nên ta mời danh sư giỏi nhất thiên hạ về dạy dỗ hắn.

Nhưng Phó Húc lại ghét ta phiền phức, ép hắn học cái này cái kia.

Hắn thích Tống Vi Lan dịu dàng quan tâm, trước mặt nàng ta, có thể tùy ý làm điều mình muốn.

Giác ngộ quá muộn.

Có một số người, bạc bẽo là bản tính trời sinh.

Không đáng để ta luyến tiếc dù chỉ một chút.

13

Lâm Dữu Ninh xoa xoa bụng, vẻ mặt đầy mãn nguyện.

“Tam hoàng tử đi Giang Nam du ngoạn, bị Tống Liễu Liễu câu dẫn.”

Ta thoáng trầm tư.

Chẳng trách Phó Ất trước nay trung lập, lại ra mặt giúp Tam hoàng tử.

Chẳng trách phụ tử hai người vội vã đón mẹ con Tống Vi Lan vào kinh.

Hóa ra là muốn kết minh, dùng số bạc mà ta kiếm được để buộc chặt lợi ích với Tam hoàng tử.

Một khi đăng cơ, Phó gia tất trở thành cận thần bên cạnh thiên tử.

Lâm Dữu Ninh nói với ta, Tam hoàng tử không hề tốt đẹp như lời Phó Ất ca ngợi.

Hệ thống tiết lộ, hắn xa hoa trụy lạc, tham ô quân lương, vơ vét của cải dân gian.

Chỉ là giấu giếm quá kỹ, nên chưa bại lộ.

Ta như rơi vào hầm băng.

Nếu sản nghiệp của ta rơi vào tay kẻ như vậy, những nữ tử đã tận tâm vì ta bao năm qua, chẳng phải sẽ lâm vào cảnh nguy hiểm?

14

Thấy ta tâm sự nặng nề, Lâm Dữu Ninh kéo ta ra ngoại thành dạo một vòng.

Nhìn cánh đồng lúa xanh mướt, tâm trạng cũng tốt hơn phần nào.

Bỗng nhiên, ánh mắt ta sáng lên.

“Guồng nước?”

Ta nhớ rõ, triều Đại Khánh vốn không có thứ này.

Lâm Dữu Ninh cũng vui mừng không kém.

“Trời ơi! Có người đã làm ra thiết kế của ta!”

Khi mới đến đây, nàng không cha không mẹ, suýt nữa chết đói.

Một người nữ giả nam trang đã mời nàng một bữa cơm thịnh soạn, còn cho một túi bạc để lên kinh.

Lễ thượng vãng lai là một loại mỹ đức.

Là người xuất thân từ khoa kỹ thuật, Lâm Dữu Ninh vung tay rộng rãi.

“Vừa rồi nghe tỷ bàn chuyện dân sinh, lại quen biết quan viên bộ Công.”

“Đây là guồng nước, nếu có thể phổ biến, chưa biết chừng có thể giúp đỡ rất nhiều người.”

Thấy người đang sử dụng guồng nước còn lúng túng, Lâm Dữu Ninh tiến lên chỉ dẫn.

Bánh xe nước chuyển động, toàn trường kinh ngạc.

“Là ngươi?”

“A a a! Cô nương đã từng mời ta ăn cơm, lâu rồi không gặp!”

“Không được vô lễ với Trưởng công chúa!”

Nữ tử vận y phục giản dị đưa tay ngăn bà vú bên cạnh.

“Không được vô lễ với quý khách.”

Ta và Lâm Dữu Ninh nhìn nhau đầy kinh ngạc.

15

Trưởng công chúa mời chúng ta vào lương đình uống trà.

Biết ta là phu nhân của Phó Ất, nàng kinh ngạc.

“Nghe nói phu nhân Phó gia quanh năm bôn ba bên ngoài, ta đã mời nhiều lần, nhưng đều không có thời gian đến phủ công chúa.”

Ta âm thầm kinh hãi.

Là Phó Ất.

Hắn nói Trưởng công chúa ghét thương nhân, bảo ta đừng dính líu đến nàng.

Cẩn thận nghĩ lại.

Trưởng công chúa có dã tâm, có năng lực, muốn cùng hoàng đệ tranh đoạt ngôi vị chí tôn.

Phó Ất không muốn khuất thân dưới nữ nhân.

Huống hồ lại có chuyện của Tống Liễu Liễu, càng không thể để ta bị Trưởng công chúa kéo về phía nàng.

Lâm Dữu Ninh nhìn chằm chằm vào “mỹ nam tử” bên cạnh Trưởng công chúa, nước miếng suýt rơi xuống.

“Công chúa, đây là hậu cung của người sao?”

Lời này quá mức táo bạo.

Trưởng công chúa chẳng những không giận, mà còn cười khẽ.

“Trạng nguyên lang của triều ta anh tuấn phong nhã, có đúng không?”

Biết Lâm Dữu Ninh là người đã vẽ ra thiết kế guồng nước, Trạng nguyên chủ động tiết lộ.

Năm đó, Tam hoàng tử phi chỉ vô tình liếc nhìn hắn một lần.

Tam hoàng tử liền giận dữ, muốn bắt hắn vào cung, mượn cớ làm loạn hậu cung để trừ khử.

Trạng nguyên là người có tài, xuất thân bần hàn, một lòng muốn làm việc vì bách tính.

Trưởng công chúa không nỡ để nhân tài bị hủy diệt.

Dùng phép thuật để đánh bại phép thuật.

Nàng nói mình để mắt đến Trạng nguyên, ngang nhiên đoạt người từ ngay dưới mí mắt Tam hoàng tử.

Biến hắn thành mưu sĩ trong phủ công chúa.

Nhìn Trạng nguyên khiêm tốn thỉnh giáo Lâm Dữu Ninh về cách cải tiến máy dệt.

Trong lòng ta đã có tính toán.

“Nghe đồn Trưởng công chúa muốn lập chức nữ quan trong triều, chuyện này là thật sao?”

“Là thật.”

“Vì sao công chúa có suy nghĩ này?”

“Từ xưa đến nay, nữ tử luôn gian nan, dù ta thân phận cao quý, nhưng so với bọn họ cũng chẳng hơn được bao nhiêu.”

16

Đó là sự thật.

Sau khi Lâm Dữu Ninh đề nghị ta dựa vào Trưởng công chúa.

Ta đã sai người điều tra.

Mỗi năm nàng tự bỏ bạc túi, củng cố tường thành các châu huyện Đại Khánh.

Nàng giúp dân chúng tố giác quan lại tham ô, để tấu chương trực tiếp đến tay hoàng đế, khiến những con mọt nước phải đền tội.

Chỉ là, tư tưởng nữ tử không được can chính đã ăn sâu bén rễ.

Nàng càng làm nhiều, người phản đối càng lớn.

Lời đồn đại đều do những kẻ có lợi ích bị ảnh hưởng dựng lên.

Trưởng công chúa một mình chống chọi, hoàng đế mắt nhắm mắt mở, khiến nàng rơi vào thế yếu.

Hôm nay càng chứng thực, nàng thoạt nhìn hoang đường, đưa Trạng nguyên vào phủ, nhưng kỳ thực là để cứu hắn.

Trưởng công chúa muốn có thêm nữ tử tiến vào triều đình, mục đích là để giành thêm quyền lên tiếng.

Nghĩ đến Tam hoàng tử dã tâm bừng bừng cùng đứa con trai ngu xuẩn của mình, ta nghiêm túc mở lời.

“Công chúa, nếu có một ngày ta giao phó sản nghiệp, người có nguyện ý bảo hộ hàng trăm nữ tử không?”

“Tại sao lại giao phó cho ta?”

“Tạm thời chưa thể nói.”

“Không sao. Thiên hạ nữ tử đều là con dân của ta, ta sẽ bảo vệ tất cả những ai vô tội.”

17

Vừa trở về phủ, Phó Ất liền vội vã bước đến.

“Phu nhân hôm nay đã đi đâu?”

Nhìn Phó Húc bĩu môi đứng một bên, ta không tin hắn có thể nhịn được mà không nói ra.

Thấy buồn cười.

Tưởng rằng hắn muốn chất vấn ta vì sao không cho hắn tùy tiện lấy đồ trong tiệm ngọc.

Ta lười phí lời, chỉ lặng lẽ đi vào trong phủ.

Phó Ất lộ ra vẻ bất an, tiến lên nắm lấy tay ta, hơi run rẩy.

“Húc nhi nói nàng muốn về nhà, có thật không?”

Bước chân ta khựng lại.

Ta ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.

Năm ấy đưa quân lương đến biên cương, ta bị địch quân bao vây, trúng một mũi tên.

Phó Ất giận đến đỏ mắt, giết sạch những kẻ đã làm tổn thương ta.

Hắn ôm ta về quân doanh, gọi quân y cứu chữa.

Vết thương gần sát tim, ta mất máu quá nhiều, mơ hồ gọi.

“Ta có thể về nhà rồi sao?”

Phó Ất biết quê hương ta có đủ loại thần thông.

Hắn ôm chặt ta vào lòng, dùng lồng ngực rộng lớn sưởi ấm thân thể ngày càng lạnh lẽo của ta.

“Thanh Tự, không được rời xa ta.”

“Ta đã nói, nàng ở đâu, nhà của chúng ta ở đó.”

“Cho dù vượt núi băng biển, vượt cả thời không, ta cũng nhất định tìm được nàng.”

Vì tìm một loại dược thảo cứu mạng ta, hắn suýt rơi xuống vách núi.

Từ đó về sau, mỗi lần nghe thấy hai chữ “về nhà”, Phó Ất liền bất an, lo sợ ta sẽ rời đi.

Mãi đến khi ta tận tâm tận lực vì Phó Húc, mở tiệm, phát triển thương lộ, lập học đường nữ tử, đưa hắn bước lên đỉnh vinh quang.

Hắn mới dần tin rằng ta sẽ không đi.

Nếu không, ta hà tất phải hao tổn tâm huyết như vậy, đem lại lợi ích cho bách tính và Phó gia.

Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta chỉ qua loa đáp.

“Chỉ là thuận miệng nói thôi.”

Phó Húc chen vào.

“Phụ thân, người làm quá lên rồi, công vụ bận rộn, còn đặc biệt chờ ở cổng phủ.”

“Trừ phủ tướng quân ra, mẫu thân còn nơi nào để đi? Căn bản không có nhà để về.”

Bọn họ quá mức chắc chắn.

Bởi vì ta không có thân nhân, không có nơi nào nương tựa, nên buộc phải ở lại Phó phủ.

Nhưng giờ đã khác.

Ta thực sự muốn về nhà.