Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

3:05 chiều – 03/02/2025

05

Vô Vọng Tông có ba món trấn tông chi bảo.

Mậu Phương Chung, Liễm Hồn Chử, còn một con kỳ lân lai không biết đã chạy đi đâu rồi.

Chỉ cần Xuân Ngộ trước khi độ thiên kiếp, lưu lại một tia hồn phách trong Liễm Hồn Chử.

Đến lúc đó, dù nguyên thân có hủy diệt, tàn hồn vẫn có thể dưỡng vài trăm năm rồi đổi thể trọng tu.

Ta quả thực quá mức cơ trí!

Nhưng không ngờ, vừa mang theo hưng phấn xông đến Tàng Bảo Các, liền thấy Triệu Tây Quyết và Mạc Phạm Âm đang tình thâm ý trọng, ôm nhau thắm thiết trước cửa.

Mạc Phạm Âm trong tay còn cầm Liễm Hồn Chử!

Triệu Tây Quyết hoảng hốt tách khỏi vòng ôm của nàng ta, lúng túng nói:

“Đan Lê, muội đến rồi, ta đang định đi tìm muội.”

Ta thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bàn tay của Mạc Phạm Âm:

“Có gì nói nhanh.”

Triệu Tây Quyết trầm ngâm giây lát, rồi ưỡn thẳng lưng, ánh mắt càng thêm kiên định:

“Suy đi nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy thần thụ đại nhân không thích hợp với muội. Muội phải hiểu, khác tộc khác lòng, tâm tư tất có khác biệt.”

“Hơn nữa, nếu chỉ là tinh quái bình thường, tu hành mấy ngàn năm sớm đã đắc đạo. Nhưng thần thụ nếu không phi thăng thành tiên, ngay cả nhân hình cũng chẳng thể hóa thành. Hắn thậm chí không thể cho muội một cái ôm khi muội thương tâm.”

Vô nghĩa.

Ta bĩu môi, lách người bước qua hắn:

“So với nam nhân bạc tình bạc nghĩa, ta thà ôm lấy một gốc cây.”

Triệu Tây Quyết chắn trước mặt ta:

“Muội chỉ là bị cây đó mê hoặc thôi!”

Hắn càng nói càng kích động, thậm chí còn muốn kéo tay ta:

“Đan Lê, hãy rời xa hắn đi. Chúng ta mới là định mệnh thuộc về nhau.”

Ta kịp thời lùi lại một bước, thanh mộc kiếm bên hông bật khỏi vỏ, mang theo khí thế lạnh lẽo xẹt qua cổ Triệu Tây Quyết.

Vài sợi tóc bị kiếm khí chém đứt, lả tả rơi xuống đất.

Ta mặc kệ vết máu rịn ra trên cổ hắn, chỉ nhìn thẳng vào Mạc Phạm Âm:

“Trả Liễm Hồn Chử cho ta.”

Mạc Phạm Âm khẽ rụt người, nép vào sau lưng Triệu Tây Quyết:

“Đan Lê sư tỷ, thực xin lỗi. Ta không muốn tranh chấp với tỷ, nhưng bằng hữu của ta bị trọng thương, hồn thể suy yếu, nếu không có Liễm Hồn Chử dưỡng hồn, y chỉ còn năm năm thọ mệnh.”

“Hay là… tỷ chờ ta năm năm, được không? Đợi đến khi bằng hữu ta dưỡng hồn xong, ta lập tức hoàn trả lại, được chứ?”

Năm năm?

Xuân Ngộ chỉ còn lại một xuân thu.

“Một ngày ta cũng không muốn chờ!”

Ta đưa tay bắt lấy mộc kiếm đang bay về, kiếm quang chợt lóe, nháy mắt đánh văng Triệu Tây Quyết sang một bên, lưỡi kiếm kế tiếp thẳng hướng Mạc Phạm Âm mà đâm tới:

“Triệu Tây Quyết thì tính cái thá gì! Đồ vật của Vô Vọng Tông ta, khi nào đến lượt hắn làm chủ?”

Xuân Ngộ tự mình truyền thụ kiếm pháp cho ta, mỗi chiêu thức đều tinh diệu tuyệt luân.

Kiếm quang vung ra, thế như chẻ tre.

Mạc Phạm Âm liên tiếp tế ra ba món pháp bảo hộ thân, mới miễn cưỡng chặn được một kiếm này.

Nàng ta ngã ngồi xuống đất, lau đi vết máu nơi khóe miệng, ngước mắt nhìn ta đầy căm phẫn:

“Tu vi của ngươi sao có thể tinh tiến nhanh như vậy? Ngươi tu luyện tà môn ngoại đạo gì?”

“Chẳng lẽ…”

Triệu Tây Quyết tựa hồ vừa nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, giọng nói đầy chấn động:

“Đan Lê, muội và hắn song tu rồi?”

Oong!

Mậu Phương Chung đột ngột từ trên trời lao xuống, nện thẳng vào đầu Triệu Tây Quyết, rồi xoay tròn một vòng, giận dữ mắng:

“Tên tiểu tử ngươi, sống kiếp người uổng phí, trong đầu chỉ toàn ý niệm bẩn thỉu!”

“Chính ngươi vụng trộm cùng nữ nhân ôm ấp cả đêm, liền cho rằng người khác cũng bừa bãi như ngươi? Phi!”

“Nam trộm nữ dâm, khiến người ta buồn nôn!”

Triệu Tây Quyết sắc mặt tái nhợt, đưa tay lau máu trên mặt:

“Đan Lê, ta không có, không phải như hắn nói…”

“Chúng ta bên nhau đã nhiều năm, muội hiểu ta mà, người ta yêu từ đầu đến cuối chỉ có muội.”

Hắn run rẩy vươn tay về phía ta…

“Ta sớm đã biết trong phòng muội chuẩn bị những thứ đó cho ta, ta không còn chống cự nữa, ta đều tiếp nhận.”

Ta ngây ngẩn.

Phòng ta quả thực có một số thứ không thể để người ngoài thấy.

Vài dải lụa đỏ, xích sắt thô, còn có roi da, cực phẩm mê dược…

Thiên địa lương tâm!

Những thứ này ban đầu ta chỉ là hiếu kỳ, mua về chơi thử mà thôi!

Hắn đã nói với người khác chưa?

Tay ta nắm kiếm, lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Bây giờ ta một kiếm đâm chết hắn, còn kịp không?

Nhưng sự trầm mặc của ta, lại bị Triệu Tây Quyết xem như ngầm thừa nhận lời hắn nói.

“Đan Lê, một gốc cây có thể làm gì cho muội đây? Hắn không có hơi ấm, không có trái tim, thậm chí không thể rời khỏi ngọn núi này. Muội thật sự định cả đời cùng hắn bị vây khốn tại đây sao?”

Triệu Tây Quyết lại tiến gần một chút, giọng nói trầm thấp như mê hoặc:

“Cho ta một cơ hội nữa, được không?”

“Trước kia ta vẫn luôn hoài nghi, liệu muội có phải chỉ muốn làm chuyện đó với ta, có phải chỉ yêu thích thân xác ta hay không. Nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, bất kể là tình yêu loại nào, chỉ cần từ muội mà đến, ta đều tiếp nhận.”

Không biết hắn từ đâu lấy ra một sợi hồng tuyến, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt đôi tay mình, quỳ xuống trước mặt ta.

Cổ trắng như tuyết, hơi cúi thấp, cả người tựa như một lễ vật chờ được hiến tế.

Một bên, Mạc Phạm Âm đã khóc đến mức không thở nổi:

“Huynh sao có thể vì nữ nhân vô tình vô nghĩa này mà hủy hoại chính mình? Huynh đang cắt nát tim ta đó!”

Triệu Tây Quyết thậm chí không buồn ngẩng đầu:

“Ta đã nói rồi, bảo hộ nàng, chỉ vì muốn giữ mạng cho nàng mà thôi.”

“Cả đời này, ta chỉ yêu một mình Đan Lê.”

Ta chết lặng.

Vậy nên, hắn cảm thấy ta là một kẻ biến thái, mới luôn tránh né ta, trăm năm không cùng ta chung chăn gối?

Vì thế mà ta cuối cùng điên loạn, đem những thứ kia áp dụng lên hắn, ngày ngày hành hạ “cao lĩnh chi hoa” này đến mức y phục xộc xệch, ánh mắt thất thần?

Vậy nên, hắn khi đó vẫn luôn không phản kháng, không giãy giụa, là bởi vì hắn cũng…

Ta rùng mình, nhất thời không phân rõ, rốt cuộc ta hay hắn mới là kẻ biến thái hơn.

Nhưng đây không phải lý do để hắn cản đường ta.

Ta siết chặt kiếm, từng bước tiến về phía Mạc Phạm Âm:

“Triệu Tây Quyết, ta đối với ngươi đã sớm vô tình vô nghĩa, cũng không muốn nghe thêm bất cứ lời nào bôi nhọ phu quân ta.”

“Hiện tại, mau tránh ra, kẻ nào cản đường, ta tất giết không tha.”

Triệu Tây Quyết đứng dậy, chắn trước mặt ta:

“Đan Lê, nếu nàng chết, chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại nữa.”

Ta không muốn phí lời với hắn.

Đã không chịu tránh, vậy cũng đừng trách ta vô tình.

Mộc kiếm lóe lên, mang theo thế như lôi đình xuyên qua vai Triệu Tây Quyết, đâm thẳng về phía Mạc Phạm Âm.

Mấy lớp hộ thuẫn trước mặt nàng ta tựa như giấy mỏng, trong nháy mắt bị xé toạc, hóa thành từng điểm tinh quang.

06

Câu nói kia ta đã thốt ra quá lớn.

Ngay tại thời khắc ta sắp một kiếm chém xuống đầu Mạc Phạm Âm, phụ thân ta đến rồi.

Lão nhân gia không nói lý lẽ, vừa nhìn thấy hai kẻ kia toàn thân đầy máu, liền trực tiếp tung một cước vào mông ta:

“Ngứa da rồi đúng không? Ban ngày ban mặt mà dám giết người?”

Sát khí toàn thân ta phút chốc tan thành mây khói, nằm sấp trên đất như con ngựa què.

Nhị sư huynh đỡ ta dậy, nhỏ giọng nói:

“Muốn động thủ cũng phải chờ đến tối chứ.”

Phụ thân ta phất tay, bảo nhị sư huynh khiêng Mạc Phạm Âm đi, sau đó xách ta và Triệu Tây Quyết đến Giới Luật Đường, mỗi người phạt mười roi giới luật.

Tam sư huynh phụ trách hành hình, vừa thấy là ta, lập tức bĩu môi, chán nản vung tay.

Hắn thành thạo lấy ra một chồng đệm dày, quất roi lên, phát ra tiếng bốp bốp giòn giã.

Phụ thân kéo ta vào một góc, vung quạt vỗ lên trán ta một cái:

“Thu liễm lại một chút! Dù sao chúng ta cũng là danh môn chính phái, ngươi làm náo loạn đến mức máu chảy đầm đìa, trông chẳng khác gì kẻ giết người cướp của, còn ra thể thống gì?”

Ta vừa định mở miệng, lão nhân gia lại vung quạt vỗ thêm một cái:

“Nghe ta nói hết đã.”

“Hợp Hoan Tông vốn tà dị, kẻ theo bọn chúng không ít, nếu ra tay mà không dứt điểm, tất sinh hậu họa.”

Ta đối diện ánh mắt thâm sâu của phụ thân.

Hiểu rồi.