Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

9:57 sáng – 31/01/2025

10

Tiêu Dật Hiên khóe miệng hơi cong lên, nhưng vẫn cố giấu sự vui mừng.

“Nhưng chẳng phải nàng luôn lo lắng ta với tỷ tỷ…”

“Ôi.” Ta đưa tay bịt miệng hắn, “Đó là do Bích Xuân tiểu tiện nhân kia xúi bẩy, giờ chàng đã giải thích rõ ràng rồi, ta hoàn toàn tin tưởng chàng.”

Hắn tiếp tục thoái thác:

“Chúng ta dù sao cũng là tân hôn, ta đi xa như thế…”

“Chính vì chúng ta là vợ chồng mới cưới, tình cảm sâu đậm, càng không thể để tỷ tỷ một mình chịu khổ nơi xa. Ta không đành lòng, chàng cứ đi đi.”

Cuối cùng, Tiêu Dật Hiên đồng ý nhận nhiệm vụ này.

Thực ra không phải ta nhờ hoàng huynh đưa tỷ về, mà sáng nay ta đã nghe tin từ hoàng huynh rằng tỷ tỷ và tiểu vương gia Dạ Tần sắp hồi kinh.

Nếu Tiêu Dật Hiên vội vã đến Dạ Tần đón họ, không biết tiểu vương gia Dạ Tần có nghĩ lại về màu sắc cái mũ của mình không.

Sau khi hắn đồng ý, ta ân cần dìu hắn nằm xuống giường.

“Nếu vậy, để ta thay phu quân vào cung tạ ơn, báo cho hoàng thượng. Hôm qua vì chuyện tân hôn, hoàng huynh chắc có chút giận chàng. Ta sẽ nói rằng chàng vì lo cho tỷ tỷ mà tình nguyện đi đón, chàng thấy sao?”

Đúng là đàn ông, một khi gặp chuyện tình cảm liền mờ mắt.

Tiêu Dật Hiên thậm chí còn nhìn ta bằng ánh mắt cảm kích.

“Vậy thì đa tạ phu nhân, như vậy nhất định hoàng thượng sẽ bớt giận.”

Đến Ngự Hoa Viên, Vinh Uyển vội vàng ngăn ta lại.

“Công chúa, vì sao người muốn để phò mã đi đón Ý Nhi công chúa? Người không sợ…”

Ta tất nhiên không sợ.

Ngược lại, ta đang chờ đợi chuyện không nên xảy ra giữa bọn họ trên đoạn đường dài đầy gian nan đó.

Chỉ có như vậy, ta mới dễ dàng đẩy cả hai xuống địa ngục.

11

“Ngươi yên tâm, ta tự biết chừng mực.” Ta nhẹ nhàng xoa lên gương mặt đỏ ửng của Vinh Uyển, lòng đau thắt lại.

Đã hứa sẽ bảo vệ nàng chu toàn, vậy mà vẫn để nàng bị đánh.

Nàng như nhìn thấu suy nghĩ của ta, lên tiếng an ủi:

“Lúc nãy ta cũng đã trả đòn rồi, nói nhỏ với công chúa, ta đánh rất mạnh đấy.”

“Thưa công chúa, nô tỳ mạn phép hỏi, người xem ra không còn thích Tiêu tướng quân nữa, vì sao lại phải tự làm khổ mình như vậy?”

Ta lạnh lùng hừ một tiếng:

“Tự nhiên là để lấy mạng hắn!”

“Niệm Cửu công chúa quả là to gan lớn mật.”

Theo tiếng nói, Kỳ Du Lễ bước ra từ sau giả sơn, dáng người cao lớn như núi, đôi mắt đen sắc bén nhìn thẳng vào ta.

Hắn tiến lên, hạ giọng nói nhỏ:

“Ngay cả việc ám sát con trai nhà hầu tước mà công chúa cũng dám nói toạc ra trước mặt mọi người sao?”

Thế là người cần có mặt đã đủ.

Nếu Kỳ Du Lễ không chủ động tìm ta, ta cũng sẽ đi tìm hắn.

Muốn lấy mạng Tiêu Dật Hiên, hầu phủ phía sau hắn tất nhiên cũng phải sụp đổ, đến lúc đó cần một người có thể đảm đương việc ở biên cương.

Suy đi tính lại, chỉ có Kỳ Du Lễ, người lớn lên cùng ta, là lựa chọn thích hợp nhất.

Cùng là tướng quân chinh chiến sa trường, so với kẻ nông nổi như Tiêu Dật Hiên, hắn trầm ổn hơn nhiều.

Huống hồ, giữa hai gia đình họ còn có mối thù sâu không thể gột rửa.

Ta ra hiệu cho Vinh Uyển, nàng liền lui xuống đứng chờ sau giả sơn.

“Du Lễ ca ca, ta muốn giết Tiêu Dật Hiên, không biết huynh có sẵn lòng giúp ta một tay không? Ta có thể đem…”

“Ta sẵn lòng.”

Chưa đợi ta nói hết, Kỳ Du Lễ đã lập tức trả lời.

Tại sao?

Ngày ta sai Vinh Uyển tìm hắn, ai ai cũng biết hắn là người chính trực, không bao giờ nói dối, nên lời hắn hoàng huynh rất tin tưởng.

“Nếu sau này Niệm Cửu công chúa cần giúp đỡ gì, cứ việc nói.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Đi được vài bước, hắn dừng lại:

“Không có lý do gì cả, chỉ vì ta nợ công chúa một mạng.”

Ta lẩm nhẩm lặp lại mấy lần, nợ ta mạng gì chứ?

Chân tướng về cái chết của cha hắn, ta vẫn chưa nói ra.

Thôi, để sau này nói cũng không muộn.

12

Bích Xuân bị ta bán vào thanh lâu, đúng cái nơi kiếp trước Vinh Uyển từng bị bán đến.

Để hả giận, ta bảo Vinh Uyển đích thân đưa nàng ta đi.

Nghe nói đến nơi, Bích Xuân vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết gào lên:

“Ta là nha hoàn được tướng quân sủng ái nhất, các người dám đối xử với ta như vậy sao?”

Vinh Uyển thẳng tay tát vào mặt nàng ta:

“Sủng ái nhất? Ngươi cũng xứng à?”

Đôi mắt sắc lạnh như rắn độc của nàng ta nhìn chằm chằm Vinh Uyển.

“Ngươi nói lại với chủ nhân của ngươi, đừng tưởng đuổi ta đi là có thể giành được ân sủng của tướng quân. Nàng ta chỉ là thế thân, còn không bằng ta.”

“Người kia sắp trở về, chủ nhân của ngươi chắc chắn sẽ thê thảm gấp trăm lần ta!”

Ta đã dặn dò mụ tú bà ở đó, cho Vinh Uyển nhiều cơ hội để trút giận.

“Thưa công chúa…” Vinh Uyển ngập ngừng.

“Sao?” Ta ngẩng lên nhìn nàng.

Nàng không nhịn được, kể hết mọi chuyện:

“Bích Xuân nói, tối qua khi phò mã về phủ, đã hứng thú sủng ái nàng ta. Nghe nói trên giường, phò mã còn bảo… bảo rằng ý trung nhân thực sự của hắn sắp trở về, đến lúc đó sẽ nâng Bích Xuân lên làm thiếp. Công chúa, ngài nói xem, sao Tiêu Dật Hiên lại là kẻ cầm thú như vậy chứ!”

Tối qua hắn còn tỏ vẻ nghiêm trọng nói muốn trừng trị Bích Xuân, vậy mà về đến phủ đã không nhịn được mà sủng ái nàng ta.

Xem ra Bích Xuân đúng là có vài “món nghề” thực sự.

Nếu hắn đã lưu luyến không nỡ rời Bích Xuân, thì đợi khi tỷ tỷ trở về, ta sẽ đưa Bích Xuân quay lại.

Nhưng trước đó…

Ta khẽ ghé sát tai Vinh Uyển, nói nhỏ vài câu khiến nàng sợ hãi lấy tay bịt miệng lại.

“Thưa công chúa, người sống lâu trong cung, sao lại biết những chuyện thế này?”

Tất cả đều là những việc đời trước họ đã làm.

Kiếp trước, Tiêu Dật Hiên luôn ép ta uống thuốc để hầu hạ hắn, mỗi lần đều bắt ta gọi tên tỷ tỷ, giả vờ như đang ân ái với nàng.

Một lần ta cố tình không nuốt thuốc hắn ép, sau đó liên tục lặp đi lặp lại tên mình để chọc tức hắn.

Hắn đánh ta một trận vẫn chưa hết giận, liền thuê một tên ăn mày mắc bệnh truyền nhiễm đến hành hạ Vinh Uyển.

Hắn biết, Vinh Uyển chính là nửa mạng sống của ta.

Từ đó, ta không còn dám trái ý hắn nữa.

Nhưng cuối cùng, Vinh Uyển vẫn chết vì bệnh.

Vậy nên lần này, ta nhất định phải để Tiêu Dật Hiên nếm thử cảm giác bị bệnh tật hành hạ!

13

Cái nóng mùa hè dần lùi đi, sáng tối đã có chút lạnh.

Tỷ tỷ cuối cùng cũng trở về. Từ xa, ta đã nghe thấy tiếng ho nhẹ, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu, như không thở nổi.

Khi ta nhìn thấy, tỷ tỷ mặc một bộ váy lụa xanh nhạt, được tiểu vương gia Dạ Tần dìu bước chậm rãi tiến tới.

Trước khi nàng kịp nói gì, ta đã chạy đến, gạt bỏ cảm giác buồn nôn, ôm chặt lấy nàng.

“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, muội ngày đêm mong nhớ tỷ.”

Tiêu Dật Hiên vội mở miệng:

“Ý Nhi, là nhờ Niệm Niệm nói thì ta mới đến đón nàng.”

Tỷ tỷ liếc mắt một cái, hắn lập tức ngậm miệng, rụt rè lùi lại vài bước.

Đúng là tên ngu ngốc, nhưng như thế cũng tốt. Dù Tiêu Dật Hiên không có ý bênh vực ta, nhưng qua hành động này, tỷ tỷ nhất định sẽ hiểu lầm rằng hắn đã có tình cảm với ta.

Chỉ cần nàng ghen tỵ, nàng sẽ ra tay, và khi nàng hành động, sự thật sẽ lộ ra, kết thúc của nàng sẽ càng bi thảm hơn.

Nghĩ vậy, ta cố tình bước tới, khoác lấy cánh tay Tiêu Dật Hiên.

“Phu quân xa nhà mấy ngày, khiến thiếp lo lắng không yên. Nay thấy chàng trở về an toàn, lòng thiếp cuối cùng cũng nhẹ nhõm.”

Sắc mặt Tiêu Dật Hiên không tốt chút nào. Trước khi đi, ta đã dặn kỹ hắn phải bôi thuốc ngự ban ba lần một ngày.

Xem ra, hắn thực sự đã làm theo.

“Phu quân, sao chàng chỉ nhìn tỷ tỷ, chẳng lẽ xa cách vài ngày đã quên mất thiếp rồi sao?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Đặc biệt là tiểu vương gia Dạ Tần, Dạ Yến, mặt mày tối sầm.

Tiêu Dật Hiên vội trấn an:

“Tất nhiên ta cũng nhớ phu nhân.”

Tỷ tỷ hừ lạnh:

“Mới xa cách một năm, muội muội đúng là học được cách làm nũng. Trước mặt mọi người như thế, không sợ bị cười sao?”

Dạ Yến chen vào với giọng mỉa mai:

“Chuyện của muội muội và muội phu mà ngươi cũng muốn quản? Ta thấy công chúa Niệm Cửu thật dịu dàng, không giống ngươi, cả ngày chỉ biết gây chuyện.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Tiêu Dật Hiên đẩy tay ta, bước lên phía trước.

“Gây chuyện? Ngươi giỏi dùng từ nhỉ! Nếu không phải ngươi suốt ngày tán tỉnh lung tung, nàng sẽ nổi nóng sao?”

“Ta thấy Tiêu tướng quân thật hồ đồ! Gọi Ý Nhi, Ý Nhi ngọt ngào thế, ngươi biết gì về cách bọn ta sống chung mà nói? Nếu đau lòng nàng đến vậy, sao không cưới nàng về làm vợ?”

“Ta…”

Ta bất ngờ tát thẳng vào mặt Tiêu Dật Hiên.

“Nhìn cái vẻ hống hách rẻ tiền của chàng xem! Tỷ tỷ và tỷ phu chỉ đấu khẩu vài câu, chàng chen vào làm gì? May mà tỷ phu rộng lượng, nếu không, ai cũng nghĩ mấy ngày qua chàng bị bùa mê thuốc lú rồi!”

Nói xong, ta không thèm nhìn sắc mặt tức giận của Tiêu Dật Hiên, mà quay sang Dạ Yến.

“Tiểu vương gia đừng trách, phò mã và tỷ tỷ lớn lên bên nhau, vừa rồi chẳng qua là bị kích động mà thôi.”

Ta nhấn mạnh ba chữ “tiểu vương gia,” khiến Tiêu Dật Hiên vốn định ngẩng đầu lên lại cúi xuống.

Tỷ tỷ rõ ràng không vừa ý nhưng không dám bộc lộ, chỉ có thể lườm ta căm hận.

Ta đối diện ánh mắt nàng, nở nụ cười đầy thách thức.

Sao nào? Có bản lĩnh thì thừa nhận chuyện ngoại tình của hai người đi.

Đồ hèn nhát!

14

Dạ Yến bật cười:

“Ta dĩ nhiên không hiểu lầm gì cả. Lúc ở Dạ Tần, thật may nhờ Tiêu tướng quân ngày đêm chăm sóc Ý Nhi chu đáo.”

Ánh mắt hắn gần như muốn nói:

Hai người đó trước mặt ta đã thân mật như thế, giờ chút chuyện này có đáng là gì?

Tỷ tỷ bước đến bên ta, ánh mắt đầy độc ác. Nàng thì thầm:

“Đừng tưởng ta không biết ngươi đang toan tính gì. Trước đây ta làm thế nào để giết ngươi, lần này cũng sẽ làm y hệt như vậy.”

Nói xong, nàng phất tay áo bỏ đi.

Tim ta như thắt lại, nhìn bóng lưng nàng dần khuất.

Hóa ra tỷ tỷ cũng đã trọng sinh?

Vậy thì kịch hay càng thêm phần hấp dẫn.

Khi đến gặp hoàng huynh, Dạ Yến lập tức buông lời mỉa mai:

“Hoàng thượng cử Tiêu tướng quân đến Dạ Tần đón chúng ta, quả thật vừa vất vả vừa hao tâm. Hắn còn ngày đêm không rời chăm sóc Ý Nhi, khiến ta đây làm phu quân cũng thấy mình chẳng xứng đáng.”

Lời vừa dứt, sắc mặt hoàng huynh lập tức trầm xuống.

Lúc này, ta mới biết ngày Tiêu Dật Hiên đến Dạ Tần, Dạ Yến và tỷ tỷ đang cãi nhau trong phủ.

Hắn không màng đến sự ngăn cản của gia nhân, xông vào thẳng, ôm chặt tỷ tỷ đang hung hăng vào lòng.

Nghe nói, sắc mặt của Dạ Yến lúc đó đã tái mét.

Nhưng Dạ Yến vốn chẳng phải loại vừa. Hắn đã sớm muốn hưu tỷ tỷ, kẻ luôn gây chuyện không ngừng.

Hắn còn tìm cớ để đẩy trách nhiệm lên đầu tỷ tỷ, bắt chúng ta phải xin lỗi và chịu thiệt.

Vậy nên chỉ cần tỷ tỷ đưa ra bất kỳ lý do nào, Dạ Yến liền thuận theo.

Sau đó, hắn chẳng buồn quản, để mặc tỷ tỷ và Tiêu Dật Hiên ở bên nhau suốt ngày.

Có những đêm khuya, gia nhân còn nghe tiếng cười đùa giữa tỷ tỷ và Tiêu Dật Hiên vọng ra từ phòng nàng.

Ngay cả thức ăn của Dạ Tần, Tiêu Dật Hiên cũng phải kiểm tra trước rồi mới đưa cho tỷ tỷ dùng.

Xem ra, tỷ tỷ đã tính toán rất kỹ.

Kiếp trước, Tiêu Dật Hiên là người dẫn quân chiếm lấy Dạ Tần. Vậy nên, kế hoạch của tỷ tỷ chắc chắn là:

Lần này về kinh, nàng muốn lợi dụng Tiêu Dật Hiên để dẫn quân tấn công Dạ Tần, đồng thời trong thời gian đó sẽ hành hạ ta đến chết, để nàng có thể danh chính ngôn thuận gả cho hắn.

Đáng tiếc thay, ta đã phá hủy vị “tướng quân anh dũng thiện chiến” của nàng.

Dạ Yến kể lại chuyện này với nụ cười, tạo nên sự tương phản rõ rệt với gương mặt u ám của hoàng huynh.

Cuối cùng, những gì Dạ Yến muốn nói chỉ gói gọn trong một câu:

“Đại thần của người một thân một mình đến Dạ Tần, ngày ngày độc chiếm vợ ta, thật là trò cười.”

Tiêu Dật Hiên nhìn ra sự bất mãn của hoàng huynh. Với sự khôn ngoan của mình, hắn biết chuyện này phải tự mình gánh lấy trách nhiệm, nếu không sẽ trở thành vấn đề giữa hai nước.

Hắn quỳ xuống nhận tội:

“Hoàng thượng, thần từ nhỏ lớn lên cùng Ý Nhi công chúa. Nghe tin công chúa bệnh nặng, lại thấy phu nhân ngày ngày rơi lệ vì nhớ tỷ tỷ, thần không đành lòng nên đã không bẩm báo mà tự ý đi đón. Mong bệ hạ thứ tội.”

Hoàng huynh giận đến mức ném cả tách trà vào người Tiêu Dật Hiên.

Tỷ tỷ định bước lên nhưng bị ta giành trước:

“Hoàng huynh bớt giận, phu quân vì thương thần muội lo lắng cho tỷ tỷ nên mới hành động như vậy…”

Hoàng huynh nhận được tín hiệu từ ta, liền phất tay:

“Dù vậy, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Tiêu Dật Hiên không tuân theo thánh ý, tự ý xuất cảnh, phạt 20 trượng, lập tức thi hành!”

Dứt lời, mấy thị vệ tiến vào, kéo Tiêu Dật Hiên ra ngoài.

Hắn nhìn tỷ tỷ đầy lưu luyến, trong khi tỷ tỷ chỉ biết tránh ánh mắt tha thiết của hắn, sợ bị hoàng huynh trách phạt.

Hai mươi trượng đối với người luyện võ như Tiêu Dật Hiên vốn không đáng gì. Nhưng với đôi vai đang bôi loại thuốc đặc biệt của ta, lần này hắn chắc chắn khó mà sống sót.