Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

9:56 sáng – 31/01/2025

Sau khi tiễn tỷ tỷ lên đường hòa thân, Tiêu Dật Hiên liền xuất gia làm hòa thượng.

Một lòng tu tiên ngộ đạo, không màng chuyện hồng trần.

Về sau truyền đến tin tỷ tỷ lâm bệnh nguy kịch.

Tiêu Dật Hiên tìm khắp danh y, cuối cùng nghe được từ miệng một lão đạo sĩ.

Ta và tỷ tỷ là song sinh, tương sinh tương khắc, thân thể ta yếu đi thì tỷ ấy mới khỏe lên.

Vì thế, hắn hoàn tục, mang lễ mười dặm đỏ rực nghênh đón ta về cửa, ngày ngày h/à/nh h/ạ.

Một sáng trọng sinh, trở lại đêm tân hôn, ta dùng cây trâm đâm bị thương Tiêu Dật Hiên đang say khướt.

Muốn giam cầm bản công chúa, cũng không tự cân xem mình nặng bao nhiêu!

1

Ngày ta c/h/ết, tin tỷ tỷ khỏe mạnh được truyền đến.

Tiêu Dật Hiên lần đầu phá lệ đến phòng chứa củi, trên mặt mang theo nụ cười.

“Ý Nhi đã khỏi rồi! Nàng ấy thực sự đã khỏe lại.”

Tiếng xích sắt va chạm leng keng, ta lạnh lùng cười mở miệng:

“Vậy tướng quân phải cẩn thận, nhỡ đâu ta khỏe lại…”

Sắc mặt hắn đại biến, bước lên trước, bóp chặt cằm ta.

“Ngươi đúng là đồ đàn bà rắn rết, tỷ tỷ mình khỏe mạnh, cuối cùng cũng trở về, vậy mà không có chút vui mừng nào. Nếu không phải tại ngươi, nàng ấy sao phải chịu khổ suốt một năm qua.”

Vui mừng ư?

Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ.

Sức khỏe của nàng ta đổi bằng mạng sống của ta, chẳng lẽ ta còn phải gõ chiêng đánh trống chúc mừng sao?

Ta gắng gượng lau đi máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn Tiêu Dật Hiên.

“Chúc mừng thế nào? Chúc mừng tướng quân cuối cùng có thể cưới tỷ tỷ ta vào cửa? Ngươi có thời gian nổi giận với ta ở đây, chẳng bằng về mà chuẩn bị tân phòng nghênh đón trắc phúc tấn của mình.”

Sắc mặt Tiêu Dật Hiên trở nên khó coi: “Ta tất nhiên muốn cưới Ý Nhi, ta còn muốn phong nàng làm chính thất.”

Ta phun một búng máu lên người hắn.

“Muốn nàng ta làm chính thất, trừ khi ta chết! Các ngươi đúng là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ.”

Tiêu Dật Hiên như bị đâm trúng điểm đau, bóp chặt cổ ta.

Trước mắt mọi thứ dần mờ nhòa.

Ta nở một nụ cười nhạt, cuối cùng cũng kết thúc cuộc sống không ra người không ra quỷ này, cuối cùng cũng được c/h/ết.

Nhưng ngay lúc ta sắp nghẹt thở, hắn đột nhiên buông tay.

Châm biếm nói: “C/h/ết quá dễ dàng cho ngươi, ta phải giữ lại để từ từ h/à/nh h/ạ.”

Sau đó hắn phất tay áo rời đi.

2

Một năm trước, nước nhỏ Dạ Tần dâng biểu lên hoàng huynh.

Mong muốn cưới công chúa để hòa thân, nhằm thể hiện tình hữu nghị giữa hai nước.

Hoàng huynh cho phép ta và tỷ tỷ tự chọn, tỷ tỷ vừa nhìn đã trúng ý tiểu vương gia Dạ Tần, chủ động xin đi hòa thân.

Nào ngờ chưa được một năm, đã truyền đến tin bệnh nặng.

Tiêu Dật Hiên tìm khắp danh y thiên hạ, cuối cùng từ miệng một lão đạo sĩ nghe được.

Ta và tỷ tỷ là song sinh, tương sinh tương khắc, thân thể ta yếu đi thì tỷ ấy mới khỏe lên.

Hắn không chần chừ hoàn tục, vào cung xin chỉ dụ cưới ta vào cửa.

“Niệm Niệm vốn yếu đuối từ nhỏ, vì thế ta đã cầu phúc cho nàng một năm ở trước Phật. Nay nàng đã khỏe mạnh, thần không thể chờ thêm để rước nàng về cửa, mong bệ hạ thành toàn.”

Kinh thành ai ai cũng thở dài cảm thán.

Vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến Tiêu Dật Hiên hóa ra lại là một người si tình.

Khi ấy, ta cũng từng nghĩ, tình cảm thầm mến của mình cuối cùng cũng được đáp lại.

Nhưng không ngờ, người hắn si tình lại không phải ta.

Đêm tân hôn, hắn uống say mèm, đập vỡ chén rượu giao bôi, kéo ta từ giường cưới xuống đất.

Đôi mắt đỏ ngầu, ánh lên sự chán ghét tận cùng: “Ngươi sao xứng ngồi trên giường cưới của ta! Đây là ta dành cho Ý Nhi.”

Khoảnh khắc đó, ta vẫn nuôi một chút ảo tưởng, dù là thế thân, nhưng qua thời gian cũng có thể lay động trái tim hắn.

Cho đến khi hắn kéo ta vào mật thất, tay chân bị xích chặt bởi gông cùm.

“Lão đạo sĩ nói rồi, ngươi và Ý Nhi là song sinh, tương sinh tương khắc. Chỉ khi ngươi yếu đuối bệnh tật, nàng mới khỏe mạnh như trước.”

Ta và tỷ tỷ vốn đều không khỏe mạnh, nhưng hễ ta khỏe lên, tỷ tỷ lại bệnh đến mức không xuống giường nổi.

Ta từ nhỏ đã phóng khoáng tự do, còn tỷ tỷ thì ngược lại.

Vì thế, hầu hết thời gian, tỷ ấy đều mang bệnh trong người.

Cũng bởi vậy, tỷ tỷ căm ghét ta, luôn đối đầu với ta mọi nơi mọi lúc.

Hóa ra là vì lý do này.

Để tỷ tỷ sớm khỏe lại, Tiêu Dật Hiên viết một bức hưu thư, báo với hoàng huynh rằng ta mắc bệnh nặng, không thể gặp người.

Trong một năm đó, ta chịu đủ đòn roi mắng chửi, mỗi ngày chỉ được ăn hai bữa.

Mật thất ẩm ướt và lạnh lẽo khiến tay chân ta nhiễm phong thấp, đau đớn đến tận xương cốt ngày đêm hành hạ.

Ta cầu hắn cho một ít thuốc, hắn lại tức giận cười nhạt:

“Cho ngươi thuốc? Ta chính là muốn ngươi đau đớn mà sống!”

Nhiều lần, ta vì nhiễm phong hàn mà suýt chết.

Nhưng đều bị Tiêu Dật Hiên cứu về.

Hắn nói: “Ngươi không thể chết, chỉ khi ngươi sống, Ý Nhi của ta mới sống tốt hơn.”

Cứ thế, một năm trôi qua, tỷ tỷ ngày một khỏe mạnh hơn.

Giờ đây, Dạ Tần đã bị chinh phạt, diệt vong.

Chắc hẳn kiệu của tỷ tỷ trở về kinh thành đã trên đường.

3

Nghĩ đến đây, ta cố sức với lấy bát cơm.

Tiêu Dật Hiên sợ ta t/ự sát, luôn dặn dò tỳ nữ cho ta ăn no rồi thu dọn hết bát đũa.

Lần này vì tỳ nữ chưa kịp cho ăn thì Tiêu Dật Hiên đã đến.

Nói là cho ăn, thực chất là nhồi nhét thức ăn vào miệng, nuốt không kịp, chúng liền mất kiên nhẫn.

Trong phủ hầu rộng lớn này, ta chẳng khác gì một con kiến hèn mọn, ai ai cũng giẫm đạp.

Xích sắt siết chặt cổ tay, mãi đến khi gần đứt, ta mới với được đến bát cơm.

Ta không do dự đập vỡ bát.

Vừa định cắt cổ tay, cửa mật thất bật mở.

Tỷ tỷ trong bộ váy lụa đỏ bước vào, khuôn mặt hồng hào, nào có chút dáng vẻ bệnh nhân.

Thảo nào hôm nay Tiêu Dật Hiên vui vẻ như vậy, hóa ra người trong lòng đã trở về.

“Mới xa cách một năm, muội muội trông già nua quá rồi.”

Hừ, không chỉ là già nua.

Ta ăn uống vệ sinh đều ở nơi này, đôi chân từ lâu đã bị chuột và côn trùng gặm nhấm đến không còn hình dạng.

“Ngươi biết ta đã sống thế nào suốt một năm qua không? Hoàng tử Dạ Tần vốn là kẻ biến thái, hành hạ ta đến mức không còn ra người. Còn ngươi thì sao!”

Tỷ tỷ giẫm lên tay ta, nghiền đi nghiền lại.

“Ở Kim Lăng phồn hoa này, ăn sung mặc sướng.”

Thực ra không phải như vậy, Dạ Tần non xanh nước biếc, là nơi tuyệt vời để dưỡng thân.

Khi vừa gả qua, tỷ tỷ và tiểu vương gia yêu thương vô cùng, sức khỏe tỷ tốt nhất, lúc ấy quả thực ta bệnh triền miên cả ngày.

Nhưng tính tình tỷ tỷ từ nhỏ đã như thế, những thứ tỷ muốn, không ai được động vào dù chỉ một chút.

Tỷ ngày ngày kiểm soát tiểu vương gia, nghi ngờ đủ điều, thấy bên hắn có bất kỳ nữ nhân nào xuất hiện, bất kể thân phận đối phương ra sao, đều làm loạn một trận.

Lâu dần, tình cảm hai người cạn kiệt, tỷ vì lo nghĩ quá nhiều mà sinh bệnh!

Ta muốn cười, nhưng cơ thể đã chẳng còn sức lực.

Bị giam cầm trong căn địa lao tối tăm không ánh sáng này, được coi là ăn sung mặc sướng sao?

“Tốt quá, tướng quân vẫn còn nhớ đến tình nghĩa với ta. Giờ ta đã về rồi, vị trí phu nhân hầu phủ này chỉ có thể là của ta.”

Dứt lời, tỷ cầm mảnh vỡ, rạch vào cổ ta.

Trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy Tiêu Dật Hiên hoảng hốt lao vào mật thất.

Tỷ tỷ khóc lóc, được hắn ôm vào lòng.

4

“Công chúa, một lát nữa phò mã sẽ quay lại, nô tỳ xin lui trước.”

Tỳ nữ Vinh Uyển kéo nhẹ tay áo ta, trước mắt là một mảng đỏ rực, nến long phụng đang cháy bập bùng.

Ta đang mặc hỷ phục, ngồi trên giường cưới trải đầy long nhãn và táo đỏ.

Ta nhận ra mình đã trọng sinh.

Trọng sinh về ngày thành thân với Tiêu Dật Hiên.

Đời trước, bi kịch của ta bắt đầu từ chính khoảnh khắc này. Nếu ông trời đã cho ta cơ hội làm lại.

Ta nhất định không thể bỏ lỡ. Nếu không nhầm, còn nửa canh giờ nữa Tiêu Dật Hiên sẽ trở về.

“Khoan đã.” Ta gọi Vinh Uyển đang định rời đi, bước đến gần, thấp giọng dặn dò vài câu, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, ta khẽ gật đầu.

Không lâu sau, Vinh Uyển mang thứ ta cần quay lại, bỏ vào trong rượu giao bôi.

“Ngươi đi tìm Kỳ Du Lễ, lúc này hắn chắc đang ở tiền sảnh. Nhất định phải đưa hắn tới đây, các ngươi trốn trong bóng tối, nếu lát nữa Tiêu Dật Hiên vào phòng, ta chỉ cần hét lên ‘không’, các ngươi lập tức xông vào, hiểu chưa?”

Vinh Uyển bước tới, khẽ chạm tay lên trán ta.

“Không sốt mà, sao lại nói năng linh tinh thế này.”

Nói rồi, nàng quay người đi ra ngoài.

Chân trước Vinh Uyển vừa bước khỏi, Tiêu Dật Hiên đã say mèm đẩy cửa phòng tân hôn.

Ta theo phản xạ lùi lại vài bước.

Đám gia nhân dìu hắn rời đi, Tiêu Dật Hiên cũng chẳng buồn giả vờ, ánh mắt tỉnh táo, từng bước áp sát ta.

“Niệm Niệm, sao không đợi ta vén khăn trùm, nôn nóng đến thế à?”

Ta cố nén cơn giận, mỉm cười đáp:

“Đợi lâu quá nên hơi đói.”

“Đến đây, ngồi xuống, chúng ta uống chén rượu giao bôi này.” Hắn vỗ lên ghế, ánh mắt nhìn ta như đang soi xét một con mồi.

Bên ngoài truyền đến tiếng mèo kêu.

Đó là ám hiệu giữa ta và Vinh Uyển.

Lúc này ta mới mạnh dạn ngồi xuống, cầm lấy ly rượu trong tay.

Ngay giây tiếp theo, ta ném mạnh ly rượu xuống đất: “Tướng quân, trong rượu này có thuốc phải không?”

Tiêu Dật Hiên vì hành động đập ly của ta mà tức giận: “Đêm tân hôn đập ly cho ai xem? So với Ý Nhi, ngươi kém xa!”

Ta lạnh lùng cười: “Tướng quân nói thế là sao? So với tiểu vương gia Dạ Tần, ngươi còn không bằng một phần nghìn, đường đường là công chúa như ta đã không chê ngươi là hòa thượng hoàn tục, thế mà ngươi còn dám chê ta?”

Tiêu Dật Hiên khựng lại, sau đó đứng dậy, bóp chặt cằm ta.

“Ngươi dám cãi lại ta? Để xem ta không…”

Ta rút cây trâm trong tay ra, đâm mạnh vào lưng hắn.

Hắn đau đớn rít lên một tiếng, lực bóp trên tay càng mạnh hơn.

Ta gắng chịu đựng đau đớn, hét lớn về phía cửa:

“Đừng mà!”

Chỉ trong chớp mắt, Vinh Uyển và Kỳ Du Lễ cùng xông vào phòng.

Cả hai đều sửng sốt, Kỳ Du Lễ lao tới, đè chặt Tiêu Dật Hiên xuống đất.

“Ngươi dám ra tay với công chúa, thật là nghịch tặc!”