Nhìn vào nội phủ, ta mới phát hiện, tình căn lại mọc ra rồi!
Hoảng hốt thoát khỏi vòng tay hắn, ta như gặp quỷ mà bỏ chạy.
Tìm một gian phòng trống, ta lập tức lấy ra đoạn tình tiễn, dứt khoát cắt đứt.
Nháy mắt cảm thấy thần trí thanh tỉnh.
Nhìn Thẩm Vô Trần trước mắt, chỉ như nhìn một cái cây, một ngọn tháp.
“Sư huynh.” Ta mỉm cười nhìn hắn, gật đầu, “Ta muốn thử xem nhị sư huynh có còn nhận ta không.”
Sư phụ thu nhận ta làm đồ đệ, sau đó giao cho các sư huynh thay nhau quản giáo.
Nếu nói về kiếm thuật, đại sư huynh là người dạy ta từng đường kiếm, thì những kỹ năng khác đều do nhị sư huynh chỉ bảo.
Cố Trần Phong là y tu, đối nhân xử thế luôn ôn nhu, tỉ mỉ như một nam mẫu thân vậy.
Hơn nữa, hắn biết bí mật của ta.
Có lần ta trốn tránh cốt truyện, vô tình bị hắn bắt gặp.
Ta đã biến mất ngay trước mắt hắn, quy tắc cốt truyện cưỡng chế kéo ta đi, khiến hắn mơ hồ đoán ra điều gì đó.
Hắn biết ta đối đầu Mạc Tịch Âm không phải vô cớ, nên khi tất cả mọi người đều quở trách ta, chỉ có hắn kiên định đứng chắn trước mặt ta, nói rằng:
“Đây không phải là ý của Thanh Thanh.”
Một nhị sư huynh như vậy, khi nhìn thấy ta đã đọa ma, có lẽ vẫn nguyện ý… cùng ta nói chuyện một lần.
“Thanh Thanh.”
Nhìn thấy ta, hắn lộ ra vẻ vui mừng, lập tức dò xét thân thể ta một lượt, rồi lại hỏi:
“Có thể để ta xem xét thức hải không?”
“Có thể.”
Ta đối với hắn vô cùng tín nhiệm, nhị sư huynh là y tu, từ trước đến nay luôn đúng mực.
Thần thức hắn xâm nhập, ta cũng chìm vào trong thức hải.
Một đại dương mênh mông hiện ra, giữa sóng nước, một nữ tử có dung mạo giống ta trôi nổi, nhắm mắt ngủ say, quanh thân bao phủ ma khí trầm trầm, dù đang ngủ, giữa chân mày vẫn hiện lên vẻ dữ tợn.
Đây… là ta?
Cố Trần Phong dường như đã dự liệu trước điều này.
“Đây là một nửa của ngươi.”
Hắn điểm một tia linh quang vào giữa trán ta, mang theo một đoạn ký ức.
“Nhìn qua ký ức này, ngươi sẽ hiểu.”
Ta rốt cuộc cũng xâu chuỗi được mọi chuyện.
Trước thềm đại chiến Tiên – Ma, ta đã dự cảm bản thân sẽ đọa ma, vì cốt truyện sẽ không dễ dàng bỏ qua ta.
Để tránh việc mất đi chính mình, ta đã tự chặt đi một nửa thần hồn, cất giấu nơi đây, rồi nhờ nhị sư huynh xóa đi ký ức về việc này.
Hành động này giống như một bản lưu trữ trong trò chơi.
Ta biết tương lai đầy trắc trở, một khi đọa ma sẽ bị tà niệm xâm thực, nên thà rằng chia tách thần hồn, cũng xem như là biện pháp duy nhất để bảo vệ bản thân.
Theo thời gian trôi qua, thần hồn bị phong ấn sẽ dần mạnh lên, đến lúc đó, ta sẽ có cơ hội đoạt lại quyền khống chế thân thể.
Cho nên ta mới chỉ có ký ức trước đại chiến Tiên – Ma.
Hiện tại có hai cách:
Một, diệt trừ tà hồn, nhưng thần hồn ta sẽ yếu ớt mãi mãi, không còn duyên với đại đạo.
Hai, xua đuổi tà niệm, dung hợp với tà hồn, nhưng chỉ cần sơ sẩy một bước, ta sẽ bị ô uế hoàn toàn, mọi cố gắng trước đó đều tan thành bọt nước.
“Sư huynh, ngươi có cách nào đối phó với tà niệm không?”
Hắn lấy ra bội kiếm từ trong tay áo:
“Có thể thử một lần.”
Tựa hồ cảm nhận được sát khí, tà hồn vẫn chìm trong giấc ngủ đột nhiên mở mắt, hắc đồng lạnh lẽo, ma khí dày đặc.
Ta cùng nhị sư huynh liên thủ, cuối cùng cũng chế trụ được nàng, vạn trượng ba đào đan kết thành thủy kén, giam cầm nàng trong đó.
Y kiếm của nhị sư huynh lướt qua, một luồng hắc khí như nước trào ra, bị hắn thu toàn bộ vào bình ngọc.
Tà hồn ban đầu còn giãy giụa không ngừng, nhưng thấy vậy dần dần trầm mặc.
Nàng cúi đầu nhìn ta, khẽ cong khóe môi:
“Ma khí chưa trừ, tà niệm chưa dứt, ngươi cho rằng làm vậy là đủ sao?”
“Ma khí… có thể không ngừng câu dẫn dục vọng của ngươi, sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ như ta.”
Ta vươn tay ôm chặt nàng, khóe môi nhẹ cười:
“Vậy thì cứ chờ xem đi.”
5
Lần nữa mở mắt, ký ức toàn bộ ghép lại, bao gồm cả… ta đã đối xử với Thẩm Vô Trần ra sao.
Ngày đại chiến Tiên – Ma, ta giao cả tấm lưng cho hắn, như bao lần trước, toàn tâm tín nhiệm.
Nhưng khi ma khí bạo phát trên chiến trường, hắn lại chỉ đứng đó, trơ mắt nhìn ta bị ma khí nuốt chửng.
Tình căn vốn đã đứt đoạn, ngay khoảnh khắc ấy lại bừng lên, yêu hận đan xen chính là dưỡng chất tốt nhất cho tình căn sinh trưởng.
Thêm vào đó, tà niệm cám dỗ, ta đem tất cả oán hận trút lên hắn.
Trăm năm ở Ma giới, ta dốc lòng tu luyện, chỉ chờ đợi ngày kịch bản đến đoạn cao trào, có thể cùng hắn phân cao thấp.
Sau đó, ta bị cốt truyện thao túng, khiến Mạc Tịch Âm trọng thương, ép nàng nhiễm ma khí.
Thẩm Vô Trần đưa nàng đi, tiếp theo vốn không còn cảnh nào dành cho ta.
Vậy thì… ta có thể tùy ý làm điều mình muốn.
Ta lẻn vào Côn Luân, phục kích ngoài tẩm cung của hắn.
Khi hắn vì trục xuất ma khí cho Mạc Tịch Âm mà cảnh giới bất ổn, ta thừa cơ đánh lén.
Hắn đối với ta có song trùng áp chế, nhưng khi ta thi triển ảo ảnh chính hắn một kiếm xuyên tim ta, hắn lại do dự.
Có lẽ trăm năm qua, những gì ta làm đối với hắn cũng không phải hoàn toàn không gợn sóng.
Hắn cuối cùng vẫn không thể hạ kiếm.
Vậy thì… chính là lúc ta báo thù.
Ban đầu, ta còn nhớ rõ cùng hắn hoan hảo là để thoát khỏi sự thao túng của kịch bản.
Nhưng mà, đem kẻ vốn cao cao tại thượng đạp xuống bùn lầy, cảm giác ấy thật sự… khiến người ta không thể dừng lại.
Ta bị tà niệm và dục vọng vây hãm, càng lúc càng điên cuồng.
Cốt truyện coi ta như kiến hôi, vậy ta liền đem nam chủ của nó dẫm dưới chân, tùy ý vũ nhục.
Aiya… đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi, phải không?
6
Lần nữa tỉnh lại, nhị sư huynh đã rời đi, chỉ còn lại Thẩm Vô Trần đứng dưới hành lang, tấm lưng thẳng tắp, bóng dáng cô tịch tựa hàn băng.
Ta chống tay ngồi dậy, nhất thời không biết phải đối diện hắn ra sao.
“Sư huynh.”
Hắn xoay người, giữa chân mày mang theo hàn ý:
“Ngươi gọi ai cũng là sư huynh sao?”
Ta lập tức ngẩn người, chẳng lẽ ở riêng còn phải phân biệt thứ tự? Như vậy chẳng phải rất bất kính sao…
“Trước kia cũng thế.”
Hắn vẫn không vui, nhưng cũng không nói thêm.
“Ta… đã nhớ lại rồi, pháp chú trên cổ ngươi, ta có thể giải.”
Không sai, pháp chú trên cổ hắn chính là một phiên bản cải biên của Ngự Thú Quyết.
Hắn bước đến mép giường, thân hình áp xuống gần sát, đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn khó phân thiện ác, vô cớ mang theo cảm giác xâm lược.
Dưới áp lực của hắn, ta đặt tay lên cổ hắn, miệng niệm chú quyết.
Phù văn giống như có sinh mệnh, chầm chậm trườn xuống, quấn quanh ngón tay ta, chỉ cần nhẹ nắm lại, toàn bộ ký hiệu liền tan biến.
Hắn im lặng nhìn ta một lúc lâu, bỗng nhiên bắt lấy tay ta, đưa lên môi thử cắn một chút.
“?”
“Phù Vân Thanh… ngươi đã nghĩ kỹ cách chuộc tội chưa?”
Ta âm thầm đề phòng, chờ đợi mũi kiếm chạm vào cổ họng mình.
Nhưng không phải kiếm.
Mà là…
Môi ta đột nhiên nóng lên, ngay sau đó, sau gáy bị bàn tay lớn giữ chặt, lực đạo không cho phép chống cự.
Ta càng giãy giụa, hắn càng cuồng dã.
Cuối cùng, hắn chế trụ cả hai tay ta, đè xuống giường, cúi đầu thấp giọng:
“Chỉ thế này mà ngươi đã chịu không nổi?”
“Đừng quên, ngươi nợ ta.”
Câu nói ấy tựa như một sợi xiềng xích vô hình, khiến ta dần mất đi ý niệm giãy giụa.
Nếu vẫn chưa nhớ lại, ta còn có thể oán than cầu xin, nhưng khi quá khứ hiện ra rõ ràng trước mắt, ta…
“Tùy ngươi vậy…”
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Vô Trần trầm xuống. Hắn đưa tay lướt qua trán ta, cất giọng thấp trầm:
“Thanh Thanh, ta cũng muốn tiến vào xem, ngươi không thể chỉ thiên vị hắn…”
Câu này thực sự quá hoang đường.
“Ngươi nói bậy gì vậy, nhị sư huynh là y tu, hắn chỉ đang dò xét thần hồn.”
Nhưng Thẩm Vô Trần chẳng hề bận tâm, trán hắn chạm vào trán ta, hơi thở kề sát:
“Hắn có chạm vào ngươi không?”
“Thẩm Vô Trần!”
“Ngươi đối với hắn tín nhiệm như vậy, gần gũi như vậy, vậy thì… cần gì đến ta?”
Lời vừa dứt, thần thức của hắn mãnh liệt xông vào thức hải ta, không chút do dự mà va thẳng vào linh môn.
“Ngoan, để ta vào đi.”
Ta cắn chặt môi, tuyệt không mở cửa.
Linh tu không giống những tu sĩ khác, đây là chuyện còn thân mật hơn cả song tu…
“Hắn có thể, ta lại không thể sao?”
Sao có thể giống nhau được! Nhị sư huynh đâu có làm loạn!
Một đợt trùng kích mạnh mẽ nữa ập đến, hắn điên rồi sao? Thần hồn yếu ớt như vậy, chẳng lẽ hắn muốn cùng ta đồng quy ư?
Thấy thần sắc hắn cuồng chấp, không đạt được mục đích thì tuyệt không bỏ qua, ta chỉ có thể miễn cưỡng để hắn tiến vào.
Trong thức hải, thần thức hắn cuồn cuộn kéo tới, không cho ta chút thời gian phản ứng, mọi chuyện cứ thế mà bắt đầu.
Dòng cảm giác quá mạnh mẽ, quá khắc sâu, tràn ngập khắp cơ thể, từng khoảnh khắc đều muốn trốn chạy, nhưng lại không kìm được mà trầm mê trong đó.
Thẩm Vô Trần thực sự điên rồi, hắn như muốn phát tiết toàn bộ đau đớn từng chịu đựng, chẳng hề cho ta dù chỉ một khe hở để thở dốc.
Dục vọng buông thả, chiếm đoạt không kiêng nể…
Hoàn toàn chẳng giống con người hắn.