5 Góc nhìn của Sở Văn Trì
Lại là một đêm nữa, hắn lại gặp ác mộng.
Dường như giấc mơ đưa hắn trở về thời thơ ấu. Khi vừa chào đời, mẫu hậu đã muốn dìm chết hắn.
Trong hồ sen rộng lớn, hắn bị sặc nước đến nghẹn thở.
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của mẫu hậu trên bờ, Sở Văn Trì đột nhiên nhận ra, giết người là một loại niềm vui.
Cảm giác tự tay chấm dứt sinh mạng của kẻ mình ghét cay ghét đắng, đó hẳn là một loại hạnh phúc.
Khi có người vớt hắn lên bờ, mẫu hậu điên cuồng hét lên:
“Đừng cứu nó! Nó đáng chết! Nó đáng chết…”
Hắn cũng nghĩ vậy. Những kẻ hắn ghét, tất cả đều đáng chết.
Đêm đó, Sở Văn Trì nghe thấy mẫu hậu ngồi bên giường mình, giọng đầy phẫn uất:
“Tất cả là tại ngươi! Ngươi làm hại ta, khiến bụng ta đầy những vết rạn xấu xí. Là ngươi nguyền rủa ta, là ngươi đáng chết!”
Ngay cả khi nhắm mắt, hắn vẫn cảm nhận được ánh sáng lóa mắt của lưỡi dao. Thứ ánh sáng sắc bén ấy vừa khiến hắn sợ hãi, vừa mang đến chút kích thích và khoái cảm lạ kỳ.
Hắn bắt đầu đánh cược: Liệu mẫu hậu có thực sự giết hắn không?
Nếu hắn chết, liệu mẫu hậu có cảm thấy hạnh phúc không? Giết người vui vẻ đến thế sao?
Người phụ nữ trước giường không ngừng lăm lăm con dao, cố đâm vào hắn, nhưng lại do dự.
Hắn đã nghĩ, có lẽ mẫu hậu vẫn yêu hắn.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy bà ta thì thào:
“Ốm yếu thế này, nếu đâm vào, chắc sẽ làm đau cổ tay mất…”
Hắn giận dữ, ngồi bật dậy chất vấn:
“Tại sao người lại đối xử với ta như vậy?”
Mẫu hậu giật mình, rồi bật cười điên loạn:
“Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
Tiếng cười của bà kinh động đến thị vệ bên ngoài. Khi họ xông vào, cảnh tượng trước mắt là Sở Văn Trì cầm một con dao, còn dưới đất, mẫu hậu của hắn nằm giữa vũng máu.
Mọi người đều nghĩ hắn đã giết chết mẫu hậu của mình.
Đúng vậy, hắn sẵn sàng thừa nhận. Giết người thực sự rất vui vẻ.
Con dao ấy vẫn được giấu dưới gối của hắn, như một cách nhắc nhở hắn mãi mãi về khoảnh khắc ấy.
Thực ra, hắn chỉ muốn tự bảo vệ mình, đoạt lấy con dao từ tay bà ta. Nhưng mẫu hậu lại tự lao vào lưỡi dao.
Con dao đâm thẳng vào bụng bà, máu tươi tuôn trào.
Mẫu hậu ho ra máu, nhưng vẫn cười điên loạn:
“Ta cũng sẽ làm thế để giết ngươi!”
Đúng vậy. Đó là sự thật.
Mẫu hậu không chết.
Quân thượng, Sở Văn Trì, thấy bà đã hóa điên dại, liền xóa sạch mọi dấu vết về bà. Hắn sai người đưa bà đến canh giữ hoàng lăng, tuyên bố bà đã qua đời để cắt đứt mọi liên hệ với hoàng cung.
Sau này, khi Sở Văn Trì lên ngôi, hắn trở thành vị vua mà mọi người đồn đại là đã giết chết chính mẫu hậu của mình, một “bạo quân” trong miệng thế gian.
Nhưng điều đó chẳng hề gì. Bởi kẻ nào dám nghi vấn, dám dâng sớ phản đối, hắn đều dùng cách của mình để xử lý: giết sạch bọn chúng.
Dù sao thì, bọn họ cũng đâu phải người trong sạch.
Không dám tra, vì hễ tra là thấy tham nhũng, cướp đoạt của dân, xâm hại phụ nữ.
Nếu đã vậy, giết đi thôi, dễ dàng mà vui vẻ biết bao.
Thời gian như ngưng đọng, cây khô vẫn có thể nở hoa, vậy nỗi đau đớn chẳng lẽ không thể hóa thành niềm vui?
Từng khung hình của ký ức lướt qua như chậm lại. Để rồi, cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh Mạnh Hòa lao ra chắn nhát đao cho hắn.
Máu đỏ tươi thấm đẫm long bào của hắn.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy gương mặt ấy, đôi mắt và hàng lông mày sáng rực như ánh ban mai, như đánh thức thời gian đã ngủ quên.
Trước đây, hắn luôn cho rằng giết người là niềm vui.
Nhưng giờ đây, vì sao hắn lại cảm thấy trái tim đau đớn đến thế?
Đứa trẻ chưa từng được ai yêu thương, lại có người sẵn sàng bảo vệ.
6
6
Ta vắt chéo chân, vừa gặm bánh điểm tâm vừa chăm chú đọc “Nữ tử truyện ký” của Thục phi.
Chó Đản đứng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ “tôn trọng” (nhưng thực ra là khinh thường), tay còn bận giúp ta bóc hạt dưa.
“Tỷ đọc mỗi một trang mà mất cả một nén nhang, có cần thiết không vậy?”
“Ngươi nhìn đi, hoa văn thêu uyên ương đẹp thế này cơ mà!”
Ta vừa chảy nước miếng vừa nói, tiện tay lau miệng. Quả nhiên, bên trong những bộ quần áo dày cộp của cung nữ đều là ngọc bích lấp lánh.
Còn chưa kịp lật sang trang tiếp theo, một cái bóng cao lớn đã phủ xuống.
Ta ngẩng đầu, thấy Chó Đản ngay lập tức thẳng người, rồi đột ngột quỳ xuống trước ta, vẻ mặt đầy kính cẩn.
“Ê! Ngươi làm gì thế? Sao tự nhiên quỳ? Ta lật trang sách không được hả?”
Chó Đản nháy mắt liên tục, vẻ mặt như sắp khóc, ra hiệu cho ta quay đầu lại.
Ta có linh cảm xấu, quả nhiên, một tiếng hừ lạnh vang lên từ sau lưng.
“Đây là thứ gì?”
Ta hít một hơi lạnh, vội vã cúi người xuống. Một tay ta khó khăn gập cuốn sách lại, giấu ra sau lưng, động tác liền mạch không chút chậm trễ.
“Thưa… đây là danh tác tiền triều, rất giàu tính nghệ thuật, giá trị sưu tầm cao, đáng để đọc…”
“Hửm?”
Hắn nghiêng đầu, đường nét nghiêm nghị trên cằm thoáng thêm chút mềm mại, đôi mắt đầy vẻ tò mò.
“Trẫm cũng muốn xem.”
“Không được!”
Chó Đản quỳ trên đất, lập tức phản đối, nhưng đổi lại là ánh mắt sắc bén như dao của bạo quân.
Chó Đản khẽ run rẩy, đôi mắt rưng rưng nhìn ta như muốn cầu cứu. Xong rồi, ta cũng muốn giúp ngươi mà!
Ta lập tức quỳ xuống, nét mặt đầy vẻ nghiêm túc, nhưng lời nói thì toàn là bịa đặt:
“Quân thượng, tục ngữ có câu: ‘Vui một mình không bằng vui cùng mọi người…’“
“Đúng vậy, cho nên trẫm muốn xem.”
“Nhưng… nhưng mà còn có câu khác: ‘Quân thượng từ lâu đã là người có nghệ thuật cao siêu.’ Những thứ này chỉ phù hợp với những người như chúng nô tài, không rành nghệ thuật lắm để đọc. Quân thượng đọc những cuốn này chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Ngài bận trăm công nghìn việc, lại phải lo cho thiên hạ, làm sao có thể để loại sách này làm chậm trễ thời gian quý báu của ngài? Đây… đây chính là tội lỗi!”
Chó Đản vội vàng gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy! Tội lỗi!”
Trời ơi, nếu quân thượng mà nhìn thấy cuốn sách này, thì dù ta có tâm tư khéo léo như ruột ngàn vòng, hay đầu óc thông minh như Gia Cát Lượng, cũng không đủ để giải thích!
May mà trong mắt quân thượng, ta vẫn còn được coi là một “chiến sĩ dũng cảm”.
Hắn phủi bụi trên ống tay áo, giọng nói lạnh lẽo nhưng mang vẻ trầm lặng:
“Thế à.”
“Đúng vậy, đúng như thế!”
“Nếu vậy, trẫm sẽ không đọc nữa.”
“Hay lắm, hay lắm! Quân thượng đúng là anh minh thần võ, thấu hiểu lòng người…”
Ta còn chưa kịp nịnh hót xong, đã nghe hắn nói:
“Đưa cho các đại thần trong triều đọc luân phiên. Thân là thần tử, nghệ thuật cũng phải theo kịp trình độ.”
Lúc đó, mắt ta ngấn lệ, bất lực đưa cuốn tiểu thuyết mà Thục phi tâm đắc nhất, cũng là cuốn khiến ta chảy máu mũi nhiều nhất, cho thái giám.
Chó Đản lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Quân thượng đã đồng ý cho ta ra khỏi cung vào tối ngày kia, nhưng lúc này, ta phải đến cửa đại điện để “phục kích” lão thần, lấy lại cuốn sách nhỏ màu vàng (小黄书).
Đợi đến mức chân tê rần, cuối cùng lão thần mới lững thững bước ra.
Ta lập tức chạy đến, còn chưa kịp mở miệng, lão đã cúi chào cung kính:
“Phải chăng là vị cung nữ dũng cảm, không màng nguy hiểm, đã cứu giá quân thượng trong đại điện lần trước?”
“Đúng vậy, đúng vậy, chính là ta. À… còn chuyện cuốn sách mà quân thượng đã đưa cho ngài…”
“À, đó thật sự là một cuốn sách hay!”
Lão thần quay người, nghiêm trang cúi đầu trước đại điện, lớn tiếng cảm thán:
“Quả là một kiệt tác nghệ thuật với trình độ cực cao! Từ đó có thể suy ngẫm về thiên cơ, thậm chí khiến người đọc hồi tưởng về lịch sử nhân loại!”
Nghe xong, ta như bị sét đánh giữa trời quang.
Các đại thần đi ngang qua đều bắt đầu xôn xao, hướng về phía ta mở lời:
“Mong được mượn cuốn sách đó, để mở mang tầm mắt…”
Lúc này, ta không còn chịu nổi nữa. Ta ngất ngay tại chỗ.
7
Thục phi trong cung vốn nổi tiếng là “biển chỉ dẫn của làn sóng tin đồn” và “thư viện tiểu thuyết ngôn tình”.
Nhưng nàng chẳng bao giờ ngờ được rằng, có một ngày, trước cửa cung của mình lại chật kín các lão thần miệng đầy đạo lý và học thức uyên thâm.
Ban đầu, nàng còn nghĩ rằng chuyện mình biến bạo quân thành nhân vật chính trong tiểu thuyết đã bị lộ. Nàng lập tức thu dọn hành lý trong đêm, định bỏ trốn.
Trước khi đi, nàng hào sảng để lại một bức tuyệt tình thư, trong đó thề rằng mình sẽ xuất gia làm ni cô, từ bỏ chốn hậu cung đầy sóng gió này.
Thế nhưng, vừa chui ra khỏi một cái lỗ chó, nàng đã đụng phải một lão thần đang… đi giải quyết.
Lão thần hoảng hốt thắt lại đai lưng, rồi quỳ xuống hét lớn:
“Thánh nhân văn học ở đây rồi! Thánh nhân, xin nhận của lão một lạy!”
Thục phi nghẹn họng, nuốt nước bọt khó khăn, đầu óc quay cuồng suy nghĩ.
Chẳng lẽ bài thơ mình viết hồi nhỏ đã bị phát hiện?
Hồi đó, nàng từng tự tin rằng mình có tài năng văn học xuất chúng, chín tuổi đã sáng tác bài thơ:
“Cung nữ bên kia nhìn qua đây, thị vệ bên này đúng là hay.”
Nàng còn vô cùng tự hào, mang đến cho thầy dạy tư thục của mình xem. Kết quả, thầy giáo không nói không rằng, rút thước ra quất nàng.
Nàng đau lòng lắm.
Không phải vì bị đánh, mà vì tài năng trời phú của mình quá kinh động lòng người, khiến thầy giáo cũng không chịu nổi!
Chính vì muốn tránh để văn nhân thiên hạ gặp phải cảm giác đau lòng này, nàng đã quyết định chôn vùi tài năng của mình từ đó.
Nhưng không ngờ, những người này đến không phải để trách cứ, mà để bày tỏ lòng biết ơn với “sự vĩ đại và thánh thiện” của nàng!
Thục phi rưng rưng nước mắt, đỡ lão thần đứng dậy:
“Không cần cảm ơn bản cung, bản cung chỉ muốn làm thêm một chút việc cho quốc gia mà thôi!”
Lão thần cung kính lấy ra cuốn tiểu thuyết nhỏ màu vàng, nâng niu như báu vật, rồi nói:
“Cuốn tiểu thuyết này của Thục phi đúng là một tác phẩm xuyên suốt lịch sử phát triển của loài người. Chúng ta đều được sinh ra từ bụng của phụ nữ. Chính họ mới là tinh hoa vĩ đại nhất của thế giới này! Văn chương thâm sâu, nội hàm khiến người ta đại ngộ, thực sự quá tuyệt vời!”
Thục phi trừng mắt nhìn cuốn tiểu thuyết từng được nàng viết tay và vẽ hình minh họa, đôi mắt đờ đẫn, mất hồn.
Nàng liếc thấy ta đang lén chen vào đám đông. Nàng bật cười ngây ngô, chỉ tay về phía ta:
“Hahahaha… Văn học… thật là cao thâm…”
Nói xong, nàng ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lại thêm một người nữa ngất vì cuốn tiểu thuyết.
Ta lau nước mắt thầm than, tất cả là lỗi của ta, đều là tại ta. Nếu biết trước cuốn sách này sẽ bị mổ xẻ thành như vậy, chi bằng để bạo quân xem rồi mắng chửi ta một trận, có lẽ còn tốt hơn sống mà bị ca ngợi đến mức muốn chết.
…