3
Ngự y nói ta là vì tức giận công tâm, sau đó lại bị nhiễm lạnh, nóng lạnh đan xen kích thích mà dẫn đến đau bụng.
Bạo quân quả nhiên vẫn là bạo quân, lo ta không thể hoàn thành nhiệm vụ làm “mồi nhử”, liền tức giận thả hết đám dế mà ta nuôi tâm huyết bao lâu.
Đáng hận!
Đó là toàn bộ công sức và tình cảm của ta! Đúng là giết người còn đâm thẳng vào tim!
Chưa hết, bạo quân còn đích thân đến hậu cung, “nhẹ nhàng” nói với Nhuyễn phi:
“Nếu trẫm còn thấy các ngươi đấu dế lần nữa, trẫm sẽ sai ngự trù làm hẳn một món dế chiên giòn cho ngươi ăn.”
Nhuyễn phi sợ đến mức mỗi lần thấy ta đều cố tình đi đường vòng.
Thôi xong!
Nhưng không sao, không có dế, ta vẫn còn xúc xắc để chơi.
Mang theo chút bạc lẻ của mình, ta vừa ra khỏi cửa thì đã bị Chó Đản chặn lại.
Tên tiểu tử này, ta không còn là Mạnh Hòa của ngày trước nữa.
Ta nhướng mày, ánh mắt đầy khí chất nguy hiểm, đôi môi đỏ khẽ nhếch, giọng nói đe dọa băng lãnh, phô bày phong thái của mình:
“Ta mà thắng, chia ngươi ba ta bảy!”
“Đây không phải chuyện lợi ích, mà là trách nhiệm của ta với tư cách thị vệ. Quân thượng đã dặn rằng, nếu không có tình huống đặc biệt…”
“Năm năm chia đôi! Không thêm nữa! Toàn bộ tài sản của ta đều đặt hết rồi!”
“Được rồi! Tỷ tỷ, đi thong thả, nhớ cẩn thận bậc thềm nhé!”
Chó Đản cười tươi lộ cả hàm răng trắng bóng, tiễn ta ra ngoài với dáng vẻ nịnh nọt, trở mặt nhanh như lật sách.
Ta nghiến răng, thôi kệ đi, đi chơi vẫn quan trọng hơn!
Tương phi là một người tính thẳng như ruột ngựa, ngày nào nàng cũng mê đánh bạc với đám hạ nhân.
Kể từ khi ta chắn một nhát đao cho bạo quân, trở thành người nổi bật nhất trong cung, Tương phi cũng bắt đầu mời ta chơi xúc xắc cùng nàng.
Thật ra ta đã muốn tham gia từ lâu, chỉ tiếc nàng từng nói ta nên dành dụm tiền bạc, không phải vì chê ta nghèo đâu, đừng hiểu lầm!
Vừa bước qua cổng cung của Tương phi, đã nghe thấy tiếng xúc xắc náo nhiệt.
Tương phi nhiệt tình đón ta vào, hỏi han ân cần, còn dịu dàng quan tâm xem vết thương của ta có còn đau không.
Nhớ lại lần đầu tiên ta đến cung của nàng, mang theo mười lượng bạc, định bụng chơi lớn một ván.
Khi đó, nàng cũng ân cần hỏi thăm y như bây giờ, đôi môi đỏ quyến rũ của nàng nói ra bốn chữ:
“Cút ra ngoài đi!”
Mà đến cả câu đó, nàng cũng thốt lên với vẻ đầy mê hoặc.
“Tiểu Hòa à, hôm nay chúng ta muốn cá cược một ván kích thích hơn một chút, mọi người đã đặt cửa rồi, chỉ còn không biết Tiểu Hòa có chịu nể mặt tham gia không?”
Tương phi dịu dàng, nắm tay nhỏ vỗ vào ngực ta, nói bằng giọng điệu ngọt ngào.
Ừm, câu này, ta nghe rất vừa lòng.
Cảm tạ ông trời đã phát minh ra nghệ thuật nịnh nọt, thật sự đánh trúng tâm hồn ta.
Giữ dáng vẻ uy nghi như một đại gia, ta ung dung nhấp một ngụm trà, “Chuyện nhỏ, không thành vấn đề!”
Tương phi nhoẻn miệng cười, “Chỉ là muốn cược xem nếu quốc sắc thiên hương như Tiểu Hòa đi quyến rũ quân thượng, thì sẽ tiếp cận được bao nhiêu mét trước khi bị ném ra ngoài thôi.”
Phụt! Một ngụm trà của ta phun ra thẳng mặt Tương phi.
“Xin lỗi, hình như trong cung có hỏa hoạn, ta đi trước đây.”
Tương phi: …
“Nếu ngươi dám bước ra một bước, hôm nay lão nương sẽ nói cho quân thượng biết chuyện ngươi trộm nhìn áo yếm của Nhuyễn phi!”
“Ngươi nghĩ ta sợ chắc?” Ta quay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng, “Ngươi coi thường ai đó? Không phải đã nói chúng ta là tỷ muội tốt sao! Được, ta cược 50 mét!”
Hại đời ta rồi!
Tương phi vỗ tay nhỏ cười đến nỗi không khép miệng lại được, “Ây dà, mọi người nhanh đặt cược đi, Tiểu Hòa đặt cửa 50 mét đó!”
Thái giám, cung nữ lao nhao đặt cược, hiện trường hỗn loạn, tất cả mọi người đều đặt cửa “không quá 100 mét”!
Đúng là tổn thương không lớn, nhưng sỉ nhục thì vô cùng.
Mà cũng đúng, trước đây có một vị đại thần tiến cống một mỹ nhân cho bạo quân. Người đó đúng chuẩn tuyệt sắc nhân gian, ta còn lén nhờ Chó Đản mang tiền đi đặt cược trên bàn của Tương phi, đặc biệt đặt cửa 10 lượng bạc. Kết quả… thua sạch.
Bạo quân vừa vào cung đã ngửi thấy mùi son phấn, liền trực tiếp sai người ném mỹ nhân ra khỏi cửa.
Sau khi lập xong kèo cược, Tương phi nhiệt tình quảng bá, thậm chí còn viết cả tờ rơi và sai người phân phát.
Nội dung như sau: “Tiểu cung nữ chắn đao vì tình yêu và chuyện tình đầy bi thương với quân thượng không ham nữ sắc!”
Mọi người nghe xong đều kinh ngạc, vội vàng núp vào góc nhỏ, lén lút đọc tiếp, sau đó phát hiện đoạn tiếp theo là:
“Chỉ cần mười lượng bạc là có thể tham gia đặt cược! Cơ hội ngàn năm có một, không thể bỏ lỡ!”
Thậm chí, ngay cả Nhuyễn phi đáng yêu của ta cũng tham gia đặt cược. Nàng đặt hẳn 50 lượng, nhưng cửa nàng đặt là… ta bị ném ra ngay lập tức.
4
4
Nhàn rỗi không có việc gì làm, ta chạy đến tìm Thục phi chơi cờ.
Thục phi là một người mê tiểu thuyết ngôn tình lâu năm, thích viết mấy chuyện tình cảm lãng mạn mỗi khi rảnh rỗi.
Ban đầu, Thục phi không tham gia vụ cá cược kia, nhưng vì muốn thêm phần hoàn mỹ cho tác phẩm “Bạo quân bá đạo yêu tiểu cung nữ” của mình, nàng đã đặc biệt đặt cược 100 lượng rằng ta có thể tiếp cận bạo quân thành công.
Ta còn nhớ từng mua vài quyển tiểu thuyết của nàng, ví dụ như “Đối đầu cùng thị vệ bá đạo”. Nội dung thì… cực kỳ nổ tung, khiến ta chảy máu mũi suốt một thời gian dài, nhưng vẫn không thể dứt ra được.
Thắng thua trên bàn cờ không quan trọng, ta vừa định hỏi làm sao để thắng cược, thì Thục phi đã ung dung mở lời:
“Một triết gia vĩ đại từng nói, muốn chinh phục một người, phải đủ… mặt dày.”
“Ta chưa nghe triết gia nào nói vậy bao giờ?”
“Không quan trọng! Quan trọng là ngươi phải thành công!”
Nàng ném quân cờ xuống, ánh mắt đầy tà mị, nhướng mày nhìn ta.
Nàng còn diễn thử cách tiếp cận bạo quân, khiến ta xấu hổ đến mức lắc đầu nguầy nguậy:
“Không… không được đâu! Ta chỉ cần vào tẩm cung, tiếp cận hắn trong phạm vi 50 mét mà không bị ném ra ngoài là được rồi.”
Chát! Một cái vỗ đầu mạnh vang lên.
“Ngươi thật sự không có chút… mơ tưởng nào về quân thượng sao?!”
Mơ tưởng sao…
Thật ra, ta luôn cảm thấy hắn muốn nuôi ta béo lên, để đến khi thích khách xuất hiện lần nữa, ta sẽ trở thành tấm chắn sống cho hắn.
Từng có lúc ta muốn tìm ra kẻ đã đẩy ta hôm đó, nhưng sau khi đọc tiểu thuyết trinh thám của Thục phi, ta hóa thân thành thám tử, hỏi han tất cả cung nữ có mặt ngày hôm đó. Ta thăm dò, phân tích, cuối cùng rút ra được một kết luận:
“Bao tay thêu hoa bách hợp của nàng ta rất đẹp, còn yếm thêu uyên ương cũng đáng yêu. À, bánh bao nhân thịt kho của Tiểu Mai thật sự rất ngon…”
Mãi sau, Tương phi thuận miệng nói:
“Ngươi chắc chắn không phải do đám cung nữ hoảng sợ múa may chân tay, vô tình xô ngươi sao?”
Ngẫm kỹ… cũng có lý thật.
Nhưng bảo ta không có chút mơ tưởng gì thì cũng không đúng.
Nếu quân thượng là một nam tử ôn nhu, chắc ta đã rung động từ lâu rồi.
Nhưng vấn đề là… ta có tâm, nhưng lại không có gan!
Thục phi cười đầy ẩn ý, đôi mắt híp lại:
“Thôi được, để ta đổi chiêu khác cho ngươi. Ngươi còn nhớ trong ‘Đối đầu cùng thị vệ bá đạo’, nam chính đã ở bên nữ chính như thế nào không?”
“Dùng… dùng mê hương.”
Ta ngại ngùng gãi đầu, “Ngươi chắc chắn quân thượng sẽ không giết ta chứ?”
“Cho nên mới bảo ngươi phải yêu hắn, phải cảm hóa hắn, phải cảm hóa, hiểu chưa?!”
Nàng nhìn ta với vẻ mặt như đang hận sắt không thành thép, kéo ta lại ôm vào lòng, giọng nói đầy tiếc nuối:
“Tiểu Hòa, ngươi là ân nhân cứu mạng của quân thượng. Hiện tại, ngươi hoàn toàn có thể giành lấy sự tin tưởng của hắn, trở thành ánh trăng sáng trong lòng hắn. Khi hắn tin tưởng ngươi, ngươi chỉ cần chủ động một chút… chẳng phải sẽ không bị ném ra ngoài nữa sao? Nghĩ thử xem, nếu ngươi thành công, còn cần phải trèo cửa sổ nhìn lén Nhuyễn phi không? Còn cần phải tiếc nuối vì không có dế để đấu, không có mạt chược để chơi không?”
Trời đất ơi! Nàng nói trúng ngay lòng ta rồi!
Ta lau mũi vào tay áo của Thục phi, nhớ lại đêm lạnh gió buốt khi ta từng dậy từ sáng sớm để chiếm chỗ, chỉ vì muốn được nhìn thấy gương mặt đẹp đến nao lòng của Nhuyễn phi. Thậm chí trời còn chưa tối ta đã xếp hàng…
Nhớ đến những ngày ta cùng các phi tần thức thâu đêm để đấu dế, đánh mạt chược, mùi tất thối còn vương khắp nơi…
Đúng vậy, ta phải lật ngược tình thế, ta phải vươn lên! Vì những tiểu thư xinh đẹp, vì dế, vì mạt chược, vì mỹ thực!
Ta phải trở thành một tỳ nữ có lý tưởng, có khát vọng, có mục tiêu!
Niềm tin cháy bừng, ta gật đầu kiên định. Nhưng rồi lại hỏi, “Nhưng nếu thất bại thì sao? Nhỡ quân thượng vẫn không tin ta, hoặc ta tỉnh dậy sau đó thì phải làm gì?”
“Ngọc của ta, ta có cách!”
Để thuyết phục ta, Thục phi hứa rằng nếu thành công, nàng sẽ thay ta mua một căn nhà xa hoa cho gia gia. Nghĩ đến đó, ta cảm thấy kế sách dùng mê hương thật sự khả thi.
Trước khi rời đi, Thục phi đưa ta một túi bột có mùi thơm kỳ lạ, nói rằng đó là mê hương. Nhưng ánh mắt nàng nhìn ta có gì đó rất khó hiểu.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, chắc là do nàng cảm phục dũng khí của ta mà thôi!
…
Thôi, ta vẫn nên suy nghĩ làm cách nào để lấy được sự tin tưởng của quân thượng trước đã.
Ta trằn trọc cả đêm, nhận ra thứ duy nhất ta giỏi là làm đồ ăn ngon. Thế là ta quyết định đến gặp quân thượng, xin phép được xuất cung.
Hắn vẫn chăm chú đọc tấu chương, không buồn nhìn ta một cái, gương mặt nghiêng tuyệt đẹp, đúng chuẩn một nam tử lạnh lùng.
“Ra ngoài cung để làm gì?”
Ta kính cẩn đáp, “Nô tỳ muốn ra ngoài tìm kiếm những món ngon, những thứ thú vị, để quân thượng có thể mỗi ngày đều vui vẻ mà sống!”
Hắn khựng lại, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp như sương mờ, sâu không thấy đáy.
“Vì trẫm sao?”
“Đúng vậy!”
Không phải vì ngài thì vì ai nữa? Làm sao mà ta dám nói thật rằng đó là vì muốn dùng mê hương để làm ngài ngất xỉu, chỉ mong ngài tha mạng cho ta thôi!