16
Khi Nam Cảnh bị giam lỏng trong cung sâu, ta từng muốn vào thăm hắn, nhưng phụ thân đã khóa ta lại trong nhà.
Không được gặp Nam Cảnh, nỗi lo lắng và nhớ nhung luân phiên giày vò ta.
Phụ thân giam lỏng ta trong phủ, nói rằng Cửu hoàng tử đã thất thế, Thái tử đã trở thành người duy nhất có khả năng kế vị, Thái tử lại có ý với ta, đây chính là cơ hội cho nhà họ Lâu.
Ta không chịu, ông liền dùng tính mạng của Ly Nhi để uy hiếp ta.
Qua khe cửa hẹp, ta nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Ly Nhi.
Dù còn nhỏ, nhưng con bé hiểu rằng trưởng tỷ bị ép buộc, cũng hiểu rằng phụ thân đang dùng nó để đe dọa ta.
Vì thế, con bé cắn răng, không dám khóc thành tiếng.
Ta nói với phụ thân, hãy để ta vào cung gặp Nam Cảnh lần cuối, từ đó sẽ cắt đứt mọi mong mỏi.
Sự ngoan ngoãn của ta, đổi lấy cơ hội vào cung.
Lần nữa gặp Nam Cảnh, lòng ta đau đớn tưởng chừng như nứt toác.
Thiếu niên ngày nào mặc gấm vóc giờ chỉ còn là mảnh vải rách nát, khắp người nhơ nhớp bẩn thỉu, chẳng còn chút dáng vẻ của hoàng tử cao quý.
Hắn đưa tay về phía ta, gọi:
「Nguyệt Thiền.」
Trong mắt có lệ, nhưng chưa kịp rơi.
Ta chỉ có thể trốn sau lưng nha hoàn, không dám đáp lại hắn.
Tay giấu trong tay áo nắm chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay.
Khi nghe nói ta sắp sửa tái giá cùng Thái tử, Nam Cảnh nhìn chằm chằm ta hồi lâu, rồi quay lưng bỏ đi, không ngoảnh đầu lại.
Thiếu niên từng nắm lấy tay ta, nói rằng muốn ở bên ta suốt đời.
Rốt cuộc, vẫn lạc mất nhau.
17
「Lâu Nguyệt Thiền! Mau tỉnh lại cho trẫm!」
Ta gắng sức mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt vừa hoảng hốt vừa tức giận của Nam Cảnh, cùng đám thái y đang quỳ rạp dưới đất.
Hắn vừa đến đã khiến người ta không yên ổn.
「Nam Cảnh, ngươi ồn ào quá, để ta ngủ thêm chút nữa.」
Ta vừa tựa vào ghế quý phi, chờ Tố Nga mang trà gừng, không ngờ quá mệt mỏi, lại mê man thiếp đi.
Nam Cảnh nổi giận với đám thái y.
「Không chữa được cho nàng, các ngươi đều phải chết!」
Một thái y già bước tới, bàn tay gầy gò đặt lên cổ tay ta bắt mạch.
Hồi lâu, ông chậm rãi lắc đầu.
「Tiểu chủ tâm mạch đã tổn thương, dầu cạn đèn tắt…」
Nam Cảnh một cước đá ông ngã xuống đất.
Hắn rút trường kiếm của thị vệ, đặt ngang cổ thái y.
Ta không muốn thêm ai vô tội phải chết vì mình, cố gắng nhấc tay, khẽ kéo vạt áo hắn.
「Nam Cảnh.」
Hắn khựng lại, thanh kiếm rơi leng keng xuống đất.
Hắn quỳ một gối, nắm chặt lấy tay ta.
Đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
「Tại sao lại thành ra thế này?
「Ta không cần đứa trẻ nữa, ta chỉ cần nàng sống.
「Không có sự cho phép của ta, nàng không được chết! Không được!
「Lâu Nguyệt Thiền, nàng nghe rõ không?」
Thấy hắn đau đớn như vậy, trong lòng ta lại có chút hả hê.
Nước mắt lành lạnh nhỏ xuống mặt ta.
Ta ngửa đầu nhìn hắn, khẽ cười nói:
「Nam Cảnh, vậy cùng chết đi.」
Hắn run rẩy, đưa tay chạm lên gương mặt ta, trong đôi mày mắt đẹp đẽ tràn đầy điên cuồng.
「Được, cùng chết.」
18
Ta quá mệt mỏi, nhắm mắt lại dường như cơn đau cũng vơi đi phần nào.
Nhưng Nam Cảnh vẫn không ngừng nói bên tai ta.
Hắn nói rằng, hắn rất hận ta.
Thái tử sai người sỉ nhục hắn, bẻ gãy tay chân hắn, dùng sắt nung đỏ ấn lên phần eo bụng không ai thấy được.
Rồi lại ném hắn vào giữa trời tuyết, khiến hắn đông cứng như tượng tuyết.
Những nhục nhã đó, hắn đều có thể nhẫn nhịn.
「Thái phó bảo trẫm phải nhẫn, tuyệt đối không được động thủ.
「Nhưng ngày ấy, khi thấy Nam Tiêu mang ngọc bội của ta bên hông, hắn xắn tay áo khoe những vết cào, vết cắn mà hắn nói là từ nàng…
「Ta quên hết lời Thái phó dặn, chỉ muốn giết chết hắn.
「A Thiền, tại sao nàng không thể đợi ta…
「Ta không muốn ngai vàng này, ta chỉ muốn cùng nàng sống đến bạc đầu.
「Nhưng sinh ra trong hoàng gia, điều ta muốn vĩnh viễn không thuộc về ta.
「A Thiền, nàng không nên phản bội ta, nàng không nên rời bỏ ta…」
Giọng nói của Nam Cảnh dần trở nên xa xôi.
Giữa một khoảng trắng xóa, ta nghe thấy tiếng của Ly Nhi.
「Tỷ tỷ.
「Tỷ tỷ.」
Ta không tìm thấy con bé, hoảng hốt đến bật khóc.
「Ly Nhi, tỷ đến muộn rồi, tỷ không bảo vệ được muội.」
Tiếng con bé khi gần khi xa.
「Tỷ tỷ đừng tìm muội, muội không còn đầu nữa, xấu lắm, sẽ làm tỷ sợ.
「Tỷ tỷ mau quay về đi, ở đây lạnh lắm.」
Tim ta như bị đục thủng một lỗ, máu tươi tuôn ra không ngừng.
Toàn thân ta không kìm được mà run rẩy, nỗi đau khôn xiết.
Trước khi ý thức tan biến hoàn toàn, ta nghe thấy có người thì thầm bên tai:
「A Thiền, đợi ta, ta sẽ cùng nàng xuống hoàng tuyền.」
Phiên Ngoại
Ngày tiểu chủ của ta qua đời, tuyết rơi suốt tháng ba.
Thánh thượng tự giam mình trong Vân Mãn cung suốt bảy ngày.
Chúng ta quỳ ngoài điện không dám vào.
Ta khóc đến không thể kìm lại.
Dù chỉ hầu hạ tiểu chủ được nửa năm, nhưng tiểu chủ tính tình ôn hòa, đối đãi với ta rất tốt.
Thân thể tiểu chủ vốn không tốt, mỗi lần thánh thượng đến, hẳn sẽ mất đi nửa mạng.
Ta thương nàng vô cùng.
Không khỏi trách thánh thượng không biết trân trọng hương ngọc.
Nhưng ánh mắt thánh thượng khi nhìn tiểu chủ, rõ ràng là tràn đầy yêu thương.
Ta mỗi ngày đều đến hỏi han các cung nữ khác, dần dần biết được những ân oán giữa thánh thượng và tiểu chủ.
Lòng ta đau đớn, lén khóc không ít lần.
Sau này tiểu chủ có thai, ta còn mừng hơn cả thánh thượng.
Đây là cơ hội để hóa giải mọi oán hận.
Ta khuyên tiểu chủ uống thuốc, nàng cười mà uống hết, nhưng nước mắt lặng lẽ rơi không ngừng.
Cung có thêm một Đức phi nương nương, ta phải cẩn thận hơn.
Mỗi ngày sắc thuốc cho tiểu chủ, ta đều không rời lò nửa bước.
Người đàn bà độc ác ấy dám vu cáo tiểu chủ trước mặt thánh thượng, muốn hãm hại nàng.
Không ngờ thánh thượng thiên vị tiểu chủ, suýt nữa siết chết nàng ta!
Cảnh ấy khiến ta hả lòng hả dạ, đến mức vai đau cũng quên mất.
Nhưng ngàn lần tính, vạn lần nghĩ, không ngờ nàng ta lại hạ độc vào than bạc.
Thái y nói, thân thể tiểu chủ suy yếu, tâm mạch tổn thương, không giống vừa mới trúng độc, hoặc có thể trúng nhiều loại độc khác nhau.
Sắc mặt thánh thượng đen kịt, đáng sợ vô cùng.
Ta cũng hoảng hốt đến chết đi sống lại.
Tiểu chủ không còn, ta cũng không sống nổi.
Chúng ta quỳ ngoài đại điện, trong cung yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi.
Và cả những tiếng nghẹn ngào.
Có lẽ là ai đó, đau đớn đến tận cùng, quên mất rằng thánh thượng đã hạ lệnh không được làm phiền tiểu chủ đang yên giấc.
Bảy ngày sau, cửa lớn chậm rãi mở ra.
Thánh thượng trẻ tuổi giờ đây tóc bạc trắng, hình dung tiều tụy.
Hắn nheo mắt nhìn bầu trời tuyết rơi, khóe môi trào ra máu tươi.
Ta thấy hắn khẽ mỉm cười, mơ hồ nghe hắn nói:
「A Thiền, đợi ta, ta sẽ cùng nàng xuống hoàng tuyền.」
End