Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NGUYỆT THIỀN TRUYỆN Chương 3 NGUYỆT THIỀN TRUYỆN

Chương 3 NGUYỆT THIỀN TRUYỆN

11:02 sáng – 17/01/2025

9

Năm hết Tết đến, lại đúng dịp thánh thượng tuyển phi, hoàng cung nhộn nhịp rộn ràng.

Chỉ riêng Vân Mãn cung vẫn lạnh lẽo, cô quạnh.

Nam Cảnh bận rộn hơn, nhưng vẫn dành thời gian mỗi ngày đến thăm ta.

「Như nàng mong muốn, trẫm đã nạp phi.

「Rất nhiều, rất nhiều.

「Nàng đoán xem, trẫm thích ai nhất?」

Từ lần tranh cãi trước, ngay hôm sau Nam Cảnh đã hạ chỉ tuyển phi.

Ta sớm nghe Tố Nga kể, hậu cung giờ đây có thêm một vị Đức phi nương nương, được sủng ái vô cùng.

Những chuyện này, ta nghe chỉ như gió thoảng bên tai.

Nam Cảnh cố tình hỏi ta như vậy, chẳng qua để thử phản ứng của ta.

Ta khẽ nhếch môi, nhẹ giọng đáp:

「Nguyệt Thiền không biết, cũng không muốn biết.

「Thánh thượng thích ai, có liên quan gì đến ta?」

Quả nhiên, sắc mặt hắn lập tức lạnh lùng, trong mắt lộ ra chút phẫn nộ.

Nhưng ánh mắt vừa chuyển xuống bụng ta, cơn giận ấy lại tan biến như khói mây.

Hắn cong môi mỏng, chậm rãi nói:

「Con gái Thái phó – Sở Vũ Hàn.

「Nàng ấy rất biết cách làm trẫm vui, trẫm phong nàng làm Chính Nhất phẩm Quý phi.」

Ta thoáng ngạc nhiên, rồi lập tức mỉm cười.

Nam Cảnh phong Sở Vũ Hàn làm Đức phi, quả là một sự trớ trêu lớn.

Ngày trước, khi Nam Cảnh còn là Cửu hoàng tử, nàng ta đã si mê Nam Cảnh.

Khi biết ta sắp gả cho Nam Cảnh, nàng càng không ngừng khiêu khích, trăm phương ngàn kế gây khó dễ cho ta.

Danh tiếng hung hãn, chua ngoa của nàng, cả kinh thành ai ai cũng biết.

Giờ đây được Nam Cảnh đưa vào hậu cung, xem như hoàn thành tâm nguyện của nàng ta.

Ta cười, chúc mừng hắn:

「Vậy chúc thánh thượng cùng Đức phi nương nương loan phượng hòa minh, sớm sinh quý tử.」

Nụ cười của Nam Cảnh dần biến mất, quai hàm hắn căng cứng lại.

「Lâu Nguyệt Thiền, có phải trẫm làm gì, ngươi cũng đều thờ ơ không quan tâm?」

10

Trong mắt hắn, ta thấy lóe lên một tia đau đớn, nhưng chỉ cảm thấy buồn cười.

Năm đó, phụ thân sợ chết, ép ta đến cầu xin Nam Cảnh, tha mạng cho nhà họ Lâu.

Ta ngồi sụp xuống đất, cười khanh khách.

Ba năm nhục nhã này, cuối cùng cũng có thể chấm dứt.

Nam Cảnh của ta đã trở lại, nhưng ta thì đã vấy bẩn.

Ta muốn giao Ly Nhi cho hắn, sau đó cùng phụ thân đồng quy vu tận.

Hắn không biết, khi Nam Cảnh dẫn cẩm y vệ phá vào nhà họ Lâu, ta vui mừng đến thế nào.

Nhưng hắn đã thay đổi.

Hắn mang ta rời khỏi nhà họ Lâu, bất chấp ta vùng vẫy, ép ta xuống giường quần thảo suốt ba ngày ba đêm mới chịu dừng.

Giọng nói trong trẻo giờ đã trở nên khàn đặc.

「Trẫm và Thái tử, ai tốt hơn?

「Hắn có chạm vào nơi này của ngươi không?

「Hay là nơi này?」

Nước mắt và đau đớn của ta, bị hắn xem là lòng trung thành đối với Thái tử.

Thiếu niên như gió mát trăng thanh trong lòng ta, cuối cùng đã trở thành một đế vương tàn nhẫn, lạnh lùng.

Sau khi tỉnh lại, ta hay tin cả nhà họ Lâu đã bị xử trảm toàn tộc.

Ta loạng choạng lao vào thư phòng của Nam Cảnh.

Hỏi hắn về tung tích của Ly Nhi.

Hắn đang cùng Thái phó bàn việc, thấy ta áo quần xộc xệch, liền lạnh mặt.

「Con gái của gian thần, đáng bị tru di cả họ.」

Ta ngây người nhìn hắn, tại chỗ nôn ra một ngụm máu tươi.

Nước mắt làm nhòe đi khuôn mặt hắn, Nam Cảnh cuống quýt đỡ lấy thân thể ta đang mềm nhũn.

Từ đó, hắn xây Vân Mãn cung – nhà tù chỉ thuộc về riêng ta.

Ta ngước mắt nhìn Nam Cảnh.

Mối hận này, đủ để xóa tan mọi yêu thương trong quá khứ.

Hắn đưa tay về phía ta, giọng nói khàn đục:

「Nể tình đứa trẻ trong bụng nàng, trẫm có thể bỏ qua việc nàng từng đi theo Thái tử——」

Ta xoay người quay lưng về phía hắn, lạnh nhạt nói:

「Không cần thánh thượng thương xót, xin hãy quay về.」

11

Xuân đến, thân thể ta gầy rộc, chỉ còn lại một bộ xương khô.

Thái y viện bận rộn đến nỗi người ngã ngựa đổ, chỉ để điều dưỡng thân thể ta.

Nhưng ta vẫn ngày ngày nôn mửa.

Đến cuối cùng, nôn ra cả máu.

Hôm ấy, ta nằm trên trường kỷ nghỉ ngơi.

Tố Nga khẽ khàng kể những chuyện đồn đại nghe được.

Đức phi nương nương quả thực rất có thủ đoạn, mấy vị phi tần vào cung cùng nàng đều bị nàng quản giáo ngoan ngoãn.

Gần đây, thánh thượng thường lưu lại qua đêm tại tẩm cung của Đức phi nương nương.

Các phi tần khác không ai dám hé răng một lời.

「Sợ rằng thánh thượng muốn lập Đức phi nương nương làm hoàng hậu.」

Ta mỉm cười, nhấm nháp hạt dẻ nướng Tố Nga bóc sẵn.

Hương vị ngọt bùi tràn đầy khoang miệng, tâm trạng theo đó mà tốt lên không ít.

「Lập ai làm hậu, chẳng liên quan gì đến ta.」

Tố Nga không cam lòng, nói:

「Nhưng thánh thượng rõ ràng thích tiểu chủ nhất——」

Ta nhỏ giọng quở trách:

「Chớ nói bậy.」

Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng the thé của một tiểu thái giám:

「Đức phi nương nương giá đáo——」

Tố Nga vội vã chỉnh lại trang dung cho ta, sợ ta thất thế.

Ta gạt tay nàng ra, khẽ lắc đầu.

Sở Vũ Hàn vận vàng khoác ngọc, mỗi bước đi trâm ngọc khẽ lay.

Ta ngồi dậy, khẽ gật đầu với nàng.

「Đức phi nương nương cát tường.」

Nàng ngồi trên thượng vị, cúi mắt quan sát ta.

「Lâu Nguyệt Thiền, thấy bổn cung, ngươi dám không quỳ?」

Ta nhướng mày, kinh ngạc nói:

「Thánh thượng chưa nói cho nương nương hay sao, rằng Nguyệt Thiền trong cung này, không cần phải quỳ trước bất kỳ ai?」

Một câu nói khiến sắc mặt Sở Vũ Hàn trắng bệch vì giận.

Nàng siết chặt tay, móng tay bọc vàng chạm khắc tinh xảo khứa vào da thịt.

Nàng cười lạnh, lên tiếng:

「Chỉ là con gái của tội thần, thê tử của nghịch thần, ngươi có gì đáng kiêu căng?

「Năm đó, ngươi và phụ thân ngươi đều giống nhau, xu nịnh bợ đỡ, phản bội thánh thượng.

「Hai trăm nhân mạng nhà họ Lâu bị chém đầu trước Ngọ môn, đến mức đao của đao phủ cũng mẻ lưỡi, ôi chao, cảnh tượng đó thật khiến người ta sảng khoái!

「Lâu Nguyệt Thiền, toàn gia chết sạch, để lại mình ngươi sống lây lất trên đời, cảm giác thế nào?」

12

Từng chữ, từng câu của nàng như lưỡi dao đâm vào tim ta.

Hai trăm mạng oan hồn nhà họ Lâu đều chết vì tội lỗi của phụ thân ta.

Chỉ cần nghĩ đến muội muội sáu tuổi chết thảm, ta đau đớn không chịu nổi.

Nuốt xuống vị tanh ngọt đang dâng lên nơi cổ họng, ta ngước mắt đối diện ánh nhìn khiêu khích của nàng.

「Nương nương nói phải, nhà họ Lâu phạm tội đáng chết, chết không oan uổng.

「Thánh thượng sát phạt quyết đoán, thủ đoạn sắc bén, ngay cả Thái tử cũng không thoát khỏi cái chết. Nguyệt Thiền vốn nên theo Thái tử chôn cùng.

「Nhưng thánh thượng chẳng màng đến lời can gián của bá quan, nhất quyết giữ ta lại trong hậu cung này, cho ta hưởng thụ ăn mặc đầy đủ.

「Nguyệt Thiền nghĩ mãi cũng không hiểu ý thánh thượng, không biết nương nương có thể chỉ giáo cho một hai?」

Tin đồn về việc ta mê hoặc lòng thánh sớm đã lan khắp tiền triều hậu cung.

Ai mà không biết, tân đế hiện nay đã chiếm lấy Thái tử phi triều trước.

Kẻ nào dám can gián, lập tức bị xử trảm tại chỗ.

Nàng như bị giẫm trúng chỗ đau, tức giận quát lớn:

「Lâu Nguyệt Thiền, ngươi thật đê tiện! Không biết liêm sỉ! Thân thể không trong sạch còn dám quyến rũ thánh thượng!

「Nếu bổn cung là ngươi, đã sớm dùng ba thước lụa trắng để tự vẫn!」

Ta cong môi cười nhạt:

「Vậy thì kính mong nương nương xin trước mặt thánh thượng cho Nguyệt Thiền ba thước lụa trắng, để ta sớm ngày đoàn tụ cùng gia đình.」

Sở Vũ Hàn giận điên người, nhưng không dám thực sự động thủ với ta, liền dọa sẽ cắt bỏ cung cấp than bạc cho Vân Mãn cung.

Tố Nga quỳ xuống cầu xin:

「Nương nương thứ tội! Tiểu chủ thân thể yếu, ngay đầu thu thánh thượng đã lệnh cho Ty Tích Tân cung cấp than củi. Nay giữa mùa đông lạnh giá, không có lò sưởi, tiểu chủ không thể nào chịu nổi——」

Sở Vũ Hàn hừ lạnh một tiếng, giơ chân đá văng Tố Nga.

「Lâu Nguyệt Thiền, nhớ kỹ cho bổn cung. Trong hoàng cung này, ai cũng có thể được thánh thượng ân sủng, chỉ riêng ngươi là không được!

「Phụ thân ta là nguyên lão hai triều, tận trung với thánh thượng, giúp thánh thượng đăng cơ lên ngôi! Bổn cung cũng là Quý phi được thánh thượng sủng ái, giờ đây còn mang long thai!

「Ngươi, Lâu Nguyệt Thiền, lấy gì để tranh với bổn cung?」

Ha, không ngờ nàng cũng đã có thai.

Thế thì càng tốt, ta sẽ phá hủy hết những gì Nam Cảnh coi trọng.

Ta đỡ Tố Nga dậy, bước đến trước mặt Sở Vũ Hàn.

Đưa tay tát mạnh lên mặt nàng một cái.

「Nương nương muốn thể hiện oai phong, e rằng đã đến nhầm chỗ.

「Ta với nương nương một trời một vực, nương nương lại ganh ghét ta được thánh thượng ân sủng, thật buồn cười và đáng thương.」

Trâm ngọc của nàng rơi lệch, tóc mây rối bời, trên khuôn mặt trắng nõn hiện rõ vài vệt máu.

「Ngươi! Ngươi!!」

Nàng giơ tay định lao tới đánh ta.

Ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh lùng đầy uy nghi:

「Náo loạn cái gì?」