Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

7:28 chiều – 15/01/2025

Muội muội bịa chuyện rằng ta tư thông với người khác.

Danh tiếng ta tiêu tan, phụ mẫu bức ép ta tự vẫn để bảo toàn danh tiết và danh dự cho toàn gia.

Hầu gia đổi ý cưới muội muội, sau đó còn lan truyền rằng ta trèo lên giường hắn, ép hắn tiếp tục thu ta làm thiếp.

Muội muội trước mặt mọi người châm chọc ta :

“Vừa hay ta đang thiếu một nha hoàn bồi giá, một thân trong sạch của tỷ tỷ cuối cùng cũng có chút giá trị, muội muội đành cảm tạ tỷ trước .”

Ta cười lạnh đáp trả:

“Cùng là tỷ muội trong nhà, muội sao phải khách sáo chứ? Ta đã thử qua rồi, Hầu gia hắn… không được!”

1.

“Thạch tín, dao găm, dải lụa trắng.”  Phụ thân chỉ vào tường mà nói tiếp : “Hoặc đập đầu cũng được.”

Phụ mẫu quay mặt lau những giọt nước mắt không tồn tại : 

“Đừng trách phụ mẫu con độc ác. Danh tiếng con đã hỏng, chỉ có cái chết mới chứng minh được trong sạch của con, mới có thể giúp muội muội con tìm được một đấng phu quân tốt .”

Ta bị đánh đến thân mình đầy máu, thương tích khắp người.

Phụ thân nhẫn tâm xuống tay không thương tiếc, roi mây cũng đã gãy tới vài cành.

Tất cả chỉ vì một câu vu khống của muội muội.

Chỉ vì một câu “tư thông với người khác,” muội muội đã đẩy ta xuống vực sâu của địa ngục.

Khắp kinh thành xôn xao dèm pha, miệng lưỡi thế gian vốn là một lưỡi dao sắc bén.

Phủ Thượng Thư vì ta mà chịu nhục, kinh thành lan truyền rằng ta là kẻ vô liêm sỉ, là tiện nhân phóng đãng.

Trước cổng phủ, vô số dân chúng tụ tập chế giễu, chửi rủa.

Họ thêu dệt nên vô số chuyện hoang đường, dù chẳng hề có chứng cứ gì.

Thân phụ mẫu xé rách tay áo ta kiểm tra, rõ ràng cũng thấy dấu thủ cung sa đỏ chói kia,  nhưng vẫn nhẫn tâm hạ roi không hề thương xót .

Họ không trách muội muội bịa chuyện, chỉ muốn dùng cái chết của ta để cứu vãn danh tiếng, có thể giúp muội muội gả được một phu quân phú quý.

Ta mặt đầy máu và nước mắt, gào thét đến khản giọng :

“Nhưng rõ ràng con chẳng làm gì sai, tại sao lại phải chết? Sai là muội muội! Là muội ấy vu khống ta, là muội ấy sai cớ sao ta lại là người phải chịu hậu quả?Người đáng chết nên là muội ấy!”

Phụ thân lạnh lùng như băng tuyết nói :

“Lỗi đã xảy ra, tranh cãi đúng sai còn có nghĩa gì ?

Muội muội ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng lẽ ngươi thân là tỷ tỷ cũng không hiểu sao ?”

“Chuyện sống chết của một người là chuyện nhỏ, danh tiếng phủ Thượng Thư mới là chuyện đại sự .”

“Ngược lại, tại sao muội muội ngươi không vu khống kẻ khác mà lại là ngươi? Chết đến nơi rồi ngươi còn không biết hối cải.”

Phụ thân nhìn ta với ánh mắt khinh miệt.

Muội muội xông vào lại bị mẫu thân giữ lại:

“Đừng nhìn! Tỷ tỷ con thân đầy máu, cẩn thận đừng để bản thân mình phải sợ hãi.”

Du Thiên Thiên cười đùa nói :

“Tỷ tỷ thật là thê thảm! Hầu gia mà thấy tỷ thế này liệu ngài ấy còn muốn thành thân với tỷ  nữa không?”

Ta hận không thể xé xác nàng ta :

“Đồ tiện nhân!”

Ta gượng đứng dậy lao tới, nhưng lại bị phụ thân một bạt tai ngã nhào.

“Thời gian không còn sớm, ngươi cũng nên lên đường thôi.”

Ta lau đi máu và nước mắt, làm một lần vùng vẫy cuối cùng:

“Ta chết rồi, Hầu gia chắc chắn không để yên!”

2.

An Kiệt là hy vọng duy nhất của ta.

Chàng vừa gặp ta đã đem lòng yêu mến, một lòng muốn cầu thân ta.

Chàng nhất định sẽ cứu ta ra khỏi địa ngục trần gian này.

Phụ thân, mẫu thân e ngại phủ Hầu, nghĩ nghĩ rồi nói cho ta một con đường sống:

“Chỉ cần An Kiệt nguyện ý thành thân với ngươi, mọi chuyện sai trái của ngươi sẽ đều được xóa bỏ.”

Ta sai người đưa thư đến phủ Hầu, nhưng thư ta gửi như đá chìm đáy biển.

Ta không từ bỏ, lén chạy đến phủ Hầu trong đêm, cuối cùng cũng đợi được chàng trước cổng phủ.

Ta nghĩ rằng chàng sẽ đau lòng vì những gì ta đã chịu đựng, nhưng bộ dáng chàng lạnh nhạt, ánh mắt nhìn ta đầy phức tạp.

Chẳng lẽ chàng cũng không tin ta?

Ta bất chấp lễ nghi, vén tay áo lên, trên cánh tay trắng muốt đầy những vết roi hằn máu là một điểm nhỏ thủ cung sa đỏ rực rỡ.

Cuối cùng, chàng ôm lấy ta.

Ta gục đầu vào ngực chàng, bật khóc không ngừng.

“Chàng sẽ đến cầu thân ta đúng không ?”

Mặt ta đầy nước mắt ngẩng khẩn cầu, vì chàng là hy vọng duy nhất lúc  này của ta.

Chàng khẽ đáp : “Ta sẽ cho nàng một lời giải thích .”

Ta vui mừng báo với phụ thân, mẫu thân rằng Hầu gia sẽ đến cầu thân ta.

Du Thiên Thiên ghen ghét căm hận nhìn ta.

Nàng ta muốn ta chết, ta chẳng lẽ cũng không muốn nàng ta chết sao ?

An Kiệt chàng rất nhanh đã đến như đúng hẹn.

Lòng ta vui mừng khôn xiết, vội vã chạy thẳng đến sảnh đường.

Nhưng lại bất ngờ nghe thấy giọng nam trầm ấm vang lên:

“Tiểu thư Thiên Thiên tài sắc vẹn toàn, nay tại hạ đặc biệt đến phủ gia cầu thân.”

Nghe như sét đánh ngang tai, chân ta mềm nhũn lảo đảo suýt ngã.

“Nhưng ta và Uyển Nhi vốn đã có hôn ước từ trước. Nay danh tiếng nàng ấy đã hỏng, khó lòng tái giá. Ta nguyện nạp nàng làm thiếp, sẽ để cho nàng một chỗ nương thân.”

Phụ mẫu ta hân hoan, muội muội ngượng ngùng đỏ mặt.

Hầu gia thê thiếp đều song toàn, còn ta thì sao?

Ta tính là gì?

Khi họ đang vui mừng đắc ý thì ta lao vào.

Toàn thân ta lạnh buốt, còn họ thì ngập tràn niềm vui.

3.

“Uyển Nhi?”

Sau một thoáng kinh ngạc, trong mắt chàng hiện rõ vẻ giả dối lạnh lùng mà ta chưa từng nhận ra.

“Ngươi chắc đã nghe thấy tất cả. Cũng tốt, ta cũng không cần nhiều lời thêm . Nàng nay tiếng xấu vang xa, ta không thể để nàng làm hầu phủ phu nhân.Nhưng ta cũng đã nghĩ ra cách ổn thỏa, nên quyết định cầu thân muội muội nàng làm chính phu nhân, sau sẽ nạp àng làm thiếp để có chỗ nương nhờ.”

“Nàng đừng oán trách ta, cửa phủ Hầu không thể dung nạp kẻ thanh danh không sạch sẽ.

Chỉ có tiểu thư nhà danh giá, gia thế trong sạch, mới xứng làm chính thất của ta.

Nhưng ta nguyện chịu tiếng xấu, nạp nàng làm thiếp, sẽ không phụ một đoạn tiền duyên của chúng ta trước đây.”

“Ngươi còn không mau quỳ xuống tạ ân Hầu gia đã thu nhận?”

Phụ thân ra lệnh:

“Với tiếng xấu của ngươi, đừng nói làm thiếp, được làm nha hoàn hầu giường cũng đã là phúc phận của ngươi.”

Du Thiên Thiên mang vẻ kiêu ngạo đáng khinh của kẻ chiến thắng, trong mắt đầy khinh bỉ mà chế giễu:

“Tỷ tỷ yên tâm, ta có thể bao dung mà thu nhận tỷ.

Dẫu tỷ chỉ là một tiểu thiếp, ta đường đường chính thất, ắt nhiên sẽ rộng lượng.”

“Ngươi làm sao có mặt mũi nói ra những lời ấy?”

Ta cố nén cơn giận muốn tát nàng một cái:

“Vu khống, bịa đặt, đoạt đi nhân duyên của người khác, ngươi còn ô uế hơn danh tiếng của ta gấp trăm lần!”

“Câm miệng!”

Phụ thân quát lớn:

“Ngươi sao dám vu khống Thiên Thiên?

Nó chỉ nhất thời lỡ lời mà thôi, sao lại có ý độc ác đoạt nhân duyên ngươi ?

Hầu gia không cưới ngươi, lỗi là ở bản thân ngươi, liên quan gì đến Thiên Thiên ?”

“Đổi trắng thay đen, không phân thị phi !”

Lần đầu tiên, ta dám mạnh miệng phản kháng phụ thân:

“Kẻ vu khống không có tội, người bị hại lại thân mang tội rồi ?

Các người cùng một phe, bức ép ta đến cùng, sao ta phải chịu sự sắp đặt này?”

“Đủ rồi!”

Ánh mắt An Kiệt đầy sự thiếu kiên nhẫn:

“Nàng đừng làm loạn vô lý.

Ta sẽ không cưới nàng, đó là sự thật không thể thay đổi.

Nàng nên ngoan ngoãn nhập vào phủ, từ nay an phận thủ thường, cử chỉ đoan trang, lời đồn tự khắc sẽ lắng xuống.”

Ta không dám tin, nhìn chàng mà nước mắt làm mờ tầm mắt.

Khoảnh khắc ấy, ta hoàn toàn thất vọng về chàng.

Chàng rắc muối vào vết thương của ta, đâm dao vào tim ta.

Chàng không phải đến để cứu ta khỏi vũng bùn lầy này, chàng chỉ mang lại sự nhục nhã còn tệ hơn những người khác dành cho ta mà thôi .

Chàng không vì những oan ức của ta mà đau lòng, lại còn cầu thân kẻ thù của ta làm thê tử!

Chàng cùng một giuộc với những kẻ ác, giẫm đạp lên lòng tự tôn của ta!

Chưa bao giờ ta cảm thấy bất lực, cảm thấy căm hận đến thế!

“Không cần! Ta không đê tiện đến mức ấy!

Trước kia sợ chàng không cưới, nay đa tạ chàng không cưới!”

Ta dồn sức ném vỡ chiếc vòng ngọc mà chàng đã tặng, nói :

“Đời này, ta thà chết cũng không nguyện làm thiếp!”