Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 9

7:01 chiều – 14/01/2025

Ta nói: “Thiên kiếp không phải kẻ mù, ta ở Âm Hà hay trên trời, nó đều nhìn thấu. Chi bằng cứ ở cạnh Quỷ Quân, để hắn biết mùi bị lôi đánh là thế nào.” Dứt lời, ta cười nhìn Tống Uy, “Coi như là món quà cảm tạ hắn đã ‘chăm sóc’ phu quân của ta suốt những năm qua.”

Lỗ tai Tống Uy thoáng chốc đỏ bừng.

Hắn vốn là kẻ lãnh đạm, dẫu năm xưa cùng ta dưới ánh trăng hoa, cũng mang vẻ điềm nhiên, không chút bối rối. Hắn quen nói lời tình tứ, chỉ đôi ba câu, đã khiến tim ta rối loạn.

Nay lại chẳng ngờ, chỉ một tiếng “phu quân” đã làm vị Tống đại nhân này động lòng.

“Phu quân?” Ta lại gọi một tiếng.

Tống Uy không tự nhiên mà quay đầu đi, nhưng tay hắn lại siết chặt lấy tay ta.

Đầu ngón tay bị nắm đến tê dại, đủ thấy hắn đã dùng không ít lực. Ta kêu lên một tiếng đau đớn, hắn mới ý thức được mình thất thố, vội vàng buông tay.

Đầu ngón tay vẫn còn vương lại hơi ấm từ hắn, cảm giác tê dại càng tăng lên. Lúc này, ta lại mong hắn nắm lấy tay ta lần nữa, liền mặt dày mà nhét tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của hắn, cười nói: “Lừa chàng đấy.”

Khi ấy, Tống Uy là một đế vương, còn ta chỉ là một tiểu tiên, hai người chẳng thể xem là ngây thơ, nhưng cũng không già dặn cứng cỏi như bây giờ.

Khi đó, Tống Uy đã sớm học được cách thu liễm, vui giận không hiện, luôn giữ dáng vẻ một thánh nhân chẳng màng thế sự.

Lần đầu ta hạ phàm, vừa thấy đã thích vẻ trầm tĩnh của hắn, bèn bấm một pháp quyết, hạ xuống giường của hắn.

Một đế vương lòng dạ sâu xa, sao có thể dễ dàng dung tha một nữ tử không rõ lai lịch tiếp cận mình? Hắn cầm kiếm kề cổ ta, suýt chút nữa giết chết ta.

Có lẽ về sau, hắn thấy ta thật sự quá ngốc, chẳng biết tiền bạc là gì, bộ cung trang phức tạp cũng mặc không ra dáng, ngay cả chuyện cung đấu cũng không rõ ràng, bị người hãm hại còn ngỡ người ta tốt. Từ đó, hắn dần để tâm đến ta.

Ta không hiểu lời lẽ nơi nhân gian, chỉ biết ở Tiên giới, người ta thích gọi người mình yêu là tiên lữ, chưa từng gọi “phu quân” cái tên nghe đầy mật ngọt như vậy.

Có thể nói, hôm nay là lần đầu tiên trong hai trăm năm qua.

Ai ngờ, một tiếng gọi, lại khiến Tống Uy lúng túng không biết làm sao.

Hắn vẫn thích nghe.

Ngày thứ tư, chúng ta đi gặp Quỷ Quân.

Quỷ Quân nằm nghiêng lười biếng trên chiếc ghế làm từ xương người, dáng vẻ tựa như đã định liệu chúng ta chẳng thể thoát đi đâu được. “Gì cơ? Ngươi muốn đến U Minh Quỷ Đao Trận?”

Ta sửa lại lời hắn: “Không phải ta, mà là chúng ta: ngươi, ta và hắn.”

Quỷ Quân nhổ miếng thịt người kẹt trong kẽ răng, “Bổn tọa không ngu, cớ gì ngươi luôn xem bổn tọa như kẻ ngốc?”

“Quỷ Quân muốn đắc đạo thành tiên, U Minh Quỷ Đao Trận không đi không được.”

Quỷ Quân bật lưỡi một tiếng, chỉ tay về phía Diễn Sơ, “Bổn tọa giết hắn, vẫn có thể phi thăng thiên giới.”

Ta dùng giọng khách khí như đối với Thiên Đế, “Có lẽ… ngài không làm được.”

Sắc mặt Quỷ Quân trầm xuống, “Ngươi dám nói bổn tọa không làm được?”

“Không làm được chính là không làm được.” Ta mỉm cười, “Diễn Sơ là người, được thiên đạo che chở, có khí vận đế vương phù trợ, phi thăng là chuyện nước chảy thành sông. Nhưng ngài là quỷ, quỷ có đạo của quỷ.”

Quỷ Quân im lặng.

“Nếu mạnh mẽ đoạt khí vận của người khác, ngày ngài phi thăng, thiên đạo chưa chắc tha cho ngài.” Ta khẽ cúi mình, thần sắc thản nhiên mà cười, “Không bằng hỏi thử Tống Uy, về việc phá U Minh Quỷ Đao Trận, hắn có không ít kinh nghiệm.”

Đôi mắt sâu thẳm của Quỷ Quân nhấc lên, ánh nhìn sắc bén như dao khiến người khác kinh hồn bạt vía. “Sớm đã nên đoán ra, như Tống Uy—một kẻ tội nghiệt sâu nặng thế này, không chịu đủ vạn đao chi khổ, sao có thể mơ bước vào cửa thiên môn?”

“Kẻ tội nghiệt sâu nặng là các ngươi.” Ta nắm chặt tay Tống Uy, siết chặt lại, “Tống Uy không sai.”

Quỷ Quân cười lớn, “Không ngờ Thiên Phi nương nương lại là người bao che khuyết điểm như vậy. Thảo nào Tống Uy lại một lòng một dạ với ngươi, ngay cả công chúa của bổn tọa cũng không lay chuyển được hắn.”

Ảnh Nương thẹn thùng cười duyên, “Thiên Phi nương nương, có ngại cùng thần thiếp chung chồng không?”

Ta đáp: “Ngại, ngại vô cùng.”

Quỷ Quân vuốt cằm cười nham hiểm, “Tống Uy cưới công chúa của bổn tọa, bổn tọa mới dám tin hắn. Ít nhất phải là sau đêm động phòng.”

Ảnh Nương e lệ cười, thỉnh thoảng liếc nhìn ta, dáng vẻ đắc ý hiện rõ.

“Tống Uy, cưới hay không cưới?” Quỷ Quân nhàn nhã hỏi.

Tống Uy khẽ động cánh tay, nhưng đã bị ta kéo lại.

Ta biết hắn muốn rút kiếm, thậm chí có thể ở ngay tại đây, cùng Quỷ Quân quyết chiến một trận sinh tử.

“Cưới.” Ánh mắt ta sắc bén chiếu thẳng về phía Ảnh Nương, “Bản Thiên Phi tự mình đưa vị công chúa quý này lên giường.”

Quỷ Quân vỗ tay cười lớn, “Hay hay hay! Thiên Phi thật rộng lượng! Tống Uy, sau này ngươi hưởng phúc tề nhân* rồi.”

“Chừng nào?” Ta hỏi.

“Tối nay!” Ảnh Nương hớn hở đáp, vẻ mừng rỡ không kìm nén được, dường như sắp nhảy cẫng lên.

Quỷ Quân mỉm cười, lắc đầu bảo: “Bổn tọa chỉ có một vị công chúa, nàng nói thế nào thì cứ thế ấy đi.”

Ảnh Nương thẹn thùng, che mặt cúi đầu, niềm vui tràn ngập khó giấu.

Ta khẽ cười lạnh, kéo tay Tống Uy rời khỏi Âm Ty Phủ.

“Lệnh Nghi.” Hắn để mặc ta lôi đi, theo sát phía sau, bất chợt gọi tên ta một tiếng.

Ta đáp: “Không có gì, chẳng phải đây đâu là lần đầu chàng cùng người khác sao. Năm xưa, trong hậu cung, oanh oanh yến yến kia, có ai không đẹp hơn nàng ta?”

Lời vừa nói ra, đã thấy chất chứa vị chua chát.

Tống Uy nhẹ kéo một cái, ta lập tức bị hắn kéo vào lòng, bàn tay to lớn áp lên má ta, nhàn nhạt nói: “Nàng giành giật cái gì vậy?”

Ta bực bội đầy bụng, liền đáp: “Sợ chàng lỡ miệng đồng ý, khiến ta khó chịu.”

“Quỷ Quân yêu quý ái nữ, vậy mà chuyện đại lễ thành hôn lại qua loa sơ sài đến thế, nàng không thấy kỳ lạ sao?” Tống Uy từng bước dẫn dắt.

Ta nhíu mày, chợt hiểu ra mình vì quá lo lắng nên đã hồ đồ, vội vã đồng ý mà chẳng cân nhắc kỹ.

“Quỷ Quân là nóng ruột chứ gì!” Ta hậm hực nói.

Tống Uy mỉm cười, như thưởng cho kẻ vừa thông suốt, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu ta. “Nàng nghĩ ra được điều đó, ta rất hài lòng.”

Ta đưa tay ngăn động tác của hắn, hối hận khôn nguôi. Rõ ràng sống lâu hơn hắn cả trăm năm, vậy mà trước mặt hắn, ta lại chậm một bước.

“Giờ thì làm sao đây! Ta đã nhận lời rồi!” Ta rầu rĩ thốt lên, trong lòng như có ngọn lửa đốt.

Thực tế, nếu trì hoãn thêm, Quỷ Quân hẳn sẽ nóng nảy mà ra lệnh bắt Diễn Sơ ngay lập tức. Nhưng từ sáng nay, trước khi ta và Tống Uy rời khỏi Âm Ty Phủ, Diễn Sơ đã âm thầm thi triển thuật che mắt, theo chúng ta đến U Minh Quỷ Đao Trận.

Quả nhiên, ta đã để Quỷ Quân chiếm lợi thế lớn.

Tống Uy nói: “Ban đầu, nếu không đồng ý, Quỷ Quân sẽ tức giận, lập tức ra lệnh bắt Diễn Sơ. Khi phát hiện Diễn Sơ không còn trong Âm Ty Phủ, hắn sẽ đoán được Diễn Sơ đã đến U Minh Hà, nơi nhất định phải qua để rời khỏi địa phận của quỷ tộc.”

Ta chán nản thở dài: “Lúc đó, có thể nhân cơ hội dụ Quỷ Quân không phòng bị vào U Minh Quỷ Đao Trận. Nhưng giờ thì không còn cách nào nữa. Hắn sẽ cẩn thận giữ gìn vị thế, chờ đợi xem chàng và Ảnh Nương có thực sự thành thân, rồi mới tiếp tục hành động. Còn chuyện Diễn Sơ mất tích, không biết đến khi nào mới truyền tới tai hắn. Chúng ta cũng chẳng thể tự nói ra, vì điều đó sẽ khiến hắn nghi ngờ…”

Giọng ta càng nói càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một câu rầu rĩ: “Tống Uy, ta đúng là làm chuyện hồ đồ.”

Tống Uy thở dài, nhẹ giọng bảo: “Lệnh Nghi, nàng không hồ đồ, chỉ là loạn lòng mà thôi.”

Loạn đến mức sợ Tống Uy phải động thủ cùng Quỷ Quân, rồi bị thương hoặc mất mạng.

Ta ngỡ hắn giận, nhưng ngẩng đầu lên, lại bắt gặp đôi mắt đầy ý cười của hắn. “Lệnh Nghi, lâu rồi không có ai bảo vệ ta như vậy.”

Nhớ lại ánh mắt sợ hãi của đám quỷ đối với Tống Uy, ta không khỏi thắc mắc: “Khi chàng phi thăng, hẳn có nhiều danh hiệu uy phong để chọn, cớ sao lại lấy cái tên nhã nhặn như Văn Khúc Chân Quân?”

Tống Uy không ngờ ta lại nghĩ tới chuyện này, chỉ cười đáp: “Ta sợ làm nàng kinh hãi.”

Nếu biết hắn là thần tiên mang đầy sát khí, từng bò ra từ U Minh Quỷ Đao Trận, chắc chắn ta sẽ cuốn gói rời khỏi cung từ lâu.

Ta vò đầu, bực dọc nói: “Vậy chẳng lẽ thực sự phải động phòng với Ảnh Nương?”

Tống Uy khẽ cười: “Con tin đã giao vào tay, nào có chuyện trả lại.”

Ta trợn mắt, mất một lúc mới bật cười: “Diệu kế!”

Hôn lễ của quỷ tộc, còn náo nhiệt hơn cả nhân gian.

Những hình nhân bằng giấy khiêng kiệu hoa, miệng thổi khúc nhạc tiễn biệt, lắc lư đưa Ảnh Nương vào động phòng đã chuẩn bị sẵn.

Quỷ Quân không buồn bày lễ bái đường, chỉ mời ta ngồi giữa sảnh uống rượu mừng.

Còn Tống Uy, hắn khoác hồng bào, bị đám quỷ lôi vào tân phòng.

“Thiên Phi nương nương, đàn ông mà, tam thê tứ thiếp, sớm muộn cũng quen thôi. Đừng cau mặt nữa, uống rượu đi, uống rượu!” Quỷ Quân cười, nâng chén mời ta.

Ta nhìn ly rượu màu xanh lục u uẩn, trong đó còn vương vài sợi tóc khả nghi, đành gượng cười đáp: “Bổn Thiên Phi uống say sẽ làm loạn, để bảo đảm đại hôn của công chúa diễn ra thuận lợi, vẫn là thôi vậy…”

Quỷ Quân thấy ta bất lực thế, cười ha hả, vô cùng thỏa mãn. “Thiên Phi nương nương nghĩ thông được như vậy là tốt lắm rồi.”

Bữa tiệc đầy tiếng cười nói, các trụ cột của quỷ tộc đều tươi cười rạng rỡ, nhưng đối với ta, từng khắc trôi qua đều như dày vò.

Quỷ Quân nhìn lên bầu trời xanh lục bên ngoài, không biết bằng cách nào xác định được giờ giấc, hừ nhẹ một tiếng, “Giờ này, hai phu thê trẻ hẳn đã bắt đầu rồi nhỉ?”

Mọi người cười rộ lên, vài kẻ liếc ta với vẻ khiêu khích.

Dưới bàn, tay ta nắm chặt thành quyền, lần đầu tiên ta cảm thấy đánh nhau có lẽ là chuyện dễ chịu hơn cả.

Khi ta đang nhìn ly rượu, chờ đợi trong lòng dằn vặt, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng huyên náo. Một con tiểu quỷ lăn lông lốc vào sảnh, gào khóc thảm thiết:

“Quỷ Quân! Tống Uy cướp công chúa đi rồi!”

Lời vừa dứt, ta bất ngờ rút từ dưới bàn ra một luồng sáng lạnh, thẳng hướng yết hầu Quỷ Quân mà lao tới. Y không đề phòng, chỉ kịp nghiêng mình, để lại một vết thương trên cổ.

Ta tụ khí thành kiếm, một thanh trường kiếm tựa như của Tống Uy hiện lên trong tay, ta lao nhanh về phía cửa. Dọc đường, bất kỳ quỷ tộc nào chưa kịp phản ứng đều bị kiếm chém tan thành khói đen, tiếng la hét thê thảm vang dội khắp nơi.

Quỷ Quân gầm lên một tiếng, theo sát phía sau.

“Con nhãi ranh, chịu chết đi!”

Ta xoay người, ngang kiếm chặn lại. Choang! Lực va chạm làm tay ta tê rần, phải lùi vài bước. Những tiểu quỷ xấu số bị quét trúng kiếm liền hét lên trước khi hóa thành bụi.

Quỷ tộc lập tức bao vây ta, chặn kín mọi đường thoát.

Ta nghiêng kiếm ngang, mũi kiếm chỉ thẳng vào Quỷ Quân, lạnh lùng cười: “Lão già kia, ta đường đường là một Thiên Phi, dù là thần tiên bảo vệ cõi thái bình, không có nghĩa ta không biết giết người, cũng không có nghĩa ta không thể giết người.”

Ánh mắt quét qua đám quỷ, ta nói tiếp: “Kẻ nào muốn chết, cứ thử xem!”

Quỷ Quân mặt mày tối sầm, giận dữ gầm lên: “Bổn tọa không rảnh chơi trò vòng vo với ngươi. Giết ngươi xong, ta sẽ giết Tống Uy, không ai thoát được đâu!”

Y hóa thành một luồng khí đen kỳ dị, lao thẳng tới mặt ta.

Ta rung cổ tay, kiếm hóa thành nghìn ánh kiếm, ánh sáng bao trùm, dựng lên bức tường chắn kín không kẽ hở trước mặt. Linh lực cuồn cuộn trào ra như nước lũ, dồn vào kiếm. Tiếng kiếm rít lên, ánh bạc lóe sáng, đám quỷ tộc xung quanh lần lượt bị hất văng, tan thành bụi đen, hồn phi phách tán.

Quỷ Quân gầm lên: “Khốn kiếp! Bổn tọa muốn lấy mạng ngươi!”

Kiếm khí tức thì hợp lại, phóng thẳng về phía cổ Quỷ Quân, rạch qua không khí tạo nên âm thanh sắc nhọn.

Soạt…

Ống tay áo của ta rách toạc.

Ngực Quỷ Quân in hằn một vết thương, chất lỏng màu xanh đen chảy ra.

Ta nắm chặt chuôi kiếm, vung ngang. Kiếm khí lan ra như gợn sóng, điên cuồng xé toạc không gian. Giữa lúc thiên kiếp bị phá, hơn hai trăm năm tu vi của ta lập tức bùng nổ, quét sạch cả Âm Ty Phủ trong nháy mắt.

Bầu trời rung chuyển dữ dội. Quỷ Quân đứng giữa đống đổ nát, sắc mặt đại biến. Cát bụi tung bay, gió rít từng cơn. Y rống lên: “Khốn kiếp! Sao lại là lúc này?!”

Ta lạnh lùng cười: “Thì ra không chỉ mình ta gặp thiên kiếp.”

Hai luồng tử kiếp đang dữ dội đánh vào kết giới trên không. Quỷ Quân cũng đến kỳ đại kiếp, hai kiếp chồng lên nhau khiến Quỷ Vực không thể trụ nổi. Huống hồ, trong đó còn có cả thiên phạt do phá tan Thiên Kiếp Cấm.

“Đưa Diễn Sơ đến đây! Mau!” Quỷ Quân không rảnh đấu với ta, vừa tránh né vừa lao về phía cửa.

Ta bám sát phía sau, dễ dàng quét sạch lũ thuộc hạ ngáng đường, ép Quỷ Quân phải chạy trối chết. Cuối cùng, ta đuổi tới bờ U Minh Hà.

Quỷ Đao Trận trước mắt càng thêm đáng sợ. Dưới bầu trời xanh lục, một lớp màn chắn trong suốt bị hai tia sét đỏ rực đập liên tiếp, làm chấn động Quỷ Vực dữ dội.

Gió lạnh rít gào, tiếng quỷ khóc thê lương. Trong Quỷ Đao Trận, gió xoáy mạnh, cuồn cuộn vươn lên tận trời.

Những tiểu quỷ yếu kém vừa bước vào đã lập tức tan thành bụi.

Tống Uy, áo đỏ thẫm, kiếm kề trên cổ Ảnh Nương, gương mặt bình thản: “Quỷ Quân, Tống mỗ tiễn ngài vào trận.”

Quỷ Quân nghiến răng ken két, giọng đầy phẫn nộ: “Tống Uy, thả Ảnh Nương ra!”

Tống Uy chỉ hơi nhấn lực, một vết cắt hiện trên cổ Ảnh Nương. Hắn lạnh nhạt đáp: “Các hạ chắc rõ tính ta.”

Ảnh Nương dù không tái mặt nhưng giọng đã run rẩy, đầy sợ hãi: “Cha ơi… Tống Uy nói… sẽ ném con vào trận… Cha cứu con… cứu con…”

Quỷ Quân hai mắt đỏ ngầu, gầm lên, một chưởng đánh thẳng về phía ta: “Tống Uy, ngươi đã không muốn con gái ta sống, vậy Thiên Phi nương nương cũng đừng mong sống!”

Lúc trước, Quỷ Quân mải thoát thân nên ta mới chiếm được ưu thế. Nay y liều mạng, ta lập tức bị ép vào thế khó.

Mấy chiêu qua lại, ta thở dốc, tóc tai rối tung. Nếu giờ chạy về phía Tống Uy, chắc chắn ta sẽ để lộ sơ hở chết người.

Không cho ta kịp thở, Quỷ Quân vung móng vuốt, sắp bóp chặt cổ ta thì phía sau vang lên tiếng thét của Ảnh Nương.

Quỷ Quân khựng lại, vội vàng quay về phía sau. Giây tiếp theo, một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy ta từ phía sau. Đó là Tống Uy.

Hắn kéo ta sang bên, ta quay đầu nhìn lại. Thấy Ảnh Nương đã bị Quỷ Đao Trận nuốt mất nửa chân, không còn kêu la, chỉ giãy giụa trong tuyệt vọng.

Quỷ Quân quên hết tất cả, lao vào dòng nước đen để kéo Ảnh Nương ra. Tống Uy vung tay, khí xanh đánh trúng lưng Quỷ Quân, đẩy cả hai cha con xuống tâm trận.

Tống Uy ôm lấy ta, khẽ nói: “Đừng vội, chờ Diễn Sơ.”