Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại YẾN NGUYỆT TỊCH NGỌC Chương 5 YẾN NGUYỆT TỊCH NGỌC

Chương 5 YẾN NGUYỆT TỊCH NGỌC

7:40 sáng – 14/01/2025

Dù có phải là con của Thẩm Tịch Ngọc hay không, nàng cũng không dám giữ lại.

Hỏi câu này, chẳng qua là để chắc chắn rằng…

Ta đưa mắt vô hồn nhìn vào góc tối mịt mù, chẳng lẽ, Thẩm Tịch Ngọc đang đứng đó?

Sau khi nàng rời đi, ta nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ, suốt đêm không dám nhắm mắt, sợ rằng khi mở mắt ra, sẽ là cảnh bị người ta bắt đi như năm nào.

Càng sợ rằng, khi ta tỉnh dậy, phụ mẫu đã rời xa ta mãi mãi.

Chờ đến gần sáng, đột nhiên có người bước vào, hai bên giữ chặt ta, dùng vải bịt kín mắt.

Không kịp giãy giụa, ta bị họ đánh ngất.

Khi tỉnh lại, ta nằm trong chiếc xe ngựa chao đảo đang di chuyển.

Trong bóng tối có tiếng người nói chuyện:

“Khi nào mới đánh bốn mươi roi? Bọn ta chờ mãi, roi đã ngâm dầu bóng loáng, mà bệ hạ lại chậm chạp chẳng chịu hạ lệnh. Thật không hiểu đang nghĩ gì.”

“Thánh ý khó đoán. Nghe nói nữ nhân bên trong mang thai con của kẻ khác. Chuyến này chắc là xử tử bí mật.”

Ta cố nhúc nhích cổ tay, phát hiện mình bị trói chặt, miệng cũng bị nhét giẻ.

Ta hiểu ý của họ.

Thẩm Tịch Ngọc muốn giết ta.

Đến nước này, ta chẳng còn sức phản kháng.

Chết cũng được.

Trong thời loạn lạc, làm gì có ai không chết.

Ta chỉ là một người bình thường, chịu quá nhiều khổ cực.

Khi nằm trong chiếc quan tài dưới lòng đất, có lẽ mọi thứ sẽ yên ổn.

Ta nghĩ như vậy, xe ngựa dần dừng lại.

Ta nghĩ sẽ ngửi thấy mùi máu tanh, hoặc xác chết hôi thối.

Nhưng thực tế, không có gì cả.

Họ khiêng ta, bước đi vững vàng một đoạn dài, đột nhiên có ánh sáng lọt qua khe vải.

Tiếp đó, ta bị ném xuống một chỗ mềm mại, tiếng cửa gỗ vang lên, xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng.

Ta như bị ném vào một căn phòng.

Ta ngồi im, không nhìn thấy gì.

Chiếc bụng nhô lên không chịu được tư thế co người, ta chậm rãi duỗi chân ra, dựa vào tường để nghỉ ngơi.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Nàng đã đi đâu?”

Giọng nói ấy quen thuộc, hơn nữa còn rất gần.

Ta như bị sét đánh, vội vàng quay đầu về hướng phát ra tiếng nói.

Thẩm Tịch Ngọc đã xuất hiện từ khi nào?

Hay từ nãy giờ, hắn vẫn luôn ở đây?

Tấm vải trước mắt bị vén lên, ánh sáng chói mắt khiến ta phải mất một lúc để thích nghi.

Khi nhìn rõ, thấy Thẩm Tịch Ngọc đứng đó, ngũ trảo kim long trên y phục cuộn mình trước ngực, vẻ ngoài so với trước đây càng thêm uy nghiêm.

Ta ngây người, chưa kịp nghĩ ra lời nào.

Hắn nhìn ta, đôi mắt phượng ngập đầy lạnh lùng, xen lẫn cơn giận bị ruồng bỏ.

Hắn tiến lên, nâng cằm ta, xoa nhẹ đôi môi nứt nẻ:

“Nói đi. Nàng bỏ ta lại, đã chạy đi đâu?”

“Thiếp không biết.”

Yến Nguyệt chưa từng nói cho ta biết tên nơi ẩn cư.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí khiến người ta ngột ngạt.

“Nàng từng nói hòa thân là tự nguyện, hóa ra lại là dối gạt trẫm, đúng không?”

Giọng của Thẩm Tịch Ngọc nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn, nhưng trong ánh mắt hắn ngập tràn bóng tối.

Câu hỏi của hắn khiến ta cứng họng, bởi sự thật là ta đã bỏ rơi hắn lần nữa.

Giọng hắn lộ rõ sự thất vọng và trái tim nguội lạnh không thể che giấu:

“Trẫm từng nghĩ, nàng mềm lòng, nhớ tình xưa, thậm chí…”

Hắn tự cười giễu bản thân:

“Là vì thích trẫm nên mới nguyện ý lấy trẫm.”

“Đừng như vậy…”

Ta run rẩy nắm lấy vạt áo hắn:

“Thiếp thích chàng mà—”

“Đủ rồi!”

Hắn quát lớn, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, giọng trầm thấp:

“Trẫm thà bị nàng từ chối ngay từ đầu, còn hơn nhận được một chiếc kẹo ngọt, để rồi bị tát một bạt tai.”

Ánh nến trong phòng lay động, phát ra tiếng tí tách.

Thẩm Tịch Ngọc ngồi quay lưng về phía ta, trên chiếc ghế nhỏ cách xa, nửa thân áo hoàng sắc ẩn hiện trong bóng tối, lộ ra vẻ mệt mỏi trên gương mặt nghiêng.

Ta bước chân trần tiến lại gần, từ từ quỳ xuống:

“Bệ hạ, xin đừng để tội lỗi của thần thiếp liên lụy đến gia quyến. Thần thiếp nguyện dùng mạng mình đổi lấy sự bình an của họ.”

Thái dương của Thẩm Tịch Ngọc giật lên:

“Đứng dậy.”

Ta ngoan cố cúi đầu, mặc hắn xử trí.

“Tống Uyển.”

Giọng hắn rất nhẹ:

“Nàng nghĩ rằng, nếu trẫm muốn báo thù, nàng có thể sống đến ngày hôm nay sao?”

Ta mờ mịt nhìn hắn:

“Vậy bệ hạ muốn gì? Ngài muốn thần thiếp bỏ đứa trẻ, tiếp tục hầu hạ ngài? Thần thiếp có thể làm được.”

Thẩm Tịch Ngọc suýt nữa nghiến nát hàm răng, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn chằm chằm vào ta:

“Tống Uyển, nghe cho kỹ. Trẫm không quan tâm đứa trẻ là của ai, cũng không bận tâm nàng thích ai. Trẫm chỉ hỏi nàng một câu: đi hay ở?”

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, ta thất vọng đáp:

“Ở.”

Thẩm Tịch Ngọc siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch.

Hắn nhìn vào màn đêm đen đặc, như đang đưa ra quyết định, rồi quay đầu lại, ánh mắt trĩu nặng, giọng trầm thấp:

“Tống Uyển, đây là cơ hội cuối cùng trẫm dành cho nàng. Nếu lừa dối trẫm lần nữa, trẫm không dám chắc mình sẽ làm gì.”

“Thiếp hiểu…”

Hắn bất ngờ đứng dậy, cởi áo ngoài.

Ta hoảng hốt lùi lại một bước, giọng run rẩy:

“Ngài… ngài định làm gì?”

Biểu cảm sợ hãi của ta như xát muối vào lòng hắn.

Hắn cười nhạt, châm chọc:

“Nàng không hiểu ý nghĩa của chữ ‘ở’ sao?”

“Thiếp đang có thai.”

“Trẫm không hèn hạ đến vậy.”

Hắn hừ lạnh, nhấc bổng ta lên, ném vào giường:

” Trẫm Chưa đến mức quan tâm đến một người mang thai đâu.”

Hắn nằm chắn bên mép giường, hạ màn che xuống.

Ta ngơ ngác ngồi tựa vào tường, nhìn hắn nhắm mắt.

“Lại đây, làm ấm giường.”

Hắn nhắm mắt, giọng nói như mệnh lệnh.

Trái tim ta đập loạn nhịp, nhưng không vì thế mà bình tĩnh lại.

Khoảng cách gần kề của hắn khiến tâm trí ta rối loạn.

Ngẫm nghĩ một lúc, ta kéo chăn nằm xuống bên cạnh.

“Làm ấm giường, nàng cần trẫm dạy sao?”

Giọng nói lạnh lùng như thức tỉnh ta.

Nơi ấm áp nhất lúc này, chính là bên cạnh hắn.

Ta nhích lại gần, khẽ đặt đầu lên cánh tay hắn, co mình nằm trong khoảng trống vừa vặn dưới người hắn.

Sau đó, ta rụt rè đặt tay lên ngực hắn, nắm lấy vạt áo.

Chỉ như vậy, ta mới cảm thấy yên lòng.

Hắn không nói thêm gì nữa.

Kể từ khi hồi phục ký ức, đây là lần đầu tiên ta ngủ bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc.

Ác mộng đêm nay hiếm hoi mờ nhạt, không để lại dấu vết.

Nửa đêm, ta lờ mờ nhớ mình đã khóc, không còn kinh hoàng như trước, mà chỉ đầy ắp bi thương.

Trong mơ, dường như ta gọi tên hắn, có ai đó vỗ lưng ta, nhẹ nhàng dỗ dành, mãi đến khi ta mệt lả mà thiếp đi.

Sáng hôm sau, ta mơ màng mở mắt, đụng phải đôi mắt đen thẫm của Thẩm Tịch Ngọc.

Hắn lạnh lùng nhìn ta, trên ngực trần là bàn tay ta đang đặt, thậm chí còn in vài dấu răng.

Trước ngực áo hắn đã bị ta vò nhàu nhĩ.

“Buông ra, trẫm phải lên triều.”

Giọng hắn khàn khàn vì buổi sớm, pha chút không hài lòng.

Ta đỏ mặt, vội vàng rút tay lại, lúng túng ngồi dậy ôm lấy chăn.

Hồi tưởng lại đêm qua, ta đột nhiên không chắc mình có thật sự gọi tên Thẩm Tịch Ngọc hay không, người dỗ dành trong mơ, liệu có phải là hắn.

Thẩm Tịch Ngọc quay lưng mặc y phục, ta nhất thời thất thần, ánh mắt không rời khỏi hắn.

Cho đến khi hắn quay đầu, bốn mắt chạm nhau.

Ta mới bừng tỉnh nhận ra mình thất lễ, hai tai đỏ bừng như lửa.

“Lát nữa sẽ có người đến bắt mạch bình an, đừng chạy lung tung.”

Hắn vừa cài cúc áo vừa nhìn ta, ánh mắt hiện rõ vẻ ta muốn nói gì đó mà chưa dám.

“Nàng muốn nói gì?”

“Đêm qua… thiếp đã khóc phải không?”

Hắn cụp mắt, hừ nhẹ:

“Trẫm ngủ rất say, làm sao biết được.”

Ta ngượng ngùng, liền đổi chủ đề:

“Phụ thân, mẫu thân của thiếp…. họ vẫn ổn chứ?”

“Họ tốt hay không, đều dựa vào cách nàng thể hiện.”

Hắn chỉnh lại y phục trước gương, giọng nói hờ hững:

“Chỉ cần ngoan ngoãn, họ sẽ không sao. Nếu không—”

Hắn cúi người, bất thình lình nắm lấy cổ chân ta, kéo mạnh về phía mình, ánh mắt tối sầm:

“Trẫm sẽ khóa nàng lại, cả đời này đừng hòng gặp họ.”

Ta liếc thấy chiếc xiềng sắt đặt bên giường, sợ đến mức co rụt cổ lại.

Thẩm Tịch Ngọc đạt được mục đích, nhếch mép cười rồi buông ta ra, bước ra ngoài.

“Khi nào bệ hạ sẽ đến nữa?”

Ta rụt rè hỏi.

Hắn nhướng mày, khóe mắt thoáng chút niềm vui:

“Vài ngày tới, trẫm bận, để sau vậy.”

Quả nhiên, hắn không xuất hiện trong suốt mấy ngày liền.

Ban đêm ta lại khó ngủ.

Cộng thêm việc ăn uống ít ỏi, chẳng bao lâu ta gầy rộc đi.

Ta mệt mỏi tựa vào mép giường, nhìn chằm chằm những bông mộc lan ngoài cửa sổ, đếm cánh hoa mà đoán khi nào hắn sẽ đến.

Đột nhiên, phía sau ta, một cái bóng đổ dài.

“Không ăn, không uống, không ngủ, nàng định làm gì đây?”

Thân thể căng thẳng của ta bỗng thả lỏng, quay lại, gương mặt sáng lên:

“Bệ hạ đến rồi?”

Ánh mắt hắn sa sầm lại khi thấy sắc mặt tiều tụy của ta, nỗi giận hiện rõ:

“Nhất định phải khiến trẫm tức chết, nàng mới thấy vui phải không? Rời khỏi người là nổi chứng ngay, cái thói xấu này là sao? Không biết nàng còn có con sao?”

Ta lảo đảo ngã vào lòng hắn, kéo gần khoảng cách với thân hình cứng đờ của hắn:

“Đừng mắng thiếp để thiếp ngủ một chút…”

Lời chưa nói hết, ta đã ngất đi.

  1. (Góc nhìn ngôi thứ ba)

Chiều hôm trước, hành cung náo loạn không ngớt.

Hoàng thượng bế tiểu nương nương, sắc mặt trắng bệch, gọi hết ngự y vào chẩn mạch.

Khi xác nhận nàng chỉ đang ngủ, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đuổi tất cả ra ngoài.

Khi bế nàng đặt lên giường, bàn tay hắn vẫn run rẩy.

Tưởng rằng mọi chuyện đã êm xuôi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ, giữa đêm khuya, tiểu nương nương gào khóc thê lương, hét lên những lời như “Vương gia… cứu mạng…”

Thậm chí gọi thẳng tên húy của hoàng thượng.

Qua cửa sổ, chỉ nghe hoàng thượng nhẫn nại dỗ dành, mãi lâu sau mới yên ắng.

Khi bệ hạ rời khỏi hành cung, trời đã mờ sáng.

Sắc mặt nặng nề, nút áo cài sai cả vị trí.

Lý Hằng Trung lặng lẽ quan sát sắc mặt hoàng thượng, tay cầm phất trần, không dám nói một lời.

Hoàng thượng liên tục mấy ngày không ngủ, vừa xử lý xong chính sự đã vội vàng đến hành cung thăm tiểu nương nương, nào ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Lý Hằng Trung còn chưa lên tiếng, Thẩm Tịch Ngọc đã mở lời trước:

“Vương thị ở kinh thành còn lại bao nhiêu người?”

Lý Hằng Trung cúi đầu, lục lọi thông tin trong đầu. Vương gia?

Nhà Thừa tướng họ Vương ở kinh thành đã tan tác khi thành bị phá.

Ông liền đáp:

“Không còn nhiều, chủ nhân đã chết không ít trong trận chiến, gia nhân cũng phân tán khắp nơi.”

“Tìm hết.”

Giọng Thẩm Tịch Ngọc bình thản đến đáng sợ:

“Không để sót một ai.”

Hắn cúi đầu, ngón tay xoa lên vết thương trên mu bàn tay, nơi bị Tống Uyển cào rách trong giấc mơ.

Giọng nàng khi đó, đau đớn đến mức hắn chưa từng nghe qua.

Tâm hắn bất giác dấy lên nỗi sợ hãi khó gọi tên.

Cách đây vài ngày, hắn bị tiếng nức nở của nàng đánh thức.

Tống Uyển ướt đẫm mồ hôi lạnh, lí nhí gọi tên hắn, khóc lóc đầy đáng thương.

Hắn nghĩ rằng mình dọa nàng, nên cố gắng dỗ dành.

Hôm nay ngẫm lại, trong chuyện này hẳn có nguyên nhân sâu xa.

Năm đó, Vương gia đến cầu hôn, Tống Uyển từ chối. Nhưng sau đó thì sao?

Tại sao nàng lại sợ hãi Vương công tử như vậy?

Đứng trong làn gió lạnh buổi sớm, thân thể hắn dần lạnh buốt.

Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua đầu.

Năm đó, hắn luôn sát cánh bên nàng, chỉ trừ một lần—

Hắn rời kinh đô, ngày hôm sau trở về, Tống Uyển như mất hồn, kiên quyết cắt đứt với hắn.

Đôi khi, sự thật chỉ cách hắn một lớp giấy mỏng hoặc lớp thù hận dày đặc.

Khi thù hận tan đi, sự thật hiện ra khiến hắn chùn bước.

Hắn vô thức ấn mạnh vào vết thương trên tay, đến khi máu chảy ra, cơn đau làm hắn nhíu mày.

Ý nghĩ dừng lại.

Không.

Hắn, Thẩm Tịch Ngọc, vốn chỉ là một Mã phu thấp hèn, chẳng xứng với con gái Thái úy.

Nếu bị đùa giỡn, cũng là chuyện đương nhiên, không cần lý do nào khác.

Hắn nhắm mắt, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, cố thuyết phục bản thân rằng, hắn thà tin Tống Uyển chơi đùa hắn…

Luồng khí lạnh buổi sớm tràn vào phổi, khiến đầu óc hắn thêm tỉnh táo.

Nhưng cũng nhắc nhở hắn rằng, cái cớ này nực cười đến nhường nào.

Tống Uyển là người đầu tiên đối xử tốt với hắn, từng tranh cãi với bậc trưởng bối vì hắn, chịu phạt roi rồi khóc trong khuê phòng.

Hắn muốn an ủi, nhưng nàng lại nũng nịu đòi hắn mang kẹo đến.

Ngày hắn rời phủ, nàng ngoan ngoãn đứng dưới hiên nhà, ánh mắt ngóng trông hỏi hắn khi nào sẽ trở về.

Ba năm bên nhau, nếu nàng chưa từng thay lòng…

Thẩm Tịch Ngọc không dám nghĩ tiếp.

“Bệ hạ… Ngài chảy máu rồi!”

Giọng nói cao the thé của Lý Hằng Trung vang vọng trên hành lang dài của hoàng cung.

Thẩm Tịch Ngọc không để tâm, chỉ lạnh lùng ra lệnh:

“Cho các ngươi một ngày, nếu không xong, mang đầu đến gặp trẫm.”

Lý Hằng Trung giật mình, hiểu rằng bệ hạ thật sự nghiêm túc, lập tức dồn toàn bộ sức lực thực hiện.

Buổi chầu vẫn như thường lệ, dài dòng và đầy những việc vặt vãnh.

Triều chính ngổn ngang, khiến đầu óc và thân tâm của Thẩm Tịch Ngọc đều mỏi mệt.

Khi hạ triều, Yến Nguyệt đã đợi sẵn bên ngoài điện.

“Tống tiểu thư đã được bệ hạ đón về?”

Bước chân của Thẩm Tịch Ngọc khựng lại:

“Phải thì sao?”

Yến Nguyệt thoáng nghẹn lời, siết chặt tay áo.

“Bệ hạ, ngài đừng quên năm xưa ngài đã khởi nghiệp như thế nào.”

Hiện nay, trong hàng ngũ triều thần, đa phần thuộc phe Yến Vương, còn gốc rễ của Thẩm Tịch Ngọc vẫn chưa đủ vững.

Làm sao hắn có thể đối đầu với nàng?

Thẩm Tịch Ngọc mỉm cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp:

“Hoàng hậu, nàng biết rõ giới hạn của trẫm là gì.”

Đúng vậy, hắn dựa vào quân đội Yến Vương mà giành thiên hạ, nhưng không phải nhờ Yến Nguyệt.

Ân nhân của hắn là lão Yến Vương, nhưng ông đã bị chính Yến Nguyệt đoạt mạng.

Cho đến nay, tàn quân của Yến Vương vẫn chia làm hai phe.

Một bên là những người trung thành với lão Yến Vương, tận tâm với Thẩm Tịch Ngọc; bên kia, thuộc về Yến Nguyệt.

Cuộc nội đấu kéo dài nhiều năm, chỉ là không ai biết đến.

Ở một khía cạnh nào đó, mối quan hệ giữa Thẩm Tịch Ngọc và Yến Nguyệt giống như kẻ địch ngấm ngầm đề phòng nhau.

Hắn không ngại để nàng can thiệp vào một số việc, nhưng điều nàng không nên làm nhất chính là động đến người hắn yêu hay hận.

Đặc biệt là không được lợi dụng mối ân tình để nhằm vào Tống Uyển.

Yến Nguyệt đã vượt quá giới hạn.

Nàng tức giận bỏ đi.

Thẩm Tịch Ngọc đứng trên bậc thềm cao, hồi lâu cúi xuống, nhìn vào vết thương trên mu bàn tay, rơi vào trầm tư.

Đêm đó, mưa bắt đầu rơi.

Thẩm Tịch Ngọc vốn là người khó ngủ, từ ngày ngồi lên ngai vàng, hắn gần như thức trắng mỗi đêm.

Hoàng cung rộng lớn và tĩnh mịch như một cái đầm sâu không thấy đáy, một khi rơi xuống, sẽ không thể thoát ra.