“Sao? Không biết cách?”
Hắn trở tay kéo ta vào, lật người giữ lấy cổ ta, nụ cười lạnh buốt nhưng ung dung đáng sợ.
“Vừa rồi ôm ấp người khác, trông thành thục lắm mà, đến bản vương thì lại không làm được?”
Sắc mặt ta tái nhợt, lắp bắp: “Nhận… nhận nhầm rồi…”
“Mới xa cách vài năm, tiểu thư đã không nhận ra ta? Năm xưa ngày ngày bên nhau, hóa ra chỉ là cho chó ăn .”
Thẩm Tịch Ngọc hiển nhiên đã căm hận sự bội bạc của ta, lạnh lùng cười một tiếng, ngón tay thon dài nhấc lên, gỡ hết châu báu trên người ta.
“Năm đó, dùng chân nào giẫm lên lưng bản vương?”
Ta sắp bị khí thế của hắn dọa chết, cắn răng đáp: “Hai chân.”
“Ồ…”
Thẩm Tịch Ngọc chậm rãi tháo giày của ta, đặt trong tay, chậm rãi mân mê.
“Mềm mại tựa không xương, nàng nói xem, nếu bóp nát thì sao?”
“Thiếp sai rồi… cầu xin chàng tha cho thiếp….”
“Tha cho nàng?”
Hắn vuốt nhẹ theo mắt cá chân, dừng lại nơi bắp chân, nụ cười lạnh lùng không chút cảm tình.
“Năm đó tiểu thư bội bạc, đã từng nghĩ tới hôm nay?”
Đôi chân ta được chăm sóc tỉ mỉ, Thẩm Tịch Ngọc như luyến tiếc mà mân mê mãi, đôi khi lực hơi mạnh, để lại vết đỏ trên mu bàn chân.
Cứu ta với…
Ta cắn răng, quyết định chủ động một chút để bớt chịu khổ.
Trên đường đến đây, ma ma dạy qua việc nam nữ, ta học vội vàng, nên khi đang cố gắng lấy lòng, ta lại lúng túng đứng khựng lại.
Ngọn nến trắng đã cháy đến gần cạn, ánh sáng trở nên u ám.
Trước ánh nhìn u ám của Thẩm Tịch Ngọc, ta càng lóng ngóng hơn, tay mềm nhũn ngã nhào vào lòng hắn, vô tình chạm đến thứ không nên chạm.
Thẩm Tịch Ngọc khẽ hừ một tiếng, nghiến răng nói:
“Hoàng đế của nàng quả là giỏi tính toán, muốn bản vương đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Ánh nến nghiêng nghiêng chiếu lên nửa gương mặt của hắn, y phục nửa cởi nửa khoác, để lộ một phần cổ, ánh mắt lười biếng nhìn ta.
Từ phía sau tai hắn đến trước ngực, có một vết sẹo sâu và dài.
Trước đây, ta từng lén nhìn Thẩm Tịch Ngọc tắm.
Khi ấy, hắn tuấn mỹ vô cùng, thân hình rắn chắc mạnh mẽ, làn da trắng trẻo mịn màng như ngọc, chẳng hề mang vẻ thê lương và đầy vết tích đáng sợ như đêm nay.
Ta mặt đỏ bừng, khẽ lướt tay qua vết sẹo trên vai và cổ Thẩm Tịch Ngọc, dịu dàng hỏi: “chàng bị làm sao vậy?”
Hắn nhếch môi cười nhạt: “Nhờ tiểu thư ban tặng, giờ trông thấy, lại biết đau lòng vì bản vương sao?”
Thì ra phụ thân ta năm đó đã ra tay tàn nhẫn.
“Đau lắm không…” Ta nghẹn ngào, đôi mắt đẫm lệ.
Nụ cười trên môi Thẩm Tịch Ngọc lập tức tắt ngấm, hắn không chút nương tay đẩy ta vào lớp chăn, lạnh lùng quát:
“Đau. Đừng chạm vào ta. Ngủ đi.”
Hắn nhắm mắt nằm bên mép giường, quai hàm nghiến chặt.
Ta không ngờ hắn lại phát cáu, run rẩy co mình vào chăn, không dám động đậy.
Trong giấc mộng, ta trở về những ngày xưa cũ.
Một nam tử mặc áo xanh, cưỡi trên lưng ngựa đỏ thẫm, cao cao tại thượng nói:
“Tống tiểu thư, nàng và ta là trời định lương duyên, ta khuyên nàng ngoan ngoãn chấp nhận hôn sự này, bằng không, người bên cạnh nàng sẽ thiếu tay cụt chân, đừng trách ta.”
Mộng chuyển, lại là một đêm mưa, ta tỉnh dậy trong căn phòng chứa củi tối tăm, y phục rách rưới, khắp người đầy vết thương.
Mẫu thân phá cửa xông vào, ôm ta gào khóc nức nở.
Đoạn quá khứ ấy, ta nhớ không rõ.
Chỉ biết từ đó ta sinh bệnh, cứ nghe đến chuyện xuất giá là sợ muốn chết.
Nhưng khi mở mắt bên cạnh Thẩm Tịch Ngọc, trời đã sáng.
Hắn ăn mặc chỉnh tề, đưa cho ta một miếng ngọc bội, bảo ta cột giúp hắn.
Ta đầu óc trống rỗng, mơ mơ hồ hồ cột miếng ngọc lên thắt lưng hắn, liền nghe hắn thản nhiên buông một câu:
“Ba ngày sau, phu nhân của ta sẽ đến doanh trại, nhớ rõ vị trí của mình.”
3
Phu nhân của Thẩm Tịch Ngọc chính là Yến Nguyệt, con gái lão Yến Vương.
Khi nhắc đến “phu nhân”, trong mắt hắn ánh lên sự dịu dàng như đang nói về người thân yêu nhất.
Lòng ta đột nhiên quặn thắt, nỗi chua xót lan tràn đến tận tâm can.
Bên ngoài đồn rằng hắn đã giết Yến Vương, vứt bỏ vợ con.
Nhưng giờ xem ra, chuyện không phải như vậy.
Năm đó, hắn rời kinh thành, biệt tăm biệt tích.
Thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than.
Hắn đã sống sót thế nào, ta không dám nghĩ.
Yến Vương có ân cứu mạng với hắn.
Thẩm Tịch Ngọc tuyệt đối không phải loại người vong ân bội nghĩa.
Nay người trong lòng hắn, chính là chính thất phu nhân Yến Nguyệt.
Ta kìm nén nỗi buồn trong lòng, cúi đầu nhỏ nhẹ đáp:
“Vâng, thiếp nhất định sẽ không cãi lời phu nhân.”
Chỉ thấy Thẩm Tịch Ngọc khẽ cười, giọng nhạt như gió thoảng:
“Không gây sóng gió, bản vương lấy một thiếp thất làm gì?”
Ta ngẩn người.
Ý hắn là gì?
Muốn ta đối đầu với phu nhân sao?
Nhận ra sự chần chừ của ta, Thẩm Tịch Ngọc đưa ra lựa chọn thứ hai:
“Hoặc là, nàng muốn làm vật vô tri như cái ghế, chỉ để người khác tùy ý sử dụng?”
“…”
Trong đầu ta thoáng qua vô số khả năng, cuối cùng đoán rằng Thẩm Tịch Ngọc muốn mượn tay ta khiến phu nhân hắn nổi cơn ghen.
Mẫu thân đã dạy ta hơn mười năm cách làm một chính thất đoan trang.
Nhưng chưa từng dạy ta cách làm một thiếp thất gây sóng gió.
Trách nhiệm nặng nề này đè lên thân hình mảnh mai của ta, khiến ta hoảng loạn vô cùng.
“Thiếp muốn viết thư về nhà.”
Việc tranh sủng, phải hỏi các di nương trong nhà mới được.
Ánh mắt Thẩm Tịch Ngọc trở nên khó đoán, hắn bày giấy ra bàn, ra hiệu cho ta lại gần.
Nhưng hắn cứ đứng đó nhìn chằm chằm, ta cầm bút nửa ngày cũng không viết được chữ nào.
“Sao vậy?”
Giữa chân mày hắn lộ vẻ mất kiên nhẫn.
Ta ngập ngừng mãi, cuối cùng cắn răng, dưới ánh mắt giám sát của hắn, viết:
“Di nương vẫn khỏe chứ? Xin hỏi di nương, làm sao để quyến rũ phu quân…”
Thẩm Tịch Ngọc: “…”
Cảm thấy chưa đủ, ta lại bổ sung thêm:
“Những cách nào có thể khiến chính thất tức chết?”
Ta lén liếc mắt nhìn, phát hiện Thẩm Tịch Ngọc giữ vẻ mặt tuấn tú mà nghiêm nghị, đôi mày nhíu chặt, dường như không hài lòng.
Điều này liên quan đến sự sống chết của ta, ta đành phải tiếp tục viết:
“Tốt nhất là khiến phu quân nhà cửa bất an, sủng thiếp diệt thê—”
“Đủ rồi.”
Thẩm Tịch Ngọc không nể tình mà giật lấy lá thư, lạnh lùng gọi: “Lão Tam, mang đi.”
Ta vội vã đưa tay với theo, cầu xin: “Xin chàng, cho thiếp viết thêm một câu nữa, thiếp còn chưa báo bình an…”
Thẩm Tịch Ngọc giơ lá thư cao hơn, cúi xuống mỉa mai: “Nàng là con tin, báo bình an làm gì?”
Phải rồi, hắn hận gia đình ta, chỉ mong phụ mẫu ta khóc cạn nước mắt ở nhà.
Ta không phải phu nhân Yến Nguyệt, không có tư cách đàm phán với hắn.
4
Ngày thứ ba, phu nhân đến.
Quân doanh vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.
Yến Nguyệt là con gái ruột của lão Yến Vương, là người thân cận thực sự của họ.
So với sự khách sáo đối với ta, mọi người trong quân doanh đối với phu nhân là sự gần gũi phát ra từ lòng kính trọng chân thành.
Hôm ấy, ta dậy từ rất sớm, cố tình trang điểm lộng lẫy.
Khi bước ra ngoài, Thẩm Tịch Ngọc đã đứng sẵn, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc nhìn ta rất lâu.
Xa xa, cỗ xe ngựa lặng lẽ tiến đến.
Rèm xe xanh lam, giản dị mà nặng nề, chẳng bao lâu, xe dừng trước mặt.
Một đôi tay từ trong vén rèm lên, lộ ra một gương mặt đầy khí khái.
Ta sững người.
Yến Nguyệt búi cao tóc đuôi ngựa, khoác giáp ngắn tay, mắt phượng kiêu kỳ, eo thon, tay chân rắn rỏi, dáng vẻ oai hùng.
Thật là… oai phong không kém bất kỳ nam nhân nào.
Thẩm Tịch Ngọc dịu dàng hơn một chút: “Sao không cưỡi ngựa?”
“Cho nó nghỉ ngơi.”
Phu nhân nhảy xuống từ càng xe, bước đi thoăn thoắt đến trước mặt ta, không chút ngại ngần quan sát vài lượt:
“Thiếp mới nạp?”
“Ừm.”
Thẩm Tịch Ngọc không phản bác.
Phu nhân cẩn thận đi quanh ta một vòng, cười nhạt: “Ngươi thích kiểu này?”
Câu nói dường như khắc lên mặt chữ “tầm thường”.
“Loại yếu đuối như hoa mỏng manh này đâu đâu cũng có, chờ khi chiếm được kinh thành, ngươi muốn bao nhiêu chẳng được.”
Thẩm Tịch Ngọc khẽ cười, không phản ứng, ngược lại bảo ta quay về trước.
Nhìn họ bước vào trướng, ta tìm một chỗ kín đáo để nghe lén.
“Ba tháng sau, binh mã Yến Vương mượn được sẽ đến thẳng ngoài kinh thành, khi ấy chúng ta hợp lực tấn công, kinh thành ắt bại.”
Giọng nói trong trẻo, rõ ràng của Yến Nguyệt vang lên.
“Thẩm Tịch Ngọc, rốt cuộc ngươi nghĩ gì? Rõ ràng ngươi có thể sớm chiếm kinh đô vài tháng, lại cố tình chọn cách hòa thân. Sao? Hận nhà họ Tống đến mức không thể bỏ qua?”
“Không thể bỏ qua.”
Thẩm Tịch Ngọc nghiến từng chữ, ánh mắt sắc lạnh:
“Những nhục nhã đã chịu, ta muốn nàng phải hoàn trả đủ.”
“Đúng thế. Ai ngờ Tống tiểu thư lại nhẫn tâm như vậy.”
Yến Nguyệt thở dài: “Nếu không phải ta nhặt được ngươi, e là ngươi đã mất mạng.”
Càng nghe, ta càng kinh hãi.
Năm đó, phụ thân ta rốt cuộc đã làm gì?
Còn muốn lấy mạng hắn!
Không lạ khi khắp người hắn đầy vết sẹo, ánh mắt tối sầm khi ta chạm đến.
Hóa ra, Thẩm Tịch Ngọc lại nghĩ rằng là ta làm.
Tiếng chân lính gác giẫm lên cành khô vang lên gần đó.
Ta không dám nán lại, vội vàng trở về trướng.
Chắc chắn Thẩm Tịch Ngọc đã hiểu lầm điều gì đó.
Nhưng ta nên giải thích thế nào đây?
Cả buổi suy nghĩ, ta vẫn không thể mở lời.
Cố gắng giải thích chỉ làm sát thêm muối vào vết thương của hắn.
Trước khi rời kinh thành, hoàng đế đã từng nghiêm khắc căn dặn:
“Tống tiểu thư, đúng như người ta nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Ngươi hy sinh vì bá tánh chẳng phải điều đáng xấu hổ. Chỉ cần ngăn được quân Yến, trẫm đảm bảo gia tộc ngươi đời đời vinh hoa phú quý.”
Hay là… hy sinh nhỉ?
Mỹ nhân kế cũng là kế mà!
Vạn nhất, Thẩm Tịch Ngọc vẫn còn giữ chút tình cảm với ta thì sao?
Chờ đến khuya, Thẩm Tịch Ngọc trở về, trong tay cầm một phong thư.
Biết rõ hắn hận ta vì lý do gì, ta không dám nhúc nhích.
Thẩm Tịch Ngọc liếc nhìn ta một cách kỳ lạ, rồi hạ lệnh:
“Xé ra xem.”
Nhận lấy phong thư, ta phát hiện đó là thư gia đình do di nương gửi tới.
Dưới sự giám sát của Thẩm Tịch Ngọc, ta mở thư.
“Tiểu thư, đạo làm thiếp cốt ở chữ ‘khiêu’, lấy dáng vẻ quyến rũ làm căn bản.
Nơi khuê phòng, phải biết buông thả. Phụ họa kèm theo như sau…”
Căn phòng lặng ngắt như tờ, hơi thở của Thẩm Tịch Ngọc dường như nặng nề hơn.
Toàn thân ta từ trong ra ngoài nóng bừng, vô cùng xấu hổ.
Nếu biết đầu thư là những hình vẽ bí mật mà di nương cất giữ, ta thà đốt nó đi.
“Về cách chọc giận chính thất, giao ánh mắt với gia chủ trước mặt chính thất là hạ sách.
Nên cùng gia chủ trò chuyện vui vẻ, ám chỉ rằng hai người hòa hợp như đàn cầm và đàn sắt hoà tấu mới là thượng sách.
Mẫu thân tiểu thư đối đãi với ta không tệ, ta chưa bao giờ dùng những cách này.”
“Về chuyện sủng thiếp diệt thê, tiểu thư phải chăm chỉ học hỏi điều thứ nhất.
Đợi khi có thai, mới có thể thực hiện.”
Đọc xong thư, ta không dám cử động.
Thẩm Tịch Ngọc ngồi nghiêng phía sau, ánh mắt như lửa bỏng chiếu lên mặt ta, tối tăm khó dò.
“Vớ vẩn.”
Hắn khẽ quát, giọng điệu nhàn nhạt, nhưng khiến tim ta run rẩy.
Ta nuốt nước bọt, cúi đầu đứng dậy, lắp bắp: “Đêm đã khuya… nên… nên…”
Đột nhiên, Thẩm Tịch Ngọc bế thốc ta lên, ném vào giường.
Ta bất ngờ ôm chặt lấy cổ hắn, tranh thủ cơ hội nói:
” Thẩm Tịch Ngọc , thiếp luôn thích chàng.”
Lần đầu tiên ta thẳng thắn nói lời này, lưỡi như muốn thắt lại.