Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 3

1:47 chiều – 13/01/2025

6

Nhân lúc tinh thần còn tốt, ta dẫn theo Thanh Hà ra ngoài một chuyến.

Không ngoài dự đoán, Chu Tuyết Như đã chờ ta từ lâu.

Từ sau khi Tạ Trình cấm nàng bước vào Tạ phủ, ta cũng ít gặp lại nàng.

Không lâu trước, nàng đã từ chối hôn sự với nhà họ Thẩm.

Hôm nay gặp lại, nàng rạng rỡ hơn trước, tựa hồ như toại nguyện điều mong muốn.

“Muội muội, lâu rồi không gặp, sao trông càng lúc càng tiều tụy thế này. Hầu gia đâu, sao hầu gia lại không đi cùng muội?”

Nàng vận một bộ váy thêu kim tuyến, hoa bướm bay lượn, trên đầu cài trâm ngọc trai Nam Hải lớn, toát lên vẻ quý phái diễm lệ.

Phát giác ánh mắt ta dừng trên cây trâm, nàng đưa tay chỉnh lại mái tóc, trong mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.

Không lâu trước, Nam Hải tiến cống một hộp trân châu hồng cho triều đình.

Những viên trân châu ấy to như trứng bồ câu, vô cùng hiếm có.

Tạ Trình biết được, bèn vào cung xin gặp tỷ tỷ hắn, Tạ Hàm.

“Tháng sau là sinh thần của A Ý, những viên trân châu này quả thật rất hợp với nàng.”

Sau đó, Tạ Hàm cười bảo ta:

“Trân châu Nam Hải trông thế nào ta còn chưa thấy, đã bị hắn xin mất. Bao năm nay, hễ ta có được món gì tốt, hắn liền giống như mèo ngửi thấy mùi cá…”

Các cung nữ nghe vậy đều lấy tay che miệng cười trộm.

Duy chỉ có Trương ma ma là nét mặt đầy vẻ hài lòng:

“Thiếu gia của chúng ta nay đã trưởng thành, biết một lòng một dạ thương yêu phu nhân.”

Tạ Hàm mỉm cười, nắm lấy tay ta:

“Chờ đến sinh thần, nàng nhất định phải mang đến cung cho ta xem.”

Nhưng Tạ Hàm e rằng sẽ phải thất vọng rồi.

Thấy ta nhìn cây trâm không nói lời nào, nụ cười của Chu Tuyết Như càng thêm rạng rỡ.

“Muội muội có phải cảm thấy cây trâm này rất hợp với ta không?”

“Á!”

Đột nhiên nàng thét lên một tiếng.

Thanh Hà đã nhịn không được, xông tới giật phăng cây trâm trên đầu nàng, kéo theo cả một mảng tóc.

Chu Tuyết Như ôm đầu, hét lên thảm thiết:

“Tiện tỳ, ngươi dám vô lễ với ta!”

“Ngươi nên thấy may mắn vì mình mang họ Chu. Nếu không, cái vật thừa thãi trên cổ ngươi đã không giữ được.”

Thanh Hà cầm chặt trường kiếm trong tay, khiến sắc mặt Chu Tuyết Như tái nhợt, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

“Chu Ý Như, ngươi còn không quản cái tiện tỳ của ngươi! Đừng giả vờ nữa, ngươi rõ ràng biết ta và…”

“A Ý!”

Tạ Trình đến kịp lúc.

Chu Tuyết Như trông thấy hắn như thấy cứu tinh, ánh mắt sáng lên, liền ngã ngồi xuống đất, nước mắt lưng tròng.

“Tạ lang… Muội muội nàng ấy thấy cây trâm trên đầu thiếp, liền phát giận. Chàng cũng đừng trách nàng, tính tình nàng trước giờ vẫn kỳ quái như vậy…”

Tạ Trình lại chẳng hề để mắt đến nàng, ngược lại còn nắm lấy tay ta.

“Trời lạnh thế này, sao ra ngoài mà không nói trước, để ta đi cùng nàng.”

“Có phải muốn mua trang sức không?”

Hắn vừa nói, vừa gọi nữ chưởng quầy của tiệm trang sức lại.

“Vừa rồi phu nhân nhà ta đã chọn những món nào? Thôi, đem tất cả thứ tốt nhất ra đây, gói lại hết, rồi đưa đến hầu phủ.”

Nữ chưởng quầy mừng rỡ, miệng cười tươi như hoa:

“Dạ vâng, tiểu nhân lập tức đưa đến hầu phủ.”

Rồi lại khen ngợi:

“Tạ hầu gia đối với hầu phu nhân vẫn như thuở ban đầu, quả thực khiến người ta hâm mộ không thôi.”

Lời này khiến Tạ Trình vô cùng hài lòng, hắn mỉm cười, quay lại nắm lấy tay ta:

“A Ý, để ta đưa nàng về.”

“Đợi một chút.”

Ta nhận lấy trâm ngọc từ tay Thanh Hà, cài lên đầu Chu Tuyết Như.

“Quả nhiên chúng ta là tỷ muội ruột thịt, tỷ thật sự rất hiểu ta. Ta từ nhỏ tính tình cổ quái, ngang ngạnh, những thứ bị người khác chạm qua, ta nhất định không muốn nhìn lại lần thứ hai.”

“Thấy bẩn.”

Trong tầm mắt ta, cả người Tạ Trình khẽ cứng đờ.

Ta lại bình thản dặn thêm một câu:

“Gọi người đưa nàng về đi.”

Chu Tuyết Như cắn chặt môi, ánh mắt đầy ai oán nhìn về phía Tạ Trình, nhưng lại chẳng nhận được lấy một ánh mắt của hắn.

Nước mắt nàng rơi lã chã, gằn giọng nói với ta:

“Ai cần ngươi làm bộ làm tịch.”

Tạ Trình kéo ta vào lòng, nhưng cánh tay lại thoáng run rẩy.

“Nàng để ý nàng ta làm gì.”

“Chẳng lẽ nàng quên thuở nhỏ nàng đã bị nàng ta bắt nạt thế nào sao!”

Nói xong lời này, ngay cả hắn cũng ngẩn người, trên mặt thoáng hiện thần sắc như nhớ ra điều gì đó.

Hắn nhớ đến những tin tức từng tự tay thu thập.

Một tiểu cô nương mất mẹ từ nhỏ, vì thân phận thứ nữ mà bị cha lạnh nhạt, bị chính thất và tỷ tỷ coi như cái gai trong mắt, trăm bề hành hạ.

Hắn đã từng thề rằng sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ uất ức nào nữa.

Hắn từng hứa sẽ yêu nàng, thương nàng.

Cho nàng một gia đình hoàn chỉnh.

Những lời hứa kiên định ấy, từ lâu đã bị thời gian vùi lấp.

Nỗi run rẩy chạm đến tận đáy mắt, sắc mặt Tạ Trình tái nhợt, thậm chí không dám đối diện với ta.

“A Ý, trong nha môn vẫn còn chút công vụ, chờ ta xử lý xong sẽ về bên nàng.”

Ta mỉm cười dịu dàng:

“Ừ, ta đợi chàng.”

Thấy nụ cười của ta, thần sắc Tạ Trình rõ ràng thả lỏng.

Ta âm thầm đếm ngược trong lòng.

Còn ba ngày.

Sắp rồi.

7

Ta đến thế giới này đã bảy năm.

Nhiệm vụ là cứu rỗi vai phản diện nữ phối Tạ Hàm, ngăn nàng hắc hóa, và thay đổi kết cục triều đại.

Khi ấy, Tạ gia bị tra xét, cả nhà hơn một trăm nhân khẩu bị bắt giam với tội danh thông đồng với địch.

Ta chỉ kịp cứu Tạ Hàm và đường đệ của nàng, Tạ Trình.

Ta mất năm năm, nấp sau lưng Tạ Hàm, làm quân sư cho nàng, giúp nàng giải oan cho Tạ gia.

Lại từng bước đưa nàng lên ngôi hậu.

Cùng nàng sinh hạ thái tử, cùng nàng chịu đựng đến khi phu quân yếu ớt của nàng qua đời.

Cuối cùng, nhìn nàng ôm ấu đế bước lên ngôi vị, trở thành thái hậu trẻ nhất của triều đại này.