4
Tạ Trình lại một lần nữa đêm không về phủ, không rõ tung tích.
Ta bất ngờ phát bệnh nặng, ngất lịm đi.
Thanh Hà lo lắng đến mức khóc không ngừng, nhưng may thay nàng không quên lời ta dặn, phong tỏa mọi tin tức.
Không lâu sau, tiểu tư bên cạnh Tạ Trình phát giác, vội vàng chạy đến.
“Thanh Hà tỷ, phu nhân rốt cuộc ra sao? Tỷ nói một lời đi, phu nhân nếu có bất trắc gì, chúng ta ai nấy đều không toàn mạng.”
Thanh Hà cắn răng lau nước mắt, lạnh lùng hừ một tiếng, không đáp.
Nàng cũng không còn giống như trước đây, liên tục tra hỏi tung tích của Tạ Trình.
“Nếu phu nhân có chuyện gì, ta cũng không muốn sống nữa. Nhưng các ngươi… cũng đừng hòng sống! Những kẻ phụ lòng phu nhân, tất cả đều phải chết!”
Thanh Hà nghiến răng, tiểu tư mặt cắt không còn giọt máu, như đã thấy trước số phận của mình.
Ai chẳng biết Tạ hầu gia đối với phu nhân yêu thương như trân bảo.
Phu nhân dù chỉ đau đầu cảm mạo, hầu gia đều căng thẳng muôn phần, ngay cả các tỳ nữ, bà tử hầu hạ cũng khó tránh một trận đòn.
“Đừng làm khó hắn nữa.”
Thấy ta tỉnh lại, Thanh Hà mừng đến phát khóc, vội đỡ ta ngồi dậy.
“Phu nhân, người khiến nô tỳ sợ muốn chết!”
Tiểu tư kia cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu nhân lập tức đi tìm hầu gia…”
“Không cần, ta không sao.”
Thái y đến khám cũng chẳng tìm ra nguyên nhân, chỉ cho rằng bệnh cũ tái phát.
Chỉ có ta rõ, từ khi hệ thống được khởi động, đếm ngược thoát ly thế giới cũng bắt đầu, thân thể ta ngày càng yếu đi.
Đó là dấu hiệu ý thức của ta đang dần rời khỏi cơ thể này.
Không lâu nữa, ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thân xác này.
Về phần Tạ Trình, ta biết rõ hắn ở đâu.
Đi kiểm chứng, chẳng qua chỉ là tự chuốc nhục vào mình.
Ta đã tin nhầm người.
Cũng đã chọn sai đường.
Nhưng may mắn thay, vẫn còn kịp.
Ta nắm lấy tay Thanh Hà, nghiêm túc nói:
“Thanh Hà, nhất định phải nhớ kỹ những lời ta sắp nói.”
Khi Tạ Trình trở về phủ, đã là giờ ngọ.
Hẳn là nghe được tin thái y từng đến phủ, quả nhiên hắn nổi trận lôi đình.
Tỳ nữ quỳ đầy đất.
Nếu là trước kia, ta đã sớm trách hắn chuyện bé xé ra to.
Nhưng nay, ta chỉ lạnh nhạt nhìn hắn.
“A Ý, nàng không khỏe chỗ nào? Sao không phái người báo cho ta? Đám hạ nhân này thật đáng chết!”
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, ánh mắt đầy quan tâm không giống giả dối.
“Không sao, có lẽ do trời nóng quá, ta ăn uống không ngon miệng mà thôi. Là Thanh Hà quá lo lắng, mới gọi thái y đến xem thử.”
Tạ Trình thở phào nhẹ nhõm.
“Không sao là tốt rồi. Nàng có biết, khi nghe nói nàng bệnh, ta lo lắng nhường nào không.”
Hắn thuận thế ôm lấy ta, trán chạm trán, nhẹ giọng thủ thỉ như mọi khi.
“A Ý, nàng nhất định phải khỏe mạnh.”
“Phải luôn ở bên ta. Chúng ta đã nói rồi, sẽ mãi mãi bên nhau, cùng nhau bạc đầu.”
Ta cúi đầu, cắn chặt môi, cố nén để không bật cười mỉa mai.
Cái miệng vừa hôn người khác đến sống chết quên mình, làm sao có thể thốt ra những lời đầy tình cảm như thế.
Trước kia, vì sao ta lại ngây thơ mà tin tưởng không chút nghi ngờ chứ.
Tạ Trình không hề hay biết.
Khi Chu Tuyết Như nắm lấy vạt áo hắn, quỳ gối bên chân, khóc như mưa làm lay động lòng người…
Ta đứng đó, cách không xa.
Lặng lẽ nhìn.
“Tạ lang, chàng thật sự nguyện ý để thiếp gả cho người khác sao?”
“Thiếp đã thích chàng nhiều năm như vậy, chỉ muốn ở bên cạnh chàng, chưa từng có ý tranh đoạt thứ gì thuộc về muội muội.”
“Chỉ cần đôi chút thương hại từ Tạ lang, cũng đã đủ rồi…”
Nàng cúi thấp người, giọng nói nghẹn ngào, tựa như yêu tinh quyến rũ mê hoặc lòng người.
Tạ Trình đột ngột nắm lấy cằm nàng.
Những ngón tay dài gân xanh nổi rõ, dục niệm dâng tràn.
Hắn cúi xuống, hôn nàng.
Chân ta như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Nhìn cảnh tượng chói mắt trước mặt, ta bật cười mà lệ rơi lã chã.
Tạ Trình, thì ra chàng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cái gọi là dài lâu.
Sẽ không còn nữa.
Tạ Trình, chúng ta đã không còn ngày mai.
Trong lòng, ta lặng lẽ đếm ngược.
Chỉ còn sáu ngày.
Ta sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này.
5
Tạ Trình mang thuốc đến, khăng khăng muốn tự tay đút cho ta.
Từ khi thành thân đến nay, hắn luôn thương ta, chiều chuộng ta, việc gì cũng tự mình làm.
Ngay cả bên ngoài, người ta cũng truyền tụng rằng Tạ Trình yêu vợ như mạng.
Nếu làm Tạ phu nhân không vui, ắt sẽ gánh chịu cơn thịnh nộ của Tạ hầu gia.
Hắn vốn là người rất nhỏ mọn.
Có kẻ từng cười hắn sợ vợ như sợ hổ, lại chê hắn ngu ngốc, đem một cô nương bình thường không đáng kể như ta mà coi như bảo vật, nhận đá cuội mà tưởng ngọc quý.
Nghe những lời ấy, Tạ Trình chỉ cười, không đáp.
Nhưng chẳng bao lâu sau, gia tộc của kẻ đó bị phát giác, có người trong dòng họ cậy quyền ức hiếp dân nữ, khiến cha mẹ nàng ấy nhảy sông tự vẫn.
Thái hậu trong cung nghe tin nổi giận, đích thân hạ chỉ tra xét.
Kết quả tội chứng rành rành, kẻ ác bị chém đầu, cả gia tộc vị quan ấy bị liên lụy, không chỉ mất quan, mà còn bị trục xuất khỏi kinh thành, mang theo nỗi nhục mà ra đi.
Lúc đó, mọi người mới hiểu ra rằng, Tạ phu nhân không chỉ là tâm can bảo bối của Tạ hầu gia, mà còn là người được Thái hậu che chở.
Từ đó, chẳng ai dám khinh thường ta.
“Để ta tự uống.”
Ta vốn sợ đắng, khi trước để dỗ ta, hắn còn ngốc đến mức uống chung một chén thuốc với ta.
Nhận lấy bát thuốc, ta dứt khoát uống cạn.
Vị đắng lan tỏa.
Nhưng vẫn không át được nỗi đắng cay tràn ngập trong lòng.
Tạ Trình cẩn thận lấy từ trong ngực ra một hộp điểm tâm còn ấm.
“Đây là món điểm tâm sữa bò mới ra của Nhất Phẩm Tiên, trông rất tinh xảo, ta đặc biệt xếp hàng mua cho nàng. Mau nếm thử đi.”
Đường đường là một hầu gia, lại tự mình xếp hàng mua điểm tâm cho phu nhân, từ lâu đã chẳng còn là chuyện hiếm thấy.
Chỉ là, hắn quên mất, ta từ trước đến nay không ăn sữa bò.
Trong số những người quen biết, thích ăn sữa bò, chỉ có mỗi tỷ tỷ ta, Chu Tuyết Như.
Ta đưa tay nhận lấy, đặt qua một bên như vô ý.
Nhẹ nhàng hỏi: “Tối qua chàng ở đâu?”
Sắc mặt hắn thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong chốc lát.
“Quân doanh ngoài kinh có chuyện, thuộc hạ xử lý không ổn, ta phải đích thân đến xem.”
Ta khẽ gật đầu.
“Hiện nay bệ hạ tuổi còn nhỏ, Thái hậu đang cần chàng phụ tá, chàng cứ lo công việc, không cần để tâm đến ta.”
“A Ý, nàng thật hiểu lòng người.”
Hắn kéo ta vào lòng, hơi thở phả lên cổ ta, khiến cả người tê dại.
Ta mỉm cười đẩy hắn ra, lại che mũi, cố ý làm vẻ chán ghét.
“Dạo này, sở thích của chàng thật kỳ lạ, lại thích dùng thứ hương nồng như vậy.”
Hương thơm nồng đậm, khiến người ta ngửi mà muốn buồn nôn.
Cả bát thuốc đắng vừa uống, cũng vì thế mà cuộn lên trong dạ dày.
Ta gắng gượng nhẫn nhịn, thật sự rất khổ sở.
Tạ Trình thoáng cứng đờ, khóe môi khẽ giật, rồi vội vàng giải thích:
“Trong quân doanh toàn là những kẻ thô lỗ, ta sợ nhiễm phải mùi khó chịu ở đó sẽ khiến nàng không thoải mái, vì vậy mới bảo người xông hương. Nếu nàng không thích, sau này ta sẽ không dùng nữa.”
Một lần còn lạ, hai lần đã quen.
Nay hắn có thể nói dối mặt không đổi sắc.
Mọi việc làm đều chu toàn, kín kẽ, chỉ sợ trên người lỡ lưu lại mùi hương ngọt ngào của nữ tử, khiến ta phát giác.
“Tạ Trình, chàng có biết ta ghét nhất điều gì không?”
Hắn đồng tử co lại, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, trả lời nhanh như đã chuẩn bị trước.
“Dĩ nhiên biết, A Ý ghét nhất là bị lừa dối.”
Hắn nắm lấy tay ta, nụ cười dịu dàng, tựa như vẫn yêu ta hết lòng.
“A Ý, ta đã hứa với nàng, sẽ luôn ở bên nàng, yêu thương nàng, chăm sóc nàng. Tin ta đi.”
Tin tưởng ư.
Sự tin tưởng của hắn, sao mà rẻ rúng đến vậy.
Ta cụp mắt, khẽ đáp một tiếng:
“Ừm.”
Hệ thống báo hiệu, đếm ngược còn lại năm ngày.