Năm thứ ba thành thân cùng Tạ Trình, tỷ tỷ từng ngưỡng mộ hắn quyết ý tái giá.
Tạ Trình tựa hồ nhẹ nhõm, như vừa thoát được một mối họa lớn.
Nhưng đêm ấy, hắn lại bỏ mặc ta bệnh nặng, biệt vô âm tín.
Khi trở về, khóe môi hắn mang vết cắn, cổ áo vương phấn son, thần sắc mơ màng, tựa như đang lưu luyến dư vị nào đó.
Ta bỗng thấy lòng dạ trào dâng nỗi ghê tởm.
Liền gọi hệ thống im lìm bấy lâu:
“Cái thế giới ch ết tiệt này, ta muốn về nhà.”
【Mệnh lệnh ký chủ đã nhận, hệ thống thoát ly thế giới khởi động sau một tiếng bíp.】
【Bíp…】
1
Tạ Trình cùng bằng hữu đối ẩm dưới đình, ngắm trăng mà thưởng rượu.
Lo hắn uống nhiều tổn hại thân thể, ta đích thân mang bát canh giải rượu tới.
“Nghe nói, tỷ tỷ của ngươi cuối cùng cũng định hôn, không còn dây dưa với ngươi nữa. Ngươi hẳn đã thoát được vòng vây rồi.”
Tạ Trình đặt chén rượu xuống, mặt lộ vẻ nhẹ nhõm tựa như trút được gánh nặng.
Một người khác cười nhạo:
“Đại tiểu thư nhà họ Chu, dung mạo khuynh thành, năm năm ròng đuổi theo Tạ huynh, đến nỗi thành gái già cũng chẳng chịu xuất giá. Tạ huynh thật sự vô tình đến vậy sao?”
“Với địa vị của Tạ huynh hiện nay, sao không noi gương Nga Hoàng, Nữ Anh, hưởng trọn phúc tề nhân?”
“Phì! Ngươi cho rằng Tạ huynh giống ngươi sao? Chính thê chưa cưới đã nạp tám phòng thiếp. Tạ huynh cùng phu nhân tình nghĩa sâu nặng, luôn nhớ đến nhau. Ta từ lâu đã ngưỡng mộ vô cùng.”
Gió thu thoảng qua, ánh đèn trong đình lung linh giao thoa.
Nhưng mãi chẳng nghe thấy thanh âm của Tạ Trình.
Bước chân ta chợt khựng lại, lòng cũng trĩu nặng.
Cơn gió thổi lạnh buốt mặt, mãi đến khi ta nghe thấy tiếng hắn khàn khàn, mang theo chút men say:
“Chớ nói bừa. Ta từng thề, đời này chỉ cưới mình A Ý, tuyệt không nạp thiếp.”
Tiếng cười vui vẻ, lời khen ngợi vang lên không dứt.
Người bông đùa khi trước lại thở dài tiếc nuối:
“Thật tội cho đại tiểu thư nhà họ Chu, lại phải gả cho Thẩm nhị công tử. Thẩm nhị so với ta còn phong lưu hơn, bên ngoài hồng nhan vô số.”
“Sớm biết Tạ huynh lạnh lùng như vậy, chi bằng ta đến nhà họ Chu cầu thân, cùng Tạ huynh làm thông gia, thế nào?”
Tiếng cười ồn ào vang vọng, ánh mắt lạnh lùng của Tạ Trình quét qua người đó.
Không khí tức khắc trầm xuống.
Có người vội cười hòa giải: “Uống rượu đi, uống rượu đi.”
Ta quay lưng bước đi, giả như không thấy chén rượu vỡ nát trong tay hắn.
Đêm thu mát mẻ.
Gió thổi qua mặt, mang theo cái lạnh thấu xương.
Ta kéo chặt áo choàng, từng bước chậm rãi quay về.
Lời hứa một đời khi xưa.
Nay chỉ vỏn vẹn ba năm, năm năm.
Tạ Trình đã đổi thay từ lúc nào?
Có lẽ là lần đầu hắn nghe tin Chu Tuyết Như định hôn.
2
Khi nhà họ Chu phái người tới báo tin, Tạ Trình đang cùng ta dùng bữa.
Người đến là Xuân Lan, tỳ nữ bên cạnh tỷ tỷ.
Tỷ tỷ đã hơn hai mươi, vẫn chưa xuất giá, khiến cha mẹ lo bạc cả đầu.
Nay định hôn, là việc vui lớn.
Ta mỉm cười nhẹ, lòng cũng thoáng nhẹ nhõm.
Bên cạnh, Tạ Trình tựa hồ cũng buông được một tiếng thở dài.
Xuân Lan tuổi trẻ, hoạt bát, lại biết cách lấy lòng, miệng nói không ngừng những lời vui vẻ.
Nàng kể rằng, trong buổi tiệc hôm đó, Thẩm công tử vừa gặp tỷ tỷ đã phải lòng ngay lập tức.
Sau đó liền nhờ người đến cầu hôn.
Tỷ tỷ khi hay tin người cầu hôn là Thẩm công tử, gương mặt đỏ bừng, liền gật đầu ưng thuận.
Lão gia cùng phu nhân nghe tin thì hoan hỉ không thôi.
Xuân Lan tiếp lời, nói rằng đại tiểu thư cùng Thẩm công tử là nam tài nữ sắc, thật xứng đôi vừa lứa.
Ta đang lắng nghe, bỗng bên tai vang lên một tiếng “phịch” lớn.
“Đủ rồi!”
“Nhà họ Chu quản giáo hạ nhân như vậy ư? Không nhìn thấy phu nhân ta đang dùng bữa sao?”
“Chu Tuyết Như lúc nào cũng tùy tiện vô lễ, không biết thời điểm, thật khiến người khác chán ghét!”
Xuân Lan sợ hãi quỳ xuống đất.
Nhìn Tạ Trình đột nhiên giận dữ, ta cũng bất giác sững người.
Hắn phất tay ra hiệu, bảo người kéo Xuân Lan ra ngoài.
Dường như tự cảm thấy mình phản ứng quá đà, Tạ Trình cầm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói:
“A Ý, có phải nàng bị dọa sợ rồi không?”
“Nàng cũng biết ta chán ghét tỷ tỷ nàng nhất, không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến nàng ta.”
Lông mày hắn nhíu chặt, biểu lộ sự không hài lòng.
Thần sắc ấy, giống hệt mỗi khi hắn gặp Chu Tuyết Như, ánh mắt luôn đầy vẻ khó chịu.
Tạ Trình vốn là người ôn hòa, nho nhã, là bậc chính nhân quân tử.
Hắn luôn giữ được bình tĩnh, dẫu gặp phải chuyện lớn cũng không nao núng.
Vậy mà lúc này, hắn lại thất thố như vậy.
Chỉ là vì chán ghét Chu Tuyết Như thôi sao?
3
Từ sau khi thành thân cùng Tạ Trình, Chu Tuyết Như thường đến Tạ gia thăm ta.
Ta đối với người nhà họ Chu vốn không có tình cảm.
Càng không thể nói đến tình tỷ muội với Chu Tuyết Như.
Sự gần gũi mà nàng ta cố ý tỏ ra, ta ngầm hiểu là ý đồ của phụ thân muốn kéo gần quan hệ với Tạ Trình.
“A Ý, sau này đừng quá thân cận với tỷ tỷ nàng.”
“Chu Tuyết Như tâm tư bất chính, chỉ có nàng ngốc nghếch mới đối đãi chân thành với nàng ta.”
Người nhắc nhở ta, chính là Tạ Trình.
Nhìn ta còn mơ hồ không hiểu, hắn bật cười, đưa tay véo nhẹ vành tai ta, tựa như trừng phạt.
“Cô ngốc, nàng phải trông chừng phu quân của mình cho kỹ, bên ngoài còn biết bao tiểu cô nương dòm ngó đấy!”
Hơi thở nóng ấm phả lên mặt khiến ta đỏ bừng, vội đẩy hắn ra, cười mắng:
“Đồ mặt dày!”
Từ lúc ấy, ta mới dần nhận ra ánh mắt mà tỷ tỷ nhìn Tạ Trình, hoàn toàn không trong sáng.
Nhận thấy ta cố ý xa cách, Chu Tuyết Như dứt khoát không giả vờ nữa.
“Ta chính là thích hắn, từ nhỏ đã thích rồi. Nếu không phải ngươi toan tính tiếp cận Thái hậu, mê hoặc người, thì làm sao có thể nhận được hôn ước này.”
“Ngươi chỉ là một thứ nữ, dựa vào đâu mà gả cho Tạ hầu gia? Chỉ có ta mới xứng với hắn!”
Tạ Trình xuất hiện kịp thời, kéo ta vào lòng.
“A Ý mới là thê tử của ta, là người cùng ta đi trọn một đời.”
“Ngươi cũng xứng ư? Nếu không phải vì ngươi là người thân của A Ý, thì ngươi nghĩ một kẻ mèo chó nào cũng có thể bước chân vào Tạ gia của ta sao?”
“Cút đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa.”
Sự lạnh lùng vô tình của Tạ Trình khiến Chu Tuyết Như mặt cắt không còn giọt máu, nước mắt lã chã rơi, khóc đến đáng thương.
Nhưng Tạ Trình không hề động lòng, phất tay bảo người kéo nàng ra ngoài.
Thậm chí còn hạ lệnh, từ nay không được cho Chu Tuyết Như vào phủ.
Nhưng Chu Tuyết Như vẫn không chịu từ bỏ.
Nàng ta từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, huynh trưởng thiên vị, luôn được như ý.
Bất cứ thứ gì nàng muốn, đều không thứ nào không đạt được.
Duy chỉ có Tạ Trình, là thất bại lớn nhất trong đời nàng.
Nàng không chịu buông tay, nhiều lần dây dưa không dứt.
Thậm chí không màng thể diện hai nhà, từng chặn đường Tạ Trình giữa phố.
Tạ Trình phiền chán không thôi, nhiều lần nói với ta:
“Một cô nương mà lại không biết liêm sỉ như vậy, thật đáng chê cười.”
Hắn chán ghét sự quấy rối của Chu Tuyết Như đến thế, vậy mà lại vì chuyện định hôn của nàng ta mà thất thố sao?
Nhưng không hiểu sao, lòng ta bỗng chùng xuống.
Đêm ấy, bệnh cũ của ta tái phát, đau đớn không chịu nổi, thân thể cuộn lại, run rẩy từng cơn.
Chỗ nằm bên cạnh, đã sớm lạnh như băng.
Tạ Trình trở về, trên khóe môi mang theo vết cắn, cổ áo còn vương phấn son.
Thấy gương mặt ta tái nhợt, hắn mới thu lại thần sắc hoảng hốt, dịu dàng hỏi:
“Có phải chỗ nào lại đau rồi không?”
Hắn tiếp đó quay đầu, quát tháo các tỳ nữ, trách sao không lập tức bẩm báo.
Chúng nhân sợ hãi, nín thở không dám thở mạnh, chỉ sợ phải chịu một trận đòn.
Không ngờ, tâm trạng của Tạ Trình dường như đặc biệt tốt, không trách phạt nặng nề.
Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn diễn trò.
Hắn không hề biết rằng.
Khi hắn đắm chìm trong dư vị của người khác, ta đang cố gắng khởi động hệ thống.
【Bíp…】
Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.