Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

10:42 chiều – 11/01/2025

4

Trong ba tháng Phủ Tịch và Liên Nhi không có ở đây.

Ta tranh thủ lúc Hầu phủ vắng vẻ, dẫn Anh Đào đi ăn khắp các ngõ ngách kinh thành, sống cuộc đời nhàn nhã, khiến hệ thống dần lơ là.

Anh Đào vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa lo lắng thay ta.

Nàng cho rằng ta không được phu quân yêu thương, cũng không có con cái làm chỗ dựa, sau này nhất định cô độc.

Ta xoa đầu con bé ngốc, chỉ ra một con phố trước mặt, rồi dùng tay làm ký hiệu.

“Là của ta, mỗi tháng thu nhập là con số này. 

Ngươi còn thấy ta khổ sở sao?”

Miệng Anh Đào há to như thể có thể nhét cả quả đào vào, điên cuồng lắc đầu.

Vì chuyện cháy nhà bếp, lão phu nhân vì muốn an ủi ta, đã bồi thường cho ta một tửu lâu.

Điều này miễn cưỡng xoa dịu tâm trạng tan nát của ta vì bị hệ thống phạt sét đánh.

Phủ Tịch cũng tặng ta rất nhiều bảo vật và đồ trang sức quý giá, điều này còn đáng tin hơn nhiều so với điểm nữ phụ, ta tất cả đều nhận.

Dù sao về sau ta còn phải sống, tuyệt đối không khuất phục não tàn hệ thống.

Ta càng thêm ân cần chăm sóc Liên Nhi, món gì mới lạ đều không tiếc mua cho nàng, tích cực cày điểm.

Kể từ lần trước, Liên Nhi đã không dám vứt đồ ta đưa, nhưng cũng không muốn nhận, cuối cùng tự nhiên đồ lại quay về tay ta.

Dẫu sao cũng là tiêu tiền của Phủ Tịch, nên ta chẳng chút bận tâm.

Phủ Tịch biết được, còn khen ngợi ta bao dung như biển, là hình mẫu lý tưởng, lại tăng thêm cho ta một khoản điểm.

Kinh thành ai ai cũng khen Lâm nương tử đại độ, ca ngợi ta dưới đất không có, trên trời khó tìm, trăm năm khó gặp.

Chỉ có Liên Nhi lúc nào cũng nhìn ta không vừa mắt.

“Nàng ấy nói với Phủ Tịch, không có người thê tử nào thực sự yêu phu quân mà lại thật lòng đẩy nữ nhân khác vào vòng tay phu quân.”

Phủ Tịch nghe xong, vậy mà lại nghiêm mặt quở trách nàng một phen, hệ thống liền vang lên tiếng báo khí vận nam nữ chính giảm mười điểm.

Ta vội vàng nước mắt ngắn dài tiến tới khuyên nhủ, khó khăn lắm mới kéo lại được mười điểm đó, miễn cho một trận sét đánh.

Liên Nhi thấy vai diễn của ta vững vàng không đổ, liền quay đầu tiếp tục công cuộc chinh phục Phủ Tịch.

Nàng đi chùa cầu phúc cho Phủ Tịch, hắn ở nhà vô duyên vô cớ ngã ngựa.

Nàng thức trắng đêm thêu túi hương cho Phủ Tịch, hắn bị ong đuổi đốt đầy người.

Nàng tự tay nấu canh cho Phủ Tịch, sáng hôm sau hắn lên triều mặt mày tím tái, hạ triều liền ngồi trong nhà xí cả nửa ngày.

Thậm chí khi nàng cùng Phủ Tịch ra hậu viện chơi xích đu, hắn cũng bị phân chim rơi đầy đầu.

Dẫu vậy, tình yêu giữa Phủ Tịch và Liên Nhi vẫn nồng cháy.

Hệ thống nhắc nhở rằng tương tác của họ đã tăng hơn ba trăm điểm, chứng minh “chân ái” vô địch.

Ngày tháng của họ càng sôi động, túi tiền của ta càng đầy ắp.

Nhưng ta chưa từng quên mục tiêu ban đầu, đó là canh chừng đôi nam nữ này, không để thêm nữ nhân vô tội nào vì họ mà bị cuốn vào số phận nữ phụ.

Gã nam nhân tồi như hắn, phải buộc chặt với trà xanh.

Sau nhiều ngày quan sát, ta phát hiện hệ thống có quyền kiểm soát tuyệt đối với nhân vật phụ, nhưng không thể ảnh hưởng đến hành động của nhân vật chính. 

Nó không để tâm đến sống chết của nhân vật phụ, nhưng lại rất coi trọng Phủ Tịch và Liên Nhi.

Ta suy đoán gốc rễ của nó xuất phát từ nhân vật chính, còn những điểm khí vận cộng trừ kia, có lẽ đều bị cướp đoạt từ nhân vật phụ chúng ta.

5

Liên Nhi thường xuyên cải trang thành tỳ nữ, lén lút theo Phủ Tịch ra ngoài, ngang nhiên đi dạo khắp kinh thành, mỹ danh là giúp Tiểu Hầu Gia trải nghiệm cuộc sống thường dân.

Ta dẫn Anh Đào âm thầm bám theo sau.

Quả nhiên liền thấy Liên Nhi tranh cãi với một nữ chưởng quầy dung mạo xinh đẹp.

Trong cuốn sách này, chỉ cần là nữ nhân có nhan sắc đều vô cớ yêu thích Phủ Tịch, tranh đoạt với Liên Nhi, sau đó bị Phủ Tịch không chút lưu tình xử lý, đúng chuẩn ngọt sủng vô não.

Phủ Tịch ngoài mặt kéo Liên Nhi đi, làm chuyện lớn thành nhỏ, lại nói với nàng rằng sau này ở kinh thành sẽ không gặp lại những kẻ nàng ghét.

Liên Nhi nghe vậy liền bật cười, ánh mắt hai người nhìn nhau ngọt ngào như muốn kéo tơ.

Hệ thống thưởng cho họ năm mươi điểm khí vận, còn nữ chưởng quầy tươi sống một mạng, chỉ đáng giá năm mươi điểm.

Ta cười lạnh, mượn người của tướng phủ canh giữ trước cửa nữ chưởng quầy, giết sạch những kẻ Phủ Tịch phái đến.

Đêm đó, hệ thống phát điên, vì bị trừ năm mươi điểm, nó gào thét giận dữ trong đầu ta.

“Ngươi không muốn sống nữa à? 

Sao dám làm ra chuyện này?!”

Ta lười biếng đáp lại, thậm chí không buồn giả vờ, chỉ ngồi cắn móng tay không đếm xỉa.

“Thì sao nào?

 Ngươi cùng lắm chỉ biết sét đánh ta thôi. 

Ngươi chẳng phải đã nói ta sống thêm một năm cũng là ăn may sao? 

Vậy thì ta chết cũng chẳng hề gì. 

Chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng cướp thêm khí vận từ ai khác. 

Dù sao ngươi cũng chẳng thể nhanh chóng tìm được người thay thế ta.”

Ta hôm nay làm chuyện táo bạo như vậy, hệ thống chỉ trách mắng chứ không xóa sổ ta, điều này chứng minh nó không thể dễ dàng tìm người thay thế.

Ta đã đoán đúng, nhưng mà đổi lại lại là năm mươi tia sét giáng xuống.

Ngày hôm sau, khi Phủ Tịch tìm đến, ta vừa mới hồi phục một chút.

Hắn xông thẳng vào hoa thính, túm lấy cổ tay ta, mặt đanh lại, giọng cứng nhắc.

“Miểu Miểu, chuyện hôm qua có phải nàng làm không?”

Ta vừa mở miệng, liền phun ra ngụm máu do cắn phải lưỡi trong trận sét hôm qua, khuôn mặt tái nhợt đầy vẻ tổn thương.

“Phủ lang, chàng bóp đau ta rồi.”

Phủ Tịch ngẩn ra, một lúc sau mới buông tay.

“Chuyện hôm qua là sao?

 Chẳng lẽ Liên Nhi cô nương có điều gì bất ổn, lại khiến chàng phải tìm đến ta?”

Ta mắt đỏ hoe nhìn hắn, nói chẳng ra hơi.

“Ta cũng muốn hỏi Phủ lang hôm qua đã đi đâu. 

Phụ thân ta biết ta ở Phủ gia bị một thị thiếp đè ép đến không ngẩng đầu lên nổi, đã gọi ta về quở trách một trận, còn nói ta không xứng làm nhi nữ của ông.”

Phủ Tịch nghe xong, thần sắc kinh nghi bất định, nhìn ta chẳng nói lời nào, tựa như đang phân biệt thật giả.

Ta cố tình đứng đối diện cửa sổ, đột ngột ôm lấy eo hắn.

“Giờ phải làm sao đây, Phủ lang? 

Ta đã bị phụ thân chán ghét, chẳng thể trở về Lâm gia nữa, từ nay về sau chỉ có thể dựa vào chàng thôi.”

Phủ Tịch nhìn dáng vẻ khóc lóc thê thảm của ta, chỉ coi ta như một nữ tử nhỏ bé đầy tình cảm, thuận miệng an ủi vài câu rồi bỏ đi.

Đêm đó, Liên Nhi bảo tỳ nữ của nàng nhìn thấy ta cùng Phủ Tịch thân thiết, liền nổi giận đùng đùng, đuổi hắn ra thư phòng ngủ.

 Đồng thời, mệnh cách khắc phu của nàng bắt đầu phát huy.

Phủ Tịch nửa đêm đang ngủ thì giá sách tự dưng đổ xuống, làm rách một mảng da đầu.

Ta chỉ có thể cảm thán: Ác giả ác báo.

6

Ngày tháng cứ thế trôi qua. 

Liên Nhi đầy toan tính, chẳng ngừng kiếm cớ tranh giành với ta. 

Phủ Tịch thì ngập trong chuyện tình yêu, cứ thế làm người hòa giải.

Còn ta, dĩ nhiên là hết lòng bảo vệ tình yêu của bọn họ, để hai kẻ đầu óc thiếu suy nghĩ này khỏi gây hại cho người khác.

Nhưng cuộc sống của nhân vật chính sao có thể êm đềm, nhất định phải sóng gió trùng trùng.

Vậy nên, khi Liên Nhi giả làm tỳ nữ, lén đến doanh trại mang điểm tâm cho Phủ Tịch, hắn liền bị đẩy vào từ đường.

Đây vốn là thú vui nhỏ giữa hai người bọn họ, phụ mẫu của hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

 Nhưng ai ngờ dung nhan như hoa của Liên Nhi lại thu hút Tam Hoàng Tử đang đi ngang qua.

Tam Hoàng Tử vốn bất học vô thuật, quen thói cậy thế hiếp người.

 Vì mẫu phi sớm qua đời được hoàng đế thương xót, chỉ cần không quá đáng, chuyện gì hắn làm hoàng đế cũng che chở.

Huống hồ, Liên Nhi mặc trang phục tỳ nữ. 

Tam Hoàng Tử cho rằng đòi một tỳ nữ từ thần tử dễ như trở bàn tay, liền muốn cưỡng ép nàng lên xe.

Phủ Tịch nghe tiếng động chạy đến, liền xông vào đánh nhau với Tam Hoàng Tử.

Từ nhỏ đã luyện võ, Phủ Tịch khí lực hơn người, nên đánh đến mức mũi Tam Hoàng Tử lệch sang một bên.

Tùy tùng của Tam Hoàng Tử vội vàng lộ ra thân phận, Phủ Tịch vốn đã buông tay, nhưng Liên Nhi ở bên lại uất ức khóc lóc, khiến hắn nóng máu lên, phế luôn chỗ hiểm của Tam Hoàng Tử.

Công công và bà bà ta đành phải vào cung diện thánh trong đêm.

Nếu nói chuyện trước đây khiến Liên Nhi mất danh phận là do nhân họa, thì lần này chính là mệnh cách khắc phu của nàng tự mình phát huy.

Cuối cùng, công công chủ động xin từ chức cho Phủ Tịch, lại tự nguyện đi trấn thủ biên cương ba năm không về, mới làm dịu được chuyện này.

Lần này hệ thống thu được khí vận từ Tam Hoàng Tử và phụ mẫu của phu quân ta, tổng cộng hơn năm nghìn điểm.

Khi phụ mẫu của Phủ Tịch dìu nhau trở về từ cung, bà vú đi theo liền muốn ném Liên Nhi xuống giếng.

Phụ mẫu của hắn đã quyết tâm, mặc Phủ Tịch gào thét như điên, vẫn bị gia thần giữ chặt. 

Đầu gối hắn quỳ xuống đất, máu loang thành vệt dài.

Liên Nhi gào thét tuyệt vọng, kêu lên “Phủ lang” không ngừng.

Ta tựa vào khung cửa lạnh lùng nhìn. 

Đây là tình tiết quan trọng, sau khi qua đi hệ thống chắc chắn lại tăng thêm rất nhiều điểm.

Chuyện vốn còn có thể xoay chuyển, Liên Nhi bị Tam Hoàng Tử kéo đi cũng chỉ là tai bay vạ gió. 

Nhưng nàng lại dùng nước mắt làm Phủ Tịch teo não, đến mức dám ra tay với hoàng tử.

Phủ Tịch quả là gã miệng chó không thể mọc ngà voi.

“Phụ thân, mẫu thân!

 Vì sao Tam Hoàng Tử lại không thể đánh? 

Hắn cưỡng đoạt thê tử của thần, làm toàn chuyện ác! 

Hoàng thượng còn bao che hắn, quả thật hồ đồ…”

Những lời sau chưa kịp nói hết đã bị tay ta bịt miệng.

Nếu lời này truyền ra ngoài, chúng ta liệu còn sống được nữa không?

Hệ thống lại cuống cuồng, thúc giục ta nhanh chóng cứu Phủ Tịch và Liên Nhi, đừng để nàng thật sự bị ném xuống giếng.

Thậm chí nó không tiếc dùng sét đánh ta ngay trước mặt mọi người. 

Tia sét không ai nhìn thấy hay nghe thấy, nhưng cơn đau thấu xương chỉ mình ta cảm nhận.

May mà sau năm mươi lần bị sét đánh, ta đã quen. 

Ngoài sắc mặt tái nhợt, vẫn đứng vững tại chỗ, không chút lay chuyển.

Cuối cùng, Liên Nhi bám vào miệng giếng, khóc lớn.

“Ta đã mang thai con của Phủ lang! 

Lâm phu nhân không thể sinh nở, hài nhi trong bụng ta chính là huyết mạch duy nhất của Phủ gia!”

Lời vừa thốt ra, mọi người đều ngẩn người.

Nếu Liên Nhi thực sự mang thai, truyền ra ngoài sẽ thành chuyện bệ hạ vì một hoàng tử vô dụng mà bức ép thần tử tuyệt hậu.

Dẫu sao, Tam Hoàng Tử nổi tiếng khét tiếng ăn chơi, nhà họ Phủ lại là gia tộc trung liệt đời đời, biên cương còn đang trông cậy lão Hầu Gia trấn giữ.

Chuyện này trọng đại, mấy bà vú đành buông tay, quay về bẩm báo trong cung.

Phủ Tịch vớt Liên Nhi ướt sũng từ giếng lên, hai người ôm chặt như uyên ương bạc mệnh, mắt đỏ ngầu nhìn lão Hầu Gia mà gào thét.

“Người muốn nàng chết, tức là muốn con chết theo!”

Phụ mẫu của hắn run rẩy thở dài, lông mày lão Hầu Gia dường như trắng thêm vài phần, chỉ lắc đầu với gia thần, không nói gì nữa.

Hệ thống thấy nam nữ chính cuối cùng cũng vượt qua cửa tử, liền thở phào, trước khi bỏ đi còn hằn học ném lại một câu.

“Cứ đợi đấy! Ta sẽ sớm tìm người thay thế ngươi!”