Phu quân ta cùng bạch nguyệt quang có bát tự xung khắc.
Phu quân chẳng để tâm đến lời khuyên can, vẫn nghênh nàng vào phủ làm quý thiếp.
Bạch nguyệt quang nấu canh dâng phu quân, chàng liền nôn thốc nôn tháo.
Bạch nguyệt quang cùng chàng ngâm thơ đối nguyệt, chàng bị giáng chức nơi triều đình.
Bạch nguyệt quang tiễn chàng ra biên ải, chàng mất mạng nơi sa trường, để lại cho ta một thân vinh hiển, gia nghiệp đồ sộ.
Nam nhân tốt, chính là phải như thế!
1
Hôm trước, pháo cưới rộn ràng đưa ta vào hầu phủ.
Hôm sau, phu quân đã nghênh quý thiếp nhập phủ.
Phụ mẫu của phu quân giận dữ đến mức đập tan cả chén trà.
Ta thì cười tươi, đích thân dẫn tiểu thiếp áo hồng vào phủ, an bài cho nàng ở viện gần phu quân nhất.
Phu quân từ từ đường trở về sau khi phải chịu phạt quỳ, thấy ta biết điều như vậy, vô cùng cảm động, liền tặng thêm ba trang trại cho ta.
Ta ôm khế đất rời đi, xa xa còn nghe thấy giọng tiểu thiếp yếu đuối vang lên.
“Phủ lang, thiếp thật may mắn khi gặp được tiểu thư nhà họ Lâm, một vị chủ mẫu bao dung, dung nạp cả người như thiếp…”
Ta sờ lên khế đất mỗi năm sinh lời hàng vạn lượng, cảm thấy mình cũng thật may mắn khi gặp được đôi uyên ương này.
Thật ra ta là người xuyên không, trước kia vì đọc cuốn sách này, mà bị cặp đôi Phủ Tịch và Liên Nhi làm tức đến mức chết trẻ.
Hiện giờ, ta là Lâm Miểu Miểu, tiểu thư duy nhất của Lâm tướng gia, một thiên kim mềm yếu nhiều bệnh.
Lâm Miểu Miểu trong sách là nữ phụ ác độc, đối đầu với nữ chính, vì phụ thân quyền cao chức trọng nên bị hoàng đế trừng phạt, cả nhà tan nát.
Người vốn được gả cho tiểu hầu gia Phủ Tịch là một cô nương họ Vương, nàng ấy lương thiện si tình, không trách Phủ Tịch nuôi ngoại thất, cuối cùng ưu sầu mà chết.
Nhờ thế mà phá giải mệnh cách khắc nhau cho hắn và Liên Nhi.
Kết cục, hai người bọn họ HE, còn ta cùng Vương cô nương chết thảm.
Ban đầu ta cùng Vương cô nương vẫn còn chút đất diễn, nhưng sau đó lại có nhiều nữ nhân vô tội khác bị cuốn vào câu chuyện tình yêu của bọn họ.
Có người chỉ vì tò mò nhìn bụng bầu của Liên Nhi mà bị làm nhục giữa đường.
Vì thế sau khi xuyên vào cơ thể này, ta làm sao có thể lấy đức báo oán?
Vậy nên ta chen chân cướp mối nhân duyên của Vương cô nương, thử xem không có người hiến tế, bọn họ liệu có thể HE hay không.
Kết quả, vừa bái đường cùng Phủ Tịch, ta liền đau đớn như bị sét đánh, trong đầu bỗng xuất hiện một hệ thống.
Hệ thống nói nếu ta cản trở tình yêu nam nữ chính, đạt tới mức độ nhất định, ta sẽ bị xóa sổ.
Nó yêu cầu ta phải thực hiện nhiệm vụ nữ phụ, thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính.
Nhưng kịch bản ghi rằng, một năm sau ta – nhân vật nữ phụ trọng yếu – sẽ phải chết.
Hệ thống nói, vốn dĩ ta sẽ chết, sống thêm một năm đã là phúc khí.
Phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn hay không?
Ta vừa định cãi lại, hệ thống đã giật ta một phát.
Nó ra vẻ cao cao tại thượng.
“Ta chỉ cần ngươi làm tốt vai nữ phụ ác độc của mình, không quan tâm ngươi nghĩ gì, chỉ cần nam nữ chính yêu nhau đủ ngọt, đủ sủng là được.”
Trong đầu ta liền hiện ra vô số bộ phim tiên hiệp, cổ trang não tàn đang hot.
Chết vì cốt truyện đã đành, giờ lại bị hệ thống ngu ngốc trói buộc.
Chúng ta, những nhân vật phụ, chẳng lẽ không có mạng sống hay sao?
Đêm đó, Phủ Tịch không tới, ta bị sét đánh nằm bẹp cả đêm.
Nhưng cũng đủ để ta nghĩ ra vô số đối sách, ta thề sẽ bảo vệ lòng tự tôn của khán giả.
Ngày hôm sau, ta bắt đầu cuộc sống nữ phụ hai mặt, bề ngoài thuận theo, bên trong trái ý.
Trong nguyên tác, nhà họ Phủ nể mặt phụ thân Vương cô nương nên cương quyết không cho Phủ Tịch nạp thiếp.
Ta thì làm ngược lại, cổ vũ Phủ Tịch nạp thiếp.
Hệ thống hài lòng, khen ta biết nhìn mặt, dù chỉ sống một năm cũng không bạc đãi.
Ta mơ hồ nghe tiếng thông báo “Điểm khí vận nam nữ chính +10”, âm thầm ghi nhớ.
Sau đó, ta liền quay đầu viết thư cho phụ thân ta, Lâm tướng gia.
2
Phủ Tịch vừa nạp thiếp, lập tức có người dâng tấu tố cáo hắn.
Phụ thân ta đứng một bên lau nước mắt, khóc lóc nơi triều đình.
Vì ta là nhi nữ duy nhất của Lâm tướng gia, hoàng đế vốn rất hài lòng khi ta gả vào nhà họ Phủ, vì ông có thể tránh lo phụ thân ta gây chuyện.
Nhưng mới thành thân ba ngày, nhà họ Phủ đã rước thiếp.
Nếu ta viết một tờ hòa ly, tìm người ở rể khác, hoàng đế sẽ mất ăn mất ngủ.
Thế nên, ngài trách phạt tiểu hầu gia Phủ Tịch, ra lệnh đuổi bạch nguyệt quang ra khỏi phủ.
Hạ triều xong, Phủ Tịch giận dữ bước vào phòng ta, não tàn hệ thống cũng ở bên tai ta gào thét, chuẩn bị dùng sét đánh ta.
Ta canh đúng thời điểm, ngay khi Phủ Tịch xông vào liền ném dải lụa trắng lên xà nhà, bắt đầu khóc lóc om sòm.
Tỳ nữ Anh Đào rất hiểu ý, lập tức ôm chặt lấy chân ta.
“Tiểu thư! Tiểu thư chớ nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột!”
“Phụ thân vì cớ gì lại làm ra chuyện như thế này, nếu Phủ lang vì ta mà không vui, ta còn sống làm gì nữa!”
Thấy ta làm loạn đến mức sống chết, Phủ Tịch giận dữ cũng chuyển thành ngượng ngập.
“Nàng đây là làm gì vậy, chuyện phụ thân nàng làm thì liên quan gì đến nàng, mau xuống đi, không cần phải như thế.”
Ta lập tức bước xuống khỏi ghế.
“Phủ lang, chàng thực sự không trách ta sao?”
“Sao lại trách nàng được, nàng là một nữ tử hiếm có khó tìm, dù phụ thân nàng không dung nạp Liên Nhi, ta tin nàng nhất định có thể dung nạp nàng ấy, đúng không?”
Phủ Tịch nắm tay ta, lời lẽ đầy chân tình.
Ta kìm nén ý định tát hắn tám cái bạt tai, gạt đi nước mắt.
“Đúng vậy, ta sao có thể để Phủ lang đau lòng, chỉ là thánh chỉ đã ban, không bằng trước tiên đưa Liên Nương Tử tới trang viên.”
Phủ Tịch nhíu mày.
“Phu nhân, trang viên ngoài thành khí hậu lạnh lẽo, chẳng phải sẽ khiến Liên Nhi chịu ấm ức sao?”
“Phủ lang, đợi sóng gió qua đi, ta sẽ đích thân đưa nàng ấy về, giữ lại trong phủ làm tỳ nữ.
Như vậy phụ thân ta sẽ không nói gì, mà thánh thượng cũng sẽ chẳng để tâm nhà họ Phủ nhiều thêm một tỳ nữ, có đúng không?”
Ta thấy hắn còn muốn nói tiếp, liền bắt đầu lau nước mắt.
“Phủ lang vẫn thấy Liên Nhi chịu thiệt thòi đúng không?
Tất cả là do ta, là ta khăng khăng đòi gả cho chàng, phụ thân ta cớ gì lại gây khó dễ cho chàng.
Phủ lang, chàng bỏ ta đi, coi như hả giận vậy!”
“Sao có thể như vậy được, nàng chân tình như thế, ta không thể phụ lòng nàng.
Ta nhất định phải giữ thể diện cho chính thê.
Nhưng ta cùng Liên Nhi hai lòng tương ái, thật khó lòng phụ ý nàng ấy.”
“Được làm thê tử của Phủ lang, ta chết cũng không hối tiếc, chẳng dám cầu gì hơn.
Ta cùng Phủ lang là phu thê một thể, đương nhiên sẽ đối đãi Liên Nhi thật tốt!”
Ọe ọe ọe!
Lời này nói ra chính ta cũng buồn nôn!
Ta dùng khăn tay che miệng, cố gắng tỏ vẻ cảm kích.
Phủ Tịch cũng bị lời nịnh nọt của ta làm chấn động, vừa cảm khái thiên hạ khó có cách vẹn đôi đường, vừa đi tiễn Liên Nhi.
Lại nghe thấy một tiếng thông báo: “Khí vận nam nữ chính +10”, ta mơ hồ phát hiện một số bí mật nhỏ.
3
Phủ Tiểu Hầu Gia còn chưa tiễn được người đến cửa, đã bị đưa thẳng vào từ đường.
Hóa ra Liên Nhi trước khi đi khăng khăng muốn quỳ ở cửa phủ dập đầu, tạ ơn chính thê đã khoan dung.
Phủ Tịch xót xa nâng nàng dậy, nàng nhất quyết không chịu, cứ quỳ đến mức trán đỏ bầm, miệng nói trở về sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của ta.
Việc này ta ở hậu viện không hay biết, nhưng đã truyền đến tai lão Hầu Gia ở tiền thính.
Vị Hầu Gia cả đời sát phạt quyết đoán, vì độc tử mà vắt óc suy tính, cố gắng để Phủ Tiểu Hầu Gia tránh đi vết xe đổ “tướng quân trăm trận chết nơi sa trường”, đã hao tâm tổn trí để giữ hắn làm nhàn quan ở kinh thành.
Liên Nhi ở cửa phủ làm trò như vậy, nếu thánh thượng biết nhà họ Phủ bề ngoài nghe lời, bên trong trái lệnh, mọi công sức của lão Hầu Gia đều sẽ đổ sông đổ biển.
Nhất là dáng vẻ Phủ Tịch như muốn lấy thân thay thế của hắn, ai nhìn mà không thốt lên một câu “si tình nam tử” chứ.
Cuối cùng, ta đến trước mặt thánh thượng khóc lóc, nói mình thể chất yếu kém, không thể sinh con, nên muốn giữ Liên Nương Tử lại.
Thánh thượng thấy phụ thân ta rốt cuộc cũng tuyệt vọng, khóe miệng không giấu được nụ cười, liền không truy cứu thêm.
Mẫu thân của phu quân hay chuyện, gọi ta đến khóc cùng một hồi, lại cho ta rất nhiều hồi môn cũ của bà, còn hứa hẹn bất luận thế nào, chính thê Hầu phủ mãi mãi là ta.
Phủ Tịch hiếm hoi nhìn ta nghiêm túc, an ủi rằng con cái Liên Nhi sinh ra đều là con ta.
Ta dùng điểm nữ phụ đổi với hệ thống lấy một thân thể khỏe mạnh, rốt cuộc thoát khỏi vai diễn tiểu thư yếu ớt, ba bước ho một trận, hai bước lại thở dốc.
Nhờ vào mệnh khắc phu của Bạch Nguyệt Quang, nàng chỉ cần dập đầu vài cái, ta đã cứu được cả nhà họ Lâm, lại dễ dàng làm mẫu thân mà không cần mang thai.
Từ đó Liên Nhi trong mắt ta không còn là nữ nhân Bạch Nguyệt Quang tranh sủng, mà là công cụ cày điểm của ta.
Để giữ vững vai diễn chủ mẫu rộng lượng của mình, ta sợ công cụ không đủ ăn mặc, thỉnh thoảng sẽ bảo Phủ Tịch thuận tiện mang cho nàng rất nhiều đồ tốt.
Ai ngờ, Liên Nhi vừa quay đầu đã đem tất cả đồ ta đưa vứt đi.
Việc này do Anh Đào lúc mang chăn đệm đến, vì bận rộn ghé qua nhà xí, mới thấy thị nữ thân cận của Liên Nhi là Thanh Thanh, ném hết chăn đệm vào bếp lò thiêu cháy.
Anh Đào tức giận không chịu được, lén thêm củi, đốt sạch cả hậu viện cùng dãy phòng bên cạnh.
Khi lửa cháy đúng lúc trời tối, trước mắt bao người, Phủ Tịch cùng Liên Nhi lúc ấy áo quần xộc xệch chạy ra, bị nhìn thấy trọn vẹn.
Phủ Tịch nghe Liên Nhi xúi giục nên đến chất vấn ta, ta chỉ phe phẩy quạt, giả bộ kinh ngạc.
“Hôm đó ta đưa tới là chăn gấm, chẳng lẽ Liên Nhi cô nương không thích, cố tình ném vào bếp lò để thiêu đốt, mới dẫn đến việc nhà cháy?”
Phủ Tịch á khẩu không đáp, nhưng não tàn hệ thống quyết không buông tha ta.
Đợi Phủ Tịch đi khỏi, nó liền the thé trách mắng.
“Ngươi có phải cố ý sai tỳ nữ làm vậy, muốn thiêu chết nhân vật chính đúng không?”
“Ta là nữ phụ, làm sao dám?
Huống hồ bọn họ là nam nữ chính, có ngươi bảo vệ, họ làm sao chết được?”
“Ta có quyền xóa sổ nhân vật phụ!
Nhưng lại không thể đảm bảo họ không chết được…”
Hệ thống vừa dứt lời, như thể nhận ra mình lỡ miệng, nhưng nó có lẽ nghĩ rằng sống chết của ta chỉ trong một ý niệm của nó, liền hung hăng đe dọa.
“Lần sau để ta phát hiện ngươi làm chuyện này, ta sẽ lập tức khiến ngươi biến mất!”
Nói rồi nó lại giật ta một trận, khiến ta nằm liệt giường mấy ngày không dậy nổi, cũng dứt khoát không gửi thêm đồ đến biệt trang.
Ba tháng sau, ta đích thân cùng Phủ Tịch đi đón người trở về.
Liên Nhi vận y phục trắng tinh, thanh nhã cúi mình bái lạy, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên nhìn ta, tràn đầy lòng cảm kích chân thành.
“Liên Nhi cảm tạ phu nhân đã chiếu cố.”
“Liên muội nặng lời rồi, lễ này ta không dám nhận.
Ta là kẻ khiếm khuyết, Phủ lang chịu để ta ở lại trong phủ đã là đại ân, chỉ mong muội và Phủ lang phu thê tình thâm, sớm sinh quý tử.”
“Sao nàng lại nói vậy?
Nàng là thê tử của ta, ngoại trừ phụ mẫu, trong phủ địa vị của nàng là cao nhất.
Ai dám bất kính với nương tử của ta, ta nhất định đánh đuổi ra ngoài.”
Phủ Tịch thấy chúng ta hoà hợp, liền hân hoan đắc ý, vẹn cả đôi đường.
“Liên Nhi, nàng cũng nên cảm tạ đại nương tử, nàng có thể ở lại đều nhờ nàng ấy thu xếp.
Đợi nàng sinh trưởng tử, để đại nương tử nuôi dưỡng, sau đó chúng ta lại sinh thêm một người, như vậy sẽ không phụ sự an bài của nàng ấy.”
Nghe đến đây, sắc mặt Liên Nhi thoáng cứng lại, ta giật mình, vội vàng từ chối.
“Ta kiếp này vô duyên với con cái, sao có thể khiến muội muội cũng chịu cảnh mẫu tử chia lìa.
Phủ lang, lần sau xin đừng nhắc lại chuyện này.”
Liên Nhi nghe vậy, sắc mặt mới dãn ra một chút.
Trong nguyên tác, nàng từng mang thai bỏ trốn, nếu nàng bỏ đi, hệ thống chắc chắn lại nhân cơ hội hại ta.
Ta lén lườm Phủ Tịch vài cái.
Đồ nam nhân khắc thê khắc tử, khắc hết tất cả mọi người!