Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 5

5:57 chiều – 11/01/2025

17.

Lễ phong Thái tử phi được tổ chức vào tháng tư, trời trong gió mát, tiết xuân dịu dàng.

Mọi chuyện trong hoàng cung đều diễn ra bình thường, nhưng khi trở về Đông cung và nhìn thấy Tống Y Ngọc, ta biết ngay nàng ta sẽ tìm cách gây chuyện.

Thường ngày, Tống Y Ngọc luôn mặc xiêm y lộng lẫy, hận không thể khoác lên người tất cả vàng bạc châu báu.

Nhưng hôm nay, nàng lại mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, tóc búi kiểu Lăng Hư đơn giản, nhìn qua trông có vẻ thanh tao, nhưng lại ẩn chứa dụng ý.

Vẻ thanh lịch toàn thân khiến người ta ngay lập tức chú ý đến chiếc trâm cài tóc khảm tử ngọc lấp lánh trên búi tóc của nàng – cây trâm “Hàm Yên”.

Xem ra, chiếc trâm này chính là điểm mấu chốt.

Tống Y Ngọc không còn vẻ châm chọc khó chịu như thường ngày, mà cung kính hành lễ với ta, hỏi thăm ân cần, làm ra vẻ đoan trang của một tiểu thư khuê các.

Nhưng chính sự thay đổi này càng khiến ta phải cảnh giác, bởi ta hiểu rõ nàng không dễ dàng từ bỏ.

Từ lúc nhìn thấy Tống Y Ngọc, ánh mắt ta chưa từng rời khỏi nàng.

Ta không cho phép bất kỳ ai, hủy hoại ngày thuộc về ta này.

18.

Trước khi yến tiệc bắt đầu, ta phát hiện cây trâm “Hàm Yên” cài trên tóc Tống Y Ngọc dường như đã được thay bằng một chiếc tương tự.

Nàng cố tình ăn mặc như vậy để mọi người đều chú ý đến cây trâm, giờ nó đột nhiên biến mất, chắc chắn nàng sẽ lấy cớ làm ầm lên.

Ta đoán, nàng muốn vu oan cho ta.

Nếu muốn đổ tội lên ta, nàng nhất định phải tìm cách tiếp cận ta.

Nhưng hôm nay, ngoài lần đến hỏi thăm, nàng chưa từng lại gần ta.

Ta nhanh chóng rà lại những hoạt động trong ngày, cơ hội duy nhất nàng có thể đến gần ta là khi các vị khách lần lượt chúc rượu lúc bắt đầu yến tiệc. Nhưng khi đó, trước mặt bao người, nàng không thể nào giấu cây trâm trên người ta được.

Vậy chỉ còn một khả năng, nàng sẽ giấu cây trâm vào món đồ liên quan đến ta, và đó phải là món đồ được mọi người cùng chú ý.

Trong yến tiệc, Tống Y Ngọc vẫn tỏ ra bình thường. Khi chúc rượu, nàng cố tình chỉ vào cây trâm trên tóc mình và nói lớn:

“Đây là cây trâm Hàm Yên mà Tiên Hoàng từng ban tặng cho tổ mẫu của ta. Tổ mẫu nói rằng nó rất hợp với ta.”

Ta từng nghe dì kể, Tiên Hoàng từng sủng ái tổ mẫu của Tống Y Ngọc, nhưng bà lại yêu Ninh Viễn hầu gia. Tiên Hoàng chúc phúc cho họ và tặng nhiều lễ vật cưới.

Lời nàng vừa dứt, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Nàng đang ngầm ám chỉ rằng, chỉ có nàng mới xứng đáng với mệnh phượng.

Nhưng ta hiểu rõ, nàng cố ý khiêu khích ta để tạo lý do rằng ta ghen tị mà trộm cây trâm.

Nhưng ta nhất quyết không làm theo ý nàng. Ta mỉm cười nâng ly rượu:

“Trang sức do Tiên Hoàng ban cho hầu phủ, dĩ nhiên là thứ tốt.”

Tống Y Ngọc hơi lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn cười đáp lại.

19

Khi nàng thay đồ quay lại, mọi người đã bắt đầu thi đối thơ. Tống Y Ngọc luôn tự nhận là tài nữ, đương nhiên không bỏ qua cơ hội này.

Hơn nữa, nàng đã giấu cây trâm vào chiếc hộp đựng giải thưởng là cây trâm vàng của cuộc thi đối thơ.

Khi nàng thắng giải, lặng lẽ tháo cây trâm giả trên tóc, háo hức chờ ta mở hộp để mọi người nhìn thấy cây trâm “Hàm Yên” mà nàng giấu bên trong.

Nhưng khi nàng còn đang chờ, nữ tỳ đã mang một chiếc khay gỗ đỏ, trên đó đặt sẵn cây trâm vàng.

Sắc mặt Tống Y Ngọc ngẩn ngơ, bởi trong yến tiệc, phần thưởng thường được để trong hộp, nàng không ngờ ta đã lấy cây trâm ra trước.

“Tống cô nương đạt giải nhất, nhận được cây trâm vàng do Hoàng hậu nương nương ban tặng. Nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của Đông cung, tất cả khách quý đều có quà.”

Ta nói, rồi sai người mang ra mấy chục hộp gỗ lê hoa:
“Những món trang sức này tuy không bằng cây trâm vàng, nhưng đều là vật ngự ban, mong mọi người không chê.”

Các vị khách quý đều nhận quà, lịch sự cảm tạ mà không ai mở ra tại chỗ.

Sắc mặt Tống Y Ngọc trắng bệch. Nàng không chỉ không vu oan được ta, mà còn để mất cây trâm Hàm Yên.

“Ồ, Tống cô nương chắc hẳn biết trước sẽ thắng giải nên mới tháo cây trâm Hàm Yên ra từ sớm. Nếu vậy, để ta tự tay cài lại cho cô nương nhé.”

Ta mỉm cười nói.

Tống Y Ngọc gượng cười, miễn cưỡng đáp:
“Vậy thì làm phiền Thái tử phi rồi.”

20.

Ta xưa nay vốn không chủ động gây khó dễ cho ai, nhưng nếu bị chèn ép, ta cũng không dễ dàng bỏ qua.

Tống Y Ngọc nhiều lần đối đầu với ta, lần này ta phải dùng chính bẫy của nàng để bắt nàng.

Trọng tâm của yến tiệc tối nay là màn pháo hoa bên hồ Đình Trạch, do Mạnh Lương Trạch chuẩn bị.

Tống Y Ngọc đứng lặng lẽ bên bờ hồ ngắm pháo hoa, ta bước đến bên nàng, cố ý nói đủ to để mọi người nghe thấy:
“Tống cô nương trông có vẻ không khỏe? Có cần gọi ngự y không? Hay để ta sai người đưa cô nương vào điện bên nghỉ ngơi?”

Tống Y Ngọc lắc đầu, cười còn khó coi hơn khóc:
“Không cần, đa tạ Thái tử phi quan tâm.”

Ta sai người mang đến một lò sưởi tay đưa cho nàng:
“Dù là xuân nhưng đêm vẫn có gió, thân thể cô nương yếu, nên cẩn thận một chút.”

Màn kịch đã chuẩn bị đủ, giờ là lúc vén màn.

21.

Khi loạt pháo hoa đầu tiên rực sáng, ta đứng cạnh Tống Y Ngọc, hạ giọng chỉ đủ để hai người nghe:
“Tống cô nương, cô đoán xem, nếu hôm nay không tìm lại được cây trâm Hàm Yên, lão phu nhân sẽ đối xử với cô thế nào?”

“Gây ra họa lớn thế này, ngày sau không biết Tống cô nương còn có thể mượn danh hầu phủ để sống kiêu hãnh như vậy nữa không?”

“À đúng rồi, cô nghĩ xem, nếu hôm nay cây trâm mất tích, ngày mai cả kinh thành đều biết, sao nó lại xuất hiện trong chiếc hộp ta định tặng mọi người? Người thông minh đều hiểu rõ ngay.”

Sắc mặt Tống Y Ngọc từ trắng bệch chuyển sang tái đen, cắn chặt môi, trừng mắt nhìn ta.

“Ngươi đã biết từ trước? Ngươi cố tình bày trò hại ta?”

“Đúng vậy, ta cố tình. Chỉ dựa vào ngươi, mà cũng dám mơ tưởng đến Thái tử? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

Lời ta vừa dứt, Tống Y Ngọc giận đến điên người, vung tay tát ta một cái.

Ngay lúc pháo hoa vừa tắt lịm, ta nắm lấy tay nàng, kinh hô:
“Cô muốn làm gì?” Rồi thuận thế kéo nàng cùng ngã xuống hồ.

Tống Y Ngọc không biết bơi, trong lúc nàng vùng vẫy trong nước, ta nhanh chóng nhét chiếc vòng san hô được ban trong lễ phong phi vào trong áo nàng.

Trước mặt đông đảo người chứng kiến, chúng ta rất nhanh được cứu lên bờ.

Tống Y Ngọc vẫn còn hung hăng, lao về phía ta định đánh, còn ta thì ngã vào lòng Mạnh Lương Trạch, khóc lóc:
“Tống cô nương, hôm nay ta tận tâm tiếp đãi cô, nếu có chỗ nào không phải, cô cứ nói, sao lại ra tay độc ác như vậy?”

Mạnh Lương Trạch lấy khăn mềm quấn quanh người ta, ánh mắt đầy giận dữ nhìn Tống Y Ngọc:
“Tổn hại Thái tử phi là tội lớn, dẫn xuống dưới!”

22

Tống Y Ngọc bị giam trong điện phụ, các ma ma lục soát và tìm thấy chiếc vòng san hô của ta trên người nàng.

Tống Y Ngọc vừa khóc vừa kêu oan, nói rằng bị ta hãm hại.

Ta ngồi trên sạp mềm, nhẹ nhàng lau nước mắt:
“Ai ai cũng biết ta không biết bơi, lần trước rơi xuống nước còn ngất đi rất lâu. Ta sao có thể hãm hại nàng dưới nước được?”

“Huống hồ, Tống cô nương từ trước đến nay đối đầu với ta, chèn ép khắp nơi, ta chưa từng so đo. Nay nàng lại quay ra cắn ngược ta.”

Những người xung quanh đều đồng tình, nhắc lại cảnh vừa thấy ta quan tâm nàng thế nào.

Dì ta sai người dẫn Tống Y Ngọc đến, nàng quần áo xộc xệch, khóc sướt mướt.

“Nếu ngươi nhận tội, bản cung có thể nể mặt Ninh Viễn hầu phủ mà tha cho ngươi lần này. Nếu cố chấp không nhận, chỉ còn cách giao cho phủ doãn điều tra xử lý.”

Tống Y Ngọc đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, chỉ tay cười lạnh:
“Tốt lắm, ngươi – loại tâm địa rắn rết như ngươi, làm sao xứng làm Thái tử phi? Hắn vốn dĩ nên là của ta!”

“Năm xưa vào cung, chính hắn khen ta xinh đẹp, nói ta rạng rỡ. Vậy mà giờ ngươi lại làm Thái tử phi. Ngươi chẳng qua chỉ là một nha đầu bán hoành thánh ở quê, ngươi dựa vào cái gì?”

Mạnh Lương Trạch lập tức ra lệnh bịt miệng nàng, lạnh lùng nói:
“Chỉ dựa vào việc bản cung thích nàng.”

Tống Y Ngọc không thể tin nổi, nhìn chằm chằm Mạnh Lương Trạch hồi lâu, cuối cùng cúi đầu, không nói thêm lời nào.

Hôm sau, cây trâm Hàm Yên mất tích của Tống Y Ngọc được gửi trả lại Ninh Viễn hầu phủ. Lão phu nhân chẳng cần nghĩ cũng biết nàng định làm gì.

Muốn chơi chiêu, cuối cùng lại mất cả chì lẫn chài.

Chưa đầy vài ngày sau, Tống Y Ngọc bị đưa về nhà mình, và lão phu nhân ra lệnh không cho nàng tùy tiện lên kinh nữa.

23.

Không còn ai gây khó dễ, hôn sự giữa ta và Mạnh Lương Trạch diễn ra suôn sẻ.

Dì ta mang toàn bộ của hồi môn năm xưa của mình tặng lại cho ta, khóc thay mẫu thân đưa ta xuất giá.

Phụ thân cũng quay lưng lau vài giọt nước mắt, nhưng rất nhanh sau đó đã cười tươi không khép miệng lại được:
“Tốt, tốt lắm!”

Mạnh Lương Trạch mặc hỷ phục rực rỡ, cưỡi ngựa đến đón ta.

Chúng ta kết làm phu thê trong tiếng chúc mừng của khắp dân chúng kinh thành.

Đêm tân hôn, hắn nhẹ nhàng vén khăn voan đỏ trên đầu ta, mỉm cười dịu dàng nói:

“Đói rồi phải không? Hôm nay vất vả cả ngày, nàng chờ một chút, ta đi lấy đồ ăn cho nàng.”

Rất nhanh, một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa.

Mạnh Lương Trạch bưng một bát hoành thánh nóng hổi bước vào.

“Nhanh đến nếm thử, ta đã học cách làm từ ngự trù suốt một thời gian dài. Sau này nàng muốn ăn gì, ta đều làm cho nàng.”

Ta nếm một miếng hoành thánh, vỏ mỏng nhân dày, nước mắt liền rơi lộp độp xuống bát canh.

Mạnh Lương Trạch ôm lấy ta từ phía sau, khẽ dỗ:

“Đừng khóc, đừng khóc. Sau này có ta ở bên, không ai dám bắt nạt nàng dù chỉ một lời.”

24

Ba tháng sau, giữa mùa hè.

Hoàng thượng gọi chúng ta đến, nói:

“Giờ các con đã có thể tự mình quán xuyến mọi việc, cũng nên đi đây đi đó ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp, cảm nhận dân tình.”

Nghe nói Hoàng thượng cứ hai, ba năm lại vi phục tuần sát một lần, lần này, ông giao nhiệm vụ ấy cho A Trạch.

Dì ta lau nước mắt tiễn chúng ta:
“Nhất định phải giữ gìn sức khỏe, dì chờ các con trở về.”

Bên cạnh là mẫu phi đang khóc lóc đòi theo cùng, nhưng bị dì ta giữ chặt:
“Ba năm trước ngươi đã đi một lần rồi, lần này ở lại trong cung mà an phận, làm bạn với ta.”

Lam Hân tỷ dắt ngựa tới, nói:

“Lên ngựa đi, chúng ta sẽ đến Vân Châu trước, để xem nơi muội đã lớn lên.”

Tiếng roi ngựa vang lên, ta cùng A Trạch, Lam Hân tỷ và Ung vương, băng qua kinh thành, hướng về bầu trời rộng lớn nơi ngoại thành.

 

Hoàn