Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại NGUYỆT KHÊ TINH TRÌ Chương 2 NGUYỆT KHÊ TINH TRÌ

Chương 2 NGUYỆT KHÊ TINH TRÌ

3:52 chiều – 11/01/2025

6

Thật là, không nói được ba câu là lại cãi nhau.

Hắn bị thổ phỉ hành hạ suốt một tháng, vậy mà vẫn chẳng đổi được bản tính.

Vừa gặp mặt đã chê ta béo, làm ta tức điên.

Hắn đã chủ động nhắc đến chuyện hôn ước, ta liền nhân cơ hội nói thẳng.

“Chuyện hôn ước ấy, chỉ là lời nói suông của cha mẹ chúng ta, không tính được.”

Hắn ngắt lời ta: “Đây là lệnh của phụ mẫu!”

Thôi được, cũng có lý.

“Nhưng ta với ngươi xưa nay bất hòa, sau này chắc chắn không thể sống chung.”

Hắn vội vàng nói: “Chưa chắc!”

Thấy sắc mặt ta không tốt, hắn lại bổ sung: “Ta sẽ thay đổi.”

Nói xong, trên mặt còn thoáng hiện nét đỏ ửng đáng ngờ.

Ta bị thái độ bỗng dưng dịu xuống của hắn làm cho á khẩu.

“Nhưng… nhưng ngươi đã không còn trong sạch! Ngươi không xứng với ta!”

Hắn há miệng, định biện bạch.

Ta lập tức ngắt lời:

“Đây là sự thật không thể chối cãi! Ngoài kia ai cũng đồn như thế!”

Sắc mặt hắn đen lại, ánh mắt sắc như dao, nghiến răng hỏi: “Họ đồn thế nào?”

Ta học lại lời Tiểu Đào nói, kể lại cho hắn nghe.

“Người ta bảo rằng nữ đầu lĩnh thổ phỉ là một người phụ nữ cao to lực lưỡng, thỉnh thoảng lại xuống núi tìm các nam tử tuấn tú, bắt về sơn trại hành hạ thế này thế kia, cho đến khi… khi chơi chán rồi mới thả người xuống núi.”

Thẩm Tinh Trì nhìn chằm chằm vào ta.

Ánh mắt hắn khi nghe đến chữ “tuấn tú” liền dịu đi đôi phần.

Những lời này khi cùng Tiểu Đào trốn trong phòng nói chuyện thì không thấy gì.

Nhưng đối diện với Thẩm Tinh Trì, ta càng nói càng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

Cũng chẳng rõ là vì bị hắn nhìn chằm chằm, hay vì quá mức xấu hổ.

Ta dứt khoát một hơi nói hết, rồi đuổi hắn đi.

“Dù sao thì giờ ngươi cũng chẳng xứng với ta nữa, mau đi đi!”

Thẩm Tinh Trì đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần.

Hắn cao hơn ta cả một cái đầu, dẫu đã gầy đi nhiều, nhưng lúc hắn cúi xuống áp sát, vẫn đủ khiến ta tim đập thình thịch.

Huống hồ, ta đang ngồi, khí thế đã thua hắn một bậc!

Hắn chống hai tay lên tay vịn ghế, cúi đầu sát lại, đôi mắt đen láy chiếu thẳng vào gương mặt hoảng loạn của ta.

“Hà Nguyệt Khê, ta sẽ tìm cách chứng minh rằng ta xứng đáng với nàng.”

“Hơn nữa, trên đời này, chỉ có ta mới xứng với nàng.”

9

Thẩm Tinh Trì nói một câu khó hiểu, rồi lại vô duyên vô cớ bỏ đi.

Ta giơ tay quạt quạt gió, mặt mũi nóng rực cũng dần hạ nhiệt.

Đáng chết thật, nói chuyện thì nói, lại tiến gần ta đến thế làm gì!

Dẫu sao, tận mắt thấy hắn vẫn lành lặn cả, ta cũng yên tâm hơn.

A nương có hỏi đến, ta cũng có cái mà trả lời.

Buổi tối, a nương từ nhà bên cạnh về.

Bà nói Thẩm Tinh Trì qua nhà ta một chuyến, trông đã khá hơn nhiều.

Đã chịu ra ngoài cùng bá mẫu dùng bữa.

Ta bĩu môi.

Vốn dĩ có chuyện gì to tát đâu.

Là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ vì bị bắt cóc một lần mà trở nên buồn bã mà chết sao?

Nếu vậy thì quá không giống Thẩm Tinh Trì rồi.

Hắn vốn là kiểu người có thù tất báo mà.

A nương còn khuyên ta nên qua lại với Thẩm Tinh Trì nhiều hơn.

Ta uống nốt ngụm canh bồ câu cuối cùng, xua tay nói: “Không đi đâu, chúng con cãi nhau rồi.”

A nương ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại không lấy làm lạ.

“Thấy Tinh Trì đã lấy lại nụ cười, cứ ngỡ các con đã thân thiết hơn, không ngờ lại vừa cãi một trận.”

“Hai đứa các con, đúng là oan gia mà.”

Ta nhớ lại dáng vẻ hung hăng của Thẩm Tinh Trì khi rời đi, lắc đầu nói: “A nương, không phải oan gia, mà là cừu gia.”

“Con đã nói rõ với hắn chuyện hủy hôn rồi.”

“Tin rằng chẳng mấy chốc bá mẫu sẽ nhắc đến chuyện này với a nương.”

“Lúc đó, a nương giúp con tìm một gia đình tốt, người đó phải đẹp trai hơn hắn!”

A nương ngẩn người, nhìn ta hồi lâu, mới hỏi:

“A Nguyệt, con thật sự không thích Tinh Trì nữa sao?”

“Con thích hắn bao giờ? Hắn đáng ghét chết đi được, chẳng chút nào dịu dàng cả!”

Nghe vậy, a nương thở dài một tiếng.

“Được thôi, chuyện cả đời của con, a nương nghe theo con vậy.”

8

Mấy ngày không gặp Thẩm Tinh Trì, nhưng tai ta lại chẳng được yên.

Tiểu Đào luôn líu lo bên tai:

“Thẩm thiếu gia gần đây đi tìm danh y.”

“Thẩm thiếu gia suốt ngày uống rượu thuốc.”

“Thẩm thiếu gia làm phép trong nhà, khói mù mịt khắp nơi.”

“Thẩm thiếu gia đi hoa lâu, uống hoa tửu nữa!”

Nói xong, Tiểu Đào đập mạnh xuống bàn.

Ta giật nảy mình.

“Ta còn chưa tức giận, ngươi nổi trận lôi đình như vậy làm gì?”

Tiểu Đào xoa lòng bàn tay, bĩu môi nói.

“A Trung cũng đi rồi.”

Hừ.

Gái lớn không giữ được trong nhà.

Sớm đã biết nàng với tùy tùng của Thẩm thiếu gia có điều khuất tất.

Không ngờ giờ đã tình sâu như vậy.

Thấy nàng mắt đỏ hoe, như muốn khóc mà chưa khóc, ta bèn an ủi:

“Ngươi nếu thích A Trung, ta sẽ nhờ bá mẫu, đem ngươi gả cho hắn là được, đừng buồn nữa.”

Tiểu Đào ngẩng đầu lên, khóe mắt vẫn còn vương lệ.

“Đợi tiểu thư gả sang nhà họ Thẩm, ta tự nhiên cũng sẽ gả sang đó, đến lúc đó rồi hẵng nói cũng không—” muộn.

Ta đột nhiên đập mạnh xuống bàn.

“Ai nói ta sẽ gả cho hắn?”

“Thẩm Tinh Trì vẫn chưa nói với bá mẫu chuyện chúng ta hủy hôn sao?”

Ta vốn muốn giữ chút thể diện cho hắn, để hắn tự mình nói với bá mẫu về chuyện từ hôn.

Ai ngờ hắn chẳng hề coi trọng việc này.

Tiểu Đào ngây người: “A Trung chưa từng nhắc tới việc này, hắn có chuyện gì cũng đều nói với ta cả. Chẳng lẽ đi hoa lâu một chuyến, liền giấu diếm ta rồi…”

Ta không còn tâm trí nghe nàng lải nhải nữa, vội vàng chạy thẳng đến phủ Thẩm gia.

Thẩm Tinh Trì không có ở đó.

Hắn đi uống hoa tửu rồi.

Giữa ban ngày ban mặt uống hoa tửu.

Đúng là được lắm!

Ta đổi hướng, xông thẳng tới Xuân Mãn Lâu.

9

Ta đến trễ một bước.

Xuân Mãn Lâu loạn thành một đoàn.

Mấy cô nương ôm nhau, khóc đến mặt mũi lem luốc.

Ta túm lấy một người, hỏi ngay: “Thẩm Tinh Trì có đến đây không?”

Cô nương đó run rẩy: “Thẩm, Thẩm thiếu gia bị thổ phỉ bắt đi rồi!”

Cái gì?

Ta kinh hãi, buông nàng ta ra, chạy vội ra ngoài.

Trên phố người qua kẻ lại đông đúc, nào còn thấy bóng dáng Thẩm Tinh Trì?

Ta vội bảo Tiểu Đào đi báo quan, rồi quay đầu chạy thẳng về nhà.

Về đến nơi, bá mẫu vừa nghe tin liền kêu lên một tiếng “Trời ơi!” rồi ngất lịm.

Bá phụ ngăn cản Tiểu Đào, không cho nàng đi báo quan.

Ông sợ chọc giận bọn thổ phỉ, Thẩm Tinh Trì khó mà toàn mạng.

Lần trước, bọn thổ phỉ không đòi tiền.

Nhưng lần này, chúng để lại một lá thư.

Một con dao bay cắm thẳng vào khung cửa.

Trong thư nói, muốn một trăm lượng hoàng kim.

Số tiền không lớn, bá phụ nhanh chóng chuẩn bị đủ.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bọn thổ phỉ yêu cầu ta phải đích thân đi giao.

Ta không tin nổi, dụi dụi mắt, rồi lại ghé sát vào nhìn kỹ.

Trong thư, những dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết rằng:

“Xin mời Hà tiểu thư đích thân lên núi giao vàng, nếu không, hãy chuẩn bị nhặt xác cho Thẩm thiếu gia.”

Lòng ta lạnh như băng.

Ngẩng đầu lên, bá phụ bá mẫu đều trông chờ nhìn ta.

A nương như muốn nói gì nhưng lại thôi.

Ta hiểu, họ hy vọng ta đi, nhưng cũng sợ ta bị tổn thương.

Nhớ lại năm xưa, Thẩm Tinh Trì từng cứu ta một mạng.

Lần này, coi như trả nợ cho hắn.

Trở về, chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nữa.

Trong lòng quyết định xong, ta kiên định nhìn họ.

“Bá phụ bá mẫu, con nhất định sẽ mang Thẩm Tinh Trì trở về, cho mọi người một lời giải thích.”

10

Một trăm lượng hoàng kim quả thực nặng.

Huống hồ còn phải leo núi.

Họ dùng xe ngựa đưa ta đến chân núi, không dám đi tiếp nữa.

Đây là quy củ.

Không còn cách nào, ta đành gánh trên vai túi vàng nặng trĩu, từng bước leo lên sườn núi.

Càng đi, chân càng nhũn ra.

Tiểu Đào từng nói, bọn thổ phỉ bắt cóc cũng chỉ là chuyện làm ăn thoáng qua.

Nhất định là Thẩm thiếu gia bản lĩnh cao cường, nữ thổ phỉ đã nếm được “mùi vị” của hắn, giờ lại nhớ nhung mà bắt hắn lần nữa.

Ta chưa từng gặp thổ phỉ, nếu chúng nói không giữ lời, lấy tiền xong lại đòi mạng, chẳng phải ta toi đời sao?

Nhỡ trên núi không chỉ có nữ thổ phỉ, mà còn có cả nam thổ phỉ.

Hắn mà làm điều này điều nọ với ta, ta thà chết còn hơn!

Ta không kìm được bật khóc, vừa khóc vừa chửi.

Chết tiệt, Thẩm Tinh Trì!

Rốt cuộc ngươi có tài cán gì mà lần nào cũng tự đưa mình vào sào huyệt thổ phỉ thế hả?!