Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 39

11:05 chiều – 07/01/2025

Quốc công gia đã sớm nhận được tin tức, nhưng lúc đó ông ta đang ở cùng với vài vị đại thần trong triều, nếu đến đây sợ rằng sẽ gây ra động tĩnh lớn hơn, dù sao cũng là chuyện con gái nhà người ta rơi xuống nước, tự nhiên là càng ít người biết càng tốt, Vân phu nhân liền đặc biệt dặn ông ta đừng đến, đồng thời cũng để ổn định những vị khách ở tiền viện.

Yến tiệc kết thúc, các con cháu của Quốc công phủ lần lượt tiễn khách rời phủ.

Vì vậy, ngoài những người có mặt ở đây, không có ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Nghe nói muốn điều tra nhà bếp, Trần cô nương đã không chịu đựng nổi nữa, ngã nhào xuống đất.

Nàng ta theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Thanh Thù, lại chạm phải ánh mắt sắc bén của Nguyễn đại công tử, lại nhìn mấy vị huynh trưởng nhà mình, lúc này đều hận không thể phủi sạch quan hệ với nàng ta, càng không thể nào đứng ra che chở cho nàng ta.

Mà ánh mắt của Nguyễn đại công tử mang theo ý uy hiếp đã rất rõ ràng, nếu nàng ta dám khai ra Nguyễn Thanh Thù, Trần gia sẽ tiêu đời.

Chức quan của Trần gia đều dựa vào Nguyễn gia mà có, nàng ta không có bất kỳ đường lui nào để phản kháng. Nàng ta xong đời rồi!

Tạ Hành thu hết tất cả cảnh tượng này vào đáy mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Nguyễn gia muốn Trần gia gánh tội thay, cũng phải xem hắn có đồng ý hay không đã

Rất nhanh, thị vệ của Tạ Thiệu đã trở lại.

“Bẩm điện hạ, người trong nhà bếp nói, nha hoàn của Trần cô nương đã từng đến nhà bếp.”

Mọi người đều nhìn về phía Trần cô nương đang ngồi bệt dưới đất, nha hoàn của nàng ta lúc này càng sợ hãi đến run rẩy toàn thân.

Trọng Vân ra hiệu cho thị vệ bên cạnh, thị vệ tiến lên kéo nha hoàn đó dậy, rất nhanh liền phát hiện vết dầu trên tay áo nàng ta.

Tạ Hành lúc này mới chậm rãi nhìn về phía Trần cô nương: “Còn muốn chối cãi sao?”

Trần cô nương nhắm mắt lại, một lúc sau, nói: “Là ta làm.”

“Một mình cô làm?”

Tạ Hành hỏi.

Trần cô nương cắn răng, nói: “Đúng vậy.”

Viên đá trong lòng Nguyễn Thanh Thù cuối cùng cũng rơi xuống.

Thế tử và biểu ca có quan hệ thân thiết, cho dù có chút hoài nghi nàng ta, cũng sẽ nể mặt biểu ca vài phần.

Nhưng lúc này nàng ta lại nghe thấy Tạ Hành khẽ cười, nói: “Nhưng bổn thế tử không tin.”

Nguyễn Thanh Thù cứng người.

Nguyễn đại công tử đang định mở miệng, Tạ Hành liền nhạt giọng nói: “Ném tất cả bọn chúng xuống hồ sen cho ta.”

Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc, kể cả Vân phu nhân cũng sững người lại.

Những người khác không nói, nhưng Nguyễn đại công tử là đích trưởng tử của Nguyễn gia, nếu xảy ra chuyện gì ở Quốc công phủ thì rắc rối lớn.

“Thế tử, chuyện này không liên quan đến Nguyễn gia.”

Nguyễn đại công tử bị trói trước mặt mọi người đã đủ mất mặt, nếu lại bị ném xuống hồ sen thì càng mất mặt hơn, nên không nhịn được nữa, nhìn Tạ Hành trầm giọng nói.

Không nể mặt tăng cũng nể mặt phật.

Tạ Hành và Nhị hoàng tử có quan hệ khá thân thiết, dù thế nào cũng phải nể mặt Nhị hoàng tử mà nương tay.

Nhưng hắn ta đã nghĩ sai rồi, Tạ Hành một khi đã cứng đầu thì ngay cả mặt mũi Thái tử cũng không nể, huống hồ là một Nguyễn gia?

Tạ Hành giơ tay lên, thị vệ liền kéo mấy người đi vào trong, mấy vị công tử sợ hãi vội vàng cầu cứu Thái tử: “Điện hạ cứu mạng, điện hạ, việc này không hợp pháp!”

Tạ Thiệu cúi đầu coi như không nghe thấy.

Đối với một cô nương khuê các ra tay tàn nhẫn như vậy thì hợp pháp sao?

Tạ Hành ném xuống không phải là kẻ chủ mưu mà là huynh trưởng của họ, đã là nhân từ lắm rồi.

Có kẻ nhanh trí không khỏi thầm mắng một câu ngu xuẩn trong lòng.

Không nói đến Tạ Hành, chỉ nói Vân Huy tướng quân, đại cữu của Vân Huy tướng quân là lão sư của Thái tử, chỉ điểm này thôi cũng đủ để Thái tử bảo vệ Vân Huy tướng quân, hơn nữa Thái tử chưa cưới chính phi, lại nhiều lần tỏ ý tốt với Liễu gia, người sáng suốt còn nhìn không ra thâm ý trong đó sao?

Việc này xảy ra đã ràng buộc Vân Huy tướng quân và Tạ Hành lại với nhau, Thái tử đừng nói là cứu, không ra tay giết chết đã là may mắn lắm rồi.

Bên trong liên tục truyền đến tiếng “ùm” rơi xuống nước và tiếng kêu la thảm thiết, những người bên ngoài đều lặng lẽ cúi đầu, sợ lúc này chọc giận Tạ Hành, thì mình cũng bị ném xuống nước theo.

Nguyễn Thanh Thù bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng một lúc, thấy Tạ Hành thật sự không nể nang gì mà ra tay tàn nhẫn, mới phản ứng lại vội vàng quỳ xuống kéo Tạ Hành cầu xin: “Thế tử, xin thế tử tha cho ca ca.”

Trọng Vân chắn trước người Tạ Hành, không cho Nguyễn Thanh Thù đến gần.

Trần cô nương cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc, khóc lóc nói: “Thế tử, ca ca hắn không biết bơi, sẽ chết mất, thế tử tha mạng”

Tạ Hành nhạt giọng nói: “Khi nào khai ra sự thật, huynh trưởng của các cô khi đó mới được lên, đã dám hãm hại bổn thế tử, có biết bơi hay không, vậy chỉ có thể trông vào số mệnh.”

Nguyễn Thanh Thù vội vàng lắc đầu: “Không phải, ta không có, ta không có muốn hãm hại thế tử, thế tử ngài nể mặt Nhị hoàng tử, tha cho ca ca đi.”

Tạ Hành nhìn nàng ta cười đầy ẩn ý: “Cô tin hay không, nếu Tạ Đạm ở đây, cô sẽ chết nhanh hơn đấy.”

Hôm nay hắn cũng mới biết, thì ra trong lòng tên đầu gỗ không gần nữ sắc kia đã có người, hắn tự hỏi cũng coi

như hiểu Tạ Đạm, người trong lòng bị ném xuống hồ sen hôn mê bất tỉnh, hắn ta có thể tha cho nàng ta thì hắn ta cũng không gọi là Tạ Đạm nữa rồi.

Nguyễn Thanh Thù cứng đờ người, ngây ngốc nhìn chằm chằm Tạ Hành.

Hắn có ý gì?

Đúng rồi, biểu ca đâu?

Tại sao đến bây giờ biểu ca vẫn chưa thấy bóng dáng?

Đột nhiên, Nguyễn Thanh Thù nhớ tới vệt nước kéo dài đến con đường nhỏ, một suy đoán hoang đường dần dần nổi lên.

Nàng ta xác định Kiều Nguyệt Thù ở trong này, nàng ấy không thể nào biến mất vô cớ được, vậy người cứu Kiều Nguyệt Thù là ai!

Biểu ca vẫn luôn ở cùng thế tử, thế tử ở đây, vậy có phải chứng minh biểu ca cũng ở đây không?

Chẳng lẽ, người trốn trong con đường nhỏ đó, là biểu ca!

Cho nên Kiều Nguyệt Hoa mới mấy lần ngắt lời nàng ta, mới ngăn cản người của Quốc Công phủ, mời Thái tử đích thân vào lục soát!

Kiều Nguyệt Thù là sư muội của Thái tử, Thái tử nhất định sẽ chọn cách che giấu!

Vậy cũng có nghĩa là lúc này Kiều Nguyệt Thù và biểu ca đang ở bên trong!

Nhưng tại sao biểu ca lại cứu Kiều Nguyệt Thù, Kiều lão gia là thầy của Thái tử, lúc này biểu ca nên thừa cơ bỏ

đá xuống giếng, chứ sao có thể cứu Kiều Nguyệt Thù!

Mà đáp án này đối với Nguyễn Thanh Thù mà nói, kỳ thực cũng không khó đoán.

Một nam nhân cứu nữ nhân, còn có thể vì cái gì.

Biểu ca thích Kiều Nguyệt Thù!

Nguyễn Thanh Thù nghĩ thông suốt điểm này, thì lạnh từ đầu tới chân.

Thái tử, Tạ Hành không chịu buông tha nàng ta, nàng ta còn có chút hy vọng, nhưng nếu biểu ca nổi sát tâm với nàng ta, vậy thì nàng ta tuyệt đối không thoát được.

Cả người Nguyễn Thanh Thù mất hết sức lực ngã ngồi trên mặt đất.

Mãi đến khi tiếng kêu cứu của các công tử bên trong truyền đến, trong mắt nàng ta mới tụ lại một chút ánh sáng, lo lắng nhìn vào bên trong.

“Thế tử, Trần tam công tử và Nguyễn tử công tử không biết bơi, nếu không kéo lên, e rằng..”

Lúc này, thị vệ ra bẩm báo.

Nguyễn Thanh Thù vội vàng nhìn về phía Tạ Hành, lại thấy Tạ Hành thờ ơ nói: “Chết thì chết, đây chính là kết cục của việc hãm hại bổn thế tử!”

Trần tam công tử là bào huynh (anh ruột) của Trần cô nương, lúc này nàng ta không nhịn được nữa, nhào tới trước mặt Tạ Hành nói: “Thế tử, ta nói, ta nói hết, cầu xin ngài tha cho ca ca.”

Tạ Hành nhàn nhạt nhìn nàng ta.

Trần cô nương cắn răng, chỉ vào Nguyễn Thanh Thù: “Là Nguyễn Thanh Thù, là nàng ta bảo ta làm như vậy.”

Nguyễn Thanh Thù hung hăng trừng mắt nhìn nàng ta, Trần cô nương lại không còn quan tâm nhiều như vậy nữa.

Dù thế nào nàng ta cũng không thể hại chết bào huynh của mình được.

“Nói tiếp đi.” Tạ Hành nói.

Trần cô nương lo lắng ca ca xảy ra chuyện, vội vàng nói: “Nguyễn cô nương vẫn luôn ghen tị với Kiều tứ cô nương, cộng thêm buổi trưa bị Vân Huy tướng quân làm cho tức đến phát khóc, nhưng lại không dám ra tay với Vân Huy tướng quân, thù mới hận cũ liền quyết định đối phó với Kiều tứ cô nương, Nguyễn cô nương bảo ta đổ dầu ở ven hồ sen, lại bảo một vị công tử chi thứ của Nguyễn gia động tay động chân ở Lan can hành lang, đợi Kiều tứ cô nương rơi xuống hồ sen, liền do công tử Nguyễn gia cứu, như vậy, Kiều tứ cô nương sẽ phải gả vào Nguyễn gia.”

“Ta không có ý định hãm hại thế tử, cũng không biết tại sao sau đó người rơi xuống nước lại là Vân Huy tướng quân, thế tử cầu xin ngài tha cho ca ca, ca ca hắn không chịu được nữa rồi.”

Tạ Hành trầm mặc một lát, giơ tay lên: “Kéo người Trần gia lên.”

“Vâng.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.

Trần tam công tử khi bị kéo lên đã hôn mê bất tỉnh, hai công tử khác thì nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.

“Ca ca, ca ca!”

Trần cô nương kéo Trần tam công tử khóc đến tê tâm liệt phế, mà tiếng kêu cứu trong hồ sen lại càng lúc càng yếu ớt.

Nguyễn Thanh Thù nhìn thái độ lạnh nhạt của Tạ Hành, liền biết hắn thật sự muốn hạ tử thủ.

Nàng ta tuyệt vọng nhắm mắt lại, rơi xuống một hàng lệ.

“Ta nhận.”

Nàng ta không thể hại chết ca ca.

Nàng ta ngàn lần vạn lần không nên, không nên thích một người tuyệt tình lạnh lùng như vậy.

“Là ta ghen tị với Kiều Nguyệt Thù, muốn hại nàng ấy.”

Nguyễn Thanh Thù cắn răng nói: “Chỉ là không ngờ…”

Nàng ta không thể nói ra là biểu ca đã cứu Kiều Nguyệt Thù, nếu không, Kiều Nguyệt Thù nhất định sẽ gả cho biểu ca!

Đây là điều nàng ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy, dù có chết, nàng ta cũng không thể thua kém Kiều Nguyệt Thù!

“Ta không muốn hại thế tử và Vân Huy tướng quân.”

Tạ Hành giơ tay ra hiệu.

Trọng Vân lĩnh mệnh đi vào, sai người kéo hai vị công tử Nguyễn gia lên.

Cả hai đều đã hôn mê, Thái tử liền sai người khiêng sang một bên cứu chữa, rất nhanh, mấy người liền lần lượt

tỉnh lại.

Sự việc đến đây, coi như đã rõ ràng.

Nhưng lúc này khó tránh khỏi có người nghi ngờ về chuyện này, dù sao Kiều Nguyệt Thù đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Mà đúng lúc này, có một nha hoàn bước nhanh tới, bẩm báo: “Phu nhân, Kiều tứ cô nương lạc đường, hiện giờ đang đi tìm Kiều tam cô nương, nô tỳ biết bên này xảy ra chuyện, lại phong tỏa đường đi, nên không dám tự ý đưa Kiều tứ cô nương đến.”

Mọi người nghe vậy đều thò đầu nhìn ra, lại thấy một cô nương đứng bên bờ hồ, một thân hồng y, bên eo còn đeo một chuỗi chuông đỏ, mọi người ở đây hôm nay đều đã gặp Kiều Nguyệt Thù, chính là bộ dạng này. Hơn nữa, mơ hồ có thể nhìn ra từ dáng người và góc nghiêng khuôn mặt, đây chính là Kiều Nguyệt Thủ. Vì vậy, những nghi ngờ vừa nảy sinh liền tan biến trong chốc lát.

Kiều Nguyệt Hoa vội vàng cáo lui với Tạ Thiệu và Tạ Hành, theo nha hoàn đi về phía Kiều Nguyệt Thù.

Kiều Nguyệt Hoa rời đi, tất cả mọi người đều đang chờ Tạ Hành xử lý Nguyễn Thanh Thù và Trần cô nương như thế nào, nhưng hồi lâu vẫn không thấy Tạ Hành lên tiếng.

Tạ Hành chậm rãi thu hồi ánh mắt đang nhìn “Kiều Nguyệt Thù”, siết chặt chiếc chuông trong lòng bàn tay, ánh mắt u ám ẩn hiện vẻ bực bội.

Nàng lại cứu hắn một lần nữa, hắn không thể nợ nàng ân tình này.

Còn chuyện nàng lột quần áo hắn, tính sau vậy!

Một lúc sau, Tạ Hành chậm rãi ngẩng mắt lên, phân phó: “Lấy bút mực đến đây.”

Mọi người đều không hiểu hắn muốn làm gì, đều nhìn nhau, mãi đến khi bút mực được mang đến, Tạ Hành bảo tất cả mọi người ký tên mình lên tờ giấy đó, bọn họ mới mơ hồ ý thức được điều gì.

Trò vui này e rằng sắp đến lượt mình.

Nhưng không một ai dám từ chối.

Dù sao bài học của công tử hai nhà Nguyễn, Trần vẫn còn đó.

Nguyễn đại công tử Tạ Hành còn không nương tay, bọn họ thì càng không cần phải nói.

Vì vậy, tất cả mọi người đều lặng lẽ ký tên mình, kể cả Vân phu nhân.

Trọng Vân đưa đến trước mặt Tạ Hành, nói: “Tổng cộng hai mươi tám người.”

Tạ Hành không nhìn đã nhận lấy đưa cho Tạ Thiệu: “Điện hạ giúp ta xem, có ai viết bậy không đúng không”

Những người vừa rồi thật sự có ý định này trên trán không khỏi rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

May mắn cuối cùng không dám làm như vậy, nếu không sợ rằng thật sự phải xuống hồ sen tắm quá.

Tạ Thiệu đối chiếu từng người một xong, trả lại cho Tạ Hành: “Không sai.”

Tạ Hành lại nói: “Lấy một thùng nước đến.”

Câu này lại khiến mọi người không hiểu ra làm sao, hắn lấy nước làm gì?

Chẳng lẽ muốn dùng nước dìm bọn họ, không đến mức đó chứ, bọn họ cũng không có chống đối mà.

ngay lúc mọi người đang thấp thỏm lo âu, lại thấy Tạ Hành đứng dậy cầm gáo múc nước từ từ làm ướt tay áo mình.

Tạ Thiệu giật mình, vội vàng đứng dậy: “A Hành!”

Hắn vốn thể yếu, sao có thể dầm nước!

Tạ Hành không dừng lại, còn làm ướt cả tóc mình, đợi đến khi vừa đủ, hắn ném mạnh cái gáo trước mặt mọi

người, lạnh giọng hỏi: “Người rơi xuống nước hôm nay, là ai?”

Mọi người ngẩn ra, nhìn nhau một cái, nhất thời không ai dám lên tiếng.

Hắn đang làm trò gì vậy?

Tạ Hành liền nhìn Nguyễn đại công tử nói: “Ngươi nói, hôm nay là ai rơi xuống nước?”

Trong lòng Nguyễn đại công tử tuy hận không thể giết chết hắn, nhưng hắn ta cũng rất biết điều.

Hắn ta liếc nhìn tóc và tay áo ướt của Tạ Hành, trong lòng mơ hồ có suy đoán, thăm dò nói: “Là Thế tử.”

Tạ Hành hài lòng thu hồi ánh mắt, lại nhìn lướt qua mọi người, chậm rãi hỏi: “Chư vị, việc rơi xuống nước hôm nay có liên quan đến Vân Huy tướng quân không?”

Mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, Thế tử đang bảo vệ Vân Huy tướng quân.

Mặc dù họ chẳng nhìn thấy gì, nhưng dù sao Thế tử cũng là người cứu Vân Huy tướng quân lên, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại thanh danh của Vân Huy tướng quân. Biết thời thế chính là anh hùng, tất cả mọi người lập tức nói: “Không có liên quan”

“Phải, hôm nay chúng ta không nhìn thấy Vân Huy tướng quân ở đây.”

“Nguyễn Thanh Thù có muốn hãm hại Kiều Tứ không?” Tạ Hành tiếp tục hỏi. “Không có.”

Có người vội vàng nói: “Hôm nay chúng ta cũng không nghe thấy bất kỳ lời nói nào là có người muốn hãm hại Kiều Tứ cô nương cả, từ đầu đến cuối chỉ có Thế tử rơi xuống nước.”

“Rất tốt.”

Tạ Hành phủi phủi tay áo ướt sũng, nói: “Hôm nay là bổn Thế tử rơi xuống nước, rời khỏi đây rồi, tốt nhất tất cả đều ngậm chặt miệng lại cho bổn Thế tử. Nếu sau này bên ngoài truyền ra nửa lời liên quan đến Vân Huy tướng quân hoặc Kiều Tứ, tất cả những người có tên trong danh sách này, bao gồm cả người nhà của họ, đều sẽ sống không bằng chết.”

Tạ Thiệu sau đó nhìn lướt qua mọi người: “Đều nghe thấy rồi chứ?”

Không khí yên lặng một lát, sau đó tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống: “Thần/Thần nữ/Thần phụ tuân chỉ.” Tạ Hành lúc này mới hài lòng, nhìn về phía Tạ Thiệu: “Đi?”

Tạ Thiệu liếc mắt nhìn Nguyễn gia và Trần gia đang quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ”.

Sau đó, hắn cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên vai Tạ Hành, Tạ Hành không khách khí khoác lên, thậm chí còn không nói một tiếng cảm ơn.

Mọi người thấy vậy trong lòng càng thêm kinh hãi.

Thái tử hôm nay mặc chính là mãng bào bốn móng đó!

Sau khi kinh ngạc, mọi người lại một lần nữa tự nhắc nhở mình trong lòng, Tạ Hành là người tuyệt đối không thể đắc tội!

Mặc dù hiện tại hắn có vẻ thân thiết với Nhị hoàng tử, nhưng họ hiểu rõ dù sau này ai đăng cơ, địa vị của hắn cũng sẽ không thay đổi chút nào.

Và mặc dù Tạ Thiệu và Tạ Hành đều không nói rõ sẽ xử lý Nguyễn Thanh Thù và Trần cô nương như thế nào, nhưng tất cả mọi người đều biết, từ nay về sau, hai người này không thể nào xuất hiện ở Ngọc Kinh nữa, ít nhất là sẽ không xuất hiện ở các loại yến tiệc.

Ngày hôm sau, hai cỗ xe ngựa lần lượt rời khỏi thành, một chiếc hướng về phía bắc trở về tổ trạch của Nguyễn gia, một chiếc thì đi đến chùa.

Tại quán trọ Đương Quy ngoài thành, Nguyễn Thanh Thù đi rửa tay ở hậu viện, khi quay lại thì đụng phải một nam tử đội mũ che mặt: “Nguyễn cô nương.”

Nguyễn Thanh Thù nghe giọng nói quen thuộc này liền sững sờ: “Là ngươi.”

“Hôm qua là ngươi bày mưu, bây giờ tính sao?”

Giọng nam tử lạnh nhạt: “Hôm qua ta thấy Nguyễn cô nương khóc quá đáng thương, mới ra tay giúp đỡ, cũng là Nguyễn cô nương khóc lóc cầu xin ta bày kế, vốn là kế hoạch hoàn hảo, nhưng đồng minh của Nguyễn cô nương hành sự vụng về để lộ sơ hở, trách ai được đây?”

Trong mắt Nguyễn Thanh Thù hiện lên vẻ hận thù và vô cùng hối hận: “Nếu không phải tên ngốc đó bị bắt được nhược điểm, ta tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay!”

Nam tử nhìn nàng ta một lát, nói: “Ta đã giúp Nguyễn cô nương xử lý hậu quả.”

Nguyễn Thanh Thù cứng đờ người: “Ngươi… ngươi đã làm gì?”

“Đường núi trơn trượt, xe ngựa lật cũng không phải chuyện hiếm.”

Nam tử dừng một chút, nói: “Ta nghĩ, Nguyễn cô nương hẳn là không muốn xảy ra tai nạn như vậy chứ?”

Sắc mặt Nguyễn Thanh Thù trắng bệch, theo bản năng lùi lại vài bước: “Ngươi, ngươi..”

“Nguyễn cô nương còn có ích với ta, chỉ cần Nguyễn cô nương kín miệng, ta đảm bảo, Nguyễn cô nương trên đường đi nhất định sẽ bình an vô sự.” Nam tử nói bằng giọng ôn hòa.

Nguyễn Thanh Thù mím môi, nhìn hắn ta với vẻ đề phòng: “Ngươi rốt cuộc là ai, muốn làm gì?”

Hôm qua hắn ta đứng ở góc đường, nàng ta chỉ nhìn thấy một bóng người, hoàn toàn không biết hắn ta là ai, lúc đó lửa giận ngút trời nên căn bản không nghĩ nhiều, đến lúc này, nàng ta mới mơ hồ cảm thấy bất an.

“Có vài việc biết càng ít càng an toàn, Nguyễn cô nương thấy sao?”

Nam tử cười nhẹ nói: “Nếu Nguyễn cô nương còn muốn quay về Ngọc Kinh, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại.” Nguyễn Thanh Thù còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nam tử kia đã xoay người rời đi, sau đó nàng ta chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, khi nhìn kỹ lại thì đã không thấy bóng dáng hắn ta đâu nữa.

Mặc dù nàng ta không biết võ công, nhưng cũng có thể nhìn ra người này tuyệt đối không phải hạng tầm thường!

Nguyễn Thanh Thù nuốt nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng, chậm rãi bước ra ngoài.

Chỉ cần có thể giúp nàng ta, hắn ta là ai, có mục đích gì đều không quan trọng.

Nàng ta nhất định, sẽ quay lại!

Cung điện của Nhị hoàng tử

Tạ Đạm cầm một tờ khẩu cung ngồi trước án đã lâu mà vẫn chưa có động tĩnh gì, nội thị Yên Mặc len lén quan sát vài lần sau khi xác định hắn đã sớm lơ đãng, động tác mài mực càng thêm nhẹ nhàng.

Từ khi từ Quốc công phủ trở về, chủ tử liền như vậy, cũng không biết ở Quốc công phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng với sự hiểu biết của hắn về chủ tử, chuyện này chỉ sợ phần lớn là có liên quan đến Kiều Tứ cô nương, nhưng hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ là tên thị vệ thống lĩnh Bạch Du đi theo chủ tử dự tiệc đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng, hắn chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

Như vậy ước chừng qua nửa canh giờ, Bạch Du rốt cuộc cũng trở về.

Tạ Đạm lập tức hoàn hồn, ngước mắt nhìn Bạch Du.

“Chủ tử.” Bạch Du hành lễ xong, bẩm báo: “Kiều Tứ cô nương đã tỉnh lại, đại phu đã xem qua, không có gì đáng ngại, hiện giờ đã hồi phủ.”

Tạ Đạm hơi giãn lông mày, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Yên Mặc lại khiếp sợ nhìn Bạch Du hỏi không ra tiếng, nghe có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn!

Bạch Du dừng một chút, tiếp tục bẩm báo: “Vân Huy tướng quân giả trang thành Kiều Tứ cô nương xuất hiện bên hồ, không có ai nghi ngờ, Thế tử thì làm ướt người mình để tuyên bố với bên ngoài là động tĩnh bên hồ hôm nay là do thế tử rơi xuống nước mà ra, sau đó khoác áo choàng của Thái tử điện hạ ra ngoài, giúp Vân Huy tướng quân và Kiều Tứ cô nương thoát khỏi liên can.”

Tạ Đạm khẽ nhíu mày, một lúc sau mới nói: “Đã biết.”

Hắn sợ ảnh hưởng đến thanh danh của Kiều Nguyệt Thù, sau khi ra khỏi mật đạo liền để Liễu Tương đưa Kiều

Nguyệt Thù vào trong nội viện, hắn vì y phục ướt nhẹp không tiện xuất hiện nên đã rời khỏi Vân Quốc công phủ bằng cửa hông, những chuyện sau đó hắn đều không biết.

May mà mọi chuyện đều đã được dàn xếp ổn thỏa.

“Còn nữa…”

Vẻ mặt Bạch Du phức tạp nói: “Chuyện hôm nay Thế tử đã điều tra rõ ràng ngay tại chỗ.”

Ánh mắt Tạ Đạm lập tức trầm xuống, nhìn về phía Bạch Du: “Là ai?”

“Là Nguyễn cô nương.”

Bạch Du tóm tắt lại sự việc một lần.

Yên Mặc ở bên cạnh nghe mà kinh hãi.

Vị Nguyễn cô nương này cũng quá lớn gan rồi!

Tạ Đạm chậm rãi siết chặt nắm đấm, sát khí tràn ngập trong mắt.

Bạch Du thấy vậy, nhịn không được nói: “Chủ tử, Nguyễn cô nương dù sao cũng là biểu muội của ngài, nếu làm lớn chuyện này, Quý phi nhất định sẽ trách tội.”

Yên Mặc cũng có chút lo lắng nhìn Tạ Đạm.

Những năm này chủ tử vì bảo vệ người mình quan tâm, đã cố ý giữ khoảng cách, tuy sau đó vẫn bị Quý phi ép buộc phải tiếp cận Thế tử, nhưng đối với Kiều tứ cô nương, chủ tử vẫn luôn che giấu tâm tư rất tốt, ngoài mấy người bọn họ ra thì không có người nào biết cả.

Bây giờ Nguyễn cô nương lại dám động đến Kiều tứ cô nương, với tính cách của chủ tử thì dù thế nào cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng ta, nhưng nếu bị Quý phi biết, chủ tử nhất định sẽ bị phạt.

“Đi nói với Nguyễn Thanh Thù, hoặc là chết, hoặc là tự xin về tổ trạch ở Dụ Bắc.”

Một lúc lâu sau, Tạ Đạm chậm rãi buông nắm đấm, trầm giọng nói.

Bạch Du sững sờ, khuyên nhủ: “Thế tử vừa mới rơi xuống nước, Nguyễn cô nương liền rời kinh, chỉ sợ người ngoài sẽ hiểu lầm.”

Hơn nữa Nguyễn cô nương tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không thể nào chủ động xin rời kinh, đến lúc đó Nguyễn gia và Quý phi nhất định sẽ hoài nghi chủ tử.

Tạ Đạm thản nhiên nói: “Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ chuyện này không phải do nàng ta làm sao?”

Bạch Du ngập ngừng nhìn về phía Yên Mặc, Yên Mặc lắc đầu với hắn.

Có thể cho Nguyễn cô nương cơ hội sống, là chủ tử đã nương tay rồi.

Bạch Du đành phải gật đầu lĩnh mệnh rời đi.

Đêm đó, Nguyễn quý phi biết được tin tức, hùng hổ xông vào cung điện của Nhị hoàng tử, sau khi đuổi hết tất cả mọi người ra, liền nghiêm nghị chất vấn: “Là con uy hiếp Thanh Thù tự xin rời kinh sao?”

Tạ Đạm không phủ nhận: “Phải.”

“Chát!”

Nguyễn quý phi giơ tay tát một cái vào mặt hắn, nghiến răng nói: “Đó là biểu muội ruột của con đó!”

Tạ Đạm bị đánh nghiêng đầu sang một bên, trầm mặt không nói gì.

Nguyễn quý phi thấy hắn như vậy, càng thêm tức giận: “Con vì một Tạ Hành mà đuổi biểu muội của con ra khỏi Ngọc Kinh, nó là làm bằng vàng sao, rơi xuống nước có thể mất miếng thịt nào sao?”

“Vốn dĩ chỉ là Tạ Hành tự mình trượt chân rơi xuống nước, bây giờ Thanh Thù rời kinh, Trần cô nương bị đưa vào chùa, bên ngoài đã đồn đại chuyện Tạ Hành rơi xuống nước là do Thanh Thù sắp đặt, con nói xem sau này Thanh Thù phải sống như thế nào đây!”

Tay Tạ Đạm buông thõng bên người đột nhiên nắm chặt!

Một lúc lâu sau hắn mới đè nén được cơn giận trong lòng, hỏi ngược lại: “Nếu nàng ta không thẹn với lương tâm, con uy hiếp kiểu gì?”

Nguyễn quý phi sững sờ một lúc, rồi cau mày.

Sau khi sự việc xảy ra, bà ta phái người đi hỏi Thanh Châu và Thanh Thù, bọn họ chỉ nói là Tạ Hành rơi xuống nước, những chuyện khác một chữ cũng không chịu nói thêm, lúc đó bà ta đã có chút nghi ngờ, hóa ra, thật sự là Thanh Thù hãm hại Tạ Hành?

“Cho dù thật là con bé làm thì đã sao!”

Nguyễn quý phi nghiến răng nói: “Thanh Thù là biểu muội của con, con nên bảo vệ con bé!”

“Con biết rõ con bé ái mộ Tạ Hành, thì nên giúp con bé, nếu Thanh Thù có thể gả vào Minh vương phủ, đối với con chẳng phải là chuyện tốt sao? Tại sao con luôn bênh vực người ngoài, chĩa mũi nhọn vào người nhà mình!”

Tạ Đạm cuối cùng cũng không nhịn được, trầm giọng nói: “A Hành không phải người ngoài, là đường đệ của con.”

Nguyễn quý phi nghe vậy cười lạnh: “Đường đệ?”

“Con coi nó như người thân, còn nó coi con là gì? Vui vẻ thì để ý đến con,

không vui thì nhăn mặt với con, chỉ là một Thế tử mà con lại để cho nó cưỡi lên đầu lên cổ con tác oai tác quái, con tự xem lại mình xem, con có chút dáng vẻ nào là của hoàng tử không!”

Tạ Đạm cuối cùng cũng không nhịn được, ngẩng đầu nhìn Nguyễn quý phi, nói rõ ràng từng chữ: “Con và A Hành tại sao lại như vậy chẳng lẽ mẫu phi không biết sao? Chẳng lẽ mẫu phi đã quên năm đó là ai đã đẩy A Hành xuống hồ, suýt nữa hại chết hắn sao!”

Nguyễn quý phi bị ánh mắt căm hận trong mắt hắn làm cho sững sờ một lúc, sau đó lại tát hắn một cái, quát: “Ai dạy con cãi lại bổn cung! Con đừng quên bổn cung sinh con ra là một lần bước qua quỷ môn quan, liều mạng mới giữ được con! Năm con hai tuổi sốt cao không dứt cũng là bổn cung quỳ ở Khôn Ninh điện cầu xin thái y, bây giờ con giỏi giang rồi, cánh cứng rồi, muốn ngỗ nghịch bổn cung sao!”

Tạ Đạm nắm chặt tay, nhắm mắt lại.

Những lời này hắn đã nghe quá nhiều lần rồi, hắn dường như vĩnh viễn nợ bà ta một mạng.

“Huống hồ năm đó chính bản thân nó cậy anh hùng cứu người, giờ thành ra bộ dạng này là nó tự làm tự chịu, trách ai được đây? Huống chi cung nữ thiếp thân lớn lên cùng Bổn cung đã phải đền mạng cho nó rồi còn gì.” Nguyễn quý phi cười lạnh nói: “Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, con vẫn còn ghi hận à, sao nào, con muốn bổn cung cũng đền mạng cho nó mới chịu bỏ qua sao?”

Tạ Đạm hít sâu một hơi đầy đau đớn, nói: “Nhi thần không có ý đó.”

“Con tốt nhất là không có!”

Nguyễn quý phi hất tay áo, cao giọng nói: “Ngỗ nghịch bổn cung, không phân biệt thân sơ, phạt quỳ ở đây một đêm, người đâu, canh chừng Nhị hoàng tử!”

Nội thị trong cung Nguyễn quý phi ở ngoài cửa cung kính lĩnh mệnh: “Vâng.”

Không lâu sau khi Nguyễn quý phi rời đi, Yên Mặc tiến lên trước, thành thạo nhét cho nội thị một thỏi bạc, cười nói: “Cho phép ta vào bôi thuốc cho chủ tử, nếu sưng lên, lỡ ngày mai bệ hạ triệu kiến, khó giải thích.”

Nội thị do dự một lát, cũng thành thạo nhận lấy bạc: “Vậy ngươi nhanh lên.”

Yên Mặc cười gật đầu: “Được.”

Vừa vào cửa, nụ cười trên mặt Yên Mặc liền biến mất.

Hắn xót xa nhìn vết thương trên mặt chủ tử, vừa bôi thuốc vừa khuyên nhủ: “Chủ tử hà tất phải đối đầu với nương nương, chủ tử nhún nhường một chút, dù sao cũng là mẹ con, nương nương vẫn sẽ xót xa thôi.”

Tạ Đạm thản nhiên nhìn hắn: “Lời này chính ngươi có tin không?”

Yên Mặc liền im lặng.

Nương nương chỉ một lòng muốn tranh giành ngôi vị kia, chủ tử đối với nương nương mà nói, không phải con trai, mà càng giống công cụ hơn, nhưng bọn họ làm người hầu thì có thể làm gì đây, chẳng phải chỉ có thể khuyên nhủ thôi sao.

Những ngày tháng khổ sở này của chủ tử, cũng không biết khi nào mới đến hồi kết.

Liễu Tương trở về tướng phủ, đã gần giờ Mão.

Nàng giả trang thành Kiều Nguyệt Thù xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó cùng Kiều Nguyệt Hoa đón Kiều Nguyệt Thù rời khỏi Vân quốc công phủ bằng xe ngựa đi từ hậu viện, đợi Kiều Nguyệt Thù tỉnh lại nàng mới trở về phủ.

Vừa tắm rửa thay y phục xong, Tống Trường Sách liền trở về, vừa gặp đã hỏi: “Hôm nay ở Vân quốc công phủ xảy ra chuyện gì vậy?”

Liễu Tương giật mình: “Sao vậy?”

Chẳng lẽ vẫn không giấu được, đã truyền ra chuyện gì sao?

Tống Trường Sách nhíu mày nói: “Bên ngoài đã đồn ầm lên, nói cô nương của Nguyễn gia hãm hại thế tử rơi xuống nước, thái tử điện hạ đích thân đưa thế tử về Minh vương phủ.”

Liễu Tương sững sờ: “Thế tử rơi xuống nước?”

“Ừ.”

Tống Trường Sách ngồi xuống trước bàn, tự rót cho mình một chén trà nói: “Nghe nói, khi thế tử ra khỏi quốc công phủ toàn thân ướt sũng.”

Liễu Tương nhanh chóng ngồi đối diện hắn, hỏi: “Không có ai khác rơi xuống nước sao?”

Tống Trường Sách khựng lại, vội vàng đặt chén trà xuống, tò mò nói: “Không có mà, sao vậy, chẳng lẽ chuyện này có uẩn khúc gì?”

Liễu Tương im lặng một lát, lắc đầu: “Không có gì.”

“Ta cũng chỉ nghe nói có người rơi xuống nước, không ngờ lại là thế tử.”