Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại XUÂN HÒA Chương 1 XUÂN HÒA

Chương 1 XUÂN HÒA

8:23 chiều – 02/01/2025

Sau khi sủng văn kết thúc, ta đem nam chính ném vào thùng rác.

Ta là nữ chính trong một câu chuyện sủng văn ngọt ngào.

Ta cùng thái tử từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã.

Sau khi kịch bản ngọt ngào kết thúc vài năm, hoàng đế nước láng giềng đã dùng thiết kỵ phá tan biên cương, ép hắn giao ra vật hắn yêu quý nhất, để đổi lấy hòa bình hai nước.

Cảnh Minh run rẩy ôm ta vào lòng nói: 

“Xuân Hòa, vật yêu quý nhất của cô chính là nàng, nàng có nguyện vì cô mà chịu nhục không?”

Lúc ấy ta không khóc, mà dùng ánh mắt kiên định, từng bước từng bước đi về phía hoàng đế nước láng giềng.

Lần này, ta không còn mù lòa.

Cuối cùng ta cũng nhìn rõ, ngày hoàng đế nước láng giềng đến đón ta, hắn cưỡi thiết kỵ, đôi mắt đen như dao sắc bén, tràn ngập sự phóng túng của một thiếu niên.

Kiếp này.

Chúng ta có thể yêu nhau thật tốt rồi.

1

Kiếp trước, đôi mắt ta đã mù.

Trước khi thiết kỵ của Tạ Chi đến, ta đã bị thái tử phi của Cảnh Minh hạ độc làm mù đôi mắt.

Khi đó, hắn vừa lấy thái tử phi, đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc, sớm đã quên đi tình nghĩa thuở thiếu thời của chúng ta.

Hắn nói với ta: “Thái tử phi từ nhỏ kiêu ngạo, nàng sau này sẽ làm trắc phi của thái tử, nên không được phép nghịch ý nàng ấy.”

Chỉ bởi câu nói này, người nữ nhân đó tâm địa độc ác, đã hạ độc vào trà, khiến ta mù lòa.

Kiếp này, mọi chuyện vẫn như vậy.

Ta ngồi trên giường, xung quanh một vòng thái y quỳ phủ phục, thái tử Cảnh Minh đầy giận dữ quát:

 “Chữa không được cho nàng, các ngươi sống thì có ích gì?”

Cả phòng bàng hoàng. 

Từ khi thái tử trưởng thành, hắn luôn ôn hòa như ngọc. 

Ngay cả khi hoàng đế ép hắn cưới người hắn không yêu, hắn cũng chưa từng bạo nộ đến vậy.

Cảnh Minh đau lòng nắm lấy tay ta: 

“Xuân Hòa, đừng khóc nữa, cô nhất định sẽ vì nàng mà đòi lại công bằng.”

Ta đưa tay chạm vào mặt mình, mới phát hiện đầy nước mắt.

Hóa ra, ta đã trọng sinh.

Nhưng ta khóc, không phải vì đôi mắt mất ánh sáng.

Mà là nhớ lại trước khi chết ở kiếp trước, người nam nhân ấy toàn thân đầy máu ôm ta, nhẹ giọng nói:

 “Nàng như ý rồi, hắn đến đón nàng rồi.”

Kiếp này, trước mắt ta là một mảng tối đen.

Đôi mắt vẫn là mù.

Ta nhẹ giọng nói: “Đa tạ điện hạ hậu ái.”

Chẳng bao lâu, Cẩm Y Vệ đã tra ra kẻ đứng sau hạ độc, chính là thái tử phi Tống Như Ngọc.

Cảnh Minh nổi giận đùng đùng: 

“Thái tử phi tâm tư thuần khiết, cô không cho phép ai bôi nhọ nàng.”

Chúng nhân đều biết, thái tử thành thân nửa năm.

Thái tử phi kiêu ngạo, cả Đông Cung không ai dám nghịch ý nàng.

Còn ta, cùng thái tử từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cũng là cháu gái của ân sư quá cố của hắn.

Đối với thái tử mà nói, chúng ta đều là những người hắn vô cùng yêu quý.

“Điện hạ.” Giọng ta rất nhẹ:

“Ta hai ngày nay chưa ăn gì, chỉ có trà của thái tử phi mời uống.”

Câu nói này tựa như chạm đến điểm yếu của Cảnh Minh, hắn cứng mặt, chỉ có thể để Cẩm Y Vệ tiếp tục nói.

“Trong phòng của thái tử phi tìm thấy độc dược gây mù, hơn nữa bọn tỳ nữ của thái tử phi cũng đã nhận tội, là nàng ta hạ độc hại Tô tiểu thư…”

Trong sự tĩnh mịch, thái tử chậm rãi nhắm mắt, thân hình cao lớn đầy áp bách, thẹn quá hóa giận mà quát:

 “Câm miệng, mang tiện nhân đó tới đây, cô muốn đích thân hỏi nàng!”

Chẳng bao lâu, Tống Như Ngọc đã đến.

Nàng lay động trong một bộ váy lụa hồng phấn, duyên dáng như cây hải đường mùa xuân, rực rỡ bắt mắt.

Cảnh Minh lập tức thất thần, đến giọng điệu cũng dịu dàng hơn hẳn: 

“Có phải nàng đã hạ độc Xuân Hòa?”

Tống Như Ngọc bật khóc.

“Điện hạ đã tin nàng ấy, gọi ta đến đây còn có ích chi?

Ta từ trước đến nay thẳng thắn, vậy cứ xem như là ta hạ độc nàng ấy đi.

Nàng ấy mù mắt, vậy thì ta chỉ còn cách lấy mạng này đền nàng.”

Nói xong, Tống Như Ngọc lệ rơi như mưa, nhấc váy xoay người, lao vào cơn mưa lớn, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.

Người nam nhân đang ôm ta toàn thân cứng đờ, dù bên cạnh ta nhưng tâm trí đã chẳng còn ở đây.

Ta âm thầm cúi mắt, thì ra từ sớm như vậy, lòng hắn đã nghiêng về phía khác.

Nhưng ta không còn bận tâm nữa.

Ta nói những lời giống như kiếp trước:

“Điện hạ, thái tử phi thân thể yếu ớt, ngoài trời lại đang mưa…”

Cảnh Minh lộ vẻ lo lắng, lẩm bẩm:

“Xuân Hòa, nàng luôn chu đáo như vậy, trời mưa lớn thế này, nàng ấy thân thể yếu sẽ sinh bệnh, ta đi một lát sẽ trở lại…”

Hắn liền lao mình vào cơn mưa lớn.

Thái tử đã đi.

Lần này đi, không quay lại nữa.

Cả cung điện lặng ngắt, ngoài cửa sổ mưa gõ lên mái ngói xanh, trong phòng ánh đèn le lói như hạt đậu, tiếng nức nở khe khẽ của các cung nữ vang lên.

“Vị trí thái tử phi vốn dĩ nên là của cô nương.

Trong lòng thái tử rõ ràng là có cô nương.

Nhưng cô nương lại không tranh không giành, nên mới rơi vào thế yếu.”

Ta dựa vào khung cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa ngoài trời, từng cho rằng gió thu tiêu điều, bản thân lẻ loi lạnh lẽo.

Hiện tại, ta chỉ cảm thấy thư thái khoan khoái.

Kiếp trước, ta cũng từng nghĩ, là do bản thân không đủ khả năng, mới không tranh nổi với Tống Như Ngọc.

Vì thế, ta nghe lời của mụ mụ, từ chối uống thuốc trị bệnh mắt mà thái y mang đến.

Các bà nói, chỉ cần ta mù đi, Cảnh Minh sẽ thương xót ta, đòi lại công bằng cho ta, và oán hận Tống Như Ngọc cả đời.

Sau đó, ta thực sự mù lòa.

Nhưng Tống Như Ngọc chỉ bị cấm túc vài ngày, ngay cả kinh thư bị phạt chép cũng do thái tử tự tay viết thay.

Trái lại, sau khi ta mù, thái tử lại lừa dối ta, đưa ta đến giường của hoàng đế nước láng giềng, biến ta thành một quân cờ.

Hắn nói dối: “Xuân Hòa, hiện nay nước nhà tan vỡ, tất cả đều là do Tạ Chi gây ra, nàng có nguyện ý đến nước địch, cùng ta trong ngoài phối hợp?”

Ta rơi lệ đồng ý.

Ta đã trở thành một gián điệp.

Mười mấy năm trôi qua, Tạ Chi bị bại dưới sự phối hợp của ta và Cảnh Minh.

Hắn trời sinh cao quý, chưa từng quỳ gối trước ai.

Nhưng trước khi chết, hắn đã quỳ trước mặt Cảnh Minh, đầu gối máu thịt lẫn lộn:

“Cầu xin ngươi, tha cho thê tử của ta.”

Cảnh Minh cười lớn, “Nực cười, hoàng hậu của ngươi chính là gián điệp mà ta sắp đặt bên cạnh ngươi.”

Đôi mắt người nam nhân tràn ngập tử khí, nhìn ta, dịu dàng cười như đang tạm biệt:

“Trẫm từ đầu đã biết tất cả.”

Khoảnh khắc ấy, ta đã chẳng còn sức để cứu vãn điều gì.

Hắn chết đi, lòng ta rối bời, đúng lúc mắt ta sáng trở lại, và nhìn thấy Cảnh Minh khẽ rủa một câu “Đồ con hoang” rồi tự tay giết chết các con của ta.

Hắn cúi người dịu dàng vuốt mặt ta:

“Xuân Hòa, những năm qua, nàng đã vất vả.

 Tội nghiệt trên người nàng quá nặng, quãng đời còn lại nàng hãy ở chùa thắp đèn xanh tụng kinh sám hối đi.”

Khi ấy, hắn con đàn cháu đống, sở hữu giang sơn cẩm tú, tận hưởng mọi vinh hoa phú quý.

Ta mới hiểu, mình đã bị nhốt trong thời niên thiếu, bị hắn lừa gạt trở thành một gián điệp cả đời.

Trước khi chết, ta nhớ lại ngày gió lộng bên tai, cờ của địch quốc tung bay đón ta vào lòng Tạ Chi.

Hắn ngạo nghễ nói, “Nghe nói nàng cùng thái tử là thanh mai trúc mã, nhưng trẫm muốn để thiên hạ thấy, là hắn tốt hay ta tốt.”

Hắn ngông cuồng biết bao.

May mắn thay, kiếp này, mọi thứ vẫn còn kịp.

Cơn mưa này đã dứt.

Mỗi ngày ta đều uống thuốc của thái y, vị đắng đến ngực như nghẹn lại.

Cung nữ khuyên nhủ, “Cô nương, nghe nói thái tử phi và thái tử lại hòa thuận như xưa, nếu cô nương không làm chút khổ nhục kế, thái tử sẽ quên mất chuyện hạ độc thôi!”

Ta mỉm cười, không nghe thêm lời nàng ta nói, chỉ từng ngày từng ngày đếm số thời gian.

Còn hai tháng nữa, chính là kỳ săn thu.

Nhũ mẫu nuôi ta từ nhỏ mắt ngập tràn ý cười, khâu đôi giày thêu cho lễ đại hôn: 

“Cô nương gả cho thái tử là chuyện sớm muộn, sao cứ như trẻ nhỏ, ngày ngày đếm thời gian thế này?”

Ta lúc ấy mới nhớ ra, hai tháng sau, cũng là ngày đại hôn của ta và thái tử Cảnh Minh.

Ta cùng Cảnh Minh, từng mang theo sự kỳ vọng tốt đẹp của tổ tiên.

Mười lăm năm trước, gia gia ta ôm ta khi còn trong tã lót vào cung, quỳ trước giường bệnh của tiên hoàng, “Bệ hạ, đây là cháu gái của thần, xin bệ hạ ban cho nàng một cái tên.”

Ngày ấy, tiểu Cảnh Minh còn nhỏ tuổi đứng bên cạnh giường hoàng tổ phụ, nghe thấy tiếng cười khúc khích của ta trong tã lót, đột nhiên bước ra, “Hoàng tổ phụ, cháu muốn bế nàng.”

Tiên hoàng ánh mắt tràn đầy yêu thương, một câu đã định cả đời ta, “Trẫm có cháu đích tôn tên Cảnh Minh, vậy đứa bé này gọi là Tô Xuân Hòa, mong chúng sẽ cùng gìn giữ giang sơn vạn dặm của trẫm, phu thê ân ái, con cháu đầy đàn.”

Nhưng cuối cùng, chỉ có Cảnh Minh sở hữu thiên hạ, hưởng vinh hoa phú quý, còn ta lại mất hết tất cả.

Kiếp trước, vào ngày đại hôn.

Tạ Chi đã đến.

Ta cùng Cảnh Minh thành đôi uyên ương bạc mệnh, nhưng giờ đây, ta lại mong chờ ngày đó.

Ta nắm lấy tay nhũ mẫu, khẽ cười, “Nhũ mẫu, người nguyện ý đi cùng ta không?”

Nhũ mẫu sững sờ, mang đến một bát thuốc:

“Nô tỳ tự nhiên sẽ luôn theo bên cô nương, nhưng cô nương hãy uống thuốc trước đã.”

Kiếp trước, ta cùng Tạ Chi chung chăn gối hơn mười năm, nhưng chưa từng được nhìn thấy dung mạo của hắn.

Kiếp này, ta không thể để bản thân tiếp tục mù lòa.

Vì vậy, bất kể thái y kê phương thuốc gì, ta đều nhẫn nhịn uống thử, mặc kệ vị đắng và sự giày vò.

Ta nâng bát thuốc lên, uống cạn trong một hơi.

Nhưng thuốc không có tác dụng.

Sau khi mất đi ánh sáng, ta từng bước từng bước dựa vào sự dìu dắt của cung nữ, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống thân ta, nhưng trước mắt vẫn là một mảng đen kịt.

Hy vọng trong lòng ta dần tan biến, có lẽ cả đời này ta cũng không thể nhìn thấy được nữa.

Không biết cung nữ đưa ta đi đến đâu.

Ta nghe thấy tiếng cười lanh lảnh của thiếu nữ như chuông bạc vang lên, tại góc rẽ, Tống Như Ngọc cầm theo một chiếc diều, khi đi ngang qua ta, nàng cố ý mạnh tay va ta ngã xuống đất.

Ta loạng choạng ngã, tay bị đá đâm đau nhói.