Phu quân cùng muội muội của ta dạo chơi hội đèn đến canh ba nửa đêm.
Không lâu sau đó, muội muội ta hoài thai.
Vì chuyện này, phu quân ta tự mình đến cửa cầu thân. Hắn muốn dùng lễ chính thê để đón muội muội vào phủ.
Ngay cả phụ thân cũng khuyên bảo ta : “Dù sao cũng là muội muội con, không phải người ngoài. Đây đối với con ngược lại là chuyện tốt.”
Ta biết, phu quân và muội muội là thanh mai trúc mã, tình thâm ý trọng.
Nhưng ta cùng Tạ Hoài Xuyên đã kết tóc bốn năm, lại đang hoài thai cốt nhục của hắn , ta trong lòng thực ra có chút không nỡ buông tay.
Tạ Hoài Xuyên vả mặt ta một cách lạnh lùng : “Nàng đã thay Nhược Vũ hưởng phúc bốn năm, chẳng lẽ không thể nhường nàng ấy một lần?”
Nếu đã vậy, ta đây đành thành toàn cho bọn họ.
Sau khi bỏ đi cốt nhục của hắn, ta cùng hắn ký giấy hòa ly, tự mình rời khỏi kinh thành.
Nhưng không lâu sau đó, Tạ Hoài Xuyên cùng phụ thân lại đích thân đến tận cửa cầu ta quay về…
***
“Phu nhân, hài tử trong bụng đã thành hình, người thực sự muốn từ bỏ sao?”
Lang trung nhẹ nhàng khuyên bảo, lời nói mang theo sự không đành lòng.
“Ta thấy phu nhân ăn mặc không tầm thường, hẳn là người nhà quyền quý.
Trong chốn khuê phòng, hài tử là niềm hy vọng của phu nhân.
Phu thê tránh không thể tranh cãi đôi chút, nhẫn nhịn một chút là qua, đều là chuyện nhỏ nhặt.”
Nhỏ nhặt sao?
Ta nhớ lại yến tiệc thượng nguyên tối qua.
Muội muội Thẩm Nhược Vũ khoác bộ y phục lộng lẫy, ở trước mặt mọi người diễn tấu một khúc nhạc .
Chỉ bằng một khúc nhạc ấy, nàng ta đã dễ dàng đoạt lấy ánh mắt của phu quân ta.
Sau đó, Thẩm Nhược Vũ đến bên ta, khiêu khích nói muốn làm hại đứa trẻ trong bụng ta.
Vì quá phẫn nộ nên ta đánh nàng.
Nhưng ngay sau đó, phu quân ta lại vì nàng ta mà giáng bạt tay về phía mặt ta.
Đối với ta, những chuyện này tuyệt đối không phải nhỏ nhặt.
“Đa tạ ngài, phiền ngài bốc thuốc cho ta .”
Lang trung thở dài, đưa cho ta một bát thuốc sắc đen kịt.
Vị đắng xộc lên mũi, ta một hơi uống cạn, nhịn không được lệ từ khóe mắt lăn dài.
Nỗi bi ai trong lòng dâng trào tựa thủy triều, đau đớn như muốn xé nát thân ta.
Hài tử, là mẫu thân có lỗi với con.
Chẳng bao lâu, dòng chất lỏng ấm nóng trào ra khỏi cơ thể.
Đau đớn tựa như búa tạ giáng mạnh vào bụng, ta lăn lộn trên giường, đau đến mức mất đi ý thức.
Nhưng ký ức lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thẩm Nhược Vũ, nàng ta kỳ thực không phải huyết mạch nhà họ Thẩm.
Nàng là nữ nhi thanh mai của phụ thân ta.
Năm xưa, vì môn không đăng hộ không đối mà thanh mai cùng phụ thân ta bị ép rời xa nhau.
Sau đó phụ thân nghe lệnh trưởng bối,thành thân với mẫu thân ta, nhưng giữa họ chẳng hề có tình cảm.
Mẫu thân ta qua đời không lâu, phụ thân hay tin thanh mai cùng phu quân nàng đều đã mất.
Chỉ còn lại một nữ nhi côi cút, không nơi nương tựa, phụ thân ta liền đưa nàng ta về phủ, nhận làm nghĩa nữ, đối đãi như ruột thịt, hết mực nuông chiều.
Còn ta, từ đó bị phụ thân quên lãng.
Ngay cả Tạ Hoài Xuyên là thanh mai trúc mã của ta cũng dần bị nàng ta hấp dẫn.
Về sau, ta được Hoàng thượng ban hôn cho Tạ Hoài Xuyên.
Thẩm Nhược Vũ tức giận, bỏ nhà ra đi.
Ta từng nói với Tạ Hoài Xuyên, nếu không muốn cưới ta, ta sẽ cầu xin Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.
Nhưng Tạ Hoài Xuyên lại nói: “Ta sẽ cưới nàng, cũng sẽ đối đãi tốt với nàng. Chúng ta cùng nhau sống đến bạc đầu.”
Lòng ta không kìm được rung động.
Khi ấy, hầu như tất cả người thân của ta đã bị Thẩm Nhược Vũ cướp đi.
Chỉ có Tạ Hoài Xuyên, chưa từng vì Thẩm Nhược Vũ mà khi dễ ta, vứt bỏ ta.
Bởi vậy, bốn năm thành thân, ta đối với chàng một lòng một dạ.
Dẫu rằng ta biết, bao năm qua chàng vẫn âm thầm tìm kiếm nàng ta.
Nhưng ta nghĩ, chỉ cần phu quân đối tốt với ta một chút, khiến ta không còn là người cô độc không ai yêu thương, vậy là đủ để ta nhẫn nhịn.
Nay bốn năm qua đi, Thẩm Nhược Vũ trở về.
Trong yến tiệc thượng nguyên, phu quân của ta vì nàng mà tổn thương ta, bỏ mặc ta, ôm nàng ta rời đi.
Cảnh tượng ấy đủ để ta hiểu rõ…
Phu quân của ta, cũng đã bị nàng ta cướp đi.
Rốt cuộc, ta lại lần nữa trở thành kẻ cô độc.
Lang trung âu lo nói: “Phu nhân, hài tử đã mất, hiện thân thể thế nào, liệu có thể cử động được không?”
Việc phá thai tổn thương thân thể nữ nhân quá lớn, ta đau đến tê dại cả người, y phục đã ướt đẫm mồ hôi.
Nhưng không sao, ta chẳng có tài cán gì khác, chỉ giỏi chịu đau.
Gương mặt ta tái nhợt như tuyết, khẽ gật đầu, lang trung lại vội vàng nói:
“Phu nhân vừa mới tiểu sản, không thể chịu gió, nên gọi người nhà đến đưa về.”
Người nhà ư? Ta có, nhưng thà không có còn hơn.
Còn về phu quân…
Tạ Hoài Xuyên cả đêm không về, nghĩ đến chuyện tối qua ta đánh Thẩm Nhược Vũ, chắc hẳn khiến hắn đau lòng.
Giờ này, có lẽ chàng còn đang bận bịu an ủi Thẩm Nhược Vũ đi?
Ta khẽ lắc đầu, cười yếu ớt:
“Không sao, ta tự đi được.”
Từ nay về sau, ta sẽ không còn mơ tưởng ai thương hại ta nữa.
Dẫu con đường khó nhọc đến đâu, ta cũng có thể từng bước tự mình đi tiếp.
Ta bước vào cửa phủ, nghĩ rằng Tạ Hoài Xuyên giờ đây chắc chắn đang ở bên Thẩm Nhược Vũ, nhưng lại ngoài ý muốn thấy chàng ngồi một mình trong sân.
Trên bàn, có một hộp bánh hoa đào.
Ánh mắt chàng sâu thẳm nhìn ta, “Nàng đi đâu vậy? Ta chờ nàng lâu rồi, biết nàng thích bánh hoa đào, ta còn đặc biệt mua về cho nàng .”
Ánh mắt ta dừng lại trên hộp bánh, nhất thời ngẩn ngơ.
Bánh hoa đào là món ta yêu thích nhất, bởi khi còn sống, mẫu thân thường làm cho ta ăn.
Khi trước, Tạ Hoài Xuyên mỗi lần chọc ta giận, luôn dùng bánh hoa đào để dỗ dành.
Chàng đứng dậy, bước đến bên ta, “Hôm qua ta quá nóng nảy, không nên động tay với nàng, nhưng nàng cũng không nên đánh nàng ấy.”
“Ta biết trong lòng nàng không thoải mái, vì nàng ấy đã cướp đi sự yêu thương của phụ thân nàng.
Nhưng đó không phải lỗi của nàng ấy.
Nàng ấy đã rời xa bốn năm, chịu bao khổ cực, nàng nên có chút lòng rộng lượng mà thương xót nàng ấy.”
Ta lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
Chàng thương xót cho bốn năm khổ sở của Thẩm Nhược Vũ, vậy ai sẽ thương xót cho mười hai năm đau đớn của ta đây?
“Tạ Thanh Hà, ta và nàng ấy không có gì, nàng đừng làm khó nàng ấy nữa, chúng ta hãy sống thật tốt, được không?”
Tạ Hoài Xuyên muốn nắm lấy tay ta, ta vội lùi một bước, nhìn ánh mắt chân thành của chàng, khẽ cười khổ.
Tạ Hoài Xuyên, vì sao chàng lại cứ coi ta là kẻ ngốc mà lừa dối?
Nếu đã buông bỏ rồi, vậy hai tháng trước, khi chàng hứa cùng ta tế bái mẫu thân, vì sao cuối cùng lại xuất hiện ở hội đèn, đi dạo với Thẩm Nhược Vũ suốt nửa đêm?
Nửa tháng trước, khi ta không cẩn thận bị va phải suýt mất hài tử, vì sao chàng lại ở bên chăm sóc vết bỏng của Thẩm Nhược Vũ?
Tại yến tiệc hôm qua, vì sao chàng phải bảo vệ một người khiêu khích ta, muốn tổn thương ta và đứa nhỏ trong bụng ta?
Buông bỏ ư, đây rõ ràng là tình sâu như biển.
Tạ Hoài Xuyên không nắm được tay ta, chàng nhíu mày, tiến đến gần mới phát hiện sắc mặt ta tái nhợt bất thường.
“Sao mặt nàng lại kém thế này? Vì chuyện tối qua mà đau lòng vậy sao?”
“Đừng nghĩ lung tung nữa, nghe lời ta.”
“Cùng ta dùng bữa, ta sẽ gọi ma ma trù phòng làm ít canh bổ dưỡng, dù nàng không ăn, hài tử trong bụng cũng cần ăn.”
Trước kia, Tạ Hoài Xuyên từng rất mong chờ hài tử của chúng ta.
Chàng hy vọng ta sinh một nữ hài, nói rằng nữ hài nhi sẽ giống hệt ta khi còn nhỏ.
Nhưng từ khi Thẩm Nhược Vũ trở về, chàng hiếm khi quan tâm đến hài tử của chúng ta.
Hiện tại, chàng đối với Thẩm Nhược Vũ và hài tử của nàng ta quan tâm hết mực, còn ta và hài tử của chàng thì…
Đã chẳng còn nữa.
Từ nay về sau, cũng sẽ không còn nữa.
Ta nén lại bi thương trong lòng, cố nặn ra một nụ cười.
“Thân thể ta thế nào, ta tự biết rõ, đại nhân người vẫn nên quan tâm người khác đi.”
Giữa ta và chàng, đã không còn tương lai.
Hiện tại ta chưa nói, chỉ vì người duy nhất yêu thương ta là tổ mẫu vẫn còn sống.
Hôm qua ta đến thăm bà, người đã không còn nhận ra ta.
Lang trung nói rằng người không còn nhiều thời gian nữa. Ta phải tiễn người đi trước, rồi mới an tâm rời đi.
Nhưng Tạ Hoài Xuyên không nhận ra sự khác thường của ta, sắc mặt liền trầm xuống.
“Nàng nhất định phải so đo với Thẩm Nhược Vũ sao? Hiện tại nàng ấy đã mất đi sự che chở của nhà họ Thẩm, chẳng còn gì cả, lại giống như nàng cũng đang mang thai, chỉ là một nữ nhân yếu đuối.”
“Nàng ấy có thể đe dọa đến nàng điều gì? Vì sao nàng không thể nhường nàng ấy một chút?”
Lòng ta bỗng nhiên run rẩy.
Vì sao tất cả mọi người đều muốn ta nhường Thẩm Nhược Vũ?
Phụ thân của ta, phu quân của ta, ta đã nhường cho nàng ấy rồi.
Ta còn gì để nhường nữa?
Chừng ấy vẫn chưa đủ sao?
Đúng lúc này, tỳ nữ của Thẩm Nhược Vũ từ bên ngoài đến cầu kiến.
“Đại nhân, cô nương nhà tiểu nữ gặp ác mộng, khóc muốn gặp đại nhân, xin ngài mau qua đó xem một chút,”
Tạ Hoài Xuyên lập tức đứng dậy, bước đi hai bước, đột nhiên dừng lại.
Chàng ngoảnh lại nhìn ta, thấy ta không có ý định giữ chàng lại, liền hất tay áo vội vã rời đi.
Ta cười khổ, gắng gượng đỡ lấy thân thể mệt mỏi lê bước trở về phòng.
Chẳng bao lâu, một phong thư được gửi đến tay ta.
Ta mở phong thư, liếc mắt liền nhận ra nét chữ của Thẩm Nhược Vũ.
“Tỷ tỷ, hài tử trong bụng muội không được ổn lắm, Huệ Xuyên ca ca vì chăm sóc muội, tối nay sẽ ở lại chỗ muội.”
“Tỷ cũng đang mang thai, muội biết huynh ấy nên ở bên tỷ, nhưng huynh ấy khăng khăng nói, hài tử của muội quan trọng hơn.”
Ta bất giác đưa tay ôm lấy ngực, nơi ấy truyền đến một cơn đau tức nghẹn.
“Hơn nữa, hài tử của chúng ta lại hoài thai cùng ngày, chỉ là hài tử của muội lại sớm hơn của tỷ hai canh giờ.”
Ta siết chặt tờ giấy, không thể đọc tiếp được nữa.
Hài tử của ta là vào hai tháng trước, đúng ngày giỗ mẫu thân, mà hoài thai.
Hôm ấy, chàng cùng Thẩm Nhược Vũ dạo hội đèn đến tận khuya mới về.
Trên người chàng vẫn còn mang theo mùi hương từ túi thơm của Thẩm Nhược Vũ, nhưng lại ghé bên tai ta, dịu dàng bảo ta sinh cho chàng một tiểu nữ nhi.