Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào
Cổ Đại ĐỢI NGƯỜI QUAY ĐẦU Chương 1 ĐỢI NGƯỜI QUAY ĐẦU

Chương 1 ĐỢI NGƯỜI QUAY ĐẦU

11:12 sáng – 30/12/2024

Khi ta bị Hoàng thượng một cước đá xuống long sàng, trong khoảnh khắc ấy, ta như sét đánh ngang tai chợt bừng tỉnh.

“Thẩm Y Lạc, ngươi bị người bày kế hạ dược cũng không hay biết, đầu óc ngươi  đã úng nước rồi có phải không?!”

Ta định thần lại, nhìn hắn, y phục bị đã bị ta trong lúc mơ màng mà lột một nửa, trong lòng bất giác áy náy.

“Ta nào biết Thái hậu người lại hạ dược ta!”

Ta và Hoàng đế Triệu Thận từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thái hậu thương yêu ta, lại cứ muốn tác hợp ta và Triệu Thận.

Bất đắc dĩ, ta và hắn không phản đối cũng chẳng thuận tình, cứ thế kéo dài.

Chẳng ngờ, dù phòng bị bao nhiêu, lại không tránh khỏi bị Thái hậu hạ dược.

Triệu Thận mặc lại y phục chỉnh tề, sau đó đỡ ta dưới đất đứng dậy, ánh mắt có chút hoảng sợ như thể ta sẽ nhào đến lần nữa.

Hắn đỡ ta xong liền lui một trượng.

Ta nổi giận quát:

“Ngươi trốn xa như vậy làm gì? Ta dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nếu thật sự ngủ với ngươi, đó chẳng phải là phúc phận của ngươi hay sao?”

“Phúc phận của ta?” Triệu Thận cười nhạt, ngồi lại trên long sàng, khóe miệng nhếch lên đầy khinh mạn.

“Ngươi có biết bao nhiêu người muốn bò lên long sàng của trẫm không? Trẫm chưa phạt trượng ngươi đã là may mắn rồi.”

“Ngươi còn muốn phạt trượng ta?” Ta bĩu môi, đi đến ngồi xuống long sàng của hắn.

“Nếu Thái hậu biết ngươi có cái suy nghĩ đại nghịch bất đạo ấy, đầu ngươi sợ là sẽ chẳng còn ở trên cổ ngươi nữa đâu “.!

Triệu Thận khẽ nhướng mày, đụng nhẹ khuỷu tay ta:

“Có phải ngươi dựa vào Thái hậu cưng chiều, liền nói với bà rằng ngươi yêu mến ta, rồi cố ý uống thuốc không?”

 Ta :”….???”

2

Để đối phó với Thái hậu, ta và Triệu Thận thương lượng cả đêm, lập ra đối sách.

Chúng ta quyết định dùng đến đạo lý “thê bằng hữu không thể xâm phạm”, “không thể bức ép uyên ương”, cùng chiêu “một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” để phản kích.

“Ngươi cứ nói với Thái hậu rằng ngươi thích Tống Tướng quân.”

Ta gật đầu, nhưng bỗng thấy không công bằng.

“Tại sao lại bắt ta phải nói dối?”

Triệu Thận ánh mắt khẽ chuyển, cánh tay gác lên vai ta, cười cợt đầy xấu xa:

“Nếu trẫm nói thích cô nương nhà nào, chẳng phải làm hỏng danh tiết của người ta sao?”

Ta gật gù.

Lời này cũng có lý. Thái hậu thương yêu ta, sẽ không vội vàng ban hôn.

“Được, cứ quyết vậy đi.”

Hôm sau, ta mang bộ dáng thà chết không sờn mà cầu kiến Thái hậu.

Thái hậu tươi cười rạng rỡ, lập tức đỡ ta đứng dậy:

“Y Lạc, đêm qua ngủ có ngon không?”

Ta òa khóc như một đứa trẻ, nước mắt đầm đìa, khóc đến nỗi không thở nổi.

Thái hậu đau lòng, vội vàng an ủi:

“Có phải Triệu Thận khi dễ ngươi không?”

Ta lắc đầu, muốn nói rồi lại thôi.

Thái hậu tức giận, đập bàn đứng dậy:

“Người đâu, mau gọi Triệu Thận đến đây!”

Ta khóc càng dữ dội hơn.

Triệu Thận vừa bước vào cung điện của Thái hậu, trên mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Thái hậu nhìn ta nước mắt giàn giụa, lập tức cầm gậy muốn đánh Triệu Thận.

Ta vội vàng ngăn lại, chắn trước mặt hắn:

“Thái hậu, nếu muốn đánh, hãy đánh ta trước đi.”

Triệu Thận chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, ghé lại gần, thấp giọng hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Ngươi nói dối cũng không xong sao?”

Ta đẩy hắn ra xa, uất ức nói:

“Nếu Hoàng thượng đã có người trong lòng, Y Lạc sẽ không dây dưa với người nữa.”

Triệu Thận: ???

3

Cuối cùng, Thái hậu lấy lý do Hoàng đế bội bạc, thay lòng đổi dạ, lăng nhăng vô độ mà kết thúc trận chiến này.

“Thẩm Y Lạc, ngươi chán sống rồi phải không?!”

Lần này, ta lại ngồi trên long sàng của Hoàng đế, nhưng lần này khác, ta là đến để chịu tội.

Đùa giỡn vẫn là đùa giỡn, nhưng chọc giận hắn cũng phải có chừng mực.

“Ta cũng đâu chỉ đích danh ngươi thích ai, ngươi không làm hỏng danh tiếng của cô nương nào, cũng không phải cưới ta. Chẳng phải mọi chuyện đã giải quyết rồi sao?”

“Thẩm Y Lạc, ngươi đừng tưởng trẫm không biết, ngươi là muốn báo thù trẫm!”

Triệu Thận tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể động đậy, chỉ đành nằm sấp trên long sàng, miệng không ngừng kêu đau.

Một lúc lâu không nghe thấy ta đáp lời, hắn chậm rãi quay đầu lại, nhìn bóng lưng ta đang xoay đi.

“Nói gì đi chứ, câm rồi sao?”

“……”

“Ngươi… ngươi làm sao vậy? Giận rồi à?”

Thẩm Y Lạc vẫn không nói một lời.

Triệu Thận nhích thân mình, nhẫn nhịn cơn đau, nhích lại gần, kéo nhẹ vạt áo của ta, nói:

“Ngươi giận thật sao? Không phải chứ, Thẩm Y Lạc, ngươi đâu phải kẻ nhỏ nhen như vậy.”

“……”

“Được rồi, được rồi, trẫm không trách ngươi nữa. Bắt một nữ nhi như ngươi mở miệng nói yêu thích nam tử, quả thực không tốt cho danh tiết. Trẫm tha thứ cho ngươi.”

Thẩm Y Lạc vẫn không nói.

“Ngươi… ngươi thật sự tức giận rồi sao?”

“……”

Chờ mãi không thấy ta đáp lời, Triệu Thận có chút bất an, gắng gượng ngồi dậy kéo ta lại.

Ta bị hắn kéo xoay người, lúc này Triệu Thận mới thấy vẻ mặt ta nén cười.

Hắn giận quá, lại đá ta thêm một cước, ta liền ngã xuống đất.

“Ngươi lại giở trò!”

4

Thực ra ta cũng không cố ý đùa bỡn Triệu Thận, chỉ là ai bảo người mà hắn tùy tiện chỉ định lại chính là người mà ta thầm mến bấy lâu.

Thiếu niên năm đó, anh khí bừng bừng, khoác áo giáp vàng, cưỡi ngựa rong ruổi chiến trường.

Lòng ta từ lâu đã hướng về người ấy.

Ta đem tâm ý này giấu kín trong lòng, ngay cả Triệu Thận cũng chẳng hề hay biết.

Những ngày tháng nhạt nhẽo vô vị, thứ khiến ta vui mừng nhất chính là mong đợi ngày Tướng quân Tống Bá Diêu khải hoàn trở về.

“Đợi hoa nở nơi bờ cỏ, người hãy chầm chậm quay về.”

Từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, mỗi lần Tướng quân trở về, ta và Triệu Thận sớm đã chuẩn bị yến tiệc nhỏ trong ngự hoa viên, chỉ có ba người.

Lúc đó, chúng ta ngồi nghe Tống Bá Diêu kể những câu chuyện mới lạ nơi sa trường.

“Ngươi hôm nay vì sao ăn vận xinh đẹp như vậy?”

Triệu Thận dò xét nhìn ta.

Ta mỉm cười nhẹ, dáng vẻ có chút e thẹn, ánh mắt khẽ liếc về phía Tống Bá Diêu đang ngồi đối diện.

“Ngươi đứng đắn một chút cho trẫm nhờ.” Triệu Thận nhăn mặt, đầy vẻ ghét bỏ.

“Cả ba chúng ta cùng lớn lên, còn ai không biết bộ dạng của ngươi ra sao?”

“……”

Xin mời mang Triệu Thận đi nơi khác, ta xin cảm tạ.

5.

Hai người kia trò chuyện vui vẻ sau bao ngày không gặp, ta chỉ ngồi bên nhìn Tống Bá Diêu.

Đôi mắt thiếu niên ấy thật đẹp, xa xa nhìn cũng đã thấy khí khái anh hùng, không giống Triệu Thận, đôi mắt phượng mềm yếu, yểu điệu vô cùng.

Tống Bá Diêu lấy từ trong người ra hai miếng ngọc bài, đưa cho ta và Triệu Thận.

Ngọc bài khắc hình đôi uyên ương.

Ta liếc nhìn ngọc bài trong tay Triệu Thận, giống hệt của ta, lòng hơi xiết chặt ngọc bài, cố tỏ ra thản nhiên hỏi:

“Ngươi cũng có một miếng sao?”

Tống Bá Diêu chỉ khẽ mỉm cười, không đáp.

Triệu Thận cười khẽ một tiếng, nói:

“Vừa nhìn đã biết là một đôi, làm sao có thể có ba miếng?”

Ta ngước mắt nhìn Tống Bá Diêu, chàng vẫn mỉm cười ôn hòa như trước.

“Vì sao lại tặng hai chúng ta cái này?”

Triệu Thận nhướng mày, nói:

“Có lẽ hắn thấy chúng ta rất xứng đôi.”

“Ta đâu có hỏi ngươi!”

Ta tức giận quát.

Triệu Thận nhìn ta, khó hiểu hỏi:

“Ngươi lại nổi cơn gì vậy?”

“Không cần ngươi quản !”

Ta đặt ngọc bài lên bàn, đứng dậy rời khỏi ngự hoa viên.

6

Sau chuyện ở ngự hoa viên, Triệu Thận cứ cách vài ngày lại tới tìm ta, còn mang theo mấy thứ đồ chơi nhỏ.

“Ngươi đang dỗ trẻ con đấy à?”

Ta giật lấy con rối gỗ trong tay hắn, trừng mắt liếc hắn một cái.

Triệu Thận đứng đó, mặt đầy vẻ vô tội.

“Thẩm đại tiểu thư, rốt cuộc là ngươi đang tức giận điều gì vậy?”

Triệu Thận cúi mắt nhìn con rối gỗ trong tay ta, trầm giọng nói:

“Trước đây chẳng phải ngươi rất thích mấy thứ này hay sao, cớ gì lần này lại dỗ không được?”

Ta cúi đầu, ngón tay khẽ nghịch con rối nhỏ.

Nghĩ đến việc Tống Bá Diêu vừa trở về đã tặng hai miếng ngọc bài, trong lòng ta lại thấy phiền muộn, thật chẳng còn hứng thú gì nữa.

“Ngươi có phải thích Tống Bá Diêu không?”

Ta bỗng cứng đờ, ngẩng đầu nhìn vào mắt Triệu Thận.

Ánh mắt hắn lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết, trong ánh nhìn còn như ẩn chứa chút u buồn.

“Ta thích nhà ngươi ấy!”

Ta vội vàng tránh đi ánh mắt hắn, dùng giọng điệu bông đùa để lảng tránh chủ đề này.

Hắn cũng không hỏi tiếp, chỉ đứng dậy chỉnh lại y phục.

“Ngươi đi đâu vậy?” Ta buột miệng hỏi.

“Đi tìm nhà ngươi.”

7

Từ đó, một thời gian dài Triệu Thận không đến tìm ta nữa.

Nhìn đống đồ chơi hắn để lại, ta bỗng dưng có chút áy náy trong lòng.

Nghĩ kỹ lại, ta vô duyên vô cớ trút giận lên người hắn, quả thực có phần quá đáng.

Người ta dù gì cũng là Hoàng đế, còn hạ mình mang đồ chơi nhỏ đến dỗ dành ta, vậy mà ta lại không cho hắn chút mặt mũi nào, hắn giận cũng là lẽ thường tình.

Thôi được, ta đây hôm nay rộng lượng một phen.

Khi ta tìm đến hắn, hắn vừa hạ triều, còn chưa kịp thay triều phục đã thấy ta hấp tấp chạy đến.

“Ngươi làm gì mà vội vội vàng vàng thế kia?”

Nhìn bộ dạng hắn, trong lòng ta bỗng thấy khó chịu.

“Ngươi làm gì mà mặt mày cau có, mặt mũi thối vậy…”?

“Cái gì mà mặt mũi thối, ngươi nói xem!” Triệu Thận bật cười, nói:

“Chẳng lẽ trẫm giống như một cục bột hay sao?”

Ta cũng bật cười theo: “Ngươi trắng thêm chút nữa thì chẳng khác gì rồi.”

Chúng ta nhìn nhau một cái, bỗng cười vang không ngừng.

“Cũng chỉ có ngươi dám nói với trẫm như vậy, đổi lại là kẻ khác, trẫm đã chém đầu ngay tại chỗ rồi.”

Triệu Thận quay lưng lại, dang rộng hai tay.

Ta khó hiểu hỏi: “Làm gì vậy?”

“Giúp trẫm thay y phục.”

Ta lập tức đá một cước vào mông hắn: “Không biết xấu hổ!”