4.
Ta biết hiệu thuốc kinh doanh không bằng trước, nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.
Trình chưởng quầy gặp ta, liên tục than vãn rằng khách không đến, hắn cũng hết cách.
Nhưng ta cảm thấy kỳ lạ, cả Khánh An chỉ có một hiệu thuốc lớn, vậy các tiệm nhỏ, y quán, và bá tánh đi đâu để mua thuốc?
Hôm sau, ta mới biết, hóa ra ở phía đông thành, có một hiệu thuốc mới mở tên là “Vương thị dược hành.”
Thuốc ở đó không chỉ tốt hơn mà mỗi vị còn rẻ hơn của Đới gia vài văn tiền.
Hiện nay, hễ ai cần thuốc, đều tìm đến tiệm thuốc Vương thị.
“Hãy tìm người điều tra xem, chủ sau lưng tiệm thuốc Vương thị là ai.”
Ta đứng trước hiệu thuốc Vương thị hai ngày, thấy một người tên là Vương Cường làm chủ.
Nhìn dáng vẻ của hắn, ngông nghênh phóng đãng, hoàn toàn không giống người có thể kinh doanh lớn.
Tất nhiên, nếu là cạnh tranh chính đáng, thì công bằng mà đấu, không có gì đáng nói.
Nhưng nếu sau lưng có điều khuất tất, ta cũng không thể để mặc hắn đè bẹp Đới gia.
“Tiểu thư, người nghi ngờ chủ của tiệm thuốc Vương thị có vấn đề sao?” Đỗ Quyên hỏi.
Ta gật đầu.
Đỗ Quyên sai người đi tra xét, quả nhiên như ta dự liệu, Vương Cường có một đường tỷ đã xuất giá, mà đường tỷ ấy lại là con dâu của nhạc phụ Trình chưởng quầy.
Để răn đe, ta ép Trình chưởng quầy phải trả lại toàn bộ số bạc đã tham ô trong năm nay, đồng thời lập tức đóng cửa tiệm thuốc Vương thị.
Hắn tất nhiên không chịu, liền nói: “Hiệu thuốc không phải do lão phu mở, tiểu thư làm gì được ta?”
Ta không phí lời với hắn, ngay ngày hôm sau, dẫn theo gia nhân trong nhà, kéo đến tiệm thuốc Vương thị, chặn ngay cửa hiệu.
Không phải ta không muốn báo quan, mà là, Khánh An hiện tại không có ai cai quản, huyện lệnh trước đã mãn nhiệm, hơn nửa năm nay chưa có người mới đến nhậm chức.
Hơn nữa, với hạng người như Trình chưởng quầy, đánh ông ta còn hiệu quả hơn nói lý.
“Muốn cạnh tranh, ông phải quang minh chính đại. Ăn cơm nhà Đới gia, lại đập bát của Đới gia, ông nghĩ ta dễ bắt nạt sao?”
“Ngươi chỉ là một nha đầu mà dám ngông cuồng trước mặt lão tử, hôm nay lão tử sẽ cho ngươi một bài học nhớ đời!” Trình chưởng quầy phẫn nộ quát.
“Đập!” Ta quát.
Hai bên khoảng hai ba mươi người lập tức động thủ, tiệm thuốc Vương thị trong phút chốc bị đập tan hoang. Trình chưởng quầy cũng bị gia nhân của ta áp giải đến trước mặt.
“Ta đã xem qua sổ sách, năm nay ngươi ít nhất đã tham ô của Đới gia một vạn lượng bạc trắng. Những khoản lẻ tẻ ta không tính, hạn cho ngươi đến trước khi trời tối phải trả lại một vạn lượng.”
“Nếu không, ta sẽ khiến ngươi không thể đặt chân ở Khánh An.”
Hai kiếp người mới dạy ta rằng, con người nếu không cứng rắn, sẽ chỉ bị người khác coi thường, hết lần này đến lần khác lấn tới.
Hắn ngang ngược, ngươi phải càng ngang ngược hơn.
“Ngươi… ngươi đúng là quá đáng!” Trình chưởng quầy hét lên.
“Hiện tại còn ba canh giờ nữa là trời tối,” ta nhìn chằm chằm hắn, “đến lúc đó, ta sẽ càng quá đáng hơn.”
Ta vừa nói dứt lời, bỗng cảm giác xung quanh trở nên yên tĩnh. Quay đầu nhìn, thấy bên đường có một đoàn người đứng, dẫn đầu là một nam tử vóc dáng cao lớn, khoảng hơn hai mươi tuổi, mày dài mắt phượng, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị.
Những điều ấy chưa khiến ta kinh ngạc, điều khiến ta ngạc nhiên chính là, trên người hắn đang mặc quan phục huyện lệnh.
“Dân phong Khánh An thực sự mạnh mẽ”, Nam tử nhìn ta, nửa cười nửa không, “Một tiểu cô nương dám đánh nhau ngay giữa phố.”
Trong lòng ta khẽ kêu không ổn, vội vàng nhấc váy bước lên hành lễ, “Đại nhân! Xin đại nhân minh xét, làm chủ cho dân nữ!”
Nam tử khẽ cười, nhìn ta, “Ngươi có oan khuất gì, cứ nói thử xem?”
5.
Quan mới nhậm chức, huyện lệnh đến Khánh An ngày đầu tiên đã gặp phải vụ đánh nhau của ta.
Ta cũng sợ hắn lấy ta làm gương mà răn đe kẻ khác.
Vì vậy, thái độ ta cực kỳ tốt, hành lễ xong liền nghẹn ngào kể lại chuyện mình bị hại.
Huyện lệnh mới xử lý công bằng vụ việc này, nhưng vẫn lấy ta làm gương, nghiêm khắc trách mắng một hồi, còn ban cho ta một bức công văn yêu cầu tuân thủ pháp luật.
“Đới gia chủ hãy dán ở gian giữa nhà, mỗi ngày đọc vài lần.”
“Dạ.”
Ta cầm công văn ra khỏi nha môn, Đỗ Quyên khẽ nói: “Vị Cố đại nhân này, tuổi còn trẻ mà uy nghiêm không nhỏ.”
“Chẳng phải nói ngài ấy từng đắc tội với Thánh thượng, bị giáng chức đến Khánh An sao? Không biết sau lưng…” Ta chưa kịp nói hết, đã quay đầu thấy Cố Cảnh Chi đang đứng ngay cửa, hắn nhìn ta, nhướng mày khẽ cười.
“Nhà của Đới gia chủ còn có tường rất rộng rãi, có muốn dán thêm vài bản công văn nữa không?” Hắn hỏi.
“Không dám, dân nữ cáo từ.” Ta nhấc váy chạy vội.
Hai ngày sau, ta bắt đầu đòi lại những cửa hiệu bị các thúc bá chiếm đoạt.
Ta triệu tập toàn bộ họ hàng vào từ đường, một hồi nói chuyện không thành, các thúc bá lấy cớ vai vế lớn mà ra tay trước.
Thế là ta khóa cửa từ đường lại, không cho bất kỳ ai ra ngoài.
“Một ngày chưa trả, cửa từ đường một ngày không mở. Đói rét mà chết, coi như tại ta!” Ta lạnh lùng nói.
Việc ồn ào lên, ta lại bị mời đến nha môn.
Cố Cảnh Chi bước đến trước mặt ta, chìa tay ra: “Đưa đây.”
Ta do dự một chút, lấy túi tiền đưa cho hắn, thấy xung quanh không có ai, liền nhỏ giọng nói:
“Hôm nay dân nữ chỉ mang theo ngần này, lát nữa dân nữ sẽ đem thêm đến cho đại nhân.”
Cố Cảnh Chi day trán, nói:
“Đới gia cô nương, ngươi có biết tội hối lộ là gì không?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Chẳng phải đại nhân muốn sao?”
Sao lại quay sang trách ngược ta?
“Ta muốn chìa khóa.” Giọng hắn mang chút bất đắc dĩ, “Ngươi nhốt người trong từ đường, thật sự định để họ chết đói hay sao?”
Ta không ngờ hắn đến để đòi chìa khóa. Ta xấu hổ ho khan một tiếng, nói:
“Cũng không đến nỗi vậy, dân nữ chỉ muốn dọa họ một chút. Ai bảo bọn họ bắt nạt dân nữ.”
“Những gì ta thấy, đều là ngươi bắt nạt người khác.”
Ta không phục. Nếu không phải họ cướp đồ của ta trước, sao ta lại chủ động gây chuyện?
“Chìa khóa!” Hắn nói.
Ta bĩu môi, giao chìa khóa cho hắn. Hắn sai thuộc hạ đi mở cửa từ đường, rồi lại ném cho ta một tờ công văn, nói:
“Đem về, chép hai mươi lần, ngày mai giao lại cho ta.”
“Quan Hồ Đồ!” Ta nhận công văn, rồi lại nghĩ đến túi bạc của mình, quay về lấy cho bằng được.
Một đồng ta cũng không muốn để hắn chiếm lợi.
Ta thức suốt một đêm, khó nhọc lắm mới chép xong hai mươi bản. Trưa hôm sau, mang đến giao nộp ở nha môn.
Vừa đến nơi, ta liền thấy các thúc bá trong nhà ta đều có mặt.
Không những vậy, ai nấy đều mang lễ vật, cùng với Cố Cảnh Chi bàn chuyện phong nguyệt, thơ văn, vô cùng náo nhiệt.
Thì ra không nhận lễ của ta, nhưng lại nhận lễ của người khác.
Hóa ra là chê lễ của ta nhẹ.
6.
Cố Cảnh Chi nhìn thấy ta, nhưng không để ý, vẫn nghiêm túc lắng nghe lời các thúc bá nhà ta.
“Đại nhân xuất thân danh gia, từng là Lại Bộ Thị Lang trẻ tuổi nhất triều, đủ thấy Thánh thượng rất coi trọng ngài. Học trò cho rằng, chẳng mấy chốc, đại nhân sẽ được Thánh thượng giao phó trọng trách, điều về kinh thành.”
Đó là lời một người đường huynh đang đi học của ta nói.
Học lực của hắn ra sao ta không biết, nhưng tài chiếm đoạt gia sản, thêm dầu vào lửa thì rất giỏi. Nay xem ra, tài nịnh hót của hắn cũng chẳng kém.
Cố Cảnh Chi cười lắng nghe một hồi lâu, sau đó tiễn khách.
Một căn phòng đầy lễ vật, hắn không trả lại món nào.
Ta giao nộp hai mươi bản công văn đã chép, cười nói:
“Đại nhân đã nhận lễ, cớ sao không nhận của dân nữ? Hay ngài chê lễ của dân nữ không đủ nặng?”
Cố Cảnh Chi liếc ta một cái, không nói gì.
“Đại nhân vừa đến Khánh An, chắc chưa biết nơi đây nổi tiếng với suối nước nóng?
Khánh An có một suối lớn nhất, nằm ngay trong trang viên nhà dân nữ. Nếu ngài rảnh, dân nữ có thể sắp xếp.”
Nói rồi, ta nhướng mày cười với hắn.
“Cô nương còn tuổi trẻ, mà đầu óc sao toàn nghĩ ra những trò xấu thế này?”
Cố Cảnh Chi nhận lấy công văn, nhàn nhạt liếc ta, “Nếu bản quan còn nghe ngươi nói như vậy, sẽ phạt ngươi chép thêm một trăm lần công văn nữa.”
“Đại nhân, dân nữ không có ý gì khác.”
Hắn ngồi xuống bàn, bắt đầu xem văn thư. Ta bước tới, thấp giọng nói:
“Phận nữ tử làm ăn vốn không dễ dàng, dân nữ chỉ mong có được sự che chở.”
Hắn ngừng lại, nhìn ta, trầm giọng nói:
“Ngươi chỉ cần giữ đúng phép tắc, bản quan chính là sự che chở của ngươi.”
Ta bĩu môi, không nói gì.
“Sao thế, nghĩ bản quan lừa ngươi à?”
“Không dám, không dám.” Ta khoát tay, cười nói, “Ngài là đại nhân, lời nói như đinh đóng cột, dân nữ sao dám không tin? Tin chứ, tin rất nhiều!”
Cố Cảnh Chi liếc ta một cái, khóe môi khẽ cong:
“Bản quan còn có việc, ngươi lui về trước đi.”
Ta vốn định hỏi về chuyện các cửa hiệu của ta, sao ngài không làm chủ giúp ta lấy lại. Nhưng nhìn thái độ của hắn, thôi thì đành bỏ qua.
Xuất thân hắn tốt, bối cảnh lớn, mười phần chắc chắn sẽ không ở Khánh An lâu dài.
Ta đành nhẫn nhịn hắn một thời gian, đợi hắn đi rồi tính tiếp.
Ta hậm hực quay về hiệu thuốc.
Vì Trình Nhân cố ý nhập rất nhiều dược liệu kém chất lượng, làm mất uy tín của hiệu thuốc, nay muốn khôi phục danh tiếng, còn nhiều việc phải làm.
Liên tục bận rộn nửa tháng, việc buôn bán của hiệu thuốc cuối cùng cũng khởi sắc, các khách hàng cũ dần quay trở lại.
Ta ngồi trong đại sảnh uống trà, bỗng đại bá xông vào, đặt ba tờ khế đất lên bàn:
“Trước đây là lỗi của đại bá, cháu nghìn vạn lần đừng giận đại bá. Từ nay chúng ta vẫn là người một nhà, có việc cứ tìm đại bá.”
Ta cầm khế đất lên xem, là khu viện nhỏ trong nhà ta. Khi trước, đại bá lấy cớ đường huynh thành thân không có chỗ ở, mượn khu viện ấy, sau lại lừa ta giao luôn khế đất cho hắn.
Hai tờ còn lại là hai cửa hiệu.
Sao hắn đột nhiên trả lại, còn hạ mình đến vậy?
Nhưng điều khiến ta bất ngờ hơn, là sau khi đại bá đi, nhị thúc và tam thúc cũng lần lượt đem những thứ đã lấy trả lại.
“Tiểu thư, bọn họ ăn chay niệm Phật, bỗng phát thiện tâm sao mà chủ động trả đồ?” Đỗ Quyên nghi hoặc hỏi.
“Bọn họ tất nhiên không phải phát thiện tâm, mà là không dám không trả.” Ta đáp.