Kiếp trước, để gả cho Cố Duyên, ta chẳng tiếc t r e o c ổ trước cửa nhà hắn ta để ép cưới.
Tuy chưa chết, nhưng ta đã hóa điên.
Ta sống trong điên dại suốt bốn năm, chịu đủ mọi khổ nhục, cuối cùng c h ết rét trong đêm tuyết.
Còn Cố Duyên, hắn ta cầm bạc của ta, cưới vợ, sinh con, sống sống sung túc viên mãn.
Khi trọng sinh tỉnh lại, ta đang lơ lửng trên cửa nhà Cố gia.
Người nhà họ Cố chỉ đứng nhìn, ai nấy vẻ mặt đều khinh miệt như đang xem trò vui.
Đời này sống lại, ta quyết không yêu bất kỳ `ai nữa, chỉ sống vì bản thân mình.
1.
Dây thừng s i ết chặt trên cổ, trong cơn mơ màng, ta dần hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
Xung quanh tiếng cười nhạo vang lên không ngớt, muội muội của Cố Duyên vừa ăn bánh vừa cười nhạt:
“Đới Khanh Dao, tỷ vì muốn gả cho ca muội mà thật sự không từ thủ đoạn nào.”
“Thật chẳng biết xấu hổ!”
Giữa những tiếng huyên náo, ta mở mắt ra, liền thấy gương mặt đầy giận dữ của Cố Duyên, hắn lạnh lùng nhìn ta, trong ánh mắt là sự thất vọng tràn trề.
Ánh mắt ấy lập tức kéo ta trở về kiếp trước.
Ta và Cố Duyên vốn đã có hôn ước từ nhỏ, cùng lớn lên bên nhau.
Nhưng năm ta lên mười, phụ thân chúng ta trong một chuyến đi buôn đã gặp sơn tặc, cả hai chết dưới lưỡi đao.
Không còn cha mẹ, huynh muội Cố Duyên nhờ sự giúp đỡ của nhà ta mà trưởng thành.
Ta vẫn tưởng khi đến tuổi trưởng thành, chúng ta sẽ thành thân, sinh con, chưa từng nghĩ rằng hắn lại muốn hủy hôn.
Ban đầu, Ta nghĩ rằng hắn có nỗi khổ riêng, chỉ là tâm trạng không tốt nên không muốn gặp ta.
Nhưng mấy ngày trước, khi hắn thực sự định thân với người khác, ta hoảng loạn đến tột cùng.
Để ngăn cản, ta treo cổ trước cửa nhà hắn, dùng tính mạng uy hiếp.
Cố Duyên nhượng bộ, ngay tại chỗ quyết định hủy hôn sự kia để cưới ta.
Ta vui mừng khôn xiết, ngất trong lòng hắn.
Nhưng có lẽ do treo cổ quá lâu, từ hôm đó, thần trí ta dần mơ hồ, vài ngày sau, cả thành đều biết ta đã hóa điên.
Ngày thành thân, ai nấy đều khen Cố Duyên có tình có nghĩa, ta cũng vui sướng vì cuối cùng được gả cho hắn.
Không ngờ sau khi thành thân, bệnh điên của ta ngày một nặng, thậm chí bỏ nhà chạy loạn khắp nơi.
Đến mùa đông năm thứ tư, ta chết rét trong một ngôi miếu hoang.
Còn Cố Duyên giả vờ tìm ta ba tháng, rồi dưới sự khuyên nhủ của hàng xóm, nhanh chóng từ bỏ.
Chỉ nửa năm sau, hắn cưới vị tiểu thư từng đính hôn kia, hai người sống trong nhà ta, tiêu xài bạc của ta, cuộc sống an nhàn, hạnh phúc.
Nay hồi tưởng lại, từ đầu đến cuối đều là mưu tính, hắn chỉ muốn ta cam tâm tình nguyện để hắn hưởng trọn gia sản.
Trong ánh mắt thất vọng của Cố Duyên, ta tháo sợi dây ra.
Cố Duyên sững sờ, nhíu mày nói:
“Đới Khanh Dao, nàng đã làm đủ chưa? Được, nàng muốn ta thành thân với nàng, vậy ta đồng ý là được chứ gì?”
Hắn bước tới, nắm lấy tay ta:
“Chúng ta ngay bây giờ đi tìm bà mối, định lại ngày thành thân !”
Ta ngước mắt nhìn hắn, kiếp trước, hắn cũng nói những lời này.
Lúc ấy, ta bất chấp ánh mắt khinh thường của người đời, vui sướng ôm lấy hắn.
Ta ném sợi dây xuống đất, nói:
“Muốn thành thân với ta, ngươi không xứng.”
Cố Duyên ngẩn ra, sững sờ nhìn ta.
2.
“Đới Khanh Dao, nàng đừng giả bộ, trong lòng chẳng biết đang vui mừng thế nào!”
Cố Linh Dục lao tới, giận dữ nói:
“Tỷ chỉ là thấy ca ca ta mềm lòng, mới khóc lóc, làm loạn, rồi treo cổ ép huynh ấy thành thân với tỷ.”
“Tỷ có biết vị hôn thê mới của ca ta tốt đến mức nào không? Là tiểu thư danh gia vọng tộc, hiểu lễ nghĩa lại đoan trang…”
“Câm miệng!”
Cố Duyên cắt ngang lời Cố Linh Dục, lại nói:
“Ta đã quyết cưới Khanh Dao, người khác dù tốt đến đâu cũng không quan trọng. Sau này muội không được nhắc lại nữa.”
Cố Linh Dục giậm chân tức tối:
“Nhưng tỷ ấy không xứng với huynh!”
Nhìn huynh muội nhà họ Cố, ta bỗng cảm thấy nực cười.
Kiếp trước, rốt cuộc là ta vì yêu mà tự làm khổ mình, hay chỉ là bị họ kẻ tung người hứng, làm mê muội đầu óc?
“Cố công tử không cần nhọc lòng vì ta nữa,”
Ta gạt tay Cố Duyên đang nắm lấy tay ta, bước ra ngoài:
“Trước khi trời tối,huynh muội hsi người hãy dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc ra khỏi nhà của ta. Nếu không, ta sẽ vứt sạch.”
Có lẽ họ không ngờ ta lại đột ngột thay đổi thái độ, tất cả đều sững sờ.
“Khanh Dao, nàng nói nàng không muốn gả cho ta nữa?”
Cố Duyên chạy theo hai bước, không dám tin.
“Đây chẳng phải đúng ý huynh sao?
Chúc Cố công tử và vị hôn thê tương lai trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
Sắc mặt Cố Duyên biến đổi nhanh chóng.
Về đến nhà, a hoàn Đỗ Quyên chạy ra đón, thấy ta bình an liền khóc nói:
“Tiểu thư, sao người lại khờ dại như vậy, dù có ép hắn thành thân, thì được gì chứ?”
Ta xoa đầu Đỗ Quyên, đáp:
“Ta hiểu rồi, sau này sẽ không ngốc như vậy nữa.”
Đỗ Quyên ngẩn người:
“Tiểu thư, người… nói thật sao?”
“Thật vậy, còn thật hơn cả vàng ròng. Ta đói rồi, mau làm chút gì cho ta ăn.”
Đỗ Quyên vui mừng khôn xiết chạy vào bếp, vừa chạy vừa reo lên:
“Tiểu thư đã trở về, tiểu thư nói người đói rồi.”
“Tiểu thư không khóc không làm loạn nữa ư?”
“Không khóc không làm loạn, còn nói từ nay sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa.”
Trong bếp vang lên tiếng cười vui vẻ.
Ta nặng nề thở dài, đời trước ta thật sự quá ngu muội, bỏ mặc gia sản, một lòng chạy theo Cố Duyên, bị hắn thao túng đến mức sống dở chết dở.
Cuối cùng, vì hắn mà hóa điên, mất mạng.
Còn hắn thì sao? Hắn cầm bạc của ta, nuôi vợ con…
Tất cả, đều là âm mưu của hắn.
Hắn trước tiên hủy hôn với ta, kích động tâm trạng của ta. Sau đó nhanh chóng đính hôn với kẻ khác, khiến ta mất kiểm soát.
Đợi đến khi ta tự treo cổ trước cửa nhà hắn, hắn lại giả vờ mềm lòng, đồng ý cưới ta.
Từ đầu đến cuối, hắn cùng Cố Linh Dục một người giả thiện, một người giả ác, thay nhau diễn trò.
Cố Linh Dục nói ta không xứng với hắn, còn Cố Duyên thì làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý cưới, hoàn toàn điều khiển cảm xúc của ta, khiến tâm trạng ta lên xuống thất thường ,cuối cùng phát điên.
Sau khi ta hóa điên, huynh muội bọn họ không chỉ chiếm đoạt gia sản của ta, mà còn được người đời ca tụng rằng đã hết lòng đối xử tử tế với ta, một kẻ điên.
Thủ đoạn của hắn, quả thực còn khéo léo hơn việc thành thân với ta rồi hại chết để chiếm gia tài.
Quả thật không chê vào đâu được!
Đang nghĩ ngợi, Cố Duyên bỗng xuất hiện trước cửa.
Hắn thay một bộ trường sam đỏ rực, đội ngọc quan, bất kể khí chất hay dung mạo đều xuất chúng.
“Ta phải đến Diêu gia ở Lâm Thành bàn chuyện thành thân. Đồ của huynh muội ta, đợi ta trở về sẽ lấy đi.” Hắn nói.
3.
Cố Duyên cố tình ăn mặc thanh tú, lại cố ý nhắc đến chuyện hôn sự, tất cả đều nhằm kích thích ta.
Hiểu rõ thủ đoạn của hắn, giờ nhìn lại, chỉ thấy ghê tởm.
“Nếu cố công tử không có thời gian cũng không sao, ta sẽ bảo Đỗ Quyên đem đồ gửi trả cho hai người.
Cố công tử, từ nay nếu không có chuyện gì, xin đừng đến nhà ta nữa.”
Ta đặt chén trà xuống, gọi:
“Đỗ Quyên, tiễn khách!”
Cố Duyên không dám tin nhìn ta, sau đó phất tay áo rời đi.
Ta uống cạn chén trà, nhưng không nuốt trôi nỗi giận này.
Đêm ấy, ta sai Đỗ Quyên vứt hết đồ đạc của huynh muội bọn hắn ra ngoài, lại bảo nàng dẫn gia nhân sang nhà bên cạnh, dọn toàn bộ đồ đạc của ta trở về.
“Cả những món trang sức ta từng tặng Cố Linh Dục, cũng đem về.”
Đêm ấy, Cố Linh Dục khóc đến long trời lở đất, bởi sau khi ta mang đồ của mình về, nhà họ Cố trở nên trống rỗng.
“Thật hả hê, để xem từ nay bọn họ còn dám vênh váo ra sao.”
Ta sai người canh gác trước cửa, nếu thấy người bên nhà họ Cố đến, lập tức đuổi đi.
Ta tựa đầu vào giường, mơ màng ngủ. Trong mộng, toàn là những mảnh ghép của kiếp trước:
Cảnh Cố Duyên hại ta, cảnh ta phát điên, và nhiều nhất, là cảnh trong ngôi miếu hoang khi ta bị nhục nhã.
Ta vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng vô ích. Chỉ còn cảm giác kinh hoàng và bất lực tột cùng.
Bỗng, có một người lao vào, đánh nhau với những kẻ kia.
Rất lâu sau, người ấy bò về phía ta, yếu ớt nắm lấy tay ta:
“Ta đến trễ rồi.”
Hắn cởi chiếc áo duy nhất của mình, đắp lên người ta, sau đó nằm xuống nền đất lạnh giá, trần trụi.
“Đới Khanh Dao, ngủ đi, ngủ rồi mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Trong đêm đông rét buốt, chúng ta nằm cạnh nhau.
Bàn tay lạnh giá của hắn nắm lấy tay ta, đang dần mất đi hơi ấm.
Ta không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cảm nhận được trên lòng bàn tay hắn có một vết sẹo dài.
Ta chết trong đêm ấy, và người ấy cũng vậy.
Ta choàng tỉnh khỏi giấc mơ, trời đã sáng rõ.
Đỗ Quyên tươi cười bước vào:
“Tiểu thư, hôm nay người muốn làm gì? Hay mời ai đó đến chơi?”
“Không cần. Ta muốn đến hiệu thuốc xem sao.”
Đới gia vốn kinh doanh dược liệu, hiệu thuốc lớn nhất ở Khánh An chính là của Đới gia.
Ngày trước, Đới gia còn có những sản nghiệp khác, nhưng từ khi mẫu thân ta qua đời, gia sản bị các chú bác chiếm đoạt chia nhau, giờ chỉ còn lại hiệu thuốc và một tiệm vải.
Dù vậy, suốt hơn một năm qua, ta chưa từng ngó ngàng đến chúng.
“Nhưng mà, chưởng quầy hiệu thuốc bên đó là Trình chưởng quầy, hiện nay ông ta rất có uy thế. Nếu tiểu thư đòi lại quyền quản lý, ông ta chắc chắn sẽ làm loạn.” Đỗ Quyên nhỏ giọng nói.
“Làm loạn thì cứ làm.” Ta xoa trán, “Dù sao, người muốn gây rối sẽ còn nhiều. Bắt đầu từ hắn cũng tốt.”
Ta nhất định sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về Đới gia.