Sắc mặt của Ninh Lân trở nên khó tả.
Ta kinh hãi nhìn qua những mỹ nhân này.
Không có gì khác.
Những mỹ nhân này, họ đều có một điểm chung.
Đó là, dung mạo giống với Trưởng công chúa.
Ta há hốc mồm, trong lòng chuông báo động vang lên dữ dội.
Còn chưa kịp chửi thề, mỹ nhân dẫn đầu đã nhẹ nhàng ngồi lên đùi ta.
Ngón tay ngọc cầm một quả nho, nghiêng người định đút vào miệng ta.
Ta cố quay đầu cầu cứu Ninh Lân, phát hiện hăn ta cũng bị mấy vũ nữ vây quanh, không thể động đậy.
Nhìn quả nho càng ngày càng gần môi mình, ta nghiến chặt răng, nửa người gần như ngả ra sau dán vào tường.
Ngay lúc này “rầm”
Cửa phòng bên lại một lần nữa bị người từ bên ngoài phá mạnh.
Bà chủ cúi người cười nịnh, ánh sáng bạc trên áo giáp mềm của binh lính suýt làm ta lóa mắt.
Người dẫn đầu mặc áo đen, đội mũ ngọc, ta không thể nào quen thuộc hơn.
Thái tử, Cố Huyền Lâm.
Trong chốc lát, mọi hành động của mọi người dường như đều ngừng lại như bị đóng băng.
Quả nho đó dính trên môi, ta muốn khóc mà không có nước mắt.
Ánh mắt nửa cười nửa không của Thái tử quét một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người ta. Cất lời :
“ Cô dường như…”
Hắn ngừng lại trầm ngâm một lúc, bỗng nhướng mày cười nói tiếp :
“…Đến không đúng lúc?”
Người bình tĩnh nhất trong phòng, có lẽ là Cố Vân Dật.
Người này từ từ đứng dậy hành lễ.
Thần thái tự nhiên như thể không phải đang ở lầu hoa, mà là thư phòng.
”Không biết hoàng huynh đến đây vì việc gì?”
Thái tử nhìn hắn, như có điều suy nghĩ.
“Cô nhận được mật thư, trong Túy Hương Lâu dường như có thích khách tụ tập.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên những vũ nữ có dung mạo giống Trường Công chúa.
“Hiện tại xem ra—“
Thái tử kéo dài giọng.
“Dường như, nói quá lên rồi?”
Cố Vân Dật chắp tay trước hắn.
“Là hoàng huynh nghi ngờ quá mức.”
Thái tử cười khẩy một tiếng. Quát lạnh :
“Bắt hết lại.”
7
Cố Vân Dật và Ninh Lân đang chửi rủa bị ám vệ áp giải đi.
Ta và Thái tử trong căn phòng trống rỗng đột ngột đối mặt nhau.
Cố Huyền Lâm tiện tay nhặt một quả nho trong đĩa ngọc, cúi mắt nhìn tôi.
“Thích không?”
Ta điên cuồng lắc đầu, vừa lắc đầu vừa lặng lẽ lùi lại, cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Ai ngờ bị Cố Huyền Lâm nhìn thấu ngay lập tức.
Hắn tiến gần với vẻ thích thú, ý tứ rõ ràng.
“Gương mặt của cô, chẳng phải giống Trưởng Công chúa tám chín phần sao.”
Quả nho trong tay Thái tử đã chạm vào môi, ta nuốt nuốt khan, ngoan ngoãn mở miệng cắn.
Đầu răng vô tình chạm vào ngón tay hắn.
Động tác của Cố Huyền Lâm khựng lại.
Trước khi hắn mở miệng trách mắng, ta đã nhanh chóng chặn lời.
“Điện hạ—”
Đôi mắt đó quét qua, ta vẫn cứng cổ nói: ”Đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
Cố Huyền Lâm xoa ngón tay, nửa cười nửa không.
“Nếu cô đến muộn một bước, ngươi nghĩ mình còn nguyên vẹn ở đây để lý luận với cô sao?”
Tôi ngơ ngác.
“Cái gì?….”
Hắn cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên đổi giọng.
“Trường Công chúa chưa từng nói với ngươi , đừng giao du với những người không đứng đắn sao?”
Ta lắc đầu, thấy sắc mặt hắn không đúng, lại gật đầu.
Đôi mắt sâu không thấy đáy của Cố Huyền Lâm nhìn ta. Ánh mắt lướt đến nơi cổ áo thì đột nhiên khựng lại.
Ta theo ánh mắt của người nhìn qua, nhìn thấy một đoạn dây đỏ lộ ra ở cổ áo.
Đó là ngọc bội mà Trưởng Công Chúa đã tặng.
Được ta xâu lại bằng dây đỏ, treo cẩn thận trên cổ.
Ta liếc nhìn Thái Tử một cái, không để lộ cảm xúc mà kéo cổ áo lên.
Cố Huyền Lâm đưa tay xoa xoa trán.
Như muốn nói điều gì đó, nhưng lại dừng lại.
Cuối cùng chỉ thở dài một tiếng nhẹ nhàng.
“Cô ở Đông Cung chờ ngươi.”
8
Ta về tới phủ đã là hoàng hôn.
Xe ngựa vừa dừng ở cổng, ta đã cảm nhận được bầu không khí không đúng.
Tiểu đồng ngày thường rất ân cần, lúc này lại im lặng đến kỳ lạ, điên cuồng nháy mắt với ta.
Nương theo ánh mắt của cậu ta nhìn qua—
Ở cổng phủ, đặt một chiếc ghế quý phi.
Trưởng Công Chúa ngồi trên đó, ung dung nhìn qua.
“Ngươi đi đâu vậy? Về muộn thế này.”
Các nha hoàn và tiểu đồng trong phủ cúi đầu sợ hãi.
Nghe vậy, đầu cúi càng thấp hơn.
“Đi… uống rượu với Vân Dật bọn họ…”
“..Ồ?”
Giọng điệu của Trưởng Công Chúa rõ ràng không tin.
Ta nuốt nước bọt, đột nhiên có cảm giác như bị bắt quả tang.
Còn chưa kịp bịa thêm lời để chữa cháy, Trưởng Công Chúa đã nhẹ nhàng mở miệng.
“Uống rượu gì? Rượu hoa?”
…
Khí thế gắng gượng trong nháy mắt tan biến sạch sẽ.
Ta rụt rè nhìn nàng.
Trưởng Công Chúa bị ta làm cho tức cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay vịn.
“Đừng giả vờ đáng thương, Mộ Chiêu.”
“Ta sai rồi.”
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn thật thà.
“Là Cố Vân Dật hẹn ta đi. Những mỹ nhân đó… ta đều không động vào ai cả.”
Trưởng Công Chúa cười như không cười: “Còn có mỹ nhân?”
…
Ta cố gắng giãy giụa: “Không, không phải mỹ nhân, Thái Tử nói họ là thích khách…”
Trưởng Công Chúa cười lạnh một tiếng, dùng hai ngón tay mạnh mẽ nâng cằm ta lên, ép ta nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Ồ? Đi hoa lâu mà còn gặp thích khách?”
“ Trên đầu chữ sắc có lưỡi dao, Mộ Chiêu a Mộ Chiêu, ngươi thực giỏi !”
Thấy càng nói càng rối, ta hoàn toàn bị gán cho danh tiếng kẻ trăng hoa.
Ta muốn khóc mà không có nước mắt: “Không phải, Điện Hạ, nghe tôi giải thích—“
“Được thôi.”
Trưởng Công Chúa tiện tay chỉnh lại cung trang.
“ Ngươi giải thích đi.”
Ta nghẹn một chút, không nói nên lời.
“Sao vậy?”
Trưởng Công Chúa cười như không cười nhìn ta : “Không phải muốn giải thích sao?”
Ta nhắm mắt lại, từ bỏ giãy giụa.
“ Ta sai rồi, Điện Hạ.”
“Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của ta.”
Trưởng Công Chúa chống cằm nhìn ta : ”Còn gì nữa?”
Tôi ngơ ngác: “Còn nữa?”
Trường Công chúa nói ngắn gọn: “Cố Vân Dật.”
Cân nhắc một chút giữa mỹ thê và bằng hữu cũ, ta lập tức quỳ xuống.
“Sau này sẽ không ra ngoài với Cố Vân Dật nữa, ta xin thề!”
“Còn gì nữa?”
Ta lập tức phản ứng: “Ninh Lân cũng vậy!”
Trường Công chúa lúc này mới hài lòng gật đầu.
“Mấy ngày nữa trong cung có yến tiệc mừng thọ, ngươi đi cùng bổn cung.”
“Còn những kẻ không đứng đắn, không cần qua lại nữa.”
9
Ngày yến tiệc, Trường Công chúa vào cung trước ta một bước.
Khi ta đến nơi, mọi người đã đến gần như đầy đủ.
quét mắt một vòng trong yến tiệc, bên cạnh Ninh Lân có một chỗ trống, Cố Vân Dật không có mặt.
Ninh Lân nhìn thấy ta, vẫy tay ra hiệu qua đó.
Ta lén liếc nhìn lên vị trí chủ tọa phía trên.
Thái tử không có mặt, Trường Công chúa chống cằm, nửa cười nửa không nhìn xuống .
Bước chân ta khựng lại, cứng rắn đổi hướng.
……
Lão hoàng đế tình trạng không tốt, Trường Công chúa bận rộn trước sau, sau khi khai tiệc thì không còn thời gian để ý đến ta nữa.
Ta lén quan sát sắc mặt của lão hoàng đế, trông có vẻ không sống được lâu.
Trong “Đại Hạ Bí Sử” người đã xử tử nguyên chủ bằng ngàn đao vạn cắt, chắc không phải là vị này?
Chẳng lẽ là Thái tử?
ta nghĩ mãi không ra.
Trong tiệc quá buồn chán, ta bèn lấy cớ ra ngoài hít thở, đi dạo quanh hồ Thái Dịch.
Đang suy nghĩ, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
“Ồ, đây chẳng phải là Phò mã sao?”
Ta theo phản xạ ngẩng đầu, Thẩm Uyển mặc áo vàng, đứng trước mặt .
Nàng kiêu ngạo hất cằm về phía Ngự Thư Phòng, ánh mắt chế giễu.
“Con cháu hoàng tộc đều ở đó hầu hạ bệ hạ, sao ngươi còn ngồi đây vậy?”
Thẩm Uyển tiến gần một bước, giọng đầy mỉa mai: “Xem ra, Phò mã gia không được Trưởng Công chúa coi trọng lắm nhỉ?”
Ta đáp trả: “Thẩm tiểu thư nghĩ rằng, mình được Thái tử coi trọng lắm sao?”
Nàng như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, cười lớn ngạo nghễ.
“Ta và ngươi không giống nhau. Ngươi cưới Trường Công chúa, cả đời này không làm quan được.”
“Còn ta, là Thái tử phi được định sẵn, sau này sẽ làm Hoàng hậu.”
Thẩm Uyển từ trên cao nhìn xuống tôi.
“Trường Công chúa thì sao chứ?”
Người trước mặt này, thật sự không thể dùng lý lẽ được.
Ta hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ đến chiếc ban chỉ mà Trường Công chúa đưa cho.
Suy nghĩ xoay chuyển, đang định lấy nhẫn ra, thì nghe thấy Thẩm Uyển hét lên một tiếng.
Giây tiếp theo, Thẩm Uyển lao thẳng về phía ta.
Ta không kịp phản ứng, cả hai cùng rơi xuống hồ Thái Dịch.
Trước khi rơi xuống nước, ta nhìn thấy một đoàn người từ Ngự Thư Phòng đi ra.
Người dẫn đầu, áo đen mũ ngọc, không thể nào quen thuộc hơn.
10
Ta và Thẩm Uyển nhanh chóng được thị vệ kéo lên.
Áo quần ướt sũng, làm lộ rõ đường nét cơ thể.
Ta khoanh tay, đứng dậy định rời đi, không có thời gian tranh cãi với Thẩm Uyển.
Nếu không nhanh chóng thay một bộ quần áo, bí mật của ta sẽ thật sự không giữ được nữa.
Nhưng Thẩm Uyển lại không chịu buông tha ta.
Nàng ta che mặt, nhưng tay phải lại chính xác nắm lấy vạt áo của tôi, khóc lóc như hoa lê đẫm mưa.
Điện hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho thần nữ.
Ta ngẩng đầu, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ nước ấy.
Thái tử nhìn chúng tôi với vẻ mặt không rõ vui buồn, giọng nói rất lạnh lùng.
“Làm chủ chuyện gì?”
Thẩm Uyển nức nở.
“Phò mã, phò mã có ý định khinh bạc thần nữ. Thần nữ thà chết không theo, mới cùng phò mã rơi xuống hồ…”
Nàng ta mắt đỏ hoe: “Điện hạ, điện hạ phải làm chủ cho thần nữ.”
Thái tử và một nhóm đại thần, thị vệ đều im lặng.
“Ta cũng ngây người.”