Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 1

1:05 chiều – 24/12/2024

Ta đã xuyên thành tiểu thiếp của một vị Thái tử.

Hệ thống nói rằng, chỉ khi nào khiến cho Thái tử tự tay giết ta, ta mới có thể quay về nhà.

Vì thế, từ lúc ban đầu, ta luôn tự tìm đường chết.

Thái tử ban thưởng bảo vật, ta xoay người liền đem đi bán.

Thái tử bảo ta hành lễ thỉnh an, ta chỉ đứng thẳng, không nói một lời.

Thái tử trị thủy thất bại, ta mắng hắn là phế vật.

Ta cứ tưởng làm vậy có thể khiến hắn phẫn nộ.

Nào ngờ, địa vị của ta lại ngày một cao hơn.

Hắn đối với ta cũng ngày một tốt hơn.

Năm năm qua, hắn đem ta sủng lên trời, còn ta, cuối cùng cũng yêu hắn mất rồi.

Về sau, hắn thuận lợi đăng cơ xưng đế, còn ta cũng trở thành Hoàng hậu của hắn.

Trong đêm đại lễ đăng cơ, ngay tại khoảnh khắc ta hoàn toàn từ bỏ ý định “tự tìm đường chết”, ta nghe rõ một âm thanh lạnh lùng nhưng vô cùng quen thuộc từ hệ thống vang lên:

“Giữ lại Hoàng hậu, thiên hạ liền quy về tay. 

Chúc mừng Hoàng thượng đã hoàn thành nhiệm vụ chinh phục người xuyên không.”

1

Hắn cũng bị ràng buộc bởi hệ thống sao?

Nghe tiếng nói ấy, ta lập tức sững người.

Trên triều đình, dưới ngai vàng, hắn khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, giữa đông đảo bá quan, không hề kiêng dè mà nhìn thẳng về phía ta.

Hắn lúc nào cũng như vậy.

Là người đầu tiên nhận ra sự bất thường của ta.

Ánh mắt thâm tình, sự cưng chiều độc nhất vô nhị ấy, cùng bàn tay nóng rực đang lén nắm lấy ta.

Khiến ta sinh ra một thoáng mộng tưởng.

Có lẽ, vừa rồi ta nghe nhầm.

Nhưng ngay lập tức, âm thanh đó lại vang lên lần nữa:

“Hoàng thượng, ngài đã mở khóa nhiệm vụ cường quốc mới: Mở rộng lãnh thổ thiên hạ, khám phá bí mật của người xuyên không.”

Không phải nghe nhầm.

Là hệ thống.

Chính là hệ thống từng ràng buộc ta.

Vậy ra, người nhận nhiệm vụ, không chỉ có ta…

Mà còn có… Thẩm Kỳ.

Âm thanh hệ thống vừa dứt, ta nhận ra đầu ngón tay hắn khẽ run lên nhè nhẹ.

“Ái khanh mệt rồi sao?

Hay là muốn về trước nghỉ ngơi?”

Thẩm Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, hành động thân mật như chốn không người.

Quần thần bên dưới trông thấy cảnh này, ánh mắt hướng về ta càng thêm phần bất mãn.

Thân phận nguyên chủ vốn thấp kém.

Ngày xưa, nguyên chủ được nạp làm thiếp của Thái tử, chẳng qua vì mẫu thân của Thẩm Kỳ thấy nguyên chủ hiền lành, không tranh đoạt hay gây rối. 

Vì thế mới làm chủ, cho nàng vào phủ làm tiểu thiếp.

Sau này, ta xuyên đến.

Tiếp nhận tất cả.

Ban đầu ta cứ ngỡ rằng, chỉ cần tự mình tìm đường chết, liền có thể trở về nhà.

Nhưng chẳng ngờ, Thẩm Kỳ lại nói rằng hắn thích ta vì sự khác biệt ấy. 

Dưới sự công kích mãnh liệt của Thẩm Kỳ, ta từng bước gục ngã.

Hắn bất chấp mọi áp lực, yêu chiều ta đến tận mây xanh.

Thái tử phi yêu Thẩm Kỳ đến điên cuồng.

Nhưng bất luận nàng ta làm gì, cũng không thể đổi lại được ánh mắt Thẩm Kỳ dành cho nàng.

Trước khi hòa ly, nàng từng tức giận nói với ta:

“Ngươi quả thật là tai họa, là kẻ vong ân bội nghĩa!

Ngươi đừng vội đắc ý, hôm nay hắn đối xử với ta thế nào, ngày sau cũng sẽ đối xử với ngươi y hệt như vậy. 

Ngươi sẽ bước lên con đường cũ của ta!

Ngươi sẽ không được chết tử tế!”

Khi đó, ta không tin, chỉ nghĩ rằng nàng đã bị kích động quá mức.

Nhưng bây giờ, quả báo thật sự đã đến.

Thái tử mà ta từng yêu sâu đậm, nay đã là Hoàng thượng, cũng chính là người ta yêu nhất – Thẩm Kỳ, hắn đang lừa dối ta, đang lợi dụng ta để hoàn thành nhiệm vụ của hắn.

Hắn căn bản không hề yêu ta!

2

“Sao vậy?

Phải chăng nàng có chỗ nào không thoải mái?”

Có lẽ sắc mặt của ta lúc ấy quá khó coi, Thẩm Kỳ vội vàng đứng dậy, một tay bế ta lên, rời khỏi đại điện trong chớp mắt.

Ta tựa vào ngực hắn, chẳng cần nhìn cũng đoán được sắc mặt của các đại thần và Thái hậu lúc này khó coi đến nhường nào.

Nếu Thẩm Kỳ thực sự yêu ta, hắn sẽ không nói những lời như vậy, càng không làm ra những việc như thế này trong một ngày quan trọng như hôm nay.

Hắn rõ ràng biết rằng, từ trên xuống dưới trong triều đình đều bất mãn với ta. 

Chỉ cần sai một bước, danh tiếng của ta sẽ càng bị tổn hại.

Thế nhưng, hắn vẫn làm.

Nhận ra điều đó, cơn chua xót trong lòng ta như sóng lớn ập tới, tràn ngập khắp thân thể.

Khi trở về cung, Thẩm Kỳ liền triệu thái y đến.

Thái y bắt mạch cho ta một lúc, rồi mừng rỡ nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã có hỉ!”

Nghe xong, Thẩm Kỳ kích động ôm chầm lấy ta: “Thật tốt quá, thật tốt quá! A Dao, chúng ta có con rồi!”

Thái y cười tươi rút lui, các cung nữ thái giám thấy cảnh này đều lén mỉm cười, ai nấy đều tỏ vẻ mừng thay cho ta.

Nhưng tay chân ta dần trở nên lạnh buốt.

Diễn xuất của Thẩm Kỳ, sao lại có thể hoàn hảo đến mức này.

Không để lộ một chút sơ hở nào.

Nếu không phải ta tình cờ nghe được âm thanh của hệ thống, có lẽ ta vẫn sẽ ngốc nghếch bị hắn che mắt.

Đứa trẻ này, đến vào lúc này thực sự không phải lúc.

Ta gượng cười: “Không biết vì sao, thần thiếp luôn cảm thấy như mình đang nằm mộng, tất cả những điều này dường như chẳng chân thực chút nào.”

Thẩm Kỳ sắc mặt không đổi, chỉ âu yếm chạm vào chóp mũi ta, nhẹ giọng nói:

 “Ngốc à, đừng nghĩ ngợi lung tung.

 Từ giờ trở đi, nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ăn uống đầy đủ, những chuyện khác đều không cần bận tâm.”

Ta cụp mắt xuống, cố nén chua xót trong lòng.

Thẩm Kỳ ở lại bên ta chưa được bao lâu thì bị Thái hậu triệu đi.

“Có lẽ Hoàng thượng đã yêu thương nương nương đến điên cuồng!”

Cung nữ thân cận Tiểu Quất khẽ che miệng cười.

Ta ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời.

Đêm đó, ta không đợi được Thẩm Kỳ, chỉ nghe được tin hắn triệu Lý Quý phi thị tẩm.

Nhưng hắn rõ ràng đã hứa với ta, rằng sẽ không động đến bất kỳ nữ nhân nào khác nữa.

3

Ba ngày sau, Thẩm Kỳ mới đến gặp ta.

Vừa đến, hắn liền ôm lấy ta: “A Dao, ta có lỗi với nàng.

“Ta đã thất hứa.”

“Vùng Giang Hạc đang chịu đại hạn, cấp thiết cần cứu trợ nạn dân. 

Trẫm vừa đăng cơ, vì đại hôn mà quốc khố cạn kiệt. Lý Quý phi là nhi nữ duy nhất của Lý Thủ Phú, nếu nàng ta mở lời, phụ thân nàng ắt sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ chuyện này.”

Ta đẩy hắn ra, bật cười lạnh lùng: “Vì mấy đồng bạc vụn, liền thị tẩm.

 Hoàng thượng làm vậy thì có khác chi những cô nương bán mình nơi thanh lâu?”

“Chu Thế Dao! Ngươi lại dám đem trẫm so với kỹ nữ?”

Sắc mặt Thẩm Kỳ tối sầm lại: “Vì nàng, trẫm đã nhiều năm không chạm vào nữ nhân khác, mẫu hậu vì chuyện này mà nổi trận lôi đình.

Nay, trẫm vì bách tính Giang Hạc, bất đắc dĩ phải lật thẻ bài của Lý Quý phi, vậy mà nàng lại ghen tuông đến thế!”

“Vậy nếu thần thiếp cùng nam nhân khác nằm chung giường, Hoàng thượng liệu có thể thờ ơ được chăng?

Hẳn là không thể, đúng không? Nếu Hoàng thượng còn không làm được, thì dựa vào đâu lại yêu cầu thần thiếp phải nhẫn nhịn?

Còn nữa, nếu Hoàng thượng đã không vừa ý thần thiếp, vậy sao không phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu?”

Ta nhìn thẳng vào hắn, không né tránh.

Đây vừa là khiêu khích, vừa là thử thách giới hạn của hắn.

Sắc mặt Thẩm Kỳ càng thêm lạnh lẽo: 

“Ngươi lớn mật! Ngôi vị Hoàng hậu không phải ngươi muốn làm thì làm, không muốn làm thì không làm! Đừng ỷ vào sự sủng ái của trẫm mà dám buông lời ngông cuồng, tùy ý hành động!”

“Là Hoàng thượng từng nói, trước mặt người, thần thiếp có thể nói hết lòng mình. Nay làm vua rồi, lời nói ngày trước chẳng lẽ không còn giá trị?”

Ta siết chặt lòng bàn tay, đang ép hắn.

Ép hắn giết ta.

Nhưng hắn không làm.

Thẩm Kỳ chỉ lạnh lùng liếc ta một cái, rồi quay người rời đi.

Ta nhìn theo bóng lưng hắn khuất xa, đôi mắt dần đỏ hoe.

Chỉ để củng cố ngai vàng, hắn thậm chí có thể nhẫn nhịn cả những lời nghịch đạo như vậy.

Sự thử thách của ta, chẳng qua chỉ là tự chuốc nhục vào thân.

4

Thẩm Kỳ rời đi.

Lần đi này, suốt một tháng không trở lại.

Không lật thẻ bài.

Không gặp mặt.

Thẩm Kỳ thậm chí còn không cho bất kỳ ai nhắc đến tên ta.

Mỗi đêm, hắn đều ở bên Lý Quý phi. Từ xa, ta vẫn nghe rõ tin tức về sự sủng ái mà nàng ta được hưởng.

Trong cung dần dần lan truyền tin đồn rằng ta đã thất sủng.

Ta biết, những lời đồn đó là do Thẩm Kỳ cố ý tung ra.

Hắn đang ép ta cúi đầu.

Bất kể ta có buông lời xúc phạm hay không, hắn cũng sẽ tìm cớ, buộc ta phải nổi giận.

Nếu ta không biết sự thật, chắc chắn ta sẽ không chịu nổi sự lạnh nhạt của hắn mà chủ động làm hòa. Một khi như vậy, quyền chủ động sẽ trở lại trong tay hắn.

Hắn càng khiến ta sa lầy sâu hơn, thì hắn càng dễ dàng khai thác bí mật về thế giới hiện đại từ ta, hoàn thành nhiệm vụ của hắn.

Đến khi ta không còn giá trị lợi dụng, cái chết của ta chỉ là chuyện sớm muộn.

Trước đây ta đã từ bỏ nhiệm vụ.

Hiện tại, dù có thể tiếp tục, Thẩm Kỳ cũng không đời nào tự tay giết ta.

Hắn không giết ta, ta chẳng thể rời đi, trở về nhà.

Kết cục cuối cùng của ta, định sẵn là cái chết thảm thương ở nơi đây.

Nghĩ đến đó, toàn thân ta lạnh buốt như bị dội nước đá, cơn đau âm ỉ từ bụng cũng dần lan ra.

“Đứa bé à, mẫu thân phải làm sao đây?”

Hiện tại, ta đã có mối ràng buộc, càng không thể dễ dàng buông bỏ. Chẳng lẽ ta thực sự phải chờ chết ở nơi này?

Ta tràn ngập bức bối mà đứng dậy, một mình đi đến Ngự Hoa Viên. Tại góc rẽ, ta nghe thấy giọng nói nũng nịu của Lý Quý phi.

“Hoàng thượng, người thật đáng ghét!

Đừng ở đây, sẽ có người thấy mất… a…”

Ái phi đừng sợ, không ai dám lại gần.”

Ta nghe giọng nói trầm thấp đầy vui vẻ của Thẩm Kỳ, cả người liền cứng đờ.

Hóa ra, đây mới là bộ mặt thật của hắn sao?

Một cơn buồn nôn không thể kiểm soát dâng lên từ dạ dày, ta ôm miệng, bật ra một tiếng nôn khan.

Tiếng nôn bất ngờ cắt ngang cảnh tình tứ trong Ngự Hoa Viên.

Theo sau là tiếng sột soạt mặc lại y phục, Lý Quý phi và Thẩm Kỳ hiện ra trước mắt ta.

Ta dựa vào thân cây, sắc mặt tái nhợt, khó chịu đến cùng cực.

Lý Quý phi che mũi, phất tay: “Thật khó ngửi quá. Hoàng hậu nương nương, đây là Ngự Hoa Viên, không phải Tư Dao Điện.

 Những đóa hoa ở đây thật đáng yêu, sao nương nương lại có thể nôn bừa bãi như vậy?

 Nương nương có biết làm thế sẽ khiến chúng bị tổn hại không?”

Vừa nói, nàng vừa yếu ớt tựa vào người Thẩm Kỳ, dáng vẻ như đang khoe khoang.

Ta là Hoàng hậu, mà nàng dám dùng thái độ này đối với ta, hiển nhiên là vì…

Ta mím môi, nhìn sang Thẩm Kỳ.

Hắn đứng đối diện, nét mặt không chút biểu cảm, không hề có ý quan tâm, cũng chẳng trách cứ Lý Quý phi lấy một lời.

Đúng lúc ấy, âm thanh quen thuộc từ hệ thống vang lên bên tai ta:

“Chủ nhân, ngươi còn một cơ hội cuối cùng.

“Ngươi có muốn lựa chọn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi nơi này không?”

5

Cùng lúc hệ thống nói, Thẩm Kỳ cũng quay sang nhìn ta.

Ta nhìn hắn.

Năm năm tình cảm, từng nồng nàn đến thế, ta không tin tất cả đều là giả dối.

Đây là cơ hội cuối cùng, nếu hắn có thể nói cho ta biết rằng những gì xảy ra chỉ là giả vờ…

“Hoàng hậu nếu không khỏe, vì sao không ở lại tẩm cung nghỉ ngơi? Nàng cứ chạy loạn như vậy, lỡ tổn thương đến long thai thì phải làm sao?”

Lời nói lạnh lùng của Thẩm Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của ta.

Hoàng hậu?

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kỳ gọi ta bằng danh xưng trang trọng ấy.

Trước đây, hắn luôn gọi ta là “A Dao, A Dao”.

Hắn đặc biệt bá đạo.

Hắn từng nói: “A Dao là danh xưng độc quyền của ta.

Trừ ta ra, không ai được phép gọi nàng như thế.”

Khi ấy, trong ánh trăng mờ nhạt phủ xuống, hắn đứng đó, cả người tỏa ra vẻ sâu lắng đến nao lòng.

Ánh mắt hắn khi đó chỉ có ta.

Lời nói của hắn cũng chỉ hướng về ta.

Ta vốn là một cô nhi, kiếp trước đã sớm nhìn thấu sự lạnh lùng của nhân thế. 

Ta chưa từng được cảm nhận tình yêu sâu sắc đến vậy, càng chưa từng được một người đặt trọn vẹn trong lòng tay, nâng niu như báu vật.

Lúc ấy, ta như một kẻ khổ hạnh lạc lối giữa sa mạc, bỗng tìm được nguồn nước ngọt lành. 

Làm sao ta có thể dễ dàng buông tay?

Vì thế, ta không kiểm soát được mình, đã đắm chìm, đã từ bỏ nhiệm vụ.

Nhưng giờ đây, chỉ vì hắn đã lên ngôi Hoàng đế, chỉ vì một lần tranh cãi, hắn lại trở nên xa lạ đến thế này.

Hoàng vị…

Phải rồi.

Trong lòng hắn, hoàng vị là quan trọng nhất.

Thiên hạ là quan trọng nhất.

Quyền lực là quan trọng nhất.

Còn ta, chẳng qua chỉ là bàn đạp để hắn bước lên ngai vàng.

Ta không nên tiếp tục mộng tưởng.

Lại càng không nên lưu luyến những dịu dàng phù phiếm kia.

Ta nhắm mắt lại, rồi mở ra. Trong đôi mắt chỉ còn sự thanh tịnh rõ ràng.

“Được, ta chọn rời đi.”

Khi ta đáp lại trong lòng, hệ thống lập tức ban bố một vòng nhiệm vụ mới.

“Đinh đông, chúc mừng chủ nhân, thành công kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến mới: khiến Thái tử giết chết ngươi, ngươi liền có thể rời khỏi thế giới này.

“Nhắc nhở: Hoàng thượng là người mang thiên mệnh, không được tổn hại long thể.”

Lời nhắc của hệ thống, chẳng lẽ muốn nói ta không thể dùng ngoại lực để gây thương tổn cho Thẩm Kỳ?

Nhưng với tình hình hiện tại, chỉ dùng lời lẽ để làm tổn thương hắn, làm sao có thể khiến hắn sinh ra sát tâm đối với ta?

Hắn có hệ thống, sẽ không dễ dàng làm tổn thương ta thêm lần nữa.

Ta trầm ngâm suy nghĩ.

Lúc này, Lý Quý phi lên tiếng.

“Hoàng hậu hẳn là nhớ Hoàng thượng đến phát cuồng, mới chặn đường bọn ta ở đây.

Nhưng cũng may có Hoàng hậu nương nương xuất hiện, nếu không, thân thể yếu ớt này của thiếp sợ là không chịu nổi.”

Nàng che miệng cười khẽ, vẻ mặt rạng rỡ đầy đắc ý, lông mày mềm mại mang nét kiêu ngạo của một nữ nhân được sủng ái.

Đó là dấu hiệu của người được yêu thương.

Cũng là sự chế nhạo ta vì đã từng đắm chìm trong tình yêu.

Nghĩ đến những thanh âm vừa rồi, cảnh xuân tình bị giấu trong hoa viên, sắc mặt ta chợt trở nên tái nhợt.

Thẩm Kỳ, sao hắn có thể làm ra những hành động hoang đường như vậy?

Cho dù ta đã quyết định buông bỏ hắn, nhưng ngay giờ khắc này, trái tim ta vẫn không thể ngăn được cơn đau đớn.

Ta cần thêm thời gian, thêm một chút thời gian nữa. 

Nhưng ta không thể thua, không thể đánh mất niềm kiêu hãnh của mình.

Ta là Chu Thế Dao, là một Chu Thế Dao dũng cảm, người có thể tự mình nuôi sống chính mình bằng hai bàn tay.

Ta bình thản thu lại cảm xúc, nở nụ cười nhạt: “Bổn cung chẳng qua là ra ngoài dạo một vòng giải khuây mà thôi. Lý Quý phi yên tâm, loại nam nhân như Hoàng thượng, ai cũng có thể lên giường, bổn cung khinh thường tranh đoạt với ngươi!”

“Sao ngươi dám nói Hoàng thượng như vậy!”

Lý Quý phi nhìn ta, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngu xuẩn.

Nàng cong môi cười nhẹ: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương nói chuyện thật khó nghe. Nếu lời này truyền ra ngoài, Hoàng thượng ngài còn mặt mũi nào nữa?”

Sắc mặt Thẩm Kỳ sa sầm lại, dường như hắn không ngờ ta lại dám nói những lời như vậy trước mặt Lý Quý phi, không chút giữ thể diện cho hắn.

“Cút về Tư Dao Điện, không có lệnh của trẫm, không được bước ra ngoài!”

Lý Quý phi nghe thấy vậy, ánh mắt thoáng biến đổi.

Nàng lườm ta một cái, sau đó kéo nhẹ tay áo của Thẩm Kỳ, giọng nói nũng nịu:

“Hoàng thượng, hình phạt này có phải quá nhẹ rồi không? Nếu để Thái hậu biết, e rằng lại nổi giận lần nữa.”

“Đủ rồi!”

Thẩm Kỳ vung tay áo, suýt chút nữa đẩy ngã Lý Quý phi.

Hắn nhìn ta thật sâu một cái, sau đó xoay người rời đi.

Chỉ để lại Lý Quý phi đứng ngơ ngác, thất thần nhìn bàn tay bị vung ra của mình.

Một lúc sau.

Nàng bừng tỉnh, ánh mắt oán độc nhìn về phía ta:

“Ngươi đừng đắc ý, thời thế đã khác xưa. 

Giờ đây Hoàng thượng đã không còn yêu ngươi nữa. 

Hắn sẽ không nhẫn nhịn ngươi mãi, rồi sẽ có một ngày, ngươi sẽ ngã xuống bụi trần, không bao giờ ngóc đầu dậy được!”

Lời đe dọa của Lý Quý phi khiến ta không nhịn được bật cười thành tiếng.

Người vốn đã ở trong bụi trần, còn sợ gì bụi trần nữa?

6

“Dù ta làm gì, Thẩm Kỳ cũng sẽ không giết ta, lại càng không phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của ta.”

Ta tiến lên, hạ giọng cười khẽ: “Ngươi có dám đánh cược không?”

Lý Quý phi không phải người sâu sắc, bình thường lại đắc tội với không ít người.

Giờ đây, ta ném ra một nhành ô-liu đầy cám dỗ, nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Lý Quý phi bị ta ép lùi mấy bước, đôi mày thanh tú cau lại:

“Đánh cược thế nào?”

“Nếu ngươi thua, hãy để phụ thân ngươi mang mười vạn lượng bạc đến Giang Hạc cứu trợ, người đưa bạc do ta sắp xếp.”

“Ta việc gì phải đánh cược với ngươi? Dù Hoàng thượng làm thế nào, hiện giờ người được sủng ái vẫn là ta.”

“Ồ, thật sao?”

Ta nhếch môi cười nhạt: “Nếu ta muốn, có cả vạn cách để khiến hắn quay lại bên ta. Chỉ là hiện tại ta không muốn. Nếu không, ngươi nghĩ hắn có thể ở chỗ ngươi lâu đến vậy sao?”

Lý Quý phi và ta cùng lúc tiến vào Thái tử phủ.

Nàng đương nhiên biết rõ ta từng được sủng ái đến mức nào.

Chỉ cần là thứ ta muốn, dù chỉ thoáng qua trong lời nói, cho dù khó khăn thế nào, Thẩm Kỳ cũng tìm cách mang đến cho ta.

Có người từng nói đùa: “Thái tử gia hào hoa phóng khoáng như vậy, lại vì một tiểu thiếp mà ngã vào bùn lầy, thật đáng tiếc.”

Danh tiếng của ta cũng từ đó mà trở nên tệ hại.

Người kinh thành gọi ta là yêu tinh, kẻ biết cách mê hoặc lòng người.

Lần ấy, ta nghe được những lời đồn đại, không nhịn được mà ôm lấy Thẩm Kỳ, than thở: “Mấy kẻ đó thật hồ đồ, nào có yêu tinh nào lại lười biếng như ta?”

Thẩm Kỳ mỉm cười không đáp, đưa một múi vải thiều được hắn tự tay bóc đến miệng ta.

Ta không nhớ hắn đã nói gì, làm gì để xoa dịu cơn bực tức của ta.

Ta chỉ nhớ ánh mắt của hắn khi ấy, chuyên chú và dịu dàng đến lạ thường.

Sao ta lại nghĩ về những chuyện này nữa rồi?

Ta mím môi, lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lý Quý phi, thấy nàng lộ vẻ do dự.

Ta lại nhớ đến những lần trước đây, nàng thường nhìn ta với ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ.

Dẫu những điều ấy đã là quá khứ, cũng không ngăn được ta lợi dụng để lừa nàng thêm lần nữa.

“Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể dạy ngươi cách khiến hắn hoàn toàn say mê ngươi.”

Sự hấp dẫn của danh tiếng “yêu tinh mê hoặc lòng người” quả nhiên rất lớn.

Lý Quý phi cắn môi, chẳng mấy chốc đã gật đầu đồng ý:

“Không cần đánh cược, bạc ta sẽ bảo phụ thân ta sắp xếp. Nhưng ngươi phải giữ lời!”

“Đương nhiên rồi.”

Sau khi đạt được thỏa thuận với Lý Quý phi, ta rời khỏi Ngự Hoa Viên.

Trở về Tư Dao Điện, ta ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên tẩm cung.

Đó là tên mà Thẩm Kỳ tự mình đặt, tự tay viết, tự mình giám sát người khác khắc thành.

Ta đứng ngắm một lúc, Tiểu Quất nhẹ nhàng choàng áo choàng lên vai ta.

“Nương nương, đừng để bị lạnh. Hiện tại thân thể nương nương rất quý giá.

Đợi đến khi nương nương sinh hạ Hoàng tử, Hoàng thượng nhất định sẽ trở về.

 Lý Quý phi chẳng qua chỉ là một kẻ nhảy nhót vô nghĩa, nương nương không cần bận tâm.”

Tiểu Quất đã theo ta nhiều năm. Ngày ta xuyên không tới đây, người đầu tiên ta gặp chính là nàng.

Nàng đối xử với ta rất tốt, luôn trung thành tận tụy.

Tính nàng thẳng thắn, ở bên ta luôn nói năng không kiêng dè gì.

Khi ta còn được sủng ái vô hạn, ta chẳng sợ những lời nói không cẩn trọng bị người ngoài nghe được.

Nhưng hiện giờ…

“Ngươi ăn nói không suy nghĩ. Nếu còn để ta nghe thấy những lời như vậy, ngươi sẽ không được ở lại Tư Dao Điện nữa!”

Tiểu Quất giật mình hoảng sợ.

Đợi đến khi ta bước vào trong cung, nàng vẫn đứng ngây ra đó.

Ta khẽ thở dài.

 Tính cách bộc trực như vậy, nếu sau này ta rời đi, nàng làm sao có thể sống sót trong chốn thâm cung hiểm ác này?

Đêm đó.

Tiểu Quất bày bánh điểm tâm trước mặt ta, lè lưỡi nghịch ngợm:

“Nương nương, đừng giận nữa. Tiểu Quất đã làm món bánh hoa đào mà nương nương thích nhất.

Tiểu Quất hứa sau này sẽ cẩn thận hơn, nương nương bảo làm gì, Tiểu Quất nhất định nghe theo.”

Ta bật cười trước vẻ mặt trẻ con của nàng.

Cô nhóc này, sao có thể đáng yêu đến thế.

Nếu là ở hiện đại, nàng lại cần gì phải…

Ta khẽ cau mày, ánh mắt rơi trên lá thư trong tay.

Hiện tại, nếu muốn phá vỡ cục diện, chỉ có thể mượn sức từ ngoại lực, phản bội Thẩm Kỳ.

Thế lực triều đình phức tạp, rối ren, lúc này người duy nhất có khả năng giúp ta, chỉ có Hạc Thân Vương.

Nhưng, làm thế nào để đưa thư đến tay hắn?

Khi trước quá mức tin tưởng Thẩm Kỳ, ngoài Tiểu Quất ra, ta chưa từng nghĩ đến việc bồi dưỡng thêm tâm phúc khác.

Đến khi cần dùng người, mới cảm thấy thấm thía sự thiếu thốn.

Đang lúc phiền lòng, hệ thống lên tiếng:

“Nhắc nhở: Ba ngày nữa sẽ có yến tiệc, Hạc Thân Vương sẽ tham dự.”

Cái hệ thống này, quả thật đang chơi trò hai mặt.

 Bất kể cuối cùng là ta hay Thẩm Kỳ hoàn thành nhiệm vụ, nó đều không chịu thiệt thòi.

Tính toán của nó, thật sự còn nhanh hơn bất kỳ ai.

Bị nó lợi dụng như vậy, trong lòng ta ít nhiều cảm thấy khó chịu, nhưng ta vẫn giữ nét mặt bình thản, khẽ gật đầu.

Ba ngày sau, yến tiệc đúng giờ bắt đầu.

Là Hoàng hậu, đương nhiên ta phải có mặt.

Ta ngồi bên cạnh Thẩm Kỳ, khoảng cách rất gần, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trầm thoang thoảng trên người hắn.

Hắn liếc qua, ánh mắt lạnh nhạt dừng lại trên người ta.

Ta không để ý, chỉ tập trung nhìn xuống phía dưới.

Tìm một vòng, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng Hạc Thân Vương trong góc khuất.

Hạc Thân Vương khi tiên hoàng còn tại thế, rất được sủng ái. Ngược lại, Thái tử Thẩm Kỳ lại không được tiên hoàng yêu thích.

Năm ấy, không ít người cho rằng Hạc Thân Vương sẽ thay thế Thái tử, bước lên ngai vàng.

Nhưng cuối cùng, sự việc đã xảy ra ngoài ý muốn.

Sau khi tiên hoàng băng hà, Hạc Thân Vương thu lại những suy nghĩ không nên có, trở thành một vị vương gia sống tiêu dao.

Ta biết rõ ý định của Thẩm Kỳ.

Hắn muốn sau khi đứng vững ngai vàng, sẽ lấy danh nghĩa trấn giữ biên cương mà đẩy Hạc Thân Vương đến đất phong.

“Hoàng hậu đang nhìn gì vậy?”

Giọng nói của Thẩm Kỳ bất ngờ vang lên, cắt ngang suy nghĩ của ta.

Ta cười khẩy: “Ngươi từng nghe qua câu ‘Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ, khinh chu dĩ quá vạn trùng sơn’ chưa?

“Ngươi biết câu ấy có nghĩa là gì không?

“Nghĩa là, ngươi đang sủa bậy.”

Sắc mặt Thẩm Kỳ lập tức đen lại.

Không đợi hắn kịp nói thêm, Lý Quý phi đã nhanh chóng quấn lấy hắn.

Ta nhân cơ hội đứng dậy rời đi, tìm được Hạc Thân Vương đang lặng lẽ uống rượu một mình trong góc không người.

“Muốn hợp tác không?”

Ta nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề, hạ thấp giọng, nói ra mục đích của mình.

Hạc Thân Vương thoáng bất ngờ: 

“Ngươi muốn ta đưa bạc cứu nạn? Hoàng huynh không còn ai khác sao?”

“Ngươi chỉ cần nói có muốn hay không.”

Ta nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt nghiêm nghị: “Đừng nói với ta rằng ngươi đã quen sống tự do tự tại, không muốn dính vào những chuyện này. Nếu thực sự quen rồi, vậy sao ngươi lại ở đây uống rượu buồn?”

Sắc mặt Hạc Thân Vương khẽ biến, chẳng mấy chốc, hắn nở một nụ cười.

Dung mạo tuấn tú, đôi mắt hoa đào đầy vẻ đa tình, nhưng sâu trong đó lại là ánh nhìn lạnh lẽo đen tối, đặc trưng của hoàng tộc.

Hắn cũng là một người xuất sắc.

Thẩm Kỳ, cũng như Hạc Thân Vương, đều mang một vẻ đẹp phi phàm, thoát tục, không giống chốn nhân gian.

“Thú vị thật. Hoàng tẩu làm vậy, chẳng lẽ không sợ Hoàng huynh nổi giận sao?”

Hắn hơi tiến gần, giọng nói trầm thấp, mang theo một chút run rẩy, đuôi câu còn phảng phất nét mê hoặc.

Hạc Thân Vương quả thực diễn xuất rất khá, nhưng so với Thẩm Kỳ, hắn vẫn còn non tay.

Ta không bị lay động, chỉ nhẹ nhàng lùi lại vài bước.

“Ngươi đang làm gì ở đây?”

Giọng nói của Thẩm Kỳ bất ngờ vang lên.