Ta ngừng lại một chút, thản nhiên dời tầm mắt.
Cho đến khi rèm xe khép lại hoàn toàn.
7
Ta nhanh chóng thích nghi với thân phận tân phụ ở Thẩm gia.
Ta chăm sóc Thẩm Tử An chu đáo.
Hắn có nhiều mối quan hệ, triều chính tuy bình yên, nhưng cuộc chiến giữa hai phe chỉ là những dòng nước ngầm chảy xiết chờ cơ hội bùng lên.
Thẩm gia là thế gia trăm năm, nhất cử nhất động đều cần thận trọng, mọi chuyện phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Dẫu bận rộn thế nào, hắn vẫn luôn về nhà mỗi tối.
Ta thường cầm đèn lồng chờ hắn ngoài cửa, sau đó cùng hắn trở về tiểu viện.
Ta giúp hắn thay y phục, bảo gia nhân chuẩn bị nước tắm, rồi đưa cho hắn bát canh giải rượu trước khi tắm.
Mọi việc ta đều chu đáo, cẩn thận, quy củ, không để ai có cớ bắt bẻ.
Mẫu thân bên chính viện dường như rất hài lòng, còn sai người mang thêm đồ tới cho ta.
Chỉ có Thẩm Tử An, sau khi ta hầu hạ hắn, lại lặng lẽ hồi lâu, rồi khẽ thở dài: “A Nhu, tính tình nàng đã thay đổi nhiều rồi.”
Ta mỉm cười đáp: “Sao có thể mãi nghịch ngợm như thuở nhỏ được.”
Hắn dừng lại một chút, rồi nhàn nhạt nói: “Có ta ở đây, nàng sẽ làm được.”
Ta khựng lại, nhìn hắn.
Hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười.
Hắn không thường cười, trước đây ta thấy hắn mỉm cười với người khác, dù cười cũng chỉ mang theo vẻ xa cách, lạnh nhạt.
Nhưng giờ đây, dưới ánh nến bập bùng, ánh mắt và chân mày của hắn lại mềm mại vô cùng.
Hắn nói với ta: “Đừng sợ, có ta mà.”
Ta hoàn hồn, đáp lại hắn bằng một nụ cười: “Đây cũng là điều ta nguyện ý làm vì chàng.”
Đầu tháng Tư, phu nhân phủ Quốc công Hầu gửi thiệp mời các tiểu thư thế gia và phu nhân các phủ đến thưởng mẫu đơn.
Ta cũng nhận được một tấm thiệp mời.
Ta vốn không muốn đến những nơi như vậy, trước đây ta cũng rất thích các buổi tụ họp đông vui, nhưng giờ lại càng ưa chuộng sự yên tĩnh.
Chẳng hạn như cùng Thẩm Tử An ngồi trong thư phòng đọc sách.
Hắn dành cho ta một góc nhỏ trong thư phòng, đặt một chiếc án thư bằng gỗ đàn hương và một giá sách.
Có khi hắn bàn chuyện với mưu sĩ, ta ngồi bên cửa sổ dưới ánh mặt trời đọc những câu chuyện chí quái.
Đợi hắn bàn xong việc, thỉnh thoảng lại ngồi cạnh ta xử lý công văn, đôi lúc còn hỏi ta đang đọc gì.
Ta nhẹ nhàng kể cho hắn nghe nội dung những câu chuyện, hắn lắng nghe rất chăm chú, bầu không khí yên bình khiến lòng người an ổn.
Nhưng các buổi xã giao cần thiết vẫn không thể tránh được.
Phu nhân phủ Quốc công Hầu lần này mời các phu nhân đến thưởng mẫu đơn, e rằng chỉ là cái cớ.
Bà có một trưởng nữ đã vào cung làm Hoàng quý phi, nhưng còn nhị tiểu thư đến tuổi cập kê, đây chắc là buổi xem mắt cho nàng.
Phu nhân mời các nữ khách, còn bên Quốc công Hầu mời không ít công tử thế gia chưa lập thê.
Thẩm Tử An vì bận việc ở Hàn Lâm Viện, ta đành đi một mình.
Khi xe ngựa dừng trước cổng phủ Quốc công Hầu, ta vừa bước xuống đã gặp ngay Diệp Uyển từ xe đối diện.
Chúng ta mỉm cười nhìn nhau, rồi cùng nhau vào trong.
Phu nhân Quốc công Hầu nhìn ta, gật đầu chào hờ hững, nhưng lại nhiệt tình với Diệp Uyển hơn nhiều.
Bên cạnh bà có một vị phu nhân, nhìn ta với vẻ xúc động, nói: “Đây chẳng phải đích trưởng tôn nữ của phủ Vệ Quốc công sao?
Lần trước ta gặp nàng, nàng vẫn còn nằm trong tã lót, nay đã gả làm tân phụ của Thẩm gia. Quả thật dung nhan khuynh quốc khuynh thành, nhìn thôi cũng khiến người ta yêu mến.”
Mọi người xung quanh bật cười.
Họ nói thêm vài câu khách sáo, phu nhân Quốc công Hầu tỏ vẻ lơ đễnh.
Khi có nha hoàn đến báo lão phu nhân phủ Thế Quốc công đến, bà liền cáo từ để đi tiếp đón.
Mọi người giải tán, ta và Diệp Uyển cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi.
Chúng ta tản bộ trong hậu hoa viên, bắt đầu thực sự thưởng hoa.
Diệp Uyển thấp giọng hỏi: “Khi nào ngươi đắc tội với phu nhân phủ Quốc công Hầu vậy? Ta thấy bà ấy dường như có chút khúc mắc với ngươi.”
Thật ra, ta cũng thấy khó hiểu.
Chắc chắn không phải vì trưởng nữ của bà đã vào cung làm quý phi.
Nhưng rất nhanh sau đó, ta đã biết lý do.
Khi ta đang chuyển đề tài, trò chuyện linh tinh với Diệp Uyển, thì một nha hoàn đến, hành lễ với Diệp Uyển rồi nói: “Lão phu nhân phủ Thế Quốc công muốn gặp phu nhân của Tổng đốc vận lương.”
Diệp Uyển đi theo nàng, còn ta một mình thưởng hoa trên lối nhỏ.
Nơi đây có đủ các giống mẫu đơn quý: Dao Hoàng, Ngụy Tử, Triệu Phấn, Đậu Lục, Nhị Kiều…
Phu nhân Quốc công Hầu quả thật có bộ sưu tập mẫu đơn rất đầy đủ.
Ta cùng đại nha hoàn bước dọc lối đi, thong thả ngắm hoa.
Khi đi qua hành lang uốn lượn, ta bỗng nghe thấy một giọng nữ trẻ tuổi cười khẩy, âm thanh lạnh nhạt, không chút lễ độ: “Ngươi chính là Tống Nhu?”
Ta quay đầu lại, ánh mắt bình thản.
Một tiểu thư ăn mặc xa hoa bước ra từ tán hoa.
Nét mặt nàng kiêu ngạo, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống ta.
Ta mỉm cười, hơi gật đầu: “Chính là ta.”
Nàng dùng ánh mắt sắc lạnh, đánh giá ta từ đầu đến chân một lúc lâu, rồi cười khẩy: “Ngươi loại nữ nhân này, cũng chỉ có gương mặt là miễn cưỡng chấp nhận được. Vậy mà lại có thể gả cho Tạ Đô Chỉ Huy Sứ, sau lại làm tân phụ của Thẩm Hàn Lâm. Hai người này, người nào chẳng là rồng phượng trong cõi người? Ta thực sự không hiểu, nếu không có phủ Vệ Quốc công làm chỗ dựa, ngươi làm sao có thể lấy được bất kỳ ai trong bọn họ?”
Nàng hừ lạnh, tiếp lời: “Huống chi, nếu không phải tỷ tỷ ta đã vào cung, làm gì đến lượt ngươi?”
Ta thu lại nụ cười, ngay cả khách sáo cũng không buồn tỏ ra.
Nhìn vào hương túi và y phục nàng mặc, cùng lời nhắc đến “tỷ tỷ”, ta hiểu nàng chính là nhị tiểu thư của phủ Quốc công Hầu, vẫn chưa xuất giá.
Nhưng dáng vẻ bất bình thay người khác của nàng thật khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Ta nhàn nhạt hỏi lại: “Hôm nay lời của nhị tiểu thư là vì tiếc cho trưởng tỷ hay vì bất bình chuyện khác? Chẳng hay những lời chua cay này là vì Tạ Đô Chỉ Huy Sứ, hay vì phu quân Thẩm Tử An của ta?”
Nàng chưa xuất giá, lập tức á khẩu, khuôn mặt đỏ bừng nhìn ta chằm chằm.
Ta khẽ mỉm cười, giọng ôn hòa tiếp lời: “Huống chi, quý phi nương nương ở trong cung, cũng không biết rằng muội muội ruột của mình lại đang bôi nhọ danh tiếng như thế này, hay phải chăng phu nhân Quốc công Hầu không dạy dỗ nữ nhi về lễ nghi?”
Nàng cắn môi, trừng mắt nhìn ta, đứng bất động.
Một lúc lâu sau, ánh mắt nàng vì tức giận mà ươn ướt, lắp bắp nói:”Ngươi… ngươi…”
Ta lạnh lùng nhìn nàng.
Mặc dù những năm qua tính tình ta đã điềm tĩnh hơn, nhưng nếu có ai cố ý gây sự, ta cũng không phải là người chịu nhẫn nhịn.
Nàng cố ý sai người dẫn Diệp Uyển đi, rồi chờ ta ở đây để nói những lời này, chỉ cần có mắt cũng đoán được chút tâm tư của nàng.
Nhưng ta không biết đó là vì Tạ Vệ hay vì Thẩm Tử An.
Ta chẳng buồn đôi co thêm, vịn tay đại nha hoàn, xoay người đi sang lối khác.
Trong tiệc, ta lại nhìn thấy nàng.
Nàng ngồi yên lặng bên cạnh mẫu thân, nét mặt dịu dàng, không còn chút dấu hiệu nào của sự tức giận hay khóc lóc.
Nhưng mỗi khi không ai chú ý, nàng lại lén lút trừng mắt nhìn ta một cách ác ý.
Diệp Uyển ngồi cạnh ta nhận ra, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay ta, hỏi nhỏ: “Chuyện gì vậy?”
Ta mỉm cười không vui, đáp: ” Mẫu tử nhà này quả thật không phải người rộng lượng.”
Ta không muốn đối phó, chỉ thản nhiên nâng tách trà lên nhấp một ngụm, rồi bảo Diệp Uyển rằng không có gì.
Lúc ấy, ta bỗng nhớ đến Thẩm Tử An, không biết giờ này chàng đang làm gì.
Nghĩ tới đây, nhìn lại khung cảnh huyên náo đầy sắc hoa trước mắt, lòng ta bỗng chán nản.
Nhưng trong bữa tiệc còn nhiều bậc trưởng bối, ta cũng không tiện xin cáo từ sớm.
Đến khi đại nha hoàn của ta bước tới, ghé sát tai ta thì thầm: “Phu nhân, vừa rồi có một thị vệ từ tiền sảnh đến báo, nói rằng đại nhân sau khi xong việc ở Hàn Lâm Viện đã qua đây đón người.
Nhưng bị mấy vị công tử phủ Quốc công Hầu chuốc rượu, nói là chúc mừng tân hôn của đại nhân.
Đại nhân không tiện từ chối nên uống vài ly, nhưng người cũng biết, mấy hôm nay đại nhân vừa bị phong hàn…”
Nàng ngừng lại đúng lúc, sau đó lặng lẽ lui về phía sau.
Ta khựng lại, rồi nhẫn nại uống thêm một chén trà trước khi đứng lên, lễ độ xin phép phu nhân Quốc công Hầu rời tiệc.
Phu nhân chỉ nhàn nhạt gật đầu, còn nhị tiểu thư của bà thì lạnh lùng nhìn ta mãi cho đến khi ta đứng dậy rời đi.
Người dẫn đường đi trước.
Khi qua vài hành lang quanh co, đi qua cổng Thùy Hoa, ta trông thấy Quốc công Hầu đang đãi khách ở đình giữa hồ.
Giữa đám đông, ta dễ dàng nhận ra Thẩm Tử An.
Dáng người hắn thẳng tắp, dù đứng giữa nhiều người vẫn nổi bật nhất.
Có vài người lạ mặt vây quanh, đang cố chuốc rượu hắn.
Dù đứng khá xa, nhưng qua cách hắn cử động và giao tiếp, ta biết hắn không say.
Ta bảo nha hoàn đi thông báo với hắn rằng ta thấy không khỏe, muốn về phủ trước.
Khi đứng chờ, ta bỗng cảm thấy như có ai đang nhìn mình.
Ngẩng đầu lên, ta giật mình nhận ra Tạ Vệ cũng có mặt – ngồi ngay đối diện với Thẩm Tử An.
Lúc nãy ta không hề nhận ra hắn.
Hắn mặc trường bào đen, tay cầm chén rượu.
Dáng vẻ trầm tĩnh, từ xa nhìn qua không thể đoán được biểu cảm trên gương mặt hắn.
Nhưng ánh mắt hắn khóa chặt vào ta, lạnh lùng và ám ảnh, khiến sống lưng ta lạnh buốt.
Khi ta ngẩng đầu nhìn lại, hắn vẫn không né tránh.
Thật ra, hắn có mặt ở đây cũng là điều dễ hiểu.
Với quyền lực trong tay, sau khi ta và hắn hòa ly, vị trí chính thê vẫn để trống.
Phủ Quốc công Hầu muốn gả nhị tiểu thư cho hắn để củng cố quan hệ thông gia, lại thêm đại tiểu thư của phủ là quý phi trong cung – đúng là “một mối nhân duyên tốt đẹp.”
Nghĩ đến thái độ của nhị tiểu thư lúc trước trong vườn mẫu đơn, ta không khỏi khẽ cười.
Thẩm Tử An rất nhanh đã đến bên ta.
Ánh mắt ta dừng trên dáng người cao lớn, thanh tao như núi xa của hắn.
Khi đến gần, đôi môi luôn lạnh nhạt của hắn mới hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhàn nhạt, gương mặt toát lên vẻ thanh tú, nhã nhặn.
Ta nhìn hắn mãi, đến khi hắn đến gần, ta mới mỉm cười khẽ hỏi: “Ta nên cảm ơn chàng thế nào đây?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.