Vị hôn phu của ta vì lấy lòng bạch nguyệt quang của mình mà ngay cả mạng sống cũng chẳng màng.
Chàng chạy vào sào huyệt bọn sơn tặc chỉ để tìm một món lễ vật sinh thần đặc biệt nhất cho Hứa tiểu thư.
Ta vì cứu chàng mà suýt nữa thì mất mạng.
Mẫu thân chàng quở trách:
“Ngươi điên rồi sao? Vì một chậu mẫu đơn dại mà liều mạng như vậy?”
Mạnh Thư Dự thản nhiên đáp:
“Sợ gì, con bé câm Chúc Vô Ưu đó, chắc chắn sẽ liều mạng cứu con.”
Ta nấp ở góc tường, rắc thuốc trị thương lên vết thương trên tay.
Ôi, đau quá, đau quá đi thôi!
Hẳn là vì bị chém đau quá cho nên ta mới cay mắt, mới nặng lòng như thế.
Lần này, Mạnh Thư Dự chọc giận ta rồi!
Dẫu chàng có mua ba bát hoành thánh cá tạp cho ta, ta cũng chẳng thèm tha thứ!
1
Mạnh Thư Dự đem chậu mẫu đơn xanh tìm được cho Hứa tiểu thư, cẩn thận đặt trong chậu hoa.
Ta vừa muốn đưa tay chạm thử liền bị Mạnh Thư Dự đánh nhẹ vào tay. Ta ấm ức rụt tay lại.
Hừ, có gì mà ghê gớm chứ!
Khi chạy trốn trong sào huyệt bọn sơn tặc, vì bảo vệ chậu hoa này, chàng hại ta bị chém một nhát.
Nếu không có ta thì chậu hoa này đã sớm tiêu đời rồi!
Ngày mai là sinh thần của Hứa tiểu thư, nhưng hôm nay chính là sinh thần của ta đấy!
Mạnh Thư Dự mau mau nhớ ra, dẫn ta đi ăn hoành thánh cá tạp đi!
Ta khẽ đẩy đẩy hắn, lại sờ bụng mình, ngầm ý bảo hắn rằng ta đã đói lắm rồi. Nhưng Mạnh Thư Dự chẳng đếm xỉa đến ta, chỉ chăm chú dùng kéo tỉa tót chậu hoa kia.
Ta ỉu xìu đi vào bếp uống hai bát nước nóng cho đỡ đói.
Trở về phòng, ta nghe thấy tiếng Mạnh mẫu thân.
“Nay là sinh thần của con bé ấy, từ sáng sớm nó đã thức dậy, mong ngươi dẫn nó đi ăn hoành thánh ở phố Đá rồi.”
Đúng vậy, đúng vậy! Mạnh Thư Dự, ta chờ ngươi đó!
Chỉ trong chốc lát, ta liền tinh thần phấn chấn, cảm thấy cánh tay cũng chẳng đau mấy nữa!
Nhưng Mạnh Thư Dự lại thản nhiên nói:
“Lát nữa Hứa tiểu thư chắc chắn sẽ qua, ta phải chờ nàng. Chúc Vô Ưu năm nào sinh thần cũng đi ăn hoành thánh cá tạp, thiếu một lần thì có làm sao. Chúng ta cứ vờ như không biết hôm nay là sinh thần của nàng, nếu nàng nổi giận, bù cho nàng một bữa cũng được, hoành thánh ngày nào chẳng bán ở đó.”
Ta nắm chặt tay, ngẩn ngơ suy nghĩ.
Không giống nhau đâu, hoành thánh cá tạp của ngày sinh thần, làm sao có thể giống như ngày thường được?
Dẫu quán hoành thánh ngày nào cũng mở, nhưng sinh thần mà không ăn được, cả đời này cũng chẳng ăn lại được nữa.
Bởi vì, sinh thần mười tám tuổi, một đời chỉ có một lần.
Mạnh Thư Dự, ngươi từng hứa với ta, đợi ta đủ mười tám tuổi, chúng ta sẽ thành thân.
Thôi được, có lẽ hắn đã quên lời hứa thành thân, lần sau ta sẽ nhắc hắn vậy.
Ta sờ sờ cái bụng đang kêu réo của mình, quyết định tạm thời tha thứ cho Mạnh Thư Dự.
2
Hứa tiểu thư nghe tin Mạnh Thư Dự đã về liền lập tức đến Mạnh gia.
Ta cảnh giác đứng bên cạnh Mạnh Thư Dự, phòng ngừa hai người bọn họ công khai tình tứ trước mặt ta!
Nhưng bọn họ lại chẳng hề để ta vào mắt!
Hứa tiểu thư biết Mạnh Thư Dự vì nàng mà đi tìm mẫu đơn xanh liền cảm động rơi nước mắt. Mạnh Thư Dự vội vàng đưa khăn tay cho nàng. Ngón tay Hứa tiểu thư vô tình chạm vào ngón tay Mạnh Thư Dự, như bị bỏng mà rụt lại.
Hai người nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt cả hai cùng đỏ ửng.
Hứa tiểu thư lau nước mắt.
Lúc này nàng mới thấy ta đứng bên cạnh Mạnh Thư Dự. Hứa tiểu thư đưa tay che mũi, lùi lại mấy bước, mặt đầy vẻ chê bai.
Khắp người ta đều là mùi thuốc trị thương, thực sự khó ngửi.
Mạnh đại nương lập tức đẩy ta ra chỗ khác, bảo mau đi tắm rửa thay y phục.
Ta nhất định không đi, muốn ở lại nghe họ nói gì!
Hứa tiểu thư cất lời:
“Các người thương hại Chúc cô nương là một đứa câm mà thu nhận nàng làm nha hoàn. Nhưng nay nàng đã mười tám, cũng nên gả chồng rồi. Nhà ta có gã mã phu, năm kia vừa mất vợ, hay là để Chúc cô nương gả cho hắn đi.”
A? Gã mã phu kia đánh chết vợ mình, chuyện này ai ai cũng biết.
Gả ta cho hắn ư?
Nhỡ hắn cũng đánh ta, ta lỡ tay đánh chết hắn thì phải làm sao đây?
Không được, ta không gả!
Ta trừng mắt nhìn Mạnh Thư Dự, mau bảo nàng ngậm miệng lại!
Mạnh Thư Dự liền nói:
“Nàng ấy không cha không mẹ, gả đi chỉ thêm gánh nặng cho người khác. Để nàng ở lại trong nhà, tùy tiện nuôi dưỡng là được rồi.”
Ta véo mạnh vào Mạnh Thư Dự, giận dữ vì hắn ăn nói hồ đồ.
Ta đâu phải nha hoàn gì chứ, Mạnh Thư Dự ngươi phải lớn tiếng phản bác Hứa tiểu thư mới đúng.
Sao ngươi không nói cho Hứa tiểu thư biết rằng, ta là vị hôn thê của ngươi?
Khi Mạnh đại nương dẫn Mạnh Thư Dự lưu lạc đến Thanh Châu, là ông nội ta đã cưu mang họ. Ông nội còn bỏ bạc cho Mạnh Thư Dự học hành, để lại căn nhà này cho họ nương nhờ.
Trước lúc lâm chung, ông đã giao phó ta cho Mạnh Thư Dự.
Giấy trắng mực đen, hôn thư rành rành, ai dám chối cãi!
Cái cách Hứa tiểu thư gọi ta là “đứa câm”, nghe mà thật tức giận!
Mạnh Thư Dự có thể gọi như vậy, nhưng kẻ khác thì không được!
Huống chi, ta đâu phải bẩm sinh đã câm.
Khi ta sáu tuổi, Mạnh Thư Dự dẫn ta đi hội đèn lồng. Hai ta bị lạc nhau, ta bị bọn buôn người bắt, bị bọn chúng cho uống thuốc câm, lại chịu kinh hãi quá độ nên từ đó, ta không nói được nữa.
Ta ghét bị người khác gọi là đứa câm!
Còn nữa, ta tuyệt đối không phải là gánh nặng của bất kỳ ai!
Ta ở Mạnh gia làm việc nhà, lại còn ra ngoài kiếm tiền, ta rất giỏi giang!
Mạnh Thư Dự, đồ đáng ghét, lại ăn nói linh tinh trước mặt người ngoài!
Trong lòng ta giận lắm, liền bôi thêm thật nhiều thuốc trị thương lên người, để mùi hương xông chết bọn họ!
3
Mạnh Thư Dự giữ Hứa tiểu thư lại dùng bữa, Mạnh đại nương còn đặc biệt đến Lục Vị Trai mua một bàn tiệc.
Ta ngồi trên ngưỡng cửa, gặm ổ bánh ngô còn sót lại từ đêm qua.
Mùi thịt từ trong nhà thoảng ra từng đợt, khiến ta thèm đến hít hít mũi.
Không biết bàn tiệc năm lượng bạc kia mùi vị thế nào nhỉ.
Những sáu món ăn lận, đời ta chưa từng được nếm thử bao giờ.
Ta len lén nhìn vào trong nhà, thấy Hứa tiểu thư chỉ dùng đũa gắp hai lần liền nói đã no rồi.
Nha hoàn của nàng đứng ngoài cửa, bĩu môi, khẽ nói:
“Thứ từ Lục Vị Trai kia đúng là chẳng ra gì, cũng dám mang ra làm bẩn miệng tiểu thư nhà ta. Không hiểu sao tiểu thư lại hạ mình tới nơi nghèo nàn thế này vì một gã thư sinh quèn như Mạnh Thư Dự.”
Ta bật dậy ngay lập tức, đẩy nàng ta một cái.
Không được phép nói xấu Mạnh Thư Dự, cũng không được phép nói xấu Lục Vị Trai!
Không ngờ nha hoàn kia ngã ngồi xuống đất, còn làm trầy xước cả tay. Động tĩnh ấy kinh động đến người trong nhà.
Hứa tiểu thư là người đầu tiên bước ra.
Nha hoàn khóc lóc nói:
“Tiểu thư! Con nhóc điên này lại vô cớ đánh người!”
Ta vội vàng ra hiệu giải thích với Mạnh Thư Dự. Nào ngờ Hứa tiểu thư hung hăng tát ta một cái, tức giận nói:
“Ngươi là thứ gì! Lại dám đánh người của ta! Thật đúng là chó cắn người thì không sủa, một con câm thối tha mà ra tay nặng như vậy!”
Ta bị nàng tát đến ù cả tai, đau nhức không chịu được.
Xắn tay áo lên, ta liền muốn đánh trả!
Chúc Vô Ưu ta không có lý nào lại đứng im chịu đòn oan uổng!
Nhưng Mạnh đại nương lao tới như một mũi tên, ôm chặt lấy ta.
Ánh mắt bà nhìn ta đầy khẩn cầu.
Hứa tiểu thư là thiên kim nhà Tri phủ, nếu ta đánh nàng, ắt sẽ làm liên lụy đến Mạnh Thư Dự. Mạnh Thư Dự còn phải nhờ thư tiến cử của Tri phủ mà lên kinh ứng thí.
Ta bỗng chốc như quả cà bị sương, xìu xuống không còn sức lực.
Hứa tiểu thư giận đến mức gào lên đòi gọi người nha môn đến bán ta vào phường chứa.
Mạnh Thư Dự nhíu mày nói:
“Hứa tiểu thư, dù nàng ấy không biết phép tắc nhưng cũng là người nhà Mạnh gia. Không phiền tiểu thư nhọc lòng.”
Hứa tiểu thư nghe xong thì uất ức đến đỏ cả vành mắt.
Mạnh đại nương thấy vậy, lập tức ra mặt hòa giải.
Bà nhốt ta vào phòng chứa củi, bảo rằng để ta suy ngẫm lại lỗi lầm.
Từ trưa đến tối chẳng ai quan tâm đến ta, ta đói đến không chịu được, bèn lẻn ra ngoài.
Phòng Mạnh Thư Dự có ánh đèn, ta đang định tìm hắn thì nghe thấy giọng nói của Mạnh đại nương.
Mạnh đại nương nói:
“Đến giờ cơm tối rồi, con bé ấy vẫn chưa lén ra ăn, xem ra thật sự tức giận rồi. Nếu lát nữa nó giở chứng bỏ nhà đi, lại thêm phiền toái.”
Mạnh Thư Dự thản nhiên đáp:
“Nó chỉ là một con bé câm không cha không mẹ, ngoài dựa vào ta thì còn có thể đi đâu được. Nhiều nhất cũng chỉ chạy ra phố Đá ăn một bát hoành thánh, đến lúc hết tiền lại phải gọi người đến trả thay.”
Ta đứng khựng lại, quyết định không vào nữa.
Mạnh Thư Dự quả thực thông minh, lúc nào cũng đoán trúng ý nghĩ trong lòng ta, biết được việc ta muốn làm.
Nhưng lần này, hắn lại nói sai một câu.
Chính bởi ta không cha không mẹ, nên trời đất rộng lớn, ta đâu cũng có thể đi.
Trước đây không ai trả tiền mua hoành thánh cho ta, ta sợ đói mà chẳng dám đi xa.
Nhưng giờ đây, có người sẽ trả tiền cho ta.
4
Có một người, nhất định sẽ trả tiền và mời ta ăn hoành thánh.
Bởi vì ta đã cứu hắn.
Hắn tên là Tạ Bất Ngôn.
Khi ở sào huyệt sơn tặc, trong lòng ta chỉ có mỗi Mạnh Thư Dự nên hoàn toàn không để ý đến hắn.
Vẫn là Tạ Bất Ngôn chủ động nhào tới, nắm chặt lấy tay ta.
Hắn vừa khóc vừa kêu lên:
“Còn có ta đây! Một công tử anh tuấn sống sờ sờ thế này, nữ hiệp sao lại không nhìn thấy chứ!”
Sau khi ta đưa Tạ Bất Ngôn về thành, hắn ở lại trong một khách điếm.
Hắn nói rằng ta cứu mạng hắn, hắn nợ ta một ân tình lớn lao. Nếu ta nghĩ ra cách để hắn trả ơn, cứ đến tìm hắn.
Thế là, ta đi tìm hắn, nhờ hắn mời ta ăn hoành thánh cá tạp.
Tạ Bất Ngôn trợn tròn mắt, nói:
“Cái gì! Một mạng của tiểu gia mà chỉ đáng giá mười văn tiền một bát hoành thánh cá tạp thôi sao!”
Nhìn dáng vẻ hắn, dường như không muốn mời ta ăn.
Ta thở dài một tiếng, quả nhiên, mười văn tiền vẫn là quá nhiều mà.
Ta ủ rũ quay đi thì lại bị Tạ Bất Ngôn giữ lại.
Tạ Bất Ngôn nhìn vào cánh tay ta, thở dài: